Y Kiến Chung Tình, Ông Xã Tôi Quá Lạnh Lùng

Chương 42: 42: 1 Nhận Lời Mời Làm Vú Em




Edit: Ư Ư

Trên đỉnh đầu nàng, viên trân châu màu đỏ kia đang phát ra ánh sáng mờ mờ màu đỏ trong bóng đêm tối tăm.

Bạch Tửu cũng không biết nói gì, sau một lúc lâu, nàng mới hỏi, "Vì sao người... lại tặng cho ta?"

"Ngươi..." Dường như đã rất lâu hắn chưa nói nên sau khi phát ra giọng nói khàn khàn đó, tuy khóe môi hắn mấp máy nhưng lại không phát ra âm thanh.

Nếu hắn có thể nói thì chứng tỏ hắn không phải người câm.

Bạch Tửu nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn trở nên bối rối, nàng suy nghĩ một lúc, mở lòng bàn tay ra nói: "Viết."

Hắn thật cẩn thận nhìn nàng một cái, lại cuống quít cúi đầu, chậm rì rì nâng tay lên, thong thả viết mấy chữ vào lòng bàn tay nàng: Thân thể ngươi không tốt.

Bạch Tửu hơi dừng lại, "Thân thể của ta không tốt cho nên ngươi tặng ta cái này?"

Nam nhân rũ mắt không dám nhìn nàng gật gật đầu.

"Nhưng mà gia gia nói đây là ngưng huyết châu, nó sẽ hút khô tinh huyết của ta."

Hắn gật đầu, lại lắc đầu.

Bạch Tửu không còn nhiều kiên nhẫn, ngồi xổm xuống, khuôn mặt không biểu tình nhìn hắn: "Ngươi nói rõ ràng cho ta."

Hắn hơi hơi quay mặt đi tránh khỏi tầm mắt của nàng, tóm lại, hắn không muốn nhìn nàng

Bạch Tửu nheo mắt, "Ngươi chê ta xấu?"

Hắn vừa quay đầu đi đã bị hai tay ôm má, dùng sức quay mặt hắn lại đối diện với mình, Bạch Tửu híp hai mắt, một bên mắt trống rỗng, một bên lại lộ ra sự bất an, giống như một con thú nhỏ đang chờ phụ mẫu về thì bỗng nhiên bị thợ săn phát hiện ra, hắn bất an, làm Bạch Tửu cảm thấy mình là tên thợ săn đáng sợ kia.

Nàng không để mình mềm lòng, mà tiếp tục hung dữ hỏi: "Có phải ngươi thấy ta xấu cho nên không muốn nhìn ta?"

"Không..." Cổ họng hắn khẽ nhúc nhích, cố gắng phát ra âm thanh, hắn thong thả nói: "Là ta... xấu..."

Bàn tay đang ôm mặt hắn khẽ run.

Làn da của hắn không giống với người thường, ngay cả tóc cũng là màu trắng, đổi thành những người khác, cũng sẽ không nhịn được mà nghĩ hắn là quái vật, huống chi hắn còn mất đi một bên mắt, nếu hắn đi ra bên ngoài, chỉ sợ sẽ làm mọi người sợ hãi.

Bàn tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, nàng có thể cảm nhận được độ ấm, ấm áp, không khác nhiệt độ của người thường là mấy.

Hắn nhìn thấy nàng rút tay lại, rũ mắt thở dài.

Khi Bạch Tửu nhìn hắn, biểu tình hung dữ đã không còn, mà khuôn mặt tràn đầy ý cười, nàng một tay chống cằm, hơi nghiêng đầu nhìn hắn.

Nàng cong khóe môi, nói: "Đúng thật là hơi xấu, nhưng lại xấu kiểu mà ta thích."

Hắn ngừng thở.

Bạch Tửu lại duỗi tay, ngón tay cầm lấy một sợi tóc trắng của hắn, ánh mắt ôn nhu dừng trên lọn tóc này, nhoẻn miệng cười, "Đây là màu sắc sạch sẽ nhất mà ta đã từng thấy."

Đầu ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, cuối cùng không nhịn được thong thả nâng tay lên, thử chạm vào ngón tay đang cầm tóc hắn, sau khi phát hiện ra nàng cũng không bài xích, hắn bạo dạn cầm lấy cả ngón tay nàng, không có ý định buông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.