Ý Nghĩa Của Chân Đồng

Chương 7




Trên tầng thượng, Tinh Nhiên đứng dậy đặt tay lên lan can nhìn từ tầng thượng xuống đất rồi cô nhìn lên ánh trăng sáng ấy thở dài

"Ước gì bây giờ được gặp anh"

Tại chung cư, anh trở về căn hộ mình bật lấy điếu thuốc từ gói thuốc lá vừa mua ở cửa hàng.

Anh nhìn điếu thuốc ấy một hồi, kể từ khi cô xuất hiện, anh đã không dùng thuốc lá nữa,anh nghiếng răng cắn mạnh đầu thuốc khiến điếu thuốc bị cong vẹo rồi vứt vào sọt rác gần đó

Những ngày tháng gần đây anh chỉ nhớ cô, nhưng bây giờ anh lại vừa nhớ cô vừa cảm thấy đau lòng.

Anh lấy điện thoại mình ra gọi số cô thật nhiều lần, nhưng máy chỉ báo hiển thị không liên lạc được.

Tại buổi tiệc, Tinh Nhiên tự lẩm bẩm

"Sao Tường anh ấy lâu vậy nhỉ? Có phải là xuống sảnh tiệc trước rồi không?"

Cô nghĩ ngợi rồi quay bước đi trên dãy hành lang hướng đến sảnh tiệc, thì tiếng ồn ào cự cải từ phía trước vang lên

Đằng trước dãy hành lang, Tống Lục Tài nóng nảy kéo cổ áo người phục vụ lên quát lớn

"Mày còn dám mạnh miệng à? Có tin tao bắn nát sọ mày không?"

Người phục vụ lấp mấp sợ hãi, run lẩy mẩy van hai tay xin tha mạng

"Tôi kh..ông có, tôi...không cố ý làm bẩn áo ngài, hãy tha cho tôi"

Tống Lục Tài nghiếng răng nắm chặt cổ áo người phục vụ cao hơn

"Áo của tao bẩn rồi, mày nghĩ mày có thể thoát được à?"

Tinh Nhiên đi từ xa nhíu mày

( Ai đang cải nhau sao?)

Cô vội chạy lại xem thì thấy Tống Lục Tài đang nóng giận mắng người phục vụ liền nhanh chóng đi lại nói lớn

"Hai người xảy ra chuyện gì vậy? Đây là buổi tiệc nếu gây sự thì tôi sẽ gọi bảo vệ đó"

Tống Lục Tài quay lại ngạc nhiên nhìn cô, hắn to mắt bỡ ngỡ tột độ

"Cô.."

Hắn buông tay mình khỏi cổ áo người phục vụ đi lại gần Tinh Nhiên nheo mày hỏi

"Cô còn sống à?"

Tinh Nhiên nhìn Tống Lục Tài một hồi nhớ lại

(Người này là...là người trên tàu lúc đó)

Cô lùi về sau vài bước, hắn nhếch môi

"Ra cô vẫn còn sống, lại còn xuất hiện ở buổi tiệc này nữa chứ? Xem ra ông trời đã giúp Tống Lục Tài này rồi"

Cô lấp mấp

"Anh nói gì thế? Tôi...tôi còn có việc phải đi trước"

Cô nhanh chóng bước chân qua hắn thì bị hắn kéo mạnh cánh tay lại

"A...ưm, anh làm gì vậy? Bỏ tay ra"

Hắn kéo tay cô lên cao nhăn răng cười phấn khích

"Ha...đúng là mỹ nữ, rất thích hợp làm nữ hầu trong bộ sưu tập của tôi"

Hắn nâng cằm cô lên thì cô đẩy hắn ra liền tát một cái vào má hắn lùi ra sau quát:

"Anh bị điên à? Anh có quyền gì mà muốn bắt tôi vào cái bộ sưu tập quái quỷ gì của anh chứ?"

Tống Lục Tài nghiếng răng sờ nhẹ vùng má đỏ ửng nóng rát của mình,vì trước giờ chưa ai dám đánh hắn như thế ngoài mẹ hắn,hắn tức giận nhưng lại cười nhếch khoái chí, ánh mắt hiện lên sự thèm thuồng

"Ha, cô dám tát Tống Lục Tài này thì bản lĩnh không tầm thường, sớm muộn gì cũng là người của Tống bản thiếu gia đây, chi bằng ngoan ngoãn đi theo tôi thì chẳng phải sống một cuộc sống tốt đẹp hơn không?"

Hắn nói xong kéo mạnh tay cô hướng đến sảnh tiệc, cô vừa bị hắn kéo vừa quát lớn cố giựt tay mình ra

"A...buông tay tôi ra,đau quá"

Đến sảnh tiệc, mọi người đều hướng nhìn về chỗ Tống Lục Tài và Tinh Nhiên.

