Y Thủ Che Thiên

Chương 1




Nhưng hắn còn chưa kịp hành động, Bùi tổng đã tức giận, nàng có bao giờ từng chịu qua cơn giận kiểu này đâu!

Bùi Quân Thu cũng không nói thêm một lời, chỉ ra hiệu cho một bảo tiêu, người kia lập tức hiểu ý trực tiếp chạy sang bên cạnh cầm hai khối gạch xanh thoạt nhìn rất rắn chắc, hướng xe thể thao kia nện qua.

- Ầm…

Một tiếng vang to, miểng thủy tinh xe thể thao rơi xuống đất, bên trong tựa hồ có vài người lập tức phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Nhưng gã bảo tiêu kia vẫn chưa ngừng lại, cũng không hề suy nghĩ sẽ ngừng tay, lại cầm lấy khối gạch từ đầu xe tới trần xe, thùng xe cửa xe, lần lượt đập nát.

Khí lực của hắn khá lớn, cục gạch lại rắn chắc, binh binh bàng bàng một lát đã đem chiếc xe thể thao đẹp đẽ biến thành mặt rỗ, vô cùng thê thảm, quả thực không thể nhìn tới.

Thừa dịp hắn đang nện vào thùng xe phía sau, người trong xe rốt cục thất kinh đẩy cửa xe chạy xuống.

Bên trong tổng cộng có năm người, một người tựa hồ là lái xe, còn có một thanh niên trẻ tuổi, ba nữ nhân, xem cách ăn mặc của bọn họ không khó suy đoán mấy vị kia cũng không phải người Đông Sơn, ngược lại mang phong cách của người Hong Kong.

- Thao!

Diệp Khai vừa thấy được gương mặt của thanh niên trẻ tuổi kia, sắc mặt liền tối đen.

Thanh niên có vài phần men say kia không phải người khác, chính là con trai của chủ tịch Vạn Hòa tập đoàn Cù Hữu Nghĩa, tên là Cù Sĩ Vinh.

- Hắn không phải đang ở trong bệnh viện hay sao, vì sao lại chạy tới Đông Sơn?

Diệp Khai có chút kinh ngạc:

- Hơn nữa không phải nói hắn đã bị phế đi một chân hay sao?

Hiện tại nhìn vào liền phát hiện Cù Sĩ Vinh không khác gì người bình thường, không hề giống người tàn tật chút nào.

Diệp Khai cảm thấy thật kỳ quái, vì sao thương thế của hắn bỗng nhiên lại tốt lên đây?

Hắn tự nhiên không biết vì giải quyết bệnh tật kia, Cù Hữu Nghĩa đã nhờ Long Chính Tiết hỗ trợ tìm được khí công đại sư phi thường nổi danh trong nước Chương Khí Vân phát công phá tan chướng ngại trong kinh mạch của Cù Sĩ Vinh, để cho hắn khôi phục năng lực hành động.

- Giết người ah, giết người ah…

Cù Sĩ Vinh chấn kinh quá mức, sắc mặt xanh trắng từ trong xe lao ra kêu to.

Lái xe cũng chui ra thật nhanh, trên mặt có chút vết máu, cửa sổ xe bị đánh vỡ văng lên mặt hắn khiến mặt hắn có chút vết thương.

Nhưng tài xế kia tựa hồ có chút không phục, từ trong phòng lái rút ra một cây gậy bóng chày vung mạnh vọt tới chỗ gã bảo tiêu.

Nhưng thật hiển nhiên hắn không phải đồ ăn của người ta, bảo tiêu kia chỉ khinh miệt liếc mắt nhìn hắn, vừa vung tay đã đoạt mất cây gậy bóng chày, còn cầm gậy hung hăng đập phá chiếc xe thể thao kia thêm một lần.

Diệp Khai nhìn chiếc xe có một chút không đành lòng nhìn tiếp, thật hiển nhiên cỗ xe nọ không cần đẩy tới nhà xưởng sửa chữa làm gì cho tốn công sức nữa.

Đúng lúc này ở bên ngoài truyền vào tiếng còi cảnh sát, là người của Cục cảnh sát thành phố chạy tới.

- Diệp chủ tịch!

Cảnh quan dẫn đội vừa chứng kiến một cỗ xe thể thao bị nện nát bấy, nếu không phải còn lưu biển số hắn thật sự là nhìn không ra, sau đó nhìn thấy chủ tịch thành phố Diệp Khai vẻ mặt tối sầm đứng trên bậc thang.

