Y Thống Giang Sơn

Chương 1988: Lý giải được tất cả




Tần Dư Kiều nhớ có lần Lục Cảnh Diệu kể cho cô nghe về thời đi học của anh. Anh nói trước kia thường xuyên có nữ sinh nhét thư tình vào trong hộc bàn của anh, mỗi lần như vậy anh đều kẹp những lá thư đó vào trong vở nộp lên cho giáo viên. Sau ấy chẳng còn nữ sinh nào dám gửi thư tình cho anh nữa.

"Anh đúng là xấu xa."

Lục Cảnh Diệu nói về những chuyện xấu của mình mà không kiêng kị gì cả: "Hồi còn nhỏ anh chẳng bao giờ làm chuyện xấu trong lớp cả, nhưng về cơ bản thì tất cả mọi chuyện xấu trong lớp đều có liên quan đến anh."

"Nếu như em mà là giáo viên, thì em sẽ ghét nhất loại học sinh như anh."

"Ai nói, cũng không ít giáo viên thích anh đấy nhé." Lục Cảnh Diệu cười nói,"Thật ra anh cũng đâu có thích giật giây người ta làm chuyện xấu, chỉ là thỉnh thoảng chán quá nên.... Nếu như anh gặp em sớm một chút, hai chúng ta yêu nhau sớm hơn, anh cũng sẽ không rảnh rỗi sinh nông nổi như vậy đâu."

"Vậy anh đã làm những chuyện xấu gì?"

"Đều là chuyện nhỏ ấy mà.... Đốt đuôi tóc của bạn nữ, chọc thủng lốp bánh xe người ta ..., dù sao anh cũng chưa bị bắt quả tang bao giờ, mà cho dù bị bắt được cũng không liên quan gì tới anh. Nếu bị bắt tại trận, nhưng anh chỉ cần nói...."

"Nói gì?"

"Đi ngang qua."

"...."

Tần Dư Kiều luôn biết Lục Cảnh Diệu không phải loại người tốt lành gì, nhưng anh tuyệt đối là một người biết suy nghĩ, chuyện gì nên làm không nên làm, có lợi hay có lại, tỉ lệ giữa lợi nhuận và nguy hiểm có lớn hay không.... Anh luôn suy xét một cách kỹ lưỡng tất cả những vấn đề này rồi mới quyết định xuống tay hay không. Hơn nữa lấy thân phận của anh bây giờ, dễ dàng bị cảnh sát mang đi như vậy chứng tỏ chuyện này không đơn giản.

Nhưng hôm qua Lục Cảnh Diệu đã nói với cô: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, anh đến đó để phối hợp điều tra ấy mà."

Sau đó Tần Dư Kiều hỏi anh đó là chuyện gì, Lục Cảnh Diệu ra vẻ không giấu diếm gì cô, nhưng thật ra lại cố ý không nói rõ ràng. Tần Dư Kiều biết rõ Lục Cảnh Diệu đang có điều gì đó giấu giếm cô.

"Thật ra chuyện này có chút liên quan đến Diêu Tiểu Ái, ba của cô ta dùng tất cả tài sản của mình để mua cổ phần của công ty thực phẩm Tô Khang, kết quả lại phá sản nên muốn nhảy lầu. Sau khi được cứu thoát chết lại khởi tố anh thao túng thị trường chứng khoáng, đưa cho ông ta tin tức giả." Lục Cảnh Diệu nói xong nhìn về phía Tần Dư Kiều, giải thích, "Trước khi gặp được em anh có ăn một bữa cơm với ba của Diêu Tiểu Ái...."

Tô Khang là công ty lên sàn chứng khoán do Tô Dần Chính sáng lập, trước kia đã bị Lục thị thu mua. Hiện giờ tin tức gần đây lại nói rằng Lục thị vốn không hề thu mua Tô Khang, mà Tô Khang đã phá sản thanh toán từ lâu rồi rồi.

