Ý Nghĩ Kì Quái

Chương 18: Thét lên




Giữa mùa hạ, vào giữa trưa, mặt trời treo trên đỉnh đầu, ngay cả gió thổi tới cũng nóng. Sữa bò lạnh uống xuống bụng, còn không giải được nhiệt, Triệu Thần Thành ra mồ hôi một tầng lại một tầng. Nhưng người đàn ông bên cạnh còn khí định thần nhàn lái xe, nhẹ nhàng khoan khoái thậm chí không có một chút mồ hôi.

“Thẩm Mục, ban ngày anh không có công việc à, sao có thể rãnh rỗi mang xe hở mui chạy khắp nơi.” Triệu Thần Thành kéo cổ áo của mình lấy tay quạt gió: “Nóng quá.”

“Vốn là ở thành phố Y nói chuyện làm ăn, nghe nói em cầu xin quy tắc ngầm, nên trở về.”

“Chỉ là tin tức mà thôi.”

“Vậy có muốn anh lại giúp em hay không?” Giọng của Thẩm Mục mang theo chế nhạo nói.

Triệu Thần Thành ngậm ống hút, trên đầu đột nhiên sáng lên một bóng đèn thật to: “Không bằng đi ăn cơm chiên đi.”

Thẩm Mục giống như là thói quen, bỏ qua cho cô như vậy mà không có suy nghĩ gì, chỉ ừ một tiếng.

Một đường chạy nhanh đến thành phố S nổi danh nhất là buôn bán vòng tròn, Thẩm Mục đem xe vào ga ra tầng ngầm. Sau khi vào thang máy, anh gở xuống mắt kính, nhấn nút đến lầu sáu, Triệu Thần Thành đứng ở bên người anh, dựa vào vách tường bên trong thang máy dáng vẻ rất an tĩnh.

Thang máy ngừng thì vô số người tiến vào cũng không nhìn anh. Tuy nói là ở trên thương trường, cùng minh tinh qua lại tỷ lệ không nhỏ, nhưng chung quy vẫn là có ánh mắt mê mẩn bay tới trên người hai người. Về phần nội tâm bọn họ đánh giá những gì, cũng không thể biết được.

Hôm nay Triệu Thần Thành bởi vừa mới ở studio về, khí thế nổi bật, mà dù sao cũng chỉ là một ca sĩ nho nhỏ. Mà Thẩm Mục bên cạnh, lại là một cực phẩm. Vóc dáng rất cao, tỷ lệ phối hợp cân đối, vóc người cho dù là người mẫu đều không thể sánh ngang với anh. Áo sơ mi cắt may tỉ mỉ, quần tây nhẹ nhàn, khi phối hợp lại quý khí mười phần. Cố tình anh lại có một đôi mắt hẹp dài, thật sự rất mê người.

Tom có nói qua, người sinh ra đã được trời ưu ái, đời trước đều là thiên sứ gảy cánh. Vì vậy Triệu Thần Thành đột nhiên mở miệng:

“Thẩm Mục, tại sao không đến nhà anh, anh làm cơm chiên tương đối ăn ngon.” Trong giọng nói của cô tràn đầy vô tội, âm lượng vừa phải, vừa đủ để cho người trong thang máy đều nghe được.

Cái tên Thẩm Mục này, trong mắt cô thấy anh thật bình thường, nhưng không có nghĩa là danh tiếng của anh nhỏ, anh là Nhị thiếu gia của Trầm gia, lại làm thủ tịch tập đoàn Trần thị. Triệu Thần Thành so sánh anh với mật đường, vô luận đặt ở đâu cũng sẽ có một đám ruồi muỗi bu lại, mười phần họa thủy.

Thẩm Mục nghe vậy nghiêng người nâng lên khóe môi, trong phút chốc hơi thở phách lối toàn bộ đều tản ra, thậm chí Triệu Thần hành có thể nhìn thấy trong thang máy có một tia phấn hồng bay lơ lửng trên không trung.

“Khó có chuyện em nhớ kỹ như vậy. Buổi tối sẽ làm cho em ăn.” Dứt lời anh còn thân mật hơm ôm vai cô. Những tia sáng màu hồng kia bay lượn trong không khí, chỉ trong nháy mắt đã tan thành mảnh nhỏ.

Nhưng nụ cười trên mặt Triệu Thần Thành, đột nhiên có chút lạnh. Bởi vì tay Thẩm Mục thật lạnh, quá mức lạnh lẽo.

Ra khỏi thang máy, Triệu Thần Thành một tay kéo Thẩm Mục nhanh chóng đi về phía lối thoát hiểm. Kéo lối thoát hiểm ra đi vào, Triệu Thần Thành ấn Thẩm Mục ở trên tường.

“Hơi sức đúng là thật lớn.” Thẩm Mục cười khẽ, nhưng lại giữ chặt cánh tay đang muốn dò trán anh của Triệu Thần Thành.

“Thẩm Mục, anh có phải hay không đang sốt hay không?” Triệu Thần Thành nghiêm mặt.

“Ngã bệnh còn ra ngoài giúp em diễn trò, giúp giúp em xào* tin tức, có phải rất cảm động hay không? Nếu nhanh tối nay là có thể đăng báo rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.