Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu

Chương 52: Vòng Thứ Nhất




Editor: Vanny

Thẩm Mẫu Đơn âm thầm quyết định, đợi Yến Vương về nhất định phải rời khỏi vương phủ. Đang nghĩ, đầu bên kia cửa phòng bị đẩy ra, Vệ Lang Yến khoác áo khoác dài dắt Vệ Tử An đi vào. Trên người hai người mang theo hàn khí rất lạnh. Vệ Tử An đang định chạy về phía Thẩm Mẫu Đơn. Vệ Lang Yến kéo tiểu thế tử lại, chỉ chỉ lò sưởi ở góc phòng: “Đi tới bên lò sưởi làm ấm người trước đi, cả người con đều là hàn khí.”

Vệ Tử An chỉ đành đi tới bên lò sưởi sưởi ấm cơ thể trước, giương mắt nhìn Thẩm Mẫu Đơn nằm ở trên giường. Vệ Lang Yến nhận lấy lò sưởi nhỏ từ tay Cưu Lan, ôm trong tay đi tới bên cạnh Thẩm Mẫu Đơn, khom lưng nhẹ giọng hỏi: “Cơ thể có cảm thấy thoải mái hơn không?”

Tư Cúc vốn rất tức giận, nghĩ Yến Vương về nhất định sẽ rời khỏi vương phủ. Bây giờ gặp điện hạ, mặc dù vẻ mặt hắn rất ôn hòa, nhưng nàng ấy cứ lặng đi một câu cũng không dám nói. Nghiêng đầu nhìn Thẩm Hoán, đệ ấy vốn cũng rất tức giận, chỉ là đối diện với Vệ Lang Yến, cuối cùng cũng không có can đảm. Cưu Lan cũng cảm thấy không khí trong phòng có chút kỳ lạ, dẫn Thẩm Hoán và Tư Cúc ra ngoài.

Thẩm Mẫu Đơn từ từ ngồi dậy. Vệ Lang Yến nhìn thấy, đang muốn giúp nàng, cảm thấy không biết có phải nàng cố ý hay vô tình, cơ thể nàng rụt lại phía sau. Vẻ mặt hắn không đổi, bàn tay đưa ra cũng không dừng lại nửa phần, đỡ cánh tay của nàng giúp nàng ngồi dậy, lại tiện tay đặt cái gối mềm vào sau lưng nàng.

Cứ như vậy, trong lòng Thẩm Mẫu Đơn càng thêm hoang mang, rõ ràng thái độ của điện hạ so với trước kia không giống nhau. Tính cách của hắn nàng ít nhiều cũng biết một chút. Chuyện hắn đã quyết thì dù có người phản đối ngăn cản, hắn căn bản cũng không quan tâm, chỉ biết tuân theo những suy nghĩ của mình mà hành động. Kiếp trước, sau khi hắn kế vị, cải cách mạnh mẽ, phát triển nông nghiệp chăn nuôi, chế tạo tàu biển phát triển vận tải đường biển. Lúc đó rất nhiều đại thần phản đối, hắn khăng khăng giữ ý của mình, căn bản không quan tâm đến ý kiến của bọn họ, sau này tất cả các đại thần đều thỏa hiệp.

Vệ Lang Yến đợi nàng dựa vững, thuận tiện ngồi xuống đầu giường, lại hỏi một câu: “Có phải có chỗ nào không thoải mái không?”

Thẩm Mẫu Đơn lắc lắc đầu, không dám suy nghĩ lung tung nữa: “Đa tạ sự quan tâm của điện hạ, dân nữ đã không sao rồi.” Nàng ngập ngừng nói tiếp: “Điện hạ, cơ thể của dân nữ đã không còn gì đáng ngại, cũng không tiện làm phiền điện hạ nữa. Ngày mai dân nữ định đi về.”

Vệ Tử An ở bên kia cả người đã gần ấm lên nghe vậy, vội chạy qua, đứng ở đầu giường giương mắt nhìn Thẩm Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, ngày mai tỷ phải đi rồi sao? Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ ở lại vương phủ đừng đi có được không?”

