Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu

Chương 14: Đoán Thể




Dịch giả: Shun

Mọi người ngồi xe bus đi liền một mạch hai ngày hai đêm, trên đường đã đi qua hơn mười làng mạc, thị trấn lớn nhỏ, tuy vậy thì tất cả những nơi đó đều vắng tanh, ngoài đám U Linh ‘ngửi’ được linh hồn thể mạnh mẽ của họ mà kéo tới thì đến một người sống sót cũng không hề thấy. Thời gian cứ thế chậm chạp trôi qua, tâm trạng của cả đám càng lúc càng nặng nề, ai nấy bắt đầu nháo nhào suy đoán, không phải là toàn bộ loài người đều đã diệt vong rồi đấy chứ?

“Không đâu, chắc hẳn là không phải đâu! Số lượng không hợp lý! Ý là số lượng của bọn U Linh kia quá ít. Có lẽ là phần lớn người dân đã chạy trốn được tới nơi nào đó rồi. Hẳn là tại các thành phố lớn. Nếu chính phủ thế giới đã dám làm loại chuyện như thu lấy chấp niệm của người sống, vậy thì đương nhiên là bọn họ cũng đã có sách lược để phòng ngự rồi. Dù sao cũng không thể thí mạng toàn bộ loài người để thực hiện kế hoạch của bọn họ đúng không? Quyền lực chỉ hiện hữu nếu có cộng đồng tồn tại, nếu như để toàn bộ loài người chết sạch thì bọn họ còn cần giữ gìn quyền lực để làm gì? Thế nên chắc chắn là bọn họ phải bảo vệ đa số dân chúng. Những người này chắc hẳn đang được tập trung tại những đô thị cỡ lớn đây.” Dương Húc Quang nói với vẻ khẳng định chắc chắn.

Lập luận đó của hắn cũng nhận được sự tán đồng của Vu Nữ Trần. Chỉ là, lý trí phân tích ra thì là một chuyện, nhưng những gì chứng kiến được thì lại là chuyện khác, tất cả đều khó tránh được việc âm thầm lo lắng.

Cứ như vậy, mãi tới sáng sớm ngày thứ ba thì cuối cùng, cả nhóm cũng phát hiện được một ít dấu vết của con người. Đó là mấy thứ kiểu như túi chứa, giấy gói, đồ ăn thừa, mà quan trọng là những thứ này còn chưa bị hỏng, điều đó chứng tỏ cách đây không lâu đã có một đám người đi qua nơi này. Sự phát hiện này làm cho cả bọn quá đỗi vui mừng, liền vội vàng tăng tốc tiến lên, hi vọng có thể tìm thấy được đám người kia.

Tiếp tục như vậy, cho tới lúc xế chiều, gần hoàng hôn, cả bọn nhìn thấy ở trong khu rừng bên đường, có một một cột khói bốc cao, hơn nữa là còn có thể nghe thấy tiếng người nói loáng thoáng ở phía đó. Đầu óc cả bọn liền như rung lên, lập tức dừng xe lại bên đường, ngay cả phân công người ở lại trông chừng cũng không cần, tất cả đều nhanh chóng chạy về phía cột khói kia.

Không bao lâu sau, mọi người liền phát hiện thấy vài tên thanh niên người da trắng trốn trên mấy cành cây thấp, đang chăm chú quan sát khắp bốn phía. Khi vừa thoáng thấy bọn Bùi Kiêu xuất hiện, mấy tên thiếu niên tuổi tương đối nhỏ trong đó đã không kìm được mà sợ hãi kêu lên. Có điều là ngay sau đó thì bọn họ đã nhận ra rằng những người mới xuất hiện kia cũng không phải U Linh gì đó, mấy tên thiếu niên này liền quá đỗi vui mừng, lập tức có người nhảy xuống đất, chạy đi la lớn gì đó về phía trong rừng, có vẻ là đi thông báo cho những người trốn sâu hơn trong rừng về tình huống ở đây.

