Ý Nghĩ Kì Quái

Chương 7: Van Gogh là giả đấy, Picasso mới là thật!




“Khẩn trương ngồi xuống, uống hai chén, uống hai chén!” Dịch Thiển đặt thịt dê nạc nương ở trong mâm, cũng không ngẩng đầu lên ném một câu.

Lý Tình Thâm nhàn nhạt lắc đầu: “Thật sự có việc, lần sau mời mọi người coi như nhận tội.”

Lập tức, liền xoay người rời đi.

Một đường lái xe, về tới nội thành.

Ông cố của Lăng Mạt Mạt ở vùng ngoại thành thành phố X, Lăng Mạt Mạt thuê nhà trọ độc thân, có chút cũ, Lý Tình Thâm điều tra địa chỉ của cô, cho nên trực tiếp đi đến cửa nhà Lăng Mạt Mạt, giơ tay lên, gõ cửa, nhưng không ai mở cửa, , Lý Tình Thâm không có chìa khóa, cửa là cửa chống trộm, đạp không ra, nghĩ dưới tầng là nhà chủ cho thuê phòng, nên đi xuống, gõ cửa chủ nhà trọ.

Mở cửa là một phụ nữ trung niên, như là chưa từng nhìn thấy người đẹp trai như Lý Tình Thâm, nói chuyện có chút khó khắn: “Tiên sinh, xin hỏi cậu tìm ai?”

Lý Tình Thâm nhàn nhạt nói: “Tôi là bạn của Lăng Mạt Mạt.”

“A..., Mạt Mạt à! Cậu là bạn trai của Mạt Mạt?” Người phụ nữ trung niên cười có chút mờ ám, cho rằng Lý Tình Thâm đi nhầm tầng trệt, chỉ phía trên: “Cô ấy ở trên lầu, cậu đi nhầm rồi.”

“Tôi biết.” Lý Tình Thâm gật đầu: “Cô ấy bị bệnh, có thể đã hôn mê, tôi đến tìm bà lấy chìa khóa cửa phòng của cô ấy.”

“Như vậy sao!” Người phụ nữ trung niên bừng tỉnh gật đầu: “Cậu chờ chút.” Sau đó liền xoay người, vào nhà, rất nhanh lấy một chuỗi chìa khóa đi ra: “Đi lên lầu tôi mở cửa cho cậu.”

Lý Tình Thâm nói một tiếng: “Cảm ơn.” Rồi không nói chuyện nữa, ngược lại người phụ nữ trung niên rất nhiệt tình, vẫn nói chuyện: “Tôi vẫn nói dáng dấp Mạt Mạt tốt như vậy, làm sao chưa có bạn trai, thì ra bạn trai của cô ấy đẹp trai như vậy!”

Lý Tình Thâm im lặng không lên tiếng.

Người phụ nữ trung niên mở cửa, phòng không lớn, một phòng ngủ một phòng khách, liếc mắt thì thấy được phòng ngủ, Lý Tình Thâm nhanh chóng đi đến phòng ngủ, đẩy cửa ra nhìn thấy Lăng Mạt Mạt nằm ở giường sắc mặt trở nên trắng bệch, thân thể luôn run rẩy.

Lý Tình Thâm bước lên phía trước, vươn tay, sờ trán của cô nóng hầm hập.

Lý Tình Thâm nhíu mày, móc ví tiền ra, từ bên trong rút mấy tờ tiền, đưa cho bà chủ nhà: “Tôi không quen biết ở chỗ này, phiền bà giúp tôi mời một bác sỹ đến đây.”

Bà chủ nhà lập tức lên tiếng, nhận tiền, vội vàng đi làm.

Lý Tình Thâm đi vào nhà vệ sinh trước, cầm một chiếc khăn mặt, dùng nước lạnh thấm ướt, vắt khô, vừa đi vừa gấp thành hình dài nhỏ, đặt ở trên trán Lăng Mạt Mạt, sau đó vươn tay, tắt điều hòa trong phòng.

Bà chủ nhà rất nhanh dẫn bác sỹ đến, tiêm cho Lăng Mạt Mạt một mũi, lại lấy ra một chút thuốc, để Lý Tình Thâm đút cho Lăng Mạt Mạt uống.

Bà chủ nhà, vội vàng vào phòng bếp rót một chén nước sôi để nguội, rồi quay lại phòng ngủ, đưa cho Lý Tình Thâm.

Lăng Mạt Mạt bị sốt đến hôn mê, Lý Tình Thâm đặt thuốc ở trong miệng cô, rót nước vào, cô không nuốt xuống, thậm chí còn phun ra.

Lý Tình Thâm nhíu mày, lại bón một lần nữa, Lăng Mạt Mạt vẫn phun ra.

“Như vậy làm sao được? Sao cô ấy luôn phun ra!” Bà chủ nhà lo lắng nói một câu.

“Cô ấy bị sốt rất nghiêm trọng, cho nên tôi mới tiêm thuốc cho cô ấy, nhưng không uống thuốc cũng không sao, chỉ chậm hạ sốt một chút, chờ cô ấy tỉnh, thì có thể uống.” Bác sỹ nói đơn giản một câu.

Lý Tình Thâm nghe thấy lời bác sỹ nói, vẫn cau mày như cũ, nhìn Lăng Mạt Mạt một lúc, thì vươn tay, lại cầm mấy viên thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.