Thẩm Mẫu Đơn cũng rất thích đứa nhỏ này. Bình thường đứa nhỏ này qua đây nàng đều kể chuyện cho nó nghe, gần đây đứa nhỏ này đang mê truyện Tây Du Ký. Câu chuyện này là từ trong một thứ giống như hộp sắt mà lúc trước nàng ở thời đại nọ trông thấy. Sau này mới biết đó là ti vi, giờ Dậu tối mỗi ngày đều chuẩn bị phát sóng. Khoảng thời gian đó nàng đều đợi ở trong một gia đình nọ. Mỗi tối vào giờ đó đợi đứa bé của gia đình nọ mở ti vi, nàng liền bay tới phía sau đứa bé xem một cách say sưa.

“Cơ thể của tỷ đã gần khỏe rồi, ngày mai có thể rời khỏi, không thể tiếp tục ở lại vương phủ nữa.” Thẩm Mẫu Đơn cười nói: “Nếu Tử An vẫn muốn nghe kể chuyện. Sau khi tỷ đi về sẽ ghi lại câu chuyện, rồi sai người đưa qua cho Tử An có được không?”

Dĩ nhiên Vệ Tử An không chịu rồi, mặc dù câu chuyện rất hay, nhưng không có người đó kể thì còn ý nghĩa gì nữa. Tử An lắc lắc đầu, mắt cũng đỏ lên: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ đừng đi về mà, ở lại vương phủ đi có được không? Nếu tỷ cảm thấy danh không chính ngôn không thuận thì để thất hoàng thúc cưới tỷ làm thất hoàng thẩm có được hay không?”

Thẩm Mẫu Đơn có chút lúng túng, vuốt vuốt đầu Vệ Tử An: “Đừng nói lung tung mà.” Dứt lời, ngẩng đầu nhìn Vệ Lang Yến, vẻ mặt hắn thản nhiên, cũng không nhìn ra vui buồn. Lúc nàng đang nghĩ có nên nói lại lần nữa, bỗng nhiên hắn nói: “Cơ thể nàng vẫn chưa khỏe lại. Nữ y quan cũng có nói mặc dù nàng có thể đứng dậy, nhưng tốt nhất không được xóc nảy, bên ngoài trời cũng lạnh, nếu nói thuê chiếc kiệu thì đường đi quá xa, bất lợi với cơ thể của nàng. Nàng cứ yên tâm ở lại đây, đợi cơ thể nàng khỏe lại rồi đi cũng không muộn.”

“Điện hạ…” Trong lòng Thẩm Mẫu Đơn càng thêm lo sợ không yên. Không đợi nàng nói hết, Vệ Lang Yến lại nói: “Nếu thấy nha hoàn trong phủ hầu hạ không tốt thì để Tư Cúc ở lại. Về phần đệ đệ của nàng, nếu thích ở vương phủ thì ở lại, không thích thì mỗi ngày quay về bên kia cũng không sao cả.”

Như vậy chẳng phải chỉ có một mình Thẩm Hoán thôi sao, Thẩm Mẫu Đơn vẫn còn lo lắng chuyện của kiếp trước, đương nhiên không thể để Thẩm Hoán một mình ra ngoài, vội lắc đầu: “Không cần đâu, Cưu Lan rất tốt. Dân nữ rất thích nàng ấy, Tư Cúc cứ đi theo Thẩm Hoán là được rồi.” Nàng cũng không nói những lời muốn đi về nữa. Người này nói sao làm vậy, mình có làm như thế nào thì hắn cũng không thay đổi chủ ý đâu.

Vệ Lang Yến cũng không nói thêm gì nữa, lại như thường ngày tiện tay cầm một cuốn sách dựa vào ghế quý phi ngồi đọc. Vệ Tử An ở bên kia biết Thẩm Mẫu Đơn không đi nữa, bắt đầu quấn lấy nàng đòi nghe kể chuyện. Thẩm Mẫu Đơn cười híp mắt nói: “Hôm nay chúng ta sẽ kể chuyện ăn trộm quả nhân sâm…”

Vệ Tử An tràn đầy thích thú, chạy đi lấy một cái ghế nhỏ ngồi ở bên chân giường, trong tay cầm cái lò sười nhỏ bắt đầu nghe kể chuyện.