Trong cả bọn thì Cung Diệp Vũ là một tên ‘đầu gỗ’ thuần túy, không cần phải kỳ vọng hắn biết ngoại ngữ nào đó. Còn trong số những người còn lại, Bùi Kiêu, Dương Đỉnh Thiên, Dương Húc Quang, Vu Nữ Trần và thậm chí cả Trương Hằng cũng đều biết ít nhiều ngoại ngữ, nhưng rất đáng tiếc là lại chẳng ai trong bọn họ có nghề kiếm cơm liên quan tới ngoại ngữ, nhất là mấy ngôn ngữ của vài nước nhỏ ở Châu Âu thì bọn họ lại càng mù tịt. Rồi lại chẳng hiểu trời xui đất khiến ra sao mà mấy người trước mặt này lại đúng là nói bằng một thứ ‘ngôn ngữ nhỏ’ nào đấy.

“... Có ai trong số các ngươi hiểu bọn họ nói gì không?” Bùi kiêu có phần buồn bực nhìn về phía đám đồng bọn.

Cả bọn cùng cười khổ rồi lại cùng lắc đầu. Khi Bùi Kiêu đang định thử dùng tiếng Anh để nói chuyện với mấy tên thanh niên kia thì Schnau bỗng bật cười: “Anh Odin à, ngươi quên mất còn có ta ở đây sao? Khả năng phiên dịch của ta là mạnh tới phi thường đấy. Để ta làm cho xem này.” Vừa nói, Schnau vừa đưa tay ra điểm liên tục vào không gian. Theo đó, từng cái ký hiệu phù văn bằng ánh sáng bắn ra từ đầu ngón tay cô. Ngay sau đó, không hiểu bằng cách nào mà chúng lại biến mất vào không khí, tạo thành từng vòng gợn sóng chấn động lan tỏa ra khắp xung quanh. Cả bọn còn chưa kịp phản ứng gì thì mấy tên thanh niên kia đã bắt đầu kinh nhạc hô ầm lên.

“Trời ạ, vừa rồi các ngươi có nhìn thấy không? Thứ vừa rồi là gì vậy? Ma pháp à? Hay là thần thuật? A! Các ngươi nhìn kỹ kìa, cô bé này có con mắt thứ ba! Trời ạ, chẳng lẽ là người Ba Mắt trong truyền thuyết?” Một tên thanh niên trong số đó kêu ầm lên.

Một tên thanh niên khác cũng hoảng sợ nói: “Không phải! Đó hẳn là một loại siêu năng lực! Đúng… đúng vậy! Ta nhớ đã từng xem một cuốn tiểu thuyết có nói tới những thần thoại của phương Đông. Trong đó dường như có nói tới một phương pháp tu tập của người Ấn Độ, có thể giúp cho người ta mở được con mắt thứ ba trên trán. Đúng rồi, phương pháp đó tên là Chakra. Đúng, chính là Chakra đấy!”

Mấy tên thanh niên này có vẻ vô cùng kinh ngạc, cả bọn ríu rít, láo nháo loạn cả lên, không ai chịu tin cách giải thích của người khác, chỉ một mực cho rằng suy đoán của mình mới chính xác. Có điều họ lại không hề biết rằng lúc này bọn Bùi Kiêu đã có thể nghe hiểu được những gì họ nói. Hơn nữa, cái bọn Bùi Kiêu nghe được lại còn là tiếng Trung phổ thông, loại phổ biến nhất, mà âm điệu cũng rất rõ ràng chứ không phải kiểu lơ lớ quái dị như khi người nước ngoài nói tiếng Trung.

Schnau cười hì hì nói: “Đã có thể nghe hiểu rồi chứ? Loại phiên dịch là lấy thẳng ý mà đối phương muốn diễn đạt, chuyển thành tiếng mẹ đẻ của các ngươi rồi truyền thẳng vào trong ý thức các ngươi. Vì thế các ngươi mới có cảm giác giống như nghe được tiếng mẹ đẻ của mình. Sao hả? Loại kỹ xảo này rất tuyệt đấy chứ?”

