Y Thống Giang Sơn

Chương 42: Lão tử chính là kẻ yếu đuối như vậy




Edit : Phương Thiên Vũ

“Dạ !” Hạ Duy Y vừa thấy Tư Minh Dạ xuống lầu liền bị kích động chạy đến.

“Bé cưng…” Tư Minh Dạ bất đắc dĩ nhìn dấu tay đầy dầu mỡ trên áo sơ mi màu đen, trong mắt rõ ràng mang theo yêu chiều, tuyệt không để ý quần áo đắt tiền của anh đã bị dơ.

“Ha ha…” Hạ Duy Y vô tội cười, trong mắt lại mang theo giảo hoạt.

Tư Minh Dạ lắc đầu, khóe miệng hơi giơ lên, ôm cô ngồi xuống trên sô pha. Hạ Duy Y một tay ôm thắt lưng của anh, một tay cầm chân gà, không cẩn thận nhìn đến hình ảnh ở tivi, biến sắc, nhanh tay lấy điều khiển tắt đi.

Tư Minh Dạ nhíu mày, nhìn bộ dáng hơi sợ của Hạ Duy Y trong lòng anh, trong lòng cảm thấy buồn cười, trên mặt lại là bộ dáng tức giận,“Biết sai rồi ?”

Hạ Duy Y gật đầu, lại gật đầu.

“Ân, biết sai là tốt rồi !”

A ? Cô giống như bị lừa, Dạ căn bản là không có tức giận mà ! Tư Minh Dạ trong mắt nhịn không được lộ ra ý cười, kỳ thật tivi cũng không có cái gì, chỉ là một đôi nam nữ ôm hôn trên giường, kế tiếp chỉ sợ là trực tiếp nhảy sang buổi sáng ngày hôm sau. Nhưng sau chuyện CD kia, Hạ Duy Y vừa nhìn thấy cảnh ái muội này liền lập tức tắt tivi, sợ người nào đó lại tức giận trừng phạt cô.

“Dạ, anh gạt em !” Hừ một tiếng, hung hăng cắn một miếng chân gà, giống như đang cắn thịt Tư Minh Dạ vậy.

Tư Minh Dạ nhíu mày, đưa tay tới bên miệng cô, buồn cười hỏi,“Muốn cắn một cái không ?”

“Ngu ngốc, sẽ đau !”

“Phốc…” Nam Cung Liệt nhịn không được bật cười, chị dâu nhỏ lại còn nói lão đại là ngu ngốc !

Tư Minh Dạ thật ra lại không để ý, trìu mến vuốt mái tóc mềm mại của cô, nhìn về phía Nam Cung Liệt,“Bảo Bùi Diệc về biệt thự !”

Nam Cung Liệt sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại vội vàng lấy di động ra. Ánh mắt lộ ra mỉm cười, lão đại nhất định là nghe được lời cậu nói, tuy rằng lão đại luôn lạnh như băng nhưng kỳ thật vẫn quan tâm người khác.



“Lão đại…” Bùi Diệc yếu ớt chào hỏi, buông mình trên sô pha, ngây ngốc thất thần.

Hạ Duy Y nói thầm,“Lại mơ mộng !” Lại đánh giá Bùi Diệc một lượt, ghét bỏ nói,“Cái dạng này quá xấu !”

Bùi Diệc hiện tại vẻ mặt tiều tụy như vậy… Kỳ thật cũng không tính xấu !

Kết quả, Bùi Diệc bởi vì thất tình, Tư Minh Dạ cho cậu hoãn thi hành hình phạt, người vốn rảnh rỗi lại bắt đầu bận rộn, Hạ Duy Y bất mãn chu miệng. Nhưng nhìn Bùi Diệc bộ dáng không yên lòng cũng không nói cái gì, chỉ vây quanh Tư Minh Dạ xoay tới xoay lui.

Tư Minh Dạ đối với cô dường như vĩnh viễn sẽ không bực mình, một bên công tác, một bên chú ý cô, khóe môi nhếch lên mỉm cười thản nhiên.

