Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu

Chương 16: Giết Trác Vũ




Dịch giả: Shun

Hai ngày trước, bọn Bùi Kiêu gặp được một đám dân chạy nạn hơn bảy trăm người. Qua lời kể lại của đám người đó, cả nhóm đã được biết về những biến động ghê gớm của thế giới. Sau đó, Cung Diệp Vũ đã chấp nhận lời thỉnh cầu, đồng ý hộ tống đoàn nạn dân này tới Paris.

"Nói thật là ta rất kinh ngạc đấy. Không ngờ cái tên đô con hung ác kia lại đồng ý hộ tống đoàn người này tới khu vực an toàn. Làm như vậy hình như là không phù hợp với phong cách của hắn mà.” Schnau phàn nàn.

Trên thực tế thì lúc nghe người đàn ông trung niên cầu xin mọi người hộ tống đoàn của bọn họ thì cả Bùi Kiêu cũng thấy có phần khó nghĩ. Lý do là vì lúc này đã biết được thế cục của thế giới, cả nhóm đã rõ mục tiêu tiếp theo là gì. Rất rõ ràng, lúc này việc gấp nhất chính là phải trở về Trung Quốc để tìm người thân, bảo vệ hoặc đưa họ tới nơi an toàn, hoặc là đánh thẳng lên Đảo Phục Sinh, khiến cho cái gọi là cơ cấu chính phủ nát thành cặn bã. Cả hai lựa chọn này đều là những việc cần phải thực hiện gấp! Thế nhưng không ai ngờ Cung Diệp Vũ lại bỏ qua việc bàn bạc với cả nhóm và lập tức đồng ý với lời cầu xin của người đàn ông trung niên, hứa sẽ bảo vệ đoàn người tới được Paris.

Không riêng gì Schnau cảm giác kì quặc, cả ba người Bùi Kiêu, Trương Hằng, Dương Đỉnh Thiên cũng đều lấy làm lạ. Trái lại thì bọn Dương Húc Quang, Nhậm Trăn lại không hề có phản ứng gì, như thể chuyện này là đương nhiên vậy.

Bùi Kiêu thoáng trầm ngâm một hồi rồi nói: “Có lẽ... quyết định này có liên quan tới những gì trước kia Cung Diệp Vũ từng trải qua. Hắn đã từng nói với ta rằng hắn yêu mặt đất này tha thiết. Đó có lẽ chính là nguyên nhân… Được rồi, dù sao thì chúng ta cũng không có cách gì nhanh chóng trở về Trung Quốc hoặc tới được Đảo Phục Sinh. Vậy chẳng bằng cứ cùng bọn họ đi tới Paris, sau đó kiếm một cái máy bay ở đấy.”

Schnau liền cười hì hì: “Anh Odin, ngươi lại quên mất ta rồi. Nếu các ngươi cần phương tiện dùng để bay thì chỉ cần để ta lo là được. Có điều là sẽ cần rất nhiều kim loại và một vài loại dụng cụ khác nữa. Nếu như có thể tìm được đủ thì ta có thể chế tạo được loại phương tiện bay phù hợp cho các ngươi đấy, thấy sao hả?”

Bùi Kiêu hơi thoáng sửng sốt, sau đó mới bật cười: “Đúng thật, ta vẫn cứ quên mất chuyện ngươi là ai. Cũng vì ngươi rất giống em gái ta, điều đó làm ta khó mà nhớ được việc ngươi là người Ba Mắt. Đi thôi, tới thành thị tiếp theo, chúng ta sẽ vào xem thử có kiếm được máy móc nào có ích không.”

Schnau vừa cười tít mắt vừa gật đầu, nhưng một hồi lâu sau, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên rồi nói với vẻ rất nghiêm túc: “Cái gì mà em gái chứ! Anh Odin à, ta vậy nhưng chính là vị hôn thê của ngươi đó. Tuy rằng đã qua một kiếp nhưng đây chính là hôn sự mà cha mẹ chúng ta đã sắp đặt sẵn, thế nên sau này ngươi nhất định phải lấy ta đấy!”