Chính Bùi Kiêu cũng sợ ngây người. Hắn kinh ngạc nhìn Schnau cả nửa ngày rồi mới nói: “Loại ký hiệu phù văn thật sự quá tuyệt vời! Quả thực là đã vượt ra qua phạm trù khoa học kỹ thuật, ngược lại nó giống như ma pháp trong truyền thuyết vậy.”

Schnau hếch cái miệng nhỏ nhắn của nói: “Ở trong mắt những người cổ đại thì khoa học kỹ thuật cũng chẳng khác gì ma thuật, đây là điều rất bình thường. Ngày trước, khi người Ba Mắt xưng bá Hệ Ngân Hà, đã có biết bao nhiêu chủng tộc ngoài hành tinh tưởng rằng thủ pháp khoa học của chúng ta là ma pháp kia chứ? Bọn họ cho rằng đó là thần tích, là kỳ tích, nhưng lại không hiểu được rằng bản thân sinh mạng mới là kỳ tích, những thủ pháp khoa học kỹ thuật này cũng chưa là gì. Có điều là anh Odin nói cũng đúng, phù văn Rune quả thực đã vượt ra khỏi phạm trù khoa học kỹ thuật mà ngươi biết tới. Bởi vì nó chính là một trong những thành tựu khoa học cao nhất của người Ba Mắt chúng ta, cùng với Tuyến Nhân Quả, được xưng là đỉnh cao của văn minh người Ba Mắt đấy.”

Bùi Kiêu thở dài, một mặt là vì cảm thấy vui mừng khi đã có được sự trợ giúp của Schnau, một thành viên sót lại của người Ba Mắt gia nhập đoàn đội sẽ là một sự trợ giúp lớn tới mức khó có thể tưởng tượng. Mặt khác thì dân tộc Ba Mắt kia đã từng có một nền văn minh vĩ đại tới như vậy, xưng bá cả hệ Ngân Hà, gần như đã đạt tới cảnh giới tột cùng của một nền văn minh, thế mà cuối cùng vẫn thua dưới tay Nguồn Gốc Tội Lỗi! Nếu vậy thì loài người… loài người trong mắt Nguồn Gốc Tội Lỗi chẳng phải còn không bằng con sâu cái kiến hay sao?

Đúng lúc này, từ phía sâu trong rừng chợt có một đám gần trăm người lục tục kéo ra, hơn nữa nhìn ở phía sau thì rõ ràng là vẫn còn những người khác nữa không đi ra. Đám người áo quần rách nát này phần lớn là đàn ông tuổi tráng niên, số người lớn tuổi rất ít, ở phía sau thì có bóng mấy người phụ nữ nom nớp lo sợ. Có điều là rất lấy làm may mắn, những người này không hề có vẻ gì là thù địch, thậm chí tới khi nhìn thấy người tới rõ ràng không phải là ma quái gì thì phần lớn bọn họ còn khẽ nở nụ cười.

“Các bạn, xin mời vào trong khu trại của chúng tôi. Đều là người sống sót chạy ra từ nội thành, không cần làm như người xa lạ. Mời vào đây ăn chút bánh, uống chút nước, lúc trước chúng tôi có đi ngang qua một thị trấn nhỏ nên đã tiện đường lấy được rất nhiều lương thực. Các bạn chắc hẳn cũng đã đói đến hoa mắt rồi phải không?”

Nói những lời này là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi có vẻ ngoài hòa ái. Ông ta nói với cả nhóm bằng vẻ mỉm cười đôn hậu, những người ở phía sau cũng tươi cười vui vẻ, có người lại có vẻ như thở phào nhẹ nhõm.