Thấy đứa bé đã chuẩn bị xong, Thẩm Mẫu Đơn mới bắt đầu kể: “Tay hai tiểu đồng thanh tú bưng một vật tới bên cạnh đạo trưởng rồi dâng vật trong tay lên, đạo trưởng nhận lấy nói: ‘Vi sư phải lên trời tới cung Thanh Thiên Di La, nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn thuyết giảng về đạo Hỗn Nguyên.’ Đạo trưởng nhìn vật trong tay được che dưới tấm vải đỏ, lại nói tiếp: ‘Hai quả nhân sâm này, ta phải mang theo lên trời…’”

“… Tôn hầu tử kia leo lên cây nhân sâm, đánh rơi một quả nhân sâm. Nào ngờ, quả nhân sâm kia vừa chạm xuống đất liền biến mất không tung tích. Tôn hầu tử gấp đến nỗi vò đầu bức tai, lại trèo lên cây đánh rơi thêm một quả nhân sâm nữa. Quả nhân sâm đó cũng y như quả hồi nãy, vừa chạm đất liền biến mất không thấy bóng dáng đâu cả.”

Vệ Tử An chăm chú lắng nghe, siết chặt lò sưởi trong tay, vội vàng hỏi: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, sau đó thì sao? Tại sao quả nhân sâm kia lại biến mất không thấy bóng dáng?”

Mặc dù Vệ Lang Yến vẫn đang cầm một cuốn sách ở trên ghế quý phi, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cuốn sách của hắn đã rất lâu chưa lật qua rồi, đang chăm chú lắng nghe tình huống bên kia. Thẩm Mẫu Đơn cười nói: “Sau đó, Tôn hầu tử nghĩ ra, niệm mấy câu thần chú, thổ địa công từ dưới đất chui lên…”

Cưu Lan đi vào đưa huyết yến một lần, cũng mê luôn câu chuyện mà Thẩm Mẫu Đơn đang kể. Trong lòng nàng ấy nghĩ, cô nương thật lợi hại, kể chuyện cũng không giống người khác, so với người kể chuyện ở bên ngoài còn hay hơn, khó trách điện hạ thích cô nương ấy như vậy.

Giờ cơm tối, Vệ Lang Yến và Vệ Tử An đều ăn trong phòng của nàng. Sau đó hai người không làm phiền nàng nữa, để nàng yên tâm nghỉ ngơi. Nằm ở trên giường, trong lòng Thẩm Mẫu Đơn ngàn vạn suy nghĩ, nàng cũng biết tiếp tục ở lại vương phủ cũng không phải là cách, nhưng tự mình rời khỏi lại sợ chọc giận Yến Vương, liên lụy người nhà. Suy nghĩ mê man cả đêm cũng không nghĩ ra được cách nào.

Sáng sớm hôm sau, Vệ Lang Yến lại dẫn Vệ Tử An vào cung. Buổi sáng mấy ngày đầu năm, ngày nào cũng phải vào cung thỉnh an thái hậu, thái phi. Mỗi ngày thường đến buổi trưa mới trở về phủ.

Mấy ngày kế tiếp Thẩm Mẫu Đơn ngày nào cũng trôi qua như ngày nào. Buổi sáng thức dậy ăn sáng. Tư Cúc và Thẩm Hoán tới ở cùng nàng tới buổi trưa. Trưa một mình dùng cơm, buổi chiều điện hạ và tiểu thế tử trở về, nàng sẽ kể chuyện. Buổi tối cùng ăn cơm với hai người, sau đó rửa mặt đi ngủ.