Tần Dư Kiều biết Lục Cảnh Diệu thu mua bất động sản của Tô thị là vì muốn thành lập một công ty khoa học kỹ thuật, duy chỉ không lấy đi Tô Khang bởi vì người chồng hiện giờ của vợ trước Tô Dần Chính là Hàn Tranh, cũng chính là phó thư kí luật pháp của thành phố S.

Hôm Lục Cảnh Diệu ăn cơm cùng Hàn Tranh, Tần Dư Kiều cũng ở đó. Lúc quay về Lục Cảnh Diệu cảm khái với cô: "Người xưa chính là một cái gai."

Tần Dư Kiều gật đầu.

"Vậy người xưa của anh đối với em chỉ là một cây bông vải hay một đám mây trôi sao?"

Tần Dư Kiều hỏi ngược lại: "Anh có người xưa sao?"

Lục Cảnh Diệu đúng là có người xưa, Tần Dư Kiều biết Diêu Tiểu Ái, Quả Quả biết Mục Lộc, hai người ấy đều là người đẹp siêu cấp, chỉ là thái độ giải quyết người xưa của Lục Cảnh Diệu rất tốt, cho nên có lúc Tần Dư Kiều suýt đã quên anh cũng từng có người xưa.

Lục Cảnh Diệu nói anh và ba của Diêu Tiểu Ái ăn một bữa cơm, sau đó chuyện này bỗng biến thành anh lừa gạt ba của người xưa, EX-cha vợ của anh? Tần Dư Kiều cảm thấy cơn tức nèn đầy trong lồng ngực không tài nào phát ra được, áp lực ấy cứ đè chặt trái tim cô, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành những cây châm.

Tần Dư Kiều hẹn gặp Hàn Tranh. Hàn Tranh hẹn Tần Dư Kiều tại một nhà hàng gần toà thị chính. Tần Dư Kiều và Hàn Tranh không tính là quá quen thuộc, chỉ có lần trước đi cùng Lục Cảnh Diệu ăn một bữa cơm với anh ta mà thôi. Lần này có thể hẹn Hàn Tranh cũng là nhờ Lục Gia Anh giúp đỡ. Chỉ không ngờ Hàn Tranh lại rất phóng khoáng, người làm chính trị bình thường đều ra sức từ chối những chuyện phiền toái, nhưng Hàn Tranh lại nói thẳng trong điện thoại: "Buổi chiều tôi còn có việc, ngày mai sẽ phải đi công tác hai ngày, như vậy đi, buổi trưa cô có thì giờ rãnh rỗi không?"

Tần Dư Kiều đến nhà hàng trước Hàn Tranh nửa tiếng, lúc Hàn Tranh tới nơi liền nói: "Tôi có chuyện đột xuất, để Lục phu nhân đợi lâu rồi."

Tần Dư Kiều giải thích nói: "Là do tôi đến sớm."

"Chuyện của Lục tổng tôi cũng đã nghe mọi người nói rồi." Sau khi ngồi xuống Hàn Tranh đi thẳng vào vấn đề, "Nhưng tôi nghe nói phó cục trưởng cục công an Thành Đông và Lục tổng có quan hệ không tệ, Lục tổng ở trong đó cũng không xảy ra chuyện gì đâu."

Tần Dư Kiều cúi đầu nhìn lá trà xanh trong chén, ngẩng đầu: "Nếu như Lục Lục không đồng ý với yêu cầu của thư ký Hàn, thì Tô Khang cũng sẽ không phá sản, Lục Lục cũng không cần phải vào đó."

"Ai ai ai, Lục phu nhân thật quá đề cao tôi rồi." Hàn Tranh khẽ cười, dựa lưng vào thành ghế, " Lục tổng rất khôn khéo, làm sao tôi có thể lừa được anh ấy? Lục tổng không thu mua Tô Khang, chỉ vì cho tôi một chút thể diện mà thôi."

Tần Dư Kiều ngước mắt: "Cho nên mới nói làm ơn mắc oán, rước họa vào thân."

"Ai, không phải tôi đã nói Lục tổng sẽ không sao rồi sao?" Hàn Tranh đáp.