Cả bọn liếc nhìn lẫn nhau rồi đều đưa mắt nhìn về phía hai người Bùi Kiêu và Cung Diệp Vũ, tựa như đang chờ hai người họ quyết định.

Trên thực tế, cả Bùi Kiêu và Cung Diệp Vũ đều là loại người có tiềm chất làm lãnh tụ, vốn mỗi người cũng đều có đội ngũ của riêng mình, chỉ vì gặp phải tình thế bất khả kháng nên mới tập trung lại với nhau. Thế cho nên tình thế mới diễn biến thành như hiện tại, tựa như cả hai người đều có quyền lực lãnh đạo trong đội ngũ. Thế nên mỗi khi có vấn đề thì cả hai đều có thể đưa ra phương hướng hành động.

Bùi Kiêu và Cung Diệp Vũ liếc nhìn nhau, Bùi Kiêu nhỏ giọng nói: “Chúng ta nên đi tới nơi bọn họ trú chân. Ta có thể sẽ tìm hiểu được những thông tin quan trọng từ họ, ví dụ như chuyện gì đã xảy ra cho cái thế giới này. Hơn nữa họ còn vừa nói là trốn ra từ nội thành, chuyện đó là thế nào, tất cả đều là những thứ chúng ta cần phải biết.”

Cung Diệp Vũ khẽ gật đầu, hiển nhiên là cũng đồng ý với lời Bùi Kiêu. Sau đó, cả nhóm theo chân đám người kia đi sâu vào trong rừng. Quả nhiên, đi vào khu vực rừng rậm không bao lâu thì một khu trại đơn sơ đã xuất hiện trước mặt. Thật ra, nếu nói khu trại thì chẳng bằng nói một khu đất trống mới đúng. Trên đó chẳng qua chỉ mấy cái lều dựng bằng một ít đất đá và nhánh cây, ngoài ra thì cũng có mấy túp lều cắm trại dã ngoại dựng lung tung mỗi chỗ một chiếc. Đây chắc hẳn chính là nơi tên ‘khu trại’ rồi.

Bùi Kiêu có thể nhìn ra được, đám người này rõ ràng mới chỉ chạy tới đây rồi dựng trại không được bao lâu. Tuy quần áo bọn họ có phần rách nát bẩn thỉu nhưng lại không hề có ai xanh xao vòng vọt, cả một đám đông như vậy mà trừ tinh thần có phần ảo não ra thì thân thể lại phi thường khỏe mạnh. Quả thật, nếu chỉ tính riêng về thể trạng thì người da trắng tốt hơn người da vàng không ít! Thế cho nên nếu chỉ nhìn qua thì đám người này giống như một hội đi cắm trại hoang dã chứ chẳng giống dân chạy nạn chút nào.

Có lẽ ở đây còn có một nguyên nhân khác nữa, đó là trận tai kiếp tận thế này còn chưa bắt đầu bao lâu, dân chúng tuy rằng hoảng sợ, nhưng còn chưa hoàn toàn mất hết hi vọng, chính phủ thế giới vẫn còn nắm giữ sức không chế cơ bản nhất. Trong tình hình như vậy, dân chúng vẫn còn giữ được tư duy nguyên bản của thời bình. Điển hình của điều đó là việc tại nơi đóng trại này có hơn mười căn lều vãi dã ngoại, trong đó phần lớn đều là người già và trẻ nhỏ, một số ít là phụ nữ. Còn đàn ông trai tráng thì rất có phong độ, ga-lăng mà ở lều cỏ. Hiển nhiên là những người này còn chưa tới mức độ như trong các tiểu thuyết về tận thế, trở thành những kẻ man rợ như dã thú.