Ngày hôm đó sau khi ăn sáng xong, Thẩm Hoán và Tư Cúc đang ngồi nói chuyện với nàng. Cưu Lan vẻ mặt luống cuống bưng chén thuốc đi vào, Thẩm Mẫu Đơn thấy, hỏi nàng ấy: “Cưu Lan, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Cưu Lan quả thật có chuyện. Sáng hôm nay, nàng ấy và Thái Liên vừa ăn sáng xong. Bỗng nhiên có hai phụ nhân cao lớn vạm vỡ xông vào, hai phụ nhân cũng không nói lời nào, tiến lên vây lấy Thái Liên kéo ra ngoài. Thái Liên bị dọa sợ, hoảng hốt kêu: “Các ngươi là ai, sao lại trói ta, đây là muốn làm cái gì…”

Hai phụ nhân cường tráng cười lạnh: “Tiện nha đầu nhà ngươi, mấy ngày trước ngươi đã làm chuyện gì, trong lòng ngươi không biết sao? Nay điện hạ ra lệnh, nha đầu như ngươi vương phủ không giữ lại được.”

Chớp mắt cơ thể Thái Liên trở nên mềm nhũn, gắt gao giữ chặt Cưu Lan: “Cưu Lan tỷ tỷ, muội nhất thời hồ đồ nên mới là ra chuyện sai lầm. Muội không phải nhắm vào Thẩm cô nương. Muội… muội chỉ là ghen tị với tỷ tỷ được yêu thích ở trước mặt tiểu thế tử, cho nên mới nói lại những lời tỷ nói hôm đó với Thẩm cô nương cho Hà ma ma nghe. Muội thật sự không phải cố ý mà, Cưu Lan tỷ tỷ. Tỷ đi cầu xin Thẩm cô nương có được không, xin Thẩm cô nương tha cho muội. Sau này muội không dám nữa.”

Cưu Lan sững sờ đứng tại chỗ, mặc cho Thái Liên lắc lắc người nàng ấy, trong lòng rối như tơ vò. Nàng ấy và Thái Liên tuổi tác ngang nhau, lại cùng là nha hoàn nhị đẳng của tiểu thế tử, luôn coi mình và Thái Liên là tỷ muội. Lúc trước việc bị Hà ma ma trách phạt nàng ấy cũng không nghĩ nhiều. Làm sao cũng không ngờ được là Thái Liên bí mật đi tố cáo. Hôm đó Thẩm cô nương nói chuyện của Châu Vân, nàng ấy còn tưởng là Châu Vân làm.

Nàng ấy há miệng nhưng không nói được lời nào, trơ mắt nhìn Thái Liên bị hai phụ nhân cường tráng lôi đi. Lúc xuống nhà bếp nấu thuốc cho Thẩm cô nương, lại nghe nói Hà ma ma, Châu Vân tỷ tỷ và Đông Hương muội muội cũng đều bị phạt đánh hai mươi trượng rồi đuổi ra khỏi phủ, bị bán đi nơi khác.

Mấy ngày nay nàng ấy vẫn luôn ở cùng Thẩm cô nương, khắng định chuyện của Châu Vân không phải Thẩm cô nương nói cho điện hạ. Thường ngày điện hạ vốn không quan tâm chuyện của hậu viện. Nay lại vì Thẩm cô nương mà đích thân ra lệnh đuổi bọn họ ra khỏi phủ, ngay cả Hà ma ma đã ở trong phủ mười mấy năm cũng không may mắn thoát khỏi. Thẩm cô nương trong lòng điện hạ rốt cuộc quan trọng bao nhiêu?

Cứ như vậy Cưu Lan bưng chén thuốc tới phòng Thẩm Mẫu Đơn, nghe câu hỏi của Thẩm cô nương, do dự một hồi, vẫn là nói hết chuyện lúc nãy cho Thẩm cô nương nghe.

Thẩm Mẫu Đơn ngẩn ra khi nghe chuyện này, trong lòng rối bời. Mấy ngày trước có lẽ nàng không dám khẳng định điện hạ có tình ý với nàng, bây giờ trong lòng nàng đã có thể khẳng định điện hạ có tình ý với nàng rồi. Nhưng nàng sao có thể tiếp nhận tình nghĩa của điện hạ được, nàng không muốn sau này phải sống trong hậu cung lạnh lẽo đó, đấu đá tranh sủng với vô số nữ tử khác. Nàng cũng không biết mình uống hết chén thuốc đó như thế nào. Đợi Cưu Lan lui ra, Thẩm Mẫu Đơn cũng không ngồi yên được nữa, vẫy vẫy tay với Thẩm Hoán: “A Hoán, đệ và Tư Cúc ra ngoài tìm chiếc kiệu mềm. Hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi vương phủ.”

