Y Thống Giang Sơn

Chương 11: Thầm cảm thấy sảng khoái đến nội thương




Edit : Phương Thiên Vũ

Thấy Tư Minh Dạ, một người đàn ông lớn tuổi trong đó biến sắc, trong mắt mang theo một tia sợ hãi.

Tư Minh Dạ ôm Hạ Duy Y động tác dịu dàng như cũ nhưng trên mặt biểu tình vẫn âm trầm lạnh như băng, con ngươi kia làm cho người ta cảm thấy càng thêm khủng bố dọa người, người đàn ông đó không dám nhìn anh, thanh âm cũng có chút run run,“Điện chủ…”

Không đợi anh nhiều lời, Lâm Phái San kích động gào to,“Điện chủ, anh tin tôi đi, tôi không phải cố ý…” Cô thật sự không nghĩ tới thuốc nổ kia lợi hại như vậy, Đoạn Phi Ưng rõ ràng nói chỉ là muốn cho anh một sự cảnh cáo.

“Câm miệng !” Nam Cung Liệt trực tiếp tát một cái, xuống tay không một chút lưu tình.

Lâm Phái San nửa bên mặt nháy mắt sưng lên, khóe miệng cũng chảy ra máu, cô chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, thật đúng là không còn sức mở miệng nữa.

Tư Minh Dạ cánh tay nắm thật chặt, đấu tranh một chút mới nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Duy Y, đã thấy cô nghi hoặc nhìn anh,“Dạ, anh làm sao vậy ?”

Tư Minh Dạ mím môi, thanh âm có chút mờ ảo,“Bé cưng thấy tàn nhẫn không ?” Tuy rằng anh sớm quyết định phải kéo cô vào thế giới của anh nhưng vẫn lo lắng cô sau khi phát hiện gương mặt thật của anh, sự xấu xa của anh, anh không biết giới hạn của cô ở mức độ nào.

“A ?” Hạ Duy Y vẻ mặt nghi hoặc, dường như căn bản nghe không hiểu anh đang nói cái gì.

Nam Cung Liệt vẻ mặt nghiêm túc nhưng trong bụng lại cười nghiêng ngả, cái này gọi là tàn nhẫn ? Không biết để cho lão đại thấy người đàn ông kia vô lực nằm bò trên mặt đất sẽ có cảm giác gì !

Tư Minh Dạ chỉ là nhìn cô không nói gì, sau đó đối Bùi Diệc vươn một tay ra, Bùi Diệc hiểu ý đưa cho anh một khẩu súng, Tư Minh Dạ quay đầu nhìn người đàn ông kia, người đàn ông trong mắt càng thêm sợ hãi, hô lớn,“Điện chủ, tôi bị oan…”

Bùi Diệc châm chọc cười nói,“Lão Lâm, ông giãy dụa làm gì ? Ông biết lão đại làm việc có nguyên tắc, không có chứng cứ chính xác sao có thể bắt người ? Hơn nữa cho dù ông không phản bội lão đại, con gái ông làm chuyện này cũng đủ cả nhà ông chết thêm vài lần !” Người đàn ông này là một trong năm đại trưởng lão của U Minh Điện, đại trưởng lão Lâm Nhung, không nghĩ tới nội gián U Minh Điện lại có thể chính là ông !

Lâm Nhung dường như cũng ý thức được rơi vào trong tay Tư Minh Dạ, ông tuyệt đối không có mạng sống, hai mắt nhìn Tư Minh Dạ cầu xin,“Điện chủ, việc này là một mình tôi làm, là tôi phản bội U Minh Điện, tôi đáng chết, xin anh buông tha những người khác…” Nơi này có vợ của ông, tình nhân, con trai, con gái, thậm chí vẫn còn một đứa đang trong bụng mẹ.

Tư Minh Dạ không để ý đến thỉnh cầu của ông, ánh mắt thâm thúy nhìn không thấy đáy, không ai biết anh suy nghĩ cái gì.