Người đàn ông trung niên một mạch dẫn đường cho cả nhóm đi vào trong khu trại. Ông ta vừa cười vừa chỉ chỉ về một hường khác: “Thực phẩm mà chúng tôi lấy được đều để ở phía bên đó. Tuy các bạn có thể lấy đi một phần nhưng nói thật là chúng tối muốn đi tới Paris. Trên đường đi tuy cũng sẽ có thị trấn, thành phố nhỏ có thể kiếm được thực phẩm nhưng không phải thôn trấn nào cũng an toàn, có lẽ bên trong có Kẻ Thôn Phệ, thế thì cũng chỉ có thể bỏ qua nơi đó. Thế nên mỗi người chỉ có thể lấy lương thực đủ ăn một ngày thôi. Ở đây đông người như vậy nên cũng chỉ có thể như vậy, xin hãy hiểu cho.”

Bùi Kiêu mỉm cười nói: “Như vậy cũng không sao cả. Có điều là tình hình của bọn tôi lại có chút đặc biệt, có nhiều vấn đề còn muốn hỏi các bạn. Xin hỏi ở đây có chỗ nào thích hợp để nói chuyện không?”

Người đàn ông trung niên nghe vậy thì khó hiểu nhìn mọi người, khi ông ta nhìn tới Schnau thì không giấu nổi sự kinh ngạc của mình. Thực ra thì con mắt thứ ba của Schnau cũng không dễ khiến người khác chú ý. Bình thường con mắt đó của cô luôn nhắm lại, nếu nhìn thoáng qua thì sẽ chỉ thấy nó giống như một rãnh nhỏ, tuy vậy thì nếu nhìn kỹ, người ta cũng sẽ dễ dàng nhận ra đó thực sự là một con mắt. Lúc trước, người đàn ông này vẫn luôn quan sát mọi người, nhưng lúc ấy ông ta chỉ thấy đám người này dường như rất can đảm và lại có một khí thế khó tả chứ không mấy để ý tới một cô bé chừng bảy, tám tuổi lẫn trong đó. Lúc này ông ta nhìn kỹ mới bất chợt phát hiện ra cô bé có ba con mắt, ngạc nhiên quá đỗi làm ông ta không biết nên nói gì cho phải.

Cách vài giây sau, người đàn ông trung niên lúc này mới nhìn về phía cả đám: “Có thể thấy là các bạn dường như rất không tầm thường. Nghĩ lại thì cũng đúng, các bạn có ít người như vậy mà có thể chạy được tới tận đây! Riêng điều đó đã cho thấy các bạn không đơn giản… Được rồi, ở đây chúng tôi còn có năm người nữa cùng phụ trách. Chúng tôi chịu trách nhiệm đưa cả đoàn tới Paris. Giờ tôi sẽ đi gọi năm người bọn họ tới.” Nói xong, người đàn ông đó liền vội đi sang một bên gọi mấy tên thanh niên, dặn dò họ vài câu gì đó, tiếp theo thì mấy tên thanh niên kia liền chia ra chạy khắp nơi.”

Không bao lâu sau thì có năm người cả nam lẫn nữ từ khắp các nơi của khu trại vội vàng chạy tới. Tổng cộng ba nam, hai nữ, đều ở tuổi tráng niêm. Có thể thấy được là những người này cũng không để mình được hưởng ưu đãi thiên vị gì trong đoàn, quần áo bọn họ cũng lấm lem, rách nát như những người xung quanh.

Đợi cho cả năm người đó đều đã tới trước mặt, người đàn ông trung niên mới giản lược giới thiệu qua về bọn Bùi Kiêu. Sau đó ông ta nói với Bùi Kiêu: “Đi thôi, cách khu trại không xa có một dòng xuối nhỏ. Ở đó khá yên tĩnh, chúng ta có thể tới đó nói chuyện được chứ?”

Bùi Kiêu khẽ gật đầu, rồi cùng cả bọn theo chân sáu người này đi ra ngoài. Mà trừ sáu người này ra thì còn có hơn mười tên thanh niên vác theo rìu chữa cháy hoặc dao lớn, búa lớn đi theo sau cả đám, hiển nhiên là sáu người này cũng có phần cảnh giác với bọn Bùi Kiêu. Nhưng dù sao thì cũng vì bọn hắn xuất hiện quá đột ngột, sau đó lại còn đưa ra yêu cầu kỳ lạ nữa nên cũng không thể trách người ta cảm thấy nghi ngờ.