Phong Tề Dật bất giác to mắt nhìn lẩm bẩm

"Đó là..."

Thần Dương nhăn mặt

( Đáng ghét, mình rõ ràng đã bảo Tường dẫn cô ta đi mà, sao lại bị Tống Lục Tài bắt được thế này)

Tống Lục Tài vênh mày kéo tay Tinh Nhiên lên trước mọi người ở buổi tiệc tuyên bố thật lớn

"Cô gái này là người của tôi, ai muốn đụng đến cô ta thì nên coi chừng Tống Lục Tài này"

Tinh Nhiên sửng sờ nhìn hắn rồi giật tay ra quát lớn

"Anh bị điên à? Tự dưng kéo tay tôi rồi tuyên bố xằng bậy thế? Ai là người của anh?"

Tất cả người ở buổi tiệc xì xầm to nhỏ không ngừng

"Vậy là sao? Cô ta là người mẫu mới nổi mà đã là người của Tống Lục Tài, Tống thiếu của bang xã hội đen rồi à?"

"Không thể nào, Tống Lục Tài nghe nói là người thích sưu tầm nữ nhân, anh ta đã bắt bao nhiêu người về hầu hạ mình rồi, chắc Hạ Tinh Nhiên này cũng không ngoại lệ"

"Bộp bộp bộp"

Tiếng vỗ tay của Phong Tề Dật tiến lại gần, miệng cười nhẹ nói

"Tống thiếu,anh tìm cô ta ở đâu thế? Không ngờ sau vụ trên tàu đó cô gái này còn sống, mừng quá đi"

Tống Lục Tài nhíu mày đắc ý

"Hừ, Tề Dật bây giờ tôi là người tìm thấy cô ta trước vậy nên cô ta là của tôi"

Phong Tề Dật bật cười

"Rồi rồi, ai dám tranh giành nữ nhân với cậu chứ.Mà cậu không biết người ta có chủ rồi sao?"

Tống Lục Tài vênh mày cao ngạo

"Hừ, ai quan tâm chứ, tên đó có mười cái mạng cũng không dám tranh giành với Tống thiếu này đâu"

Tinh Nhiên nhíu mày

"Vớ vẩn, tôi không thuộc quyền sở hữu của ai cả, tôi đi đây"

Cô định quay đi thì Tống Lục Tài nghiêm mặt rồi cười một nụ cười gian tà

"Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao? Cô sẽ là người hầu thứ 100 của tôi, đương nhiên là người hầu cao cấp hơn một tí"

Cô nhăn mặt liếc hắn

"Buông ra"

Hắn nhếch môi

"Bây giờ ai cứu cô được chứ? Người ở đây chẳng ai dám động đến đồ của tôi đâu"

Đột nhiên một cánh tay chìa đến kéo tay Tinh Nhiên, cô giật mình nhìn lại lấp mấp

"Khiết Tường...sao anh lại..."

Khiết Tường nghiêm mặt nhìn Tống Lục Tài lên giọng nói

"Cô ấy là người mẫu của công ty tôi, tuyệt đối không thể thuộc quyền sở hữu của anh được, anh buông tay ra được rồi chứ? Hành động của anh bây giờ là quấy rối một cô gái đó"

Tống Lục Tài nghiến răng khàn giọng quát

"Mày là thằng ranh nào hả?"

Thần Dương đi đến lên tiếng

"Là em trai tôi đấy"

Hắn nhíu mày

"Thế thì bảo hắn an phận rồi giao cô gái này cho tôi đi"

Thần Dương bật cười

"Tống Lục Tài, vì một cô gái mà cậu muốn làm ầm lên vậy sao? Cậu nhìn xem người ở buổi tiệc này đều hướng nhìn chúng ta đó, cậu có thể được mọi loại phụ nữ mà cậu muốn nhưng trừ cô gái này ra"

Rồi Thần Dương nhìn Khiết Tường nói khẽ nheo mắt ra hiệu cho anh

"Dẫn cô ta đi đi"

Khiết Tường gật đầu rồi dẫn Tinh Nhiên đi trước mặt Tống Lục Tài, hắn tức giận nói lớn

"Khốn kiếp, Quân Thần Dương, em trai anh đang dẫn thứ mà tôi muốn đi đó, anh không nể mặt tôi sao?"

Quân Thần Dương nhếch môi

"Cậu nên từ bỏ đi thì hơn, cô ta là thứ không phải ai muốn có được thì có"

Nói xong Thần Dương quay lưng đi, Tề Dật bật cười mỉa mai

"Trời, đúng là thú vị, lần đầu tiên không lấy được thứ mình muốn chắc là tức lắm"

Nói xong Tề Dật cũng quay bước lưng đi mất khiến Tống Lục Tài nghiếng răng

( Khốn kiếp,nếu cô ta là hàng độc thì mình nhất định phải có được bằng mọi giá)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.