Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành

Chương 18: Thanh xuân của mỗi người (2)





Lúc này, tiếp thiên nhai đã không có ít người chờ ở đây, có hai tiên nhân cấp thấp phụ trách truyền tống bọn hắn, những hậu bối đệ tử bên kia đều chạy ra hết, xem ra tiền phương áp lực rất lớn a!

Bọn hắn vừa rồi cũng nghe thấy ta tự giới thiệu, vừa thấy được ta liền nháo nhào vây quanh, đặc biệt là hai tiên nhân kia, hiển nhiên cũng còn nhớ rõ ta, bần đạo tuy rằng thay đổi màu da, nhưng mà khí tức cũng không có chút biến hóa nào, cho nên bọn hắn liếc mắt một cái liền nhận ra ta, vội vàng chạy tới, kích động thi lễ với ta nói :"Thật là sự thúc tổ, tham kiến sư thúc tổ, ngài tới thật là rất đúng lúc, mau trở về cứu viện sư môn."

"Tình hình sư môn thế nào?" Bần đạo vội vàng hỏi.

" Sơn môn tạm thời còn thủ được, dù sao cũng xây dựng mấy mươi vạn năm. Chẳng qua là đại trận ở sơn môn cần người đi phát động, chúng ta nhiều năm chưa từng nghênh địch, rất nhiều đệ tử đều ở bên ngoài tu hành, thủ vệ không nhiều lắm, chỉ sợ duy trì không được lâu nữa." Một người vội vàng nói.

"Hắc hắc, tạm thời có thể chi trì là tốt rồi." Bần đạo nhẹ nhàng thở ra, cười nói :"Ta một hồi nữa tự nhiên sẽ dọn dẹp bọn hắn. Còn các ngươi đuổi những đệ tử cấp thấp này đi, không nên để bọn họ cuốn vào, dù sao bọn họ cũng là mầm mống của chúng ta a!"

" Nhưng mà sư môn cần nhân thủ a?" Bọn họ khó khăn nói :"Huống hồ đây là mệnh lệnh của lão quân tổ sư!"

" Sư huynh tự có ta nói chuyện, tin tưởng hắn cũng sẽ đáp ứng." Bần đạo cười cười nói :"Ta có mang theo một số nhân thủ, có bọn họ là đủ rồi, đi trước xử lý công chuyện đi. Ta có việc muốn thông báo một chút, sau đó chúng ta cùng nhau trở về."

"Dạ!" Bọn họ thấy ta nói như vậy tự nhiên không dám nhiều lời, vội vàng đi khuyên bảo những đạo nhân này bỏ chạy.

Bần đạo kêu Tự Nhiên nữ thần từ trong cầu không gian đi ra, không để cho nàng cơ hội đặt câu hỏi, ta giành nói trước :" Thiên sứ quân đoàn phái ra năm cao thủ cấp bậc như Cáp Mặc đến tập kích sư môn của ta, hiện tại đã khai chiến rồi."

"A!" Tự Nhiên nữ thần chấn động, vội vàng nói :"Năm? Các ngươi đánh thắng được sao? