Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu

Chương 41: Giọng Hát Dưới Trăng




Edit: TranGem di3ndan.l3quydon

Mà vừa đặt chân đến cửa, Lục Hạo đã vuốt vuốt cái bụng nhìn về phía Lục Phỉ: “Ba, bụng con đói quá, vừa nãy con ăn bánh ngọt còn chưa có no.” Nếu ba mà không tranh ăn của con thì giờ đã không đói như vậy rồi.

“Con muốn ăn gì?” Lục Phỉ hỏi, mất một lúc anh mới có thể nghe ra được ý ngoài lời nói của cậu con trai nhà mình.

“Sủi cảo?” Lục Hạo không nhịn được liếm liếm miệng mình, bé cũng không biết tại sao đột nhiên lại muốn ăn sủi cảo quá đi!

Nghe thấy Lục Hạo nhắc đến sủi cảo, Nhan Hạ mới nói: “Lần trước em làm không ít sủi cảo, trong tủ lạnh vẫn còn dư lại một chút, chỉ cần lấy ra nấu thôi.”

“Ừ.” Lục Phỉ gật đầu, động tác xắn tay áo lên rất ưu nhã, sau đó anh đi thẳng vào nhà bếp.

“Mẹ, con đi xem ba làm một chút.” Bỏ lại mấy lời này, Lục Hạo cất đôi chân ngắn ngắn đi theo vào bếp, bé đang nghĩ biết đâu vào bếp lại tìm được chút gì ăn cũng nên, thật sự bụng bé đang đói lắm rồi.

Nhan Hạ biết tính con trai nhà mình, liếc mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ bé lạch bạch chạy vào bếp, sau đó cầm quần áo mới mua đi về phòng, nhân lúc Lục Phỉ nấu cơm, cô sẽ sửa lại quần áo một chút, ngày 22 cũng không còn mấy ngày nữa, vừa vặn có thể giặt đồ trước một lần, đến ngày kỉ niệm của nhà trẻ là có thể mặc được rồi.

Thật là mong chờ cảnh tượng một nhà ba người bọn họ cùng nhau tham gia hoạt động lần này, nhất định là rất tuyệt!

Chờ lúc Nhan Hạ sửa sang lại mấy bộ đồ xong đi ra, mùi thơm từ trong phòng bếp đã bay ra ngào ngạt, khiến con sâu thèm ăn trong bụng cô cũng bắt đầu ngọ nguậy.

Sủi cảo cô gói có vỏ rất mỏng và cũng rất thơm.

Theo bản năng, Nhan Hạ đến gần phòng bếp, có điều vừa đi đến cửa đã nghe thấy giọng nói non nớt của Lục Hạo.

“Nóng… nóng quá, ba thổi cho con.” Trong tay Lục Hạo cầm cái thìa đưa đến trước mặt Lục Phỉ, trên thìa là một miếng sủi cảo vừa mới chín, vẫn còn nghi ngút khói, cả người Lục Hạo thì đang đứng trên ghế, tay còn chống trên cái bàn bếp dài, dáng vẻ một bộ lòng nóng như lửa đốt.

Rõ ràng thức ăn đã đến trước mặt rồi mà còn ăn không nổi.

Thật sự là gấp chết con người ta!

Cậu đã thổi cả nửa ngày rồi mà thấy nhiệt độ cũng chẳng hạ xuống được mấy, Lục Hạo nóng lòng muốn ăn sủi cảo nên không thể làm gì khác hơn là cầu cứu sự giúp đỡ của ba mình.

“Tự mình thổi.” Lục Phỉ nói mà chẳng quay đầu lại, sau đó anh chú tâm bày sủi cảo còn lại trong nồi ra đĩa.

Nhìn thấy một màn này, Lục Hạo ai oán liếc mắt nhìn Lục Phỉ: “Ba, ba ngược đãi Hạo Hạo, ba xem, miệng Hạo Hạo bị nóng rồi này.”

Nói xong, vẻ mặt lại càng đặc biệt uất ức, sau đó như thể nghĩ đến cái gì lại tiếp: “Có phải bây giờ mà mẹ ở đây thì ba sẽ thổi cho mẹ không?”

“Dĩ nhiên, mẹ con là vợ ba mà.” Nghe vậy, Lục Phỉ ra vẻ đương nhiên gật đầu một cái nhưng cũng không có hành động gì khác.

“Con cũng muốn có vợ.” Nhất thời Lục Hạo lẩm bẩm, nhìn ba mẹ ở bên nhau tốt như vậy, cậu cũng muốn.

“Chờ con mọc đủ lông rồi hãy quay lại bàn đến vấn đề này.” Lục Phỉ nghe thấy thế thì quay đầu liếc mắt nhìn Lục Hạo một cái.

Ngay sau đó, khóe mắt anh nhìn thấy Nhan Hạ đứng cạnh cửa, đường cong trên mặt cũng trở nên nhu hòa, lại nghĩ đến đoạn đối thoại vừa rồi của mình và Hạo Hạo thì nhất thời lại có chút chột dạ, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên nói: “Em xong rồi à?”

“Ừm, không thì cũng không biết được, thì ra anh lại như vậy.” Nhan Hạ cười nói, Lục Phỉ khiến cho cô rất vui! Mặc dù anh luôn thích chọc con trai, nhưng hành động của anh lại luôn khiến cô không ngăn được mà thấy cảm động, hiện tại cô chính là đang vô cùng cảm động, chỉ muốn cho Lục Phỉ một cái ôm hôn.

“Anh chính là như vậy.” Lục Phỉ bình tĩnh nói một cách tự nhiên, nhìn nồi sủi cảo đã hoàn thành, ngay sau đó anh dùng thìa vớt toàn bộ lên, lại cẩn thận xếp lên đĩa, rồi cầm đĩa đi ra khỏi bếp.

Đến khi tới cạnh Nhan Hạ thì anh cúi người nhẹ nhàng hôn lên mặt cô một cái.

Chỉ là vừa muốn rời đi thì đột nhiên bờ môi mềm mại kia lại áp tới hôn lên môi anh, sau đó mới nhanh chóng rời đi.

Đột nhiên được Nhan Hạ hôn, Lục Phỉ ngẩn người, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Nhan Hạ, không biết phản ứng thế nào.

“Con cũng muốn.” Lúc này, sau khi ăn xong cái sủi cảo kia, sự chú ý của Lục Hạo lại tập trung sang bên này, liền vội vàng đi tới bên cạnh Nhan Hạ, làm nũng nói, cái miệng nhỏ cũng chu lên, dáng vẻ cậu cũng muốn hôn hôn.

“Quỷ nghịch ngợm.” Nhan Hạ nhìn bộ dạng rướn cổ này Lục Hạo không nhịn được lại nhéo nhéo mặt cậu bé.

"Hạo Hạo còn lâu mới nghịch ngợm!" Lục Hạo lập tức phản bác.

“Con mà không nghịch ngợm mới lạ đấy.” Nhan Hạ tiếp tục cười híp mắt.

Lục Phỉ nhìn chằm chằm cảnh hai mẹ con đối đáp nhau mà đầu óc lại đang suy nghĩ việc khác, vừa rồi Nhan Hạ thình lình tập kích khiến anh có chút không phản ứng kịp, hơn nữa còn ở trước mặt Hạo Hạo nữa.

Bởi vì trước kia, chỉ cần là lúc có Hạo Hạo ở bên cạnh thì cô sẽ không bao giờ làm gì quá thân mật với anh, vậy vừa rồi là có ý gì?

Suy nghĩ một chút, Lục Phỉ chỉ cảm thấy trái tim nhuyễn ra như hồ, có phải vừa xong Nhan Hạ nhất thời bị anh mê hoặc đến không khống chế nổi?

Đối phó với con trai xong, Nhan Hạ quay lại thấy Lục Phỉ vẫn đang đứng suy nghĩ sâu xa gì đó, cô cười nói: “Đi nào, ăn cơm thôi.”

Nghe thấy thế, Lục Phỉ mới hoàn hồn, nhìn lại thấy Nhan Hạ đang nhìn anh với ánh mắt mang nét cười thì lập tức cảm nhận được gì đó.

Anh đây là… bị đùa giỡn?

Lá gan của bà xã nhà anh đúng là càng ngày càng lớn!

Cho dù có nghĩ như vậy, anh cũng chỉ có thể để sủi cảo trên tay lên bàn ăn, sau đó lại xoay người đi lấy đũa.

Nhìn thấy sủi cảo trên bàn, ánh mắt Lục Hạo sáng lên, lập tức lạch bạch chạy tới bên bàn ăn, mắt nhìn chằm chằm vào đĩa sủi cảo trên bàn, vừa ăn được một miếng, đúng là ngon quá đi mất, bây giờ đã bớt nóng rồi, còn ngon hơn ấy chứ nhỉ?

Lục Hạo nhìn đĩa sủi cảo, trong miệng không khỏi trào nước miếng.

Ngay sau đó, không nói hai lời bò lên ghế, rồi quay về phía bếp hô lên: “Ba, con muốn ăn sốt cà chua, ba lấy giúp con nhiều một chút!”

Xem ra trong mắt Lục Hạo, người ba này đã trở thành chân chạy vặt chính hiệu.

Nhưng cuối cùng thì cậu cũng có thể ăn sủi cảo rồi!

Trong bếp, Lục Phỉ nghe thấy thế bèn cầm bát lấy cho thằng bé không ít sốt cà chua.

Cũng không biết khẩu vị của con trai anh giống ai nữa, thích ăn mấy thứ chua ngọt.

Mà vừa lấy sốt cà chua xong thì tiếng của Nhan Hạ cũng vang lên.

“Lục Phỉ, em muốn chấm dấm.”

Nghe vậy, anh lại đặt bình xì dầu trong tay xuống, lấy dấm cho cô.

Lát sau, Lục Phỉ đi ra thấy hai mẹ con Nhan Hạ và Lục Hạo đã không nhịn được mà ăn vụng mấy miếng rồi.