Tần Dư Kiều : "Vậy thư ký Hàn có đảm bảo với tôi không."

"Đảm bảo thế nào, nếu như Lục tổng thích ăn cơm ở trong ấy thì tôi cũng hết cách." Hàn tranh cười nhìn Tần Dư Kiều, đúng lúc này, điện thoại của anh ta vang lên. Anh ta lấy điện thoại di động ra nhìn, cầm điện thoại di động lên nghe .

"Sao Đường Đường lại gọi điện thoại cho ba.... Ba đang ăn cơm, Đường Đường, buổi trưa con ăn cái gì?"

Tần Dư Kiều ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, chuyến này coi như cô đi uổng công rồi.

".... Mẹ làm bánh ngô à, ăn ngon không?" Hàn Tranh đổi tay nghe điện thoại, "Vậy nhất định phải để dành cho ba nhé, mẹ đâu rồi, bảo mẹ nghe điện thoại đi.... A, mẹ bận à...."

Tần Dư Kiều ho nhẹ ra tiếng.

Hàn Tranh tiếp tục chuyện điện thoại cùng con gái nói, một lát sau mới mở miệng: "Bì Bì cũng muốn nói chuyện cùng ba à, được, nói đi...."

Tần Dư Kiều nhớ ra Hàn Tranh có ba đứa con sinh ba, nếu mỗi đứa nói một lần chắc phải mười lăm phút nữa. Tần Dư Kiều nâng ly trà lên nhấp một ngụm, đúng lúc này lại nghe thấy Hàn Tranh nói: "Được, ba có chuyện cúp trước nha, Bì Bì hôn ba một cái nào."

"Này, Đường Đường cũng hôn ba một cái.... Ngưu Ngưu à.... Ngưu Ngưu không hôn ba à.... Vậy cũng được, ba về sẽ hôn Ngưu Ngưu...."

Tần Dư Kiều đột nhiên cảm thấy cái tên phó thư ký pháp luật này ăn nói thật dong dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết bên ngoài cũng không tốt, người đi đường ai cũng che ô.

Hàn Tranh cúp điện thoại nói với Tần Dư Kiều : "Ba đứa thật quấy quá."

Tần Dư Kiều cảm thấy những lời này của Hàn Tranh có vẻ khoe khoang nhiều hơn. Cô nhìn về phía Hàn Tranh nói: "Thư ký Hàn thật là may mắn."

"Kiếp trước đã tu được thôi." Hàn Tranh vui lòng nhận lời khen của Tần Dư Kiều, "Chuyện Tô Khang, đúng là tôi đã thiếu Lục tổng một ân tình. Chuyện Lục tổng nhất định tôi sẽ để ý, nhưng chuyện này bây giờ vẫn còn chưa xác định rõ, nói không chừng tự Lục tổng có suy nghĩ khác thì sao?"

Hàn Tranh đang nhắc nhở Tần Dư Kiều, không phải Tần Dư Kiều không nghĩ tới phương diện này. Với tính tình của Lục Cảnh Diệu sao anh có thể dễ dàng bị đưa vào tròng như vậy. Nhưng dù thế cô vẫn lo lắng, cho nên cô mới cần đến sự đảm bảo của Hàn Tranh.

***

Buổi chiều Lục Hi Duệ tan học về nhà không thấy ba cũng không hỏi Tần Dư Kiều ba đi đâu vậy, mà vô cùng tự giác luyện đàn và học bài. Sau đó trước khi ngủ cậu hỏi: "Mẹ, hôm nay ba có hẹn với ai à?"

Ừ, có hẹn, hôm nay Lục Cảnh Diệu có hẹn với đồn cảnh sát.

Tần Dư Kiều hôn lên trán con trai một cái: "Ba đi công tác rồi...."

"À." Lục Hi Duệ đã quen với việc ba thường xuyên đi công tác rồi, hiện giờ cậu đã có mẹ nên cũng không cần lo lắng về vấn đề này nữa. Cậu ôm Tần Dư Kiều, giọng điệu đáng thương: "Trước kia ba đi công tác đều là Duệ Duệ ở nhà một mình thôi."

