Y Thống Giang Sơn

Chương 4: Xin lỗi, ta mất trí nhớ




Edit : Phương Thiên Vũ

“Bé cưng…” Trong giọng nói mang theo một tia bất đắc dĩ.

Hạ Duy Y ngửa đầu nhìn anh, chờ anh nói chuyện, Tư Minh Dạ nhìn đôi mắt to trong suốt kia, trong lòng cư nhiên sinh ra một cảm giác tội ác, hít một hơi thật sâu, không muốn mà thu tay mình lại, nhéo cái mũi nhỏ của cô, sủng nịch hỏi, “Muốn đi ra ngoài một chút hay không?”

Đi ra ngoài ? Từ khi đến căn biệt thự này cô vốn không có đi ra ngoài, thế giới bên ngoài đối với cô mà nói là hoàn toàn xa lạ, bất quá có Dạ đi cùng, cô sẽ không sợ, nghĩ thế nên gật đầu, hướng về phía anh mà cười đến ngọt ngào,“Được!”

Tư Minh Dạ ánh mắt tối sầm, lại cúi đầu hôn cô, sau một lúc lâu mới không đành lòng mà buông cô ra, lo lắng dặn dò,“Không được cười với tên đàn ông khác !” Ngay cả anh cũng không chịu được, huống chi là sắc lang !

Hạ Duy Y thần kinh lại có chút chập mạch, mơ hồ hỏi,“Tiểu Bạch cũng không được sao ?”

“Không được !” Hẳn là phòng cậu ta nhất, trong lòng anh suy nghĩ có nên điều Lãnh Dạ Bạch đi hay không.

Hạ Duy Y sờ sờ đầu Tiểu Hùng, có chút khó xử nói,“Nhưng em thích Tiểu Bạch !”

Tư Minh Dạ không vui mấp mím môi, nhìn cô ủy khuất rụt bả vai, lại không đành lòng nổi giận với cô, chỉ có thể buồn bực trong bụng tức chết mình.

Hạ Duy Y vụng trộm liếc mắt anh một cái, đưa tay kéo kéo ống tay áo của anh, ngập ngừng nói,“Dạ, anh đừng tức giận, Tiểu Bạch là anh trai, không giống nhau!”

Ân ? Tư Minh Dạ có chút kinh ngạc nhìn cô, sao đột nhiên cảm thấy cô trở nên thông minh vậy ?

Thấy anh như cũ không nói lời nào, Hạ Duy Y đưa tay ôm lấy anh, nước mắt lưng tròng nhìn anh, như con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.

Tư Minh Dạ đưa tay ôm cô, trìu mến nói,“Đứa ngốc… Anh sẽ không giận em !”

*****

Tập đoàn Vũ Văn, sau bàn công tác, Vũ Văn Lạc lười biếng dựa vào ghế xoay, mắt thờ ơ nhìn người phụ nữ trước mặt.

Doãn Hi An vẻ mặt cười đến như quyến rũ, lắc lắc thân hình như rắn nước chậm rãi hướng đi đến anh, mỗi bước đi quần áo trên người sẽ thiếu đi một cái, khi đứng ở trước mặt anh đã trần như nhộng.

Doãn thị nay đã bị tập đoàn Vũ Văn tóm lấy, cô cũng không còn là đại tiểu thư gì, mà cô giống như cô gái được chiều chuộng, ngoại trừ phá sản ra thì cũng không còn gì cả. Doãn thị giải quyết xong, cô liền lên kế hoạch tiếp cận một viên kim cương, vốn cô rất xem trọng là Tư Minh Dạ, tiếc rằng đến tập đoàn Tuyệt Thế đợi đã nhiều ngày cũng không thấy bóng dáng của anh, vì thế liền đem ánh mắt đặt trên người Vũ Văn Lạc, nói đến Vũ Văn Lạc này so với Tư Minh Dạ cũng không kém bao nhiêu.

Bàn tay mềm khiêu khích xoa trong ngực Vũ Văn Lạc, thanh âm mềm mại kêu lên,“ Tổng tài Vũ Văn…”

Vũ Văn Lạc trong mắt đều là châm biếm, trực tiếp đưa tay cầm lấy điện thoại trên bàn,“Bảo an…”

Doãn Hi An toàn thân không một mảnh vải bị bảo an kéo đi ra ngoài, đối mặt chỉ trỏ của mọi người, đôi mắt xinh đẹp kia không chút nào yếu thế trừng mắt nhìn trở về, nghiến răng nghiến lợi nói,“Vũ Văn Lạc, tôi nhất định sẽ khiến cho anh hối hận !”

Mà Vũ Văn Lạc lúc này trong tay cầm điện thoại, đối với người bên kia điện thoại hỏi,“Vẫn không có tin tức sao ?” Nhận được đáp án của đối phương, Vũ Văn Lạc đáy mắt xẹt qua một chút thất vọng, cúp điện thoại, anh mệt mỏi xoa xoa thái dương, tầm mắt dừng trên ảnh chụp ở bàn làm việc.

Dừng một chút, đưa tay cầm lấy, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn không tính là xinh đẹp kia, lúc trước khi Bối Nhi bảo anh để ảnh chụp của cô ở trên bàn, anh là nói như thế nào đây ?

“Văn phòng là nơi làm việc, đem ảnh chụp của em đặt trên bàn anh sẽ bị phân tâm !” Ha ha… Kỳ thật chẳng qua là anh lấy cớ, anh chỉ là cảm thấy cô bộ dáng không đủ cảnh đẹp ý vui mà thôi.