Thẩm Hoán không ngốc, cũng biết Yến Vương điện hạ có tình ý với tỷ tỷ. Đệ ấy không phải không thích Yến Vương, mà hiểu rằng thà làm thê tử nhà nghèo còn hơn làm thiếp nhà giàu. Đệ ấy không hy vọng tỷ tỷ trở thành người trong hậu viện của điện hạ. Thẩm Hoán không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài. Tư Cúc cũng đi theo.

Rất nhanh đã tìm được một chiếc kiệu mềm ở bên ngoài, Thẩm Hoán ở cửa sau của vương phủ đợi. Tư Cúc trở về đỡ Thẩm Mẫu Đơn đi đến cửa sau, cả đường thuận lợi không bị ngăn cản. Mặc dù bọn hạ nhân trong phủ đều nghe qua tên của Thẩm Mẫu Đơn nhưng lại chưa gặp qua nàng, cũng không ai ngăn cản nàng. Tới hậu viện, nàng lên kiệu. Thẩm Hoán và Tư Cúc đi theo từ hậu viện về tới tòa nhà ở bên phía thành Nam.

Sau khi trở về, Thẩm Mẫu Đơn có chút thấp thỏm không yên, rất sợ Yến Vương điện hạ sẽ trách cứ nàng, hoang mang hết cả buổi chiều. Sắc trời đã dần tối, bên ngoài tòa nhà bỗng truyền đến tiếng xe ngựa lộc cộc. Tư Cúc và Thẩm Hoán ra ngoài coi, có hai chiếc xe ngựa đậu ở bên ngoài tòa nhà. Hai người trông thấy Trần công tử, cái người hay cười tủm tỉm thường đi theo bên cạnh điện hạ từ chiếc xe ngựa phía trước nhảy xuống. Sau đó lại từ xe ngựa ôm xuống một đứa bé cả người mặc quần áo thật dày, nhìn kỹ thì là tiểu thế tử.

Cưu Lan cô nương cũng từ xe ngựa phía sau nhảy xuống.

Tư Cúc và Thẩm Hoán đều có chút luống cuống. Tuy nói Trần công tử kia là thị vệ của điện hạ, nhưng từ miệng bọn hạ nhân trong vương phủ biết được vị Trần công tử này là công tử dòng chính của nhà quý tộc danh môn, hiện giờ đi theo Yến Vương điện hạ làm thị vệ trưởng. Thân phận như vậy bọn họ cũng không đắc tội được, đành phải mời vào phòng.

Thẩm Mẫu Đơn biết Trần Hoằng Văn tới đây, hơi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải Yến Vương tới đây là được. Tới lúc đi vào phòng khách, Vệ Tử An vừa gặp nàng liền chạy tới nắm lấy tay nàng. Giọng nói có chút tủi thân: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, sao tỷ không ở lại vương phủ, còn lén lút chạy đi.”

Thẩm Mẫu Đơn cười cười với Vệ Tử An: “Cơ thể ta khỏe rồi, đương nhiên không ở lại vương phủ được nữa.” Nói xong ngẩng đầu nhìn Trần Hoằng Văn: “Trần công tử, các huynh đây là?”

Trong tay Trần Hoằng Văn ôm hai cái bình lưu ly, một cái là cái ly lưu ly dùng để uống nước, một cái là bình hoa lưu ly, trong bình hoa lưu ly đang cắm mấy cành đông mai tươi tốt. Y đưa hai thứ trong tay cho Tư Cúc đang đứng bên cạnh, để nàng ấy đặt bình hoa lưu ly vào trong phòng Thẩm Mẫu Đơn. Lúc này mới quay đầu nhìn Thẩm Mẫu Đơn cười cười: “Điện hạ sai ta tới đây thăm cô nương. Hoàng thượng có một bãi săn ở bên Hoài Ninh. Sáng sớm ngày mai điện hạ phải theo hoàng thượng và mấy vị thân vương đi săn bắn, e là phải nửa tháng sau mới có thể quay lại. Điện hạ không yên tâm tiểu thế tử ở trong phủ, đặc biệt sai ta đưa thế tử tới chỗ của Thẩm cô nương.”