Tần Dư Kiều không chịu nổi bộ dạng này của Hi Duệ, chuyện Lục Hòa Thước cô lừa Duệ Duệ, chuyện của Lục Cảnh Diệu cũng lừa thằng bé. Tần Dư Kiều vuốt tóc con trai: "Lúc ở nhà một mình có sợ không?"

"Cũng không sợ lắm ạ...." Lục Hi Duệ suy nghĩ một chút rồi nói, "Lúc con ở một mình cũng rất bận, quả thật còn bận hơn Tổng Thống ấy chứ, ba bắt con học thêm rất nhiều."

Tần Dư Kiều cười híp mắt nghe Hi Duệ kể lại chuyện trước kia bị Lục Cảnh Diệu bóc lột. Hi Duệ rất dễ ngủ, lúc đang nói dở lại chầm chậm ngủ thiếp đi. Đợi Hi Duệ ngủ, Tần Dư Kiều mới rón rén rời giường.

Bên ngoài trời không trăng không sao, cũng không có một áng mây, lại còn nhỏ lất phất. Trên hành lang vườn hoa trung ương của nhà họ Lục cứ cách vài mét thì lại có một cột đèn theo phong cách châu Âu. Mưa phùn dày như kéo sợi, nhẹ như lụa mỏng, bị gió đêm khẽ thổi qua liền tan mất. Mưa bụi xung quanh ngọn đèn còn được phủ thêm ánh sáng nhàn nhạt, giống như mưa vàng từ không trung nhẹ nhàng bay xuống.

Dưới ánh đèn đường Tần Dư Kiều thấy Lục Nguyên Đông, Lục Nguyên Đông cầm một cái ô, nếu như anh ta không đứng ở dưới đèn đường thì tây trang màu đen của anh chắc cũng đã hoà lẫn với với bóng đêm rồi.

Mưa rất nhỏ, Tần Dư Kiều không cần ô đi thẳng đến trước mặt Lục Nguyên Đông, sắc mặt có chút lạnh lùng: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Lục Cảnh Diệu dùng ô của mình che cho Tần Dư Kiều, vẻ mặt thản thiên: "Chú sáu bị mang đi rồi ?"

"Không phải cậu rất rõ sao?"

"Em nghi ngờ anh sao? Kiều Kiều."

Khuôn mặt Tần Dư Kiều lạnh xuống giọng nói cũng lạnh theo: "Cậu phải gọi là cô sáu."

Lục Nguyên Đông cúi đầu cười gằn một tiếng. Trong làn mưa bụi mù mịt, nụ cười của Lục Nguyên Đông nhìn rất mơ hồ, tựa như hình tượng của Lục Nguyên Đông trong lòng Tần Dư Kiều vậy, cứ dần trở nên mơ hồ không rõ.

"Cô sáu, em có biết khi anh biết em là mẹ của Hi Duệ anh cảm thấy rất buồn cười không?" Lục Nguyên Đông nhìn Tần Dư Kiều, "Em nói xem ông trời có phải đang trêu đùa anh không?"

Tần Dư Kiều im lặng, sau đó mở miệng: "Nguyên Đông, em rất xin lỗi vì chuyện của em và Lục Cảnh Diệu đã liên lụy đến anh, dù anh có tin hay không nhưng ban đầu lúc em quen với anh là thật lòng ...."

"Anh, anh tin em không lừa anh." Lục Nguyên Đông cúi đầu, lặp lại, "Anh tin em không lừa anh.... Nhưng Kiều Kiều, anh không muốn nhìn thấy em bị chú sáu lừa."

"Anh muốn nói cho em biết chuyện của Lục Lục và Mục Lộc sao?" Tần Dư Kiều đột nhiên có chút buồn cười, "Nguyên Đông, em đã nhớ lại tất cả rồi. Chẳng lẽ anh muốn nói chuyện trước kia Lục Lục muốn kết hôn với Mục Lộc sao."