Hạ Duy Y ôm Tiểu Hùng trên sô pha cách đó không xa, ánh mắt không chớp nhìn Tư Minh Dạ, ngây ngốc nở nụ cười trong chốc lát. Đột nhiên nhớ tới cái gì, hai mắt sáng ngời, sau đó đem Tiểu Hùng đặt trên sô pha, chạy tới phía sau ôm lấy cổ anh.

Tư Minh Dạ ngừng động tác tay, đem cô kéo vào trong lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dịu dàng hỏi,“Làm sao vậy ?”

“Dạ, em giúp anh !” Như vậy anh sẽ không cần bận rộn như vậy !

Tư Minh Dạ nhíu mày nhưng không có nghi ngờ năng lực của cô, khẽ cười nói,“Được.”

“Ân, vậy anh dạy em !”

Tư Minh Dạ trực tiếp kéo qua một phần biểu bảng báo cáo, dạy cô thấy thế nào nhưng…

“Này đơn giản thôi ! Em làm được !”

Tư Minh Dạ nhíu mày, tùy ý cô thu xếp. Một tay ôm cô, một tay di chuyển chuột, nhìn phức tạp trên máy tính.

Hạ Duy Y đột nhiên nhìn lại đây, hai mắt sáng, rõ ràng đối với cái này càng có hứng thú,“Dạ, nơi này… Nơi này…” Ngón tay trắng nõn vừa vặn chỉ ở chỗ tầm mắt Tư Minh Dạ lướt đến.

Tư Minh Dạ cười hôn cô, không chút keo kiệt khen,“Bé cưng thật thông minh !” Hạ Duy Y đối với khích lệ của anh rất thích, ôm lấy cổ anh, cao hứng trên mặt anh hôn một cái.

Này một phần là bức vẽ kết cấu tổng bộ U Minh Điện, hai ngày trước cư nhiên có người xông vào tổng bộ U Minh Điện. Tuy rằng người nọ đã bị xử lý nhưng An Thụy cũng ý thức được hệ thống phòng vệ của tổng bộ khẳng định có sơ hở. Nhưng sau khi cậu nhìn kỹ qua lại không tìm ra, cho nên mới truyền cho Tư Minh Dạ.



“Két”

Cửa phòng mở ra, Mạc Mạc ngẩng đầu nhìn lại, thấy Lam Tư, trong lòng xẹt qua một tia thất vọng. Trong lòng không khỏi cười khổ, cô còn chờ đợi cái gì ? Hai ngày nay Bùi Diệc không có đến gặp cô nữa, giữa bọn họ dường như thật sự hoàn toàn cắt đứt. Rõ ràng là cô đưa ra lời chia tay nhưng cô một chút cũng không bỏ xuống được, trong đầu luôn nhịn không được mà nghĩ anh có thể đang nhớ cô hay không ? Hay đang ôm vuốt ve một cô gái khác ? Điểm này chút cũng không giống cô !

Lam Tư trên mặt biểu tình vẫn lạnh lùng, nhìn không ra điều gì nhưng Mạc Mạc cảm giác anh dường như không thích cô. Cảm giác của cô là đúng, Lam Tư thật sự không thể nào thích cô, vài người bọn họ đều là người vô cùng tự bênh vực mình.

Anh nhìn ra được Bùi Diệc lần này rất nghiêm túc, hai ngày nay Bùi Diệc luôn xem mình như máy làm việc, luôn làm việc, không chợp mắt. Giống như liều mạng với ai vậy, cũng may lão đại đã gọi cậu ấy về rồi.

Nếu không phải Bùi Diệc bảo anh chăm sóc cô gái này thật tốt, chỉ sợ kết quả của cô so với Tần Nhu càng thê thảm hơn. Dù sao lúc trước Tần Nhu cũng không có tổn thương Tư Minh Dạ nhiều, mà Bùi Diệc lần này thật sự bị thương !