Anh đặt từng món nước chấm của hai người xuống trước mặt họ.

“Cám ơn ba.” Lục Hạo cầm bát, lập tức chấm thật nhiều sốt lên sủi cảo rồi mới hài lòng cho vào miệng.

Nhan Hạ cũng chấm sủi cảo vào ngập trong bát dấm, rồi mới ăn rất ngon lành.

Nhìn hai mẹ con vui vẻ ăn, Lục Phỉ nhếch môi cười, sau đó cũng bắt đầu ăn.

Chỉ lát sau, cả một đĩa sủi cảo lớn đã bị ba người chiến đấu hết.

Nhìn cái đĩa rỗng tuếch, Lục Phỉ kinh sợ, sao anh lại cảm thấy hôm nay ăn đặc biệt nhanh thế này?

“Thật là ngon, ăn no quá.” Lúc này Lục Hạo vuốt vuốt cái bụng tròn vo của mình, vui vẻ nói, sau đó còn liếm liếm miệng như thể còn tiếc nuối.

“Ừm, mới vừa rồi ăn nhiều quá, thế mà cũng không cảm thấy no quá.” Nhan Hạ cũng vuốt vuốt cái bụng bằng phẳng của mình: “Có lẽ là hôm nay đi nhiều.”

“Mẹ, hôm nay mẹ với ba đi chơi ở đâu vậy?” Nghe thấy thế Lục Hạo lập tức lên tinh thần, vội vàng hứnh thú hỏi.

“Ba mẹ quay về trường học thăm một chút.” Nhan Hạ cười nói.

“Lần sau hai người đi chơi thì nhớ đưa Hạo Hạo đi theo với nhé, Hạo Hạo cũng muốn đến thăm trường ba mẹ, ba mẹ đều biết trường học của Hạo Hạo ở đâu nhưng Hạo Hạo thì không biết.” Hạo Hạo nghe thế thì suy nghĩ chuyển chuyển một chút rồi nói ra ý nghĩ thầm kín của mình.

Nghe lời này, Nhan Hạ cười cười gật đầu với cậu: “Được rồi.”

Thấy Nhan Hạ đồng ý, trên mặt Lục Hạo lập tức nở một nụ cười xán lạn, sau đó không nói hai lời mà trèo từ trên ghế xuống, vui vẻ nói: “Ba mẹ, con đi xem ti vi trước.”

Nói xong thì trực tiếp nhào tới sa lon trong phòng khách.

Sau khi nhìn dáng vẻ nhàn nhã tự tại của Hạo Hạo, Nhan Hạ đứng dậy bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.

“Để đấy cho anh, em đi nghỉ ngơi trước đi.” Lục Phỉ ngăn động tác trong tay cô lại.

“Anh nấu rồi, để em dọn.” Nhan Hạ lên tiếng, đột nhiên cô phát hiện, hình như từ lúc Lục Phỉ về nhà đến giờ, cô đã rất ít phải làm việc nhà rồi, trong lúc bất tri bất giác thế là được anh chăm sóc như Lục Hạo luôn.

“Ừ.” Lần này Lục Phỉ không tiếp tục kiên trì, chỉ là chờ sau khi Nhan Hạ bê đồ vào bếp, Lục Phỉ cũng đi vào theo.

Khi Nhan Hạ rửa xong một cái bát, Lục Phỉ sẽ thuận tay đón lấy lau khô.

Nhìn Lục Phỉ trầm mặc, Nhan Hạ muốn từ chối cũng không được, nên cứ rửa xong lại đưa cho anh.

Bát đũa rất nhanh đã được rửa xong, hai người rửa tay đi ra ngoài, có điều tới trước ghế sa lon đã thấy Lục Hạo ngủ quên rồi, trong tay vẫn còn cầm khư khư cái điều khiển.

Lục Phỉ nhìn Nhan Hạ một cái rồi nói: “Anh đưa con về phòng, em xem ti vi trước đi.”

Nghe vậy Nhan Hạ lắc đầu: “Không biết có phải bị Hạo Hạo lây không, em cũng thấy hơi mệt, em về phòng trước đây.”

"Ừ." Lục Phỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó ôm Lục Hạo lên.

Nhan Hạ ngáp một cái rồi trở về phòng, rửa mặt thay quần áo, lên giường cái đã ngủ luôn.

Mà Lục Phỉ đưa Lục Hạo về phòng xong quay lại đã thấy Nhan Hạ ngủ đến là ngon lành, sắc mặt anh không khỏi căng thẳng.

Tối nay, chỉ còn lại mình anh thức thôi à?

Cả ngày hôm nay, không khí không phải rất tốt sao?

Nhìn Nhan Hạ an tĩnh ngủ, Lục Phỉ cũng không đành lòng đánh thức cô dậy, ngay sau đó anh quay người vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong anh cũng lên giường, ôm Nhan Hạ khẽ hôn một cái lên trán cô, sau đó nhắm hai mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.