“Bang bang bang” Một hồi súng vang lên, Lâm Nhung toàn thân đã bị nhiễm máu tươi, nhìn qua vô cùng thê thảm nhưng không thể lấy mạng, này chính là bắt đầu tra tấn, đây là cái giá phản bội ác ma, không phải chết là có thể giải quyết.

“A…” Sau một lúc vô cùng im lặng, đột nhiên truyền đến tiếng phụ nữ hoảng sợ la lên, chính là người phụ nữ mang thai kia, sau một tiếng kêu sợ hãi đã thấy sắc mặt cô ta đột nhiên trở nên tái nhợt, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, khó khăn mở miệng,“Cứu… Cứu ta… Đau quá…”

Những người khác đều vẻ mặt sợ hãi nhìn Tư Minh Dạ, ai cũng không để ý tới cô ta, dù sao bọn họ cùng người phụ nữ này không có liên quan gì, đứa con trong bụng cô ta chết đi càng tốt, ít đi một người cùng bọn họ tranh gia sản, nhưng hiện tại bọn họ thật sự có thể còn sống đi ra ngoài sao ?

Bọn họ đều cảm thấy đối mặt bọn họ căn bản không phải người mà là một ác ma khủng bố, mặc dù anh cái gì cũng chưa làm, trên người tỏa ra hơi thở cũng làm người ta cảm thấy tim đập nhanh, càng không nói đến bây giờ anh bất cứ lúc nào cũng muốn mạng của bọn họ, không, có lẽ chờ đợi anh so với cái chết tra tấn càng đau khổ.

Tư Minh Dạ nhếch môi cũng không quay đầu lại đem súng ném ra sau, Bùi Diệc vội vàng đưa tay tiếp được, Lâm Nhung nghe tiếng người phụ nữ đau đớn rên rỉ, khó khăn mở miệng nói,“Điện chủ… Xin anh cứu cứu cô ta…” Dù sao đó cũng là cốt nhục của ông, hơn nữa đó là người phụ nữ ông thích nhất.

Tư Minh Dạ như cũ không có biểu tình gì, trầm mặc không nói, Hạ Duy Y ôm thắt lưng của anh, đáy mắt đầy sự lo lắng,“Dạ…” Cô có thể cảm giác được tâm trạng của anh không tốt nhưng cô lại không biết anh rốt cuộc làm sao.

Nam Cung Liệt thở dài một tiếng, lão đại thật sự rất để ý cô, cũng không có tâm trạng xem kịch vui, biểu tình chậm chạp đối Hạ Duy Y nói,“Chị dâu nhỏ, người phụ nữ kia quá ồn nên lão đại tâm trạng mới có thể không tốt, chị giết cô ta, lão đại sẽ không còn không vui!” Nói xong đưa cho cô một khẩu súng.

Hạ Duy Y hoài nghi nhìn Nam Cung Liệt liếc mắt một cái, sau đó lại nhìn Tư Minh Dạ, thấy anh không có phản đối mới đưa tay nhận súng trong tay Nam Cung Liệt, hỏi,“Muốn giết như thế nào ?” Trong đầu phút chốc hiện lên rất nhiều cách giết người.

“Khụ khụ…” Nam Cung Liệt bị nước miếng của mình làm bị sặc, giết như thế nào ? Cô chưa từng giết người sao ? Chẳng lẽ cậu lúc nãy nhìn thấy đều là ảo giác của cậu sao ?

Hạ Duy Y cầm súng trong tay, trên người khí chất đột nhiên thay đổi, sắc mặt lạnh vài phần, trong mắt sát ý lạnh như băng chợt lóe qua, họng súng đã nhắm ngay người phụ nữ kia, thanh âm vô tình lạnh như băng,“Trúng đạn sau bao lâu thì chết ?” Giống như từng có người hướng cô đưa ra yêu cầu này.

Bùi Diệc thấy cô đột nhiên thay đổi trừng lớn mắt, hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không, một người sao có thể nháy mắt thay đổi nhiều như vậy ? Tư Minh Dạ nhíu nhíu mày nhưng không có ngăn cản.

Mà Nam Cung Liệt sau khi sửng sốt một chút, dường như có chút hưng phấn,“20 phút !”