Bùi Diệc bỏ lại câu kia, một mặt là thật sự bảo anh chăm sóc giúp cô gái này, mặt khác cũng là nói không cho phép anh ra tay với Mạc Mạc !

“Có thể xuất viện !” Bỏ lại những lời này, Lam Tư xoay người bước đi. Chỉ dầm mưa đã ở bệnh viện hai ngày rồi, thật sự không cần ở thêm nữa.

“Chờ một chút !” Mạc Mạc gọi anh lại, rõ ràng với tính cách của cô hẳn là sẽ không để ý một người lạ chán ghét cô, nhưng cô lại nhịn không được hỏi,“Anh… Giống như rất chán ghét tôi ?”

Lam Tư quay đầu nhìn về phía cô, bình tĩnh nói,“Cô đã chia tay với Diệc, vậy tôi hy vọng cô vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của cậu ấy !”

Mạc Mạc sửng sốt, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của anh ấy. Ngực nhói một chút, ngây ngốc hỏi,“Vì sao ?”

“Chúng tôi cũng không hy vọng cậu ấy lại bị thương !”

Bị thương ? Bởi vì cô ? Mạc Mạc nhìn Lam Tư còn muốn đi nên vội vàng mở miệng,“Nhưng… Anh ấy có cô gái khác !” Cô không biết cô sao lại nói với Lam Tư điều này nhưng vẫn là nhịn không được nói ra, trong lòng tựa như đang chờ đợi cái gì.

Lam Tư thản nhiên nói,“Trước kia cậu ta hàng tháng sẽ nói hơn mười lần thất tình, nhưng mấy tháng nay cậu ta chỉ nói một lần !”

Mạc Mạc nghe ý trong lời anh nói, ngực nhịn không được kinh hoàng, cho nên anh ấy cùng những cô gái khác cắt đứt là thật ? “Nhưng là tôi tận mắt thấy anh ấy ôm cô gái khác…” Hơn nữa cô gái kia còn ái muội ở trên cổ anh ngửi tới ngửi lui.

“Vậy cô hỏi qua cậu ta chưa ? Có lẽ cô gái kia chỉ là em gái cậu ấy ?” Lam Tư trong đầu suy nghĩ, đem toàn bộ tin tức liên kết lại với nhau rồi liên hệ đến tiệc rượu, Bùi Diệc bị phạt, hai người chia tay, cuối cùng kết luận cô gái kia hẳn là chị dâu nhỏ !

“Tôi… Anh ấy không có em gái !”

Lam Tư như cũ không có biểu tình gì, thản nhiên nói,“Tôi chỉ đưa ra ví dụ !” Nhìn Lam Tư rời đi, Mạc Mạc sững sờ, thật là cô hiểu lầm sao ?

Đi ra phòng bệnh Lam Tư lấy di động ra, thì thào,“Đừng nói tôi không giúp cậu !” Ấn một dãy số, lạnh lùng phun ra một câu,“Cô gái của cậu hiểu lầm cậu với chị dâu nhỏ có quan hệ !” Sau đó cúp điện thoại.

Anh thật sự không thích Mạc Mạc, nếu không phải thấy Bùi Diệc bỏ xuống không được, anh cũng sẽ không nói nhiều giúp cậu giải thích như vậy !

Bên kia Bùi Diệc ngây ngốc cầm điện thoại, không biết nên cao hứng hay nên khổ sở, hiểu lầm ? Cô ghen chứng minh là cô để ý anh, nhưng anh thật sự không đáng tin như vậy sao ?

Vì sao lão đại yêu giống như rất dễ ? Nhiều nhất bị chị dâu nhỏ đánh một chút lại ngọt ngào mật mật, nhưng anh yêu sao phức tạp như vậy ? Yên lặng ngồi thật lâu, ngẩng đầu đúng lúc thấy Hạ Duy Y ôm Tiểu Hùng xuống lầu, liền hỏi,“Chị dâu nhỏ, nếu chị thấy lão đại ôm người phụ nữ khác ở cùng nhau thì chị thế nào ?”

Hết chương 52

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.