Với bọn Bùi Kiêu ngược lại không thành vấn đề. Dù sao thì bọn hắn cũng không hề có ác ý gì cả, mà việc cần gấp trước mắt là phải tranh thủ thời gian để tìm hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Chứ nếu như bọn hắn thật sự có ý định xấu, vậy thì đừng nói là mười mấy tên thanh niên cầm vũ khí lạnh, dù là cả trăm ngàn quân đội trang bị vũ khí nóng, súng ống hạng nặng thì bọn hắn cũng chẳng để vào mắt. Thế nên chuyện này cơ bản không đáng nhắc tới, cả bọn theo chân sáu người kia đi tới một dòng xuối nhỏ trong rừng.

Đợi cho sáu người kia dừng lại thì mười mấy tên thanh niên cũng tản ra đứng cách đó không xa theo kiểu nửa bao vây. Về phần sáu người kia, bọn họ vừa cười cười vừa tìm mấy tảng đá sạch sẽ ngồi xuống. Bọn Bùi Kiêu cũng không thèm để ý, tìm bừa mấy tảng đá ngồi xuống. Lúc này thì Bùi Kiêu đã không chờ được nữa, hắn nói: “Bọn tôi biết là các vị có phần nghi ngờ bọn tôi, nhưng cái đó cũng không hề gì. Đầu tiên tôi sẽ nói một chút về lai lịch của mình. Bởi vì vài tình huống có phần phức tạp và đủ loại nguyên nhân mà chúng tôi đã bị nhốt tại một nơi. Ở trong đó hơn một năm, cho tới cách đây khoảng mười ngày chúng tôi mới ra được khỏi đó. Ai biết vừa ra tới đã thấy bên ngoài hoàn toàn thay đổi, hầu như không thấy bóng một người sống nào mà ngay cả một cái xác chết cũng không hề thấy. Nếu không phải thấy nhà cửa, kiến trúc hầu hết vẫn còn nguyên thì có khi bọn tôi còn cho rằng đã xảy ra chiến tranh hạt nhân cũng nên. Vì vậy mà mới muồn nhờ các vị giải thích một chút chuyện gì đã xảy ra với thế giới này.”

Vẻ mặt của sáu người kia ngoài kinh ngạc ra thì cũng chỉ còn kinh ngạc. Hơn nữa vẻ mặt đó còn là không tin tưởng. Cách một hồi lâu sau, người đàn ông trung niên lúc đầu mới lấy làm quái lạ hỏi: “Thật sự xin lỗi, cũng không phải là chúng tôi không tin các vị. Chỉ có điều… có điều là nghe các vị nói thì dường như đã đi qua vài thị trấn rồi. Nhưng chỉ có mấy người thôi sao? Trên đường đi không gặp thứ gì sao? Đã chết bao nhiêu người rồi?”

Bùi Kiêu lắc đầu nói: “Chỉ có mấy người chúng tôi thôi, trên đường đi cũng không chết ai cả. Về phần trên đường có gặp cái gì không? Nói đúng ra thì cũng có, là một thứ giống như U Linh, giống như những bóng người chợt ẩn chợt hiện. Có điều là chúng sẽ biến hóa liên tục, hình tượng thì thường là rất kinh khủng. Ngoài ra thì không thấy gì khác nữa.”

Vẻ mặt của sáu người kia càng quái dị hơn nữa. Bọn họ há to miệng nhưng cả nửa ngày cũng chẳng thốt ra được lời nào. Có điều là nhìn dáng vẻ thì có thể đoán được bọn họ đang nghĩ gì, hẳn là: như thế mà còn nói không thấy gì là ra làm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.