Thẩm Mẫu Đơn ngây người, đây là chuyện gì đây. Nàng cuống quýt hỏi: “Trần công tử, như vậy sao được, thế tử thân thể cao quý, đây ngàn vạn lần không được.”

Vệ Tử An vẫn nắm lấy tay nàng không buông, nghe vậy, tủi thân nói: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ thu nhận ta đi. Ta sẽ ngoan mà, ăn cũng không nhiều, rất dễ nuôi.”

Thẩm Mẫu Đơn dở khóc dở cười: “Thế tử, không được đâu. Người thân thể cao quý, làm sao có thể ở một nơi như vậy được. Người vẫn là theo Trần công tử hồi phủ đi. Nếu như muốn nghe kể chuyện, ta ghi lại sai người đưa qua cho thế tử có được không?”

Trần Hoằng Văn cười nói: “Thẩm cô nương cũng đừng từ chối nữa, đây là ý của điện hạ.”

Sau đó, Trần Hoằng Văn cũng không nói thêm gì nữa, để lại Cưu Lan và mấy hộ vệ rồi rời khỏi. Chỉ còn lại Thẩm Mẫu Đơn, Thẩm Hoán và Tư Cúc ba người đưa mắt nhìn nhau. Tiểu thế tử vui mừng chạy tới chạy lui ở trong phòng, vui vẻ vô cùng. Thẩm Mẫu Đơn hết cách, bây giờ cũng không dám đưa tiểu thế tử trở về vương phủ. Đợi ngày mai sau khi điện hạ đi rồi lại đưa tiểu thế tử trở về là được, cũng không biết rốt cuộc điện hạ nghĩ sao nữa…

Lúc ăn cơm tối, Thẩm Mẫu Đơn đặc biệt kêu Tư Cúc nấu nồi lẩu dê. Trời lạnh ăn chút thịt dê uống chút nước canh là thoải mái nhất rồi, lúc ăn lại bỏ vào một ít cải trắng và củ cải, mùi vị rất ngon. Vệ Tử An ăn rất vui vẻ, Cưu Lan cười tủm tỉm nói: “Hôm nay thế tử rất vui, ăn nhiều hơn thường ngày một chén cơm.”

Vệ Tử An nuốt miếng thịt dê trong miệng, quay đầu cười với Cưu Lan: “Ta thích ở cùng với Mẫu Đơn tỷ tỷ, đương nhiên ăn nhiều hơn một chút rồi. Hơn nữa Tư Cúc tỷ tỷ nấu ăn rất ngon, so với trù nương trong phủ còn giỏi hơn.”

Tư Cúc cũng cười híp mắt ở một bên.

Ăn cơm tối xong, Tư Cúc và Cưu Lan dọn dẹp lại một gian sương phòng. Vệ Tử An một mình ở một gian, Cưu Lan và Tư Cúc ở một gian. 

Nằm ở trên giường nhìn đông mai đẹp đẽ tươi tốt trong bình lưu ly, trong lòng Thẩm Mẫu Đơn thấp thỏm không yên, trước sau nghĩ không ra Yến Vương điện hạ nghĩ như thế nào. Nàng biết bên cạnh tiểu thế tử khẳng định còn có ám vệ bảo vệ, chỉ là vì sao phải đưa tới chỗ này của nàng?

Ngày hôm sau ăn sáng xong, Thẩm Mẫu Đơn nghĩ Yến Vương chắc đã xuất phát đi Hoài Ninh rồi, liền kêu Tư Cúc và Thẩm Hoán đưa tiểu thế tử về vương phủ. Vệ Tử An vừa nghe, lập tức đỏ mắt, cũng không nói chuyện, ngẩng đầu quật cường nhìn Thẩm Mẫu Đơn.

Hết chương 46.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.