Lục Nguyên Đông nhìn chằm chằm Tần Dư Kiều, trong mắt có hơi thất vọng: "Kiều Kiều, em cứ yêu chú sáu đến vậy sao?"

"Đúng vậy, em yêu anh ấy, anh có thể đi được chưa?"

"Ha ha." Lục Nguyên Đông ngước mắt nhìn Tần Dư Kiều, trong mắt lóe lên ánh sáng như tro tàn đang cháy, "Vậy em đã từng gặp Mục Lộc chưa? .... Mục Lộc, Diêu Tiểu Ái.... Em không cảm thấy họ rất giống nhau sao?"

"Em không biết họ giống nhau hay không, nhưng Nguyên Đông à, anh làm sao vậy?" Giọng điệu của Tần Dư Kiều rất chậm, từng chữ từng chữ lạnh lẽo từ khoé miệng Tần Dư Kiều phát ra, "Anh không muốn em hạnh phúc bên Cảnh Diệu đến vậy sao? Em đã kết hôn cùng anh ấy rồi, em và anh ấy còn có Duệ Duệ nữa, bây giờ anh nói với em những thứ này là có ý gì.... Anh vẫn còn là Lục Nguyên Đông em đã từng biết sao?"

"Vậy em là Tần Dư Kiều anh đã từng biết sao, là Tần Dư Kiều không bao giờ chấp nhận thỏa hiệp hay sao?" Lục Nguyên Đông hỏi ngược lại Tần Dư Kiều, "Vẫn còn là em sao?"

Tần Dư Kiều quay đầu không nói lời nào, bộ dạng này của cô hoàn toàn chọc giận Lục Nguyên Đông. Anh ta kéo tay Tần Dư Kiều, xoay người cô lại, sau đó kéo cô về phía xe của mình.

"Buông em ra." Tần Dư Kiều khẽ kêu, Lục Nguyên Đông dùng sức, Tần Dư Kiều cũng dùng sức vùng khỏi Lục Nguyên Đông, sau đó liền mất thăng bằng, ngã xuống nền đất ướt át, cực kỳ nhếch nhác.

***

Người ở nhà họ Lục đều biết chuyện Lục Cảnh Diệu bị đưa đến đồn cảnh sát điều tra. Lúc Lục Cảnh Diệu bị mang đi, ở nhà họ Lục có người buồn, cũng có người vui. Lục Hoà Thước đã cho phép vài người đến thăm, đó là Lục Gia Anh và Lục Gia Mẫn. Lúc Lục Gia Anh ra cửa, Trương Kỳ nói với cô: "Chị hai, chuyện của lão Lục có nên nói cho ba biết hay không?"

Lục Gia Anh đáp: "Lúc lão Lục ra ngoài sẽ tự mình nói với ba."

Lục Cảnh Diệu còn chưa ra thì đã có người nói chuyện này cho Lục Hoà Thước mất rồi. Sau đó Lục Hoà Thước lập tức cho thư ký đến bảo lãnh đưa Lục Cảnh Diệu ra ngoài.

Hoặc là có thể nói, Lục Cảnh Diệu đang chờ Lục Hoà Thước bảo lãnh anh ra ngoài.

Lục Cảnh Diệu ở đồn cảnh sát 38 giờ, lúc về nhà đã là đêm khuya. Lục Cảnh Diệu đến gặp thư ký của Lục Hoà Thước trước, sau đó mới trở về vườn hoa trung ương.

Lục Cảnh Diệu rất nóng lòng trở về, sau khi về đến nhà anh vội vàng tắm rửa sạch sẽ, sau đó rón rén đi vào phòng. Trong phòng có một người đang yên tĩnh nằm trên giường, Lục Cảnh Diệu nhanh nhảu cởi áo choàng tắm của mình xuống, vụt cái liền chui vào trong chăn mền ôm lấy Tần Dư Kiều, sau đó xoay người đè trên người Tần Dư Kiều, cứ gọi "Kiều Kiều" "Bà xã" không ngừng.

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên phía dưới Lục Cảnh Diệu: "Cảnh Diệu, em là Tiểu Lộc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.