Bây giờ cô biến mất không thấy, anh lại cam tâm tình nguyện đem ảnh chụp của cô đặt ở trong tay, đây là ông trời trừng phạt anh đi ? Nếu là như vậy, anh đồng ý! Nhưng phải tới khi nào thì mới có thể đem Bối Nhi trả lại cho anh ?

Hít một hơi thật sâu, đem cảm xúc hậm hực này gạt ra, lại khôi phục thành Vũ Văn Lạc đa tình cũng không tình.

“Ầm”

Cửa phòng làm việc mạnh mẽ bị đập vào vách tường, Vũ Văn Lạc ngay cả đầu cũng lười ngẩng lên, người làm càn như vậy nhất định là một trong hai tên bạn xấu của anh.

Bùi Diệc trên mặt lộ vẻ ái muội tươi cười, lảo đảo đi đến trước bàn làm việc của anh, không chút khách khí đặt mông ngồi xuống, vừa định trêu đùa vài câu khóe mắt chợt lướt qua ảnh chụp trên bàn, lời đến miệng lại thu trở về, nhẹ giọng hỏi,“Vẫn là không có tin tức sao ?” Trong lòng thở dài một tiếng, nói đến cùng chuyện này anh cùng Thiên cũng có một chút trách nhiệm, bọn họ ai cũng không đoán được vị nhị tiểu thư của Kiều gia nghe nói từ nhỏ đã bị ức hiếp tính tình cư nhiên lại mạnh liệt.

Vũ Văn Lạc nhìn Kiều Bối Nhi trong ảnh chụp, lắc lắc đầu, sau đó nhìn về phía Bùi Diệc hỏi,“Tìm tôi có chuyện gì ?”

“Ha ha… Tìm cậu đi ăn uống say sưa a ! Lần trước để cho Thiên giúp thu xếp, cậu ta nhất định sẽ bắt tôi khao một chầu, nhìn cậu tâm tình không tốt, tôi sẽ tốt bụng mà giúp cậu quên hết !” Ai ! Một bên là lão đại, một bên là anh em, thật đúng là đau đầu, đau đầu nhất là lão đại còn bởi vì anh cùng Thiên quan hệ tốt, chuyên môn đem mọi chuyện quăng cho anh, có ai đáng thương giống như anh vậy không ?

Nhưng nghe Liệt nói, lão đại mùa xuân đến, ha ha… Anh nhất định phải tìm thời gian đi gặp chị dâu nhỏ tương lai. Đưa tay sờ sờ cằm, vẻ mặt bộ dáng trầm tư, không biết chị dâu nhỏ nhìn thấy anh có thể quăng lão đại nhào vào ôm ấp của anh hay không đây ?

Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng có đánh chết anh, anh cũng không dám cùng lão đại tranh phụ nữ !

Vũ Văn Lạc nhìn anh vẻ mặt cười gian, nhíu mày cười nói,“Lại lên kế hoạch câu dẫn con gái nhà lành sao ?”

“Chậc… Lạc, giá trên thị trường của tôi kém như vậy sao ?” Làm ơn ! Anh đều là bị quyến rũ có được không? Nói xong, đột nhiên đứng lên,“Đi thôi !”

Vũ Văn Lạc nhíu mày,“Bây giờ?”

“Chính là bây giờ !”

Chiếc Ferrari màu đỏ cùng Rolls-Royce màu đen chạy vượt qua sát bên người, Bùi Diệc ơ một tiếng, Vũ Văn Lạc quay đầu nhìn về phía anh, hỏi,“Làm sao vậy ?”

“Nga… Không có gì !” Nếu anh không nhìn lầm thì đó là lão đại đi ? Cô gái xinh đẹp tinh xảo kia nhất định chính là chị dâu nhỏ ! Dù sao thì lão đại nhà anh cũng chưa từng đem người phụ nữ nào ôm vào trong ngực.

Hạ Duy Y dựa vào trong lòng Tư Minh Dạ, mắt to chuyển động, tò mò nhìn cảnh vật ở ngoài xe, cảm giác như khi xem trên tivi không giống nhau, làm cho cô cảm thấy rất mới lạ.

Thấy cô bộ dáng cao hứng, Tư Minh Dạ khóe miệng cũng nhếch lên theo, xem ra dẫn cô đi ra ngoài là đúng ! Tuy rằng bây giờ Phi Ưng bang chậm chạp có hành động nhưng anh tự tin có năng lực bảo vệ tốt cho cô !

Dường như ý thức được ánh mắt Tư Minh Dạ quá mức chuyên chú, Hạ Duy Y thu hồi tầm mắt nhìn anh, đột nhiên cảm thấy như vậy có một chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại giống như ăn món điểm tâm ngọt, thật ngọt ngào, mắt nhìn bạc môi của anh khẽ nhếch, Hạ Duy Y hơi ngẩng đầu tới gần anh, đôi môi phấn nộn dán lên bạc môi một chút, sau đó híp mắt liếm môi của mình, tựa như hiểu ra gì đó, ha ha cười nói,“Dạ, em yêu anh !” Lòng của cô rất đơn giản, muốn hôn anh liền hôn anh, bởi vì anh cho phép, muốn nói thương anh liền nói thương anh, bởi vì anh nghe xong sẽ cao hứng.

Hết chương 14.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.