Bùi Kiêu nghe vậy thì liền không nhịn được mà phì cười. Chưa cần nói tới việc cái ‘hôn ước từ kiếp trước’ kia có thật hay không, chỉ riêng việc hình dáng của Schnau lúc này chả khác gì đứa nhóc bảy tám tuổi đã là không ổn. Mà hơn nữa theo lời chính cô kể thì chắc cả trăm năm nữa, có lẽ hình dáng của cô cũng sẽ không thay đổi bao nhiêu sau, thế thì làm sao mà lấy cô nàng này được? Hắn cũng có phải loại lolicon đâu…

Cả nhóm giờ đã ra nhập vào đoàn dân tị nạn hơn bảy trăm người kia, lúc này đang cùng bọn họ đi về hướng tòa thị trấn tiếp theo. Bởi vì đám Bùi Kiêu mới gia nhập, những người kia tạm thời chưa dám hoàn toàn tin những gì bọn hắn nói, cũng không biết bọn hắn có đánh đuổi được u linh thật hay không, thế nên sau khi sáu người lãnh đạo kia bàn bạc, họ quyết định trước hết sẽ đi tới một thị trấn không lớn trước. Thị trấn như vậy chắc hẳn sẽ có xe cộ có thể sử dụng được, đồng thời nếu có u linh thì số lượng chắc cũng không nhiều, nếu bọn Bùi Kiêu không ngăn cản nổi thì cả đoàn vẫn có thể dễ dàng chạy thoát được. Tóm lại, sau khi bàn bạc xong thì bọn họ quyết định dẫn cả đoàn và bọn Bùi Kiêu đi tới một thị trấn gần đó mà họ rất quen thuộc.

Trong hơn bảy trăm người này thì số lượng của cả người già, phụ nữ, trẻ nhỏ cũng chỉ khoảng hơn hai trăm, còn lại đều là nam giới trai tráng. Dù sao thì để có thể chạy trốn trong cơn hoạn nạn, ngoài may mắn ra, thể lực và tinh thần cũng là rất quan trọng, mà đó lại là điểm mạnh của trai tráng. Cũng chính vì lẽ đó nên thành phần của đoàn người này phần lớn là thanh niên nam giới.

Hiện tại cả đoàn người chỉ có mỗi một chiếc xe bus nhỏ của bọn Bùi Kiêu. Mà một cái xe như vậy đương nhiên là không thể nào đủ chỗ cho mấy trăm người, dù là nhồi nhét cỡ nào thì cũng chỉ có thể chứa được hai mươi, ba mươi người là hết cỡ. Thế nên sau khi sáu người cầm đầu bàn bạc với bọn Bùi Kiêu một hồi, họ quyết định để những người lớn tuổi nhất và những người bị bệnh, bị thương thay phiên ngồi xe. Cũng vì vậy mà những người không biết thân thế của bọn Bùi Kiêu, lại thành ra rất cảm kích bọn hắn, từ đó mà thân thiện, trao đổi với bọn hắn nhiều hơn.

Cứ như vậy, bởi vì có thêm mấy trăm người kéo chân mà cả đoàn cuối cùng mất tới hai ngày hai đêm mới đến được một thị trấn không quá lớn. Thị trấn loại nhỏ này là kiểu rất thường thấy ở Châu Âu, thường thì nhân khẩu ở nơi như thế sẽ vào khoảng hơn một nghìn tới vài nghìn người. Theo như lời đám người này thì thị trấn như vậy sẽ có khoảng một tới hai trăm con u linh, như vậy đã là một nơi mà họ không thể đi vào.

Nhưng bọn Bùi Kiêu đời nào lại để ý mấy con u linh nho nhỏ này? Bao nhiêu là quỷ quái, nào là là Chân Ma cấp, Ma Vương cấp, thậm chí là nhân vật như Ma Vương Cao Cấp bọn hắn cũng đã từng đối diện, còn đám u linh này, cho dù là cái loại u linh đột biến trong lời đồn kia đi nữa, chẳng lẽ chúng nó còn có thể mạnh hơn Thần Rồng Bầu Trời, Thần Chiến Binh, Thần Mặt Trời hay sao? Đừng có đùa chứ! Vậy là trái ngược với mấy trăm nạn dân nơm nớp lo sợ đi phía sau, mấy người Bùi Kiêu lại nghênh ngang đi thẳng vào trong thị trấn.

Schnau nắm tay Bùi Kiêu đi vào trong thị trấn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cười đến híp cả mắt. Bỗng cô chợt thấy Vu Nữ Trần đang đi sát sau lưng Cung Diệp Vũ dường như rất hồi hộp. Cô gái bé nhỏ liền vừa cười vừa nói: “Nữ Trần à, ngươi đang sợ cái gì vậy? Ngươi bây giờ cũng đâu phải người bình thường nữa, đã hoàn toàn đủ tiêu chuẩn Thuật Sĩ cấp thấp của người Ba Mắt chúng ta rồi kia mà. Đừng nói là mấy con u linh nho nhỏ này, ngay cả quỷ quái dưới Chân Ma cũng đều không chịu nổi một đòn niệm động lực của ngươi đâu. Ngươi giờ đã rất lợi hại rồi đấy chứ!”