Trong nội tâm cảnh quan có chút lo sợ, trong lòng tự nhủ chiếc xe kia là của ai đây, chẳng lẽ Diệp Khai tìm họ tới là muốn nghiêm trị hung thủ nện vỡ xe hay sao?

- Lôi chiếc xe này đi…

Diệp Khai có chút chán ghét chỉ chỉ vào xe thể thao, nhìn cảnh quan nói ra:

- Còn có, mấy người này say rượu điều khiển xe đụng ngã một vị phu nhân, làm nàng bị thương, cùng nhau mang về ah!

- Đây là chủ xe sao?

Cảnh quan nghe xong liền gật đồng đáp ứng, nhưng sau đó có chút nghi hoặc dò hỏi.

- Có phải chủ xe hay không thì không rõ, dù sao bọn họ lái xe tới.

Một nhân viên công tác đứng bên cạnh Diệp Khai đáp thay hắn.

Cảnh quan tiếp nhận nhiệm vụ, lập tức vung tay cho nhân viên cảnh sát đem năm nam nữ kia khống chế lại, dự tính mang về Cục cảnh sát thành phố xử lý.

Nhưng hiện trường lập tức có đám người vây tới, bảy mồm tám lưỡi thảo luận vừa rồi chiếc xe này điều khiển vô cùng nguy hiểm thế nào, thiếu chút nữa đã đụng chết bọn họ.

Cảnh quan vừa xem xét tình huống lập tức hiểu được, nguyên lai nhóm nam nữ say rượu điều khiển xe thiếu chút nữa đụng phải khách nhân mà Diệp chủ tịch mời đến, về phần phu nhân bị đụng trúng cũng là người đi theo bên trong, bởi như vậy Diệp chủ tịch cảm thấy phi thường căm tức là chuyện đương nhiên.

Nhưng chiếc xe kia…trong nội tâm cảnh quan có chút do dự, mặc dù nói gã bảo tiêu kia xúc động phẫn nộ nện vỡ xe là do đối phương gây ra trước, nhưng hắn cũng không thể làm như không thấy, bằng không chuyện này thật sự khó xử lý.

Cho dù có Diệp Khai ra lệnh người say rượu điều khiển xe gây nguy hiểm cho người đi đường, còn đụng người, chuyện này có thể truy cứu trách nhiệm pháp luật, nhưng theo lập trường công bình công chính thì việc xe thể thao bị nện vỡ hắn cũng không thể không để ý tới, bằng không mà nói sau khi đối phương tỉnh táo trở lại, sẽ nắm lấy vấn đề này không chịu bỏ qua, chuyện này sẽ khó thể xử lý.

- Là tôi nện vỡ xe đấy, tôi đi với các vị!

Vị bảo tiêu kia ngược lại thật sảng khoái, không hề phủ nhận, trực tiếp thừa nhận việc mình vừa làm.

- Diệp chủ tịch?

Cảnh quan nhìn Diệp Khai, hi vọng đạt được câu trả lời minh xác.

Vị bảo tiêu kia rốt cục là nên bắt hay là không bắt đây?

Diệp Khai gật nhẹ đầu, hiển nhiên là ngầm đồng ý việc này.

Cảnh quan nhìn thấy lập tức nhẹ nhàng thở ra, nếu như nói Diệp Khai ngăn cản không cho bắt người hắn thật sự rơi vào tình huống khó xử.

Bởi vì người có thể lái được loại xe thể thao đắt tiền kia cũng không thể nào là người bình thường, cũng thật khó ứng phó ah.

Hiện tại dùng việc kiến thiết kinh tế làm trung tâm, những kẻ có tiền đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm chú ý của mọi người, cho nên bọn hắn đã quen càn rỡ, cho dù mọi người đều chướng mắt điểm này nhưng lại không thể không để cho bọn người kia làm mưa làm gió trước mặt người bình thường, hơn nữa cũng làm người bình thường mơ ước được gia nhập hàng ngũ của những kẻ có tiền kia.

Chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho phép dân đốt đèn, chính là đạo lý như thế.

- Vậy thì cùng nhau mang về, phối hợp một chút đi!

Cảnh quan nói với bảo tiêu kia.

Nhưng chuyện này vẫn chưa xong, cảnh sát chụp một ít hình ảnh cùng lấy lời khai của nhân chứng chung quanh, lưu lại phương thức liên lạc, lại xem thương thế của vị phu nhân kia một chút, chụp ảnh, cuối cùng mới xem như xong việc.