Cậu vừa dứt lời, Hạ Duy Y hai mắt híp lại, ngón tay dứt khoát bóp cò,“Bang” một tiếng súng vang lên, Nam Cung Liệt cực kỳ hứng thú bắt đầu tính giờ.

“Bé cưng…” Tư Minh Dạ đau lòng ôm cô vào trong lòng, đưa tay nhận súng trong tay cô, Hạ Duy Y ngẩn người, lấy lại tinh thần nhìn anh,“Dạ…”

Tư Minh Dạ trong lòng có một chút đau lòng, năng lực xuất sắc như vậy không phải dựa vào thiên phú thì có thể, thủ pháp chuyên nghiệp như vậy, không được huấn luyện tàn khốc không có khả năng đạt tới cảnh giới này.

Hạ Duy Y đưa tay ôm lấy anh, trong mắt mang theo một tia mờ mịt, chỉ cảm thấy anh hôm nay thật kì quái !

Lâm Nhung nhắm mắt lại, nhưng bởi vì cảm xúc kích động, trên người máu chảy càng nhiều, mở mắt ra nhìn Hạ Duy Y, trong mắt mang theo thù hận cùng sát ý.

Hạ Duy Y dường như đối với sát khí đặc biệt nhạy cảm, đột nhiên xoay người nhìn về phía ông, ánh mắt lạnh lùng, chỉ thấy cô nâng tay, không ai biết cô làm cái gì bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng kêu thê thảm.

Lâm Nhung cả khuôn mặt đều méo mó, dường như phải chịu đựng đau khổ tới cực điểm, thân thể vặn vẹo hơi hơi run rẩy.

Nam Cung Liệt được xem như sát thủ chuyên nghiệp, đương nhiên hiểu được cơ thể người có vài huyệt khi bị tập kích sẽ làm người ta đau khổ vô cùng, sống không bằng chết, nhưng cậu lại hoàn toàn không biết cô ra tay như thế nào.

Tư Minh Dạ đem cô kéo vào trong lòng, bạc môi nhẹ nhàng giơ lên, như vậy tốt lắm, có năng lực, đủ tàn nhẫn, cô sẽ không để chính mình bị thương, ánh mắt liếc qua chiếc nhẫn trên ngón trỏ của cô, đối với chiếc nhẫn này không chỉ là vật trang sức phẩm, mà còn là vũ khí hiếm có.

“Đi thôi…”

Hạ Duy Y thấy anh nở nụ cười cuối cùng cũng yên tâm, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, gật gật đầu.

“Điện chủ… Điện chủ cứu tôi…” Lâm Phái San thấy Tư Minh Dạ phải đi, lại lên tiếng, bởi vì nửa bên mặt bị sưng so với bánh bao còn lớn hơn, lời ra khỏi miệng cũng thay đổi âm theo.

Tư Minh Dạ không hề phản ứng, ôm Hạ Duy Y cũng không quay đầu đi ra ngoài.

Nhìn hai người rời đi, Bùi Diệc cùng Nam Cung Liệt không có theo sau, mục đích lão đại tới đã được, chuyện còn lại cần bọn họ xử lý.

Nhưng lúc này tình hình rất quỷ dị, chỉ thấy Nam Cung Liệt mở to đôi mắt to ra sức nhìn chằm chằm đồng hồ đặc chế trên cổ tay, mà Bùi Diệc dường như chưa có lấy lại tinh thần.

“A… Giết tôi… Van cầu các cậu giết tôi…”

Nghe tiếng kêu Lâm Nhung thê thảm, những người còn lại đều sợ tới mức lạnh run, trong mắt tất cả đều là hoảng sợ, không biết hai người kia còn có thể tra tấn bọn họ như thế nào.

Bùi Diệc phục hồi tinh thần lại, nhìn bộ dáng Lâm Nhung thê thảm, thân mình run lên, nói thầm nói,“Còn tưởng rằng chỉ là tiểu bạch thỏ, không nghĩ tới cư nhiên là tiểu ác ma !”

Hết chương 21.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.