Vu Nữ Trần trừng mắt nhìn lại, cô mở bàn tay mình ra, trên đó đã xuất hiện một khối giống như ‘không khí’ vặn vẹo mơ hồ. Cô vừa đùa nghịch với thứ đó vừa nói: “Niệm lực này tối đa cũng chỉ có thể nhấc vật nặng vài trăm cân thôi. Chỉ với cỗ lực lượng như vậy mà có thể đánh được quỷ quái và u linh à? Mà chẳng phải đòn tấn công vật lý không thể chạm vào chúng sao?”

Schnau cười hì hì nói: “Nhưng thứ niệm lực này cũng đâu phải đòn tấn công vật lý, nó là kết quả của tinh thần lực ngưng tụ cao độ kia mà! Đối với quỷ quái mà nói, thương tổn do thứ này gây ra cũng không khác bao nhiêu so với Thiên Sinh Vũ Khí. Trên thực tế, ngươi có biết rằng những năng lực đặc thù mà anh Odin và tên bạn trai to con của ngươi sử dụng – ví dụ như tăng tốc, tạo ra điện sét, lửa đốt, đóng băng – thực ra cũng chỉ là chuyển hóa tinh thần lực của bản thân thành các hình thái cụ thể thông qua các kí hiệu phù văn Rune ở bên trong Thiên Sinh Vũ Khí mà thôi. Còn thứ niệm lực này của ngươi lại thuần túy là tinh thần lực. Nếu chỉ tính riêng về độ tinh khiết và tiềm lực thì của ngươi mạnh hơn những linh hồn như bọn họ nhiều…”

Không biết vì cái gì mà Cung Diệp Vũ dường như rất ‘xung khắc’ với Schnau. Hắn nghe vậy thì lạnh lẽo hừ một tiếng: “Nói như người thì có vẻ như thực lực của Chân Ma, Ma Vương đều chỉ là trò cười không đáng một xu hả? Chẳng lẽ mấy kẻ gọi là Thuật Sĩ Vĩ Đại của người Ba Mắt các ngươi có thể lợi hại hơn so với Rồng Bầu Trời, Thần Chiến Binh hay Thần Mặt Trời hay sao?”

Schnau thoáng ngây ra một chút, có điều ngay sau đó vẫn lập tức phản bác: “Ở thời kì đỉnh cao, ba tên Ma Vương Đỉnh Cao quả thật có thể so được với Thuật Sĩ Vĩ Đại hoặc Đại Tiên Tri, nhưng chúng được như vậy là vì đã tiếp nhận sức mạnh do Nguồn Gốc Tội Lỗi ban cho, hơn nữa còn sáp nhập vào á không gian, hấp thụ ‘nguyên tố cuồng bạo’ của nơi đó – cũng chính là vật chất màu đen mà các ngươi gọi là tội nghiệt đấy. Nhưng còn linh hồn như các ngươi thì sao? Hoàn toàn loại bỏ nguyên tố cuồng bạo của á không gian, chỉ dùng tinh thần lực và linh hồn của bản thân để tăng cường sức mạnh! Thế nên tuy loài người có số lượng lên đến mấy tỷ nhưng chỉ có vài cường giả Chân Ma cấp các ngươi. Nhưng có một điều nữa các ngươi phải hiểu, là một sinh mạng thể thì cân bằng và tự nhiên mới là con đường đúng đắn nhất. Nếu theo trạng thái bây giờ của chị Vu Nữ Trần, sau này tiếp tục ăn Thực Phẩm Chấp Niệm thì sẽ tiếp tục mạnh mẽ hơn, tới khi linh hồn chị ấy thoát ly thể xác thì sẽ lập tức đạt tới Chân Ma cấp! Thấy không, đó chính là sự khác biệt! Nếu không phải như vậy thì ngươi nghĩ tại sao người Ba Mắt lại nhân bản nhiều cơ thể của chính mình để dự phòng? Chẳng lẽ cho vui sao? Phải biết rằng linh hồn của chúng ta còn cứng cỏi hơn của các ngươi vô số lần mà còn cần thể xác kìa! Nguyên nhân chính là vậy đấy.”