Nhóm cảnh sát làm xong hết những chuyện này cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng Diệp Khai cùng Bùi Quân Thu đã sớm đi vào khách sạn, đến phòng đặt trước.

Kỷ Thành Vân cùng Điền Lực Bình không cùng vào phòng của Bùi Quân Thu, mà chỉ có Diệp Khai mang theo Đường Mộc đi cùng.

Diệp Khai đặt cho Bùi Quân Thu một căn phòng đôi lớn, quy cách cao, cỡ phòng tổng thống, đây là căn phòng đôi lớn nhất khách sạn Mỹ Vị Cư.

Kỳ thật loại phòng này dưới tình huống bình thường rất ít cho thuê, đều giữ lại cho người rất có thân phận, từ khi khách sạn khai trương cho tới bây giờ vẫn chưa có ai hưởng thụ qua hoàn cảnh tiêu phí nơi này, Bùi Quân Thu được xem như người khách đầu tiên.

- Không nghĩ tới loại địa phương nhỏ như thành phố Đông Sơn cũng có khách sạn không tệ như vậy. Xem ra nhị thiếu gia ở nơi này sinh hoạt cũng không tệ lắm đi!

Bùi Quân Thu đi vào, nhìn ngắm hoàn cảnh chung quanh, bỗng nhiên vừa cười vừa nói.

- Tôi làm sao có thể ở nơi này?

Diệp Khai lắc đầu nói:

- Tôi ở bên trong đại viện thường ủy thôi, bên kia có nhà, loại biệt thự cũ một chút.

Đường Mộc ở bên cạnh nghe xong cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, nghe ra được tuy không biết vị Bùi tổng kia có địa vị gì, nhưng tuyệt đối không phải người bình thường, nghe ngữ khí của nàng tựa hồ quan hệ khá thân cận với Diệp chủ tịch.

Bởi như vậy hắn ở lại nơi này xem như có chút xấu hổ, vì vậy hắn đứng dậy nói:

- Lãnh đạo, để tôi ra nhìn xem bữa tối chuẩn bị như thế nào được không?

- Được, tốt!

Diệp Khai nhìn hắn, trong lòng tự nhủ vị thư ký này cũng thật thức thời:

- Cậu đi mời hai vị lãnh đạo huyện Phương Thạch đến trước, không cần lo lắng ở đây.

- Dạ!

Đường Mộc gật đầu, lặng lẽ đi ra ngoài đóng cửa lại.

Nghe được tiếng cửa phòng đóng kín, ánh mắt Bùi Quân Thu nhìn Diệp Khai tràn đầy lửa nóng, đột nhiên lao tới ép hắn nằm ngửa trên sô pha.

- Tiểu tử không lương tâm, vì sao không gọi người ta tới sớm một chút?

Bùi Quân Thu cọ sát trên người Diệp Khai, không chịu buông tha vặn hỏi.

- Bề bộn thôi, em không biết anh bề bộn ra sao đâu…mấy tháng nay có bao giờ được rảnh rỗi chứ…

Diệp Khai cảm giác mỹ nhân đang không ngừng trêu chọc lão nhị của mình, hắn nhẫn nhịn nói:

- Chút nữa còn phải cùng người ta ăn cơm, em không lo lắng bị người nhìn ra sao?

- Vậy thì đã sao, cùng lắm thì đi tắm rửa, để cho bọn hắn chờ thêm chốc lát đi.

Bùi Quân Thu không cho là đúng hồi đáp.

Nhiều ngày không gặp mặt, trong lòng Bùi Quân Thu như một đoàn lửa nóng, hận không thể lập tức đem Diệp Khai nuốt vào trong bụng.

Kỳ thật Diệp Khai cũng đã động tình, hắn cho Bùi Quân Thu tới là muốn lấy việc công làm việc tư, ngoại trừ muốn giải quyết chuyện phát triển kinh tế Đông Sơn, còn có một nguyên nhân có thể thuận tiện giải quyết vấn đề sinh lý áp lực trong thời gian dài của chính mình.

Hiện tại mỹ nhân trước mắt, tự nhiên không lý do trơ mắt mà nhìn không tiến lên.

- Bùi tổng, xem anh làm sao thu thập tiểu yêu tinh em đây…

Trong lòng Diệp Khai nóng nảy, lập tức cởi tung áo sơ mi ném ra, bắt đầu cởi cả dây nịt lao lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.