Cung Diệp Vũ bị phản bác như vậy thì á khẩu, không nói lại gì được nữa. Dù sao những điều Schnau nói nghe cũng thật sự rất có lý. Là một người Trung Quốc, hắn đương nhiên biết về những tư tưởng tôn giáo cổ đại của đất nước mình, ví dụ như đạo ‘thiên nhân hợp nhất’, tự nhiên đạo gì gì đó. Thế nên có lẽ đúng như lời Schnau nói, linh hồn đã mất đi thể xác thì tiềm lực đã không thể so với người sống được nữa rồi.

“Đợi một chút!” Cung Diệp Vũ dường như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó. Hắn nhìn về phía Schnau với vẻ mặt tươi cười ‘khả ái’, tới khi Schnau bị hắn nhìn tới phát run thì hắn mới nói: “Mới vừa rồi ngươi nói là nhân bản cơ thể... Há há, Schnau này, ngươi có thể giúp những kẻ đã mất đi thể xác như chúng ta có lại được cơ thân thể ban đầu của mình không?”

Schnau thoáng chút sửng sốt, sau đó mới có phần chần chừ mà trả lời: “Thật ra thì cũng không phải là không làm được…”

“Thật vậy sao?”

Lúc này thì không chỉ có tiếng kêu kinh sợ của Cung Diệp Vũ vang lên mà ngay cả đám Trương Hằng bên cạnh cũng kêu lên kinh hãi. Dù sao thì chuyện này cũng quá quan trọng với bọn họ. Nếu như có lại được cơ thể ban đầu của mình… vậy thì tương đương với được phục sinh rồi! Thế chẳng phải lại có thể sống bên những người mà mình yêu thương hay sao?

Phản ứng của cả đám lại làm sững sờ Schnau lần nữa, cô bé gật đầu rồi trả lời thật cẩn thận: “Đúng là có thể đấy, nhưng để làm được thì trước đó có mấy vấn đề rất quan trọng cần phải thực hiện được. Đầu tiên, cường độ linh hồn của các ngươi lúc này đã vượt xa quá nhiều lần so với người sống bình thường. Trừ khi các ngươi lúc sống giống như chị Nữ Trần, linh hồn được tăng cường ngay từ khi còn sống, như vậy thì cường độ cơ thể và khả năng chứa đựng tinh thần lực sẽ đồng thời từ từ tăng lên theo quá trình tăng cường linh hồn. Nếu không như vậy thì dù lúc này ta có nhân bản được cơ thể ban đầu của các ngươi, nhưng cơ thể đó cũng không dung nạp được linh hồn của các ngươi, bởi vì nó lúc này đã quá mạnh mẽ. Trước kia người Ba Mắt chúng ta cũng đã từng gặp tình huống tương tự, đó là một chủng tộc ‘thuần linh loại’ tên là Thiên Sứ…”

"Thiên sứ?!"

Mọi người lần nữa kinh hãi kêu lên, còn Schnau thì cũng bị dọa cho nói không nên lời. Bùi Kiêu phải vội vàng nói: “Không cần phải để ý tới bọn ta! Ngươi cứ nói tiếp đi.”

Schnau khẽ gật đầu: “Không ngờ các ngươi cũng biết tới chủng tộc Thiên Sứ này. Đó là một chủng tộc rất cổ xưa và mạnh mẽ, thời điểm bọn họ xuất hiện còn trước cả người Ba Mắt bọn ta. Bọn họ cũng từng sáng tạo nên một nền văn minh huy hoàng rực rỡ, nhưng phương hướng tiến hóa của nền văn minh đó lại sai lầm. Tình huống của họ rất giống các ngươi hiện nay, sau khi phát hiện ra linh hồn càng mạnh mẽ thì càng sinh ra nhiều loại siêu năng lực và thực lực mạnh mẽ, thậm chí có thể đạt tới bất diệt, văn minh của bọn họ liền quyết định hoàn toàn từ bỏ thể xác, chỉ đơn thuần dùng linh hồn để tiến hóa và tồn tại. Về sau, kẻ mạnh nhất trong số họ đã trở nên vô cùng mạnh mẽ, gần như còn mạnh hơn cả ba tên Ma Vương đỉnh cao. Nhưng tới lúc đó, vì linh hồn trở nên quá mạnh mẽ mà mất đi sự cân bằng, dẫn tới ‘linh’ và ‘hồn’ của họ bắt đầu bị phân tách, điều đó khiến cho tinh thần của bọn họ trở nên rất dễ bị môi trường bên ngoài ảnh hưởng. Ví dụ, nếu một thiên sứ đến một hành tinh hoặc xã hội tràn ngập tội ác, vậy thì tên thiên sứ này sẽ nhanh chóng sa đọa, từ tư tưởng tới linh hồn đều có sự biến đổi, trở nên dị thường tà ác và tàn bạo. Còn nếu một tên thiên sứ ở lại quá lâu ở một nơi không người thì dần dần tư tưởng của nó sẽ bị xóa nhòa, cuối cùng sẽ tan rã thành linh lực nguyên thủy nhất. Hơn nữa, thiên sứ còn có thể bị bắt bằng một số phương pháp đặc thù, thậm chí bị chủng tộc khác hấp thụ, tuy bản thân kẻ đó sẽ khó tránh khỏi việc bị tư tưởng và trí nhớ của thiên sứ ảnh hưởng và dung hợp, nhưng sức mạnh mà hắn đột ngột lấy được lại vô cùng to lớn. Thế nên lúc người Ba Mắt gặp được thiên sứ thì chủng tộc này gần như đã bị diệt sạch.”

“Và cũng chính chủng tộc này, vì để có thể tiếp tục sinh tồn, bọn họ đã bắt buộc phải chọn cách ‘nhập’ vào thể xác của một số chủng tộc nhỏ yếu hoặc còn nguyên thủy. Nhưng như vậy, vì linh hồn của họ quá mạnh mẽ nên khiến cho cơ thể của những chủng tộc kia không thể chứa đựng nổi sức mạnh khổng lồ tới khó hình dung của linh hồn họ. Và như vậy, phần lớn thiên sứ đều tự nổ tung cùng cơ thể mà họ chọn nhập vào trong quá trình đó. Mặc dù có thể sống sót thì thực lực của những thiên sứ này cũng giảm rất nhiều, thậm chí phần lớn trong số đó còn mất đi trí nhớ khi còn ở hình thái linh thể của mình. Thế nên về cơ bản, bọn họ đã mất đi sự lưu truyền văn minh của mình, cuối cùng thì tiêu vong.”

Nói đến đây, Schnau nhìn về phía mọi người: “Tuy thực lực của các người còn chưa so được với thiên sứ đẳng cấp cao nhất, nhưng xét một cách tương đối thì cũng đã mạnh hơn rất nhiều thiên sứ bình thường. Thế các ngươi cảm thấy cái cơ thể ngày trước của mình sẽ chứa đựng được linh hồn hiện tại của các ngươi à? Mà đó mới chỉ là một vấn đề thôi.”

Mọi người nghe được khó khăn như vậy thì đã thấy thất vọng, mà có vẻ còn có khó khăn khác nữa, Trương Hằng buồn phiền phàn nàn: “Ngoài cái đó ra thì còn vấn đề gì nữa đây?”

Schnau cười hì hì đáp: “Ví dụ như cơ thể của các ngươi thì sao? Đoán chừng phần lớn lúc này đã thối rữa hoặc có khi đã hoàn toàn thành tro bụi mất rồi! Các ngươi thử nói xem, không có gien nguyên bản của các ngươi thì làm thế nào mà nhân bản lại được cơ thể? Tuy có thể sử dụng công thức nhân quả để tính toán, tìm được cấu trúc gen cơ bản của các ngươi, nhưng để làm được việc đó sẽ cần lượng tài nguyên thông tin cực lớn, ngoài Máy Chủ Linh Hồn Trung Tâm ra thì ta không nghĩ là nền văn minh của các ngươi có thứ gì khác có thể xử lý được lượng thông tin khổng lồ đến như vậy đâu. Nhưng đấy cũng vẫn chỉ là vấn đề cơ bản nhất mà thôi, còn thiết bị dùng để chuyển đổi linh hồn an toàn thì lấy đâu ra? Còn nguồn năng lượng khổng lồ cần cho quá trình chuyển đổi lấy từ đâu? Còn địa điểm an toàn thích hợp để thực hiện quá trình này thì ở nơi nào? Tất cả những điều đó đều là vấn đề cả! Thế nên, dù ta có nghĩ ra cách nhân bản ra thân thể thích hợp cho các ngươi thì điều kiện tiên quyết để việc này có thể thực hiện được vẫn là phải có một lượng cực lớn thiết bị và nguyên liệu. Còn nếu không thì các ngươi khỏi phải mơ mộng làm gì cho mất công.”

Cả đám chỉ biết thở dài não nề một hồi. Chuyện này thật giống như một tên ăn mày đang vô cùng đói khát thì lại thấy một bức tranh vẽ cái bánh nướng sống động như thật, có thể thấy nhưng lại không thể chạm vào, không thể ăn được. Nếu là như thế, chẳng bằng ngay từ đầu đã không nhìn thấy, không biết tới, lòng không nuôi hi vọng còn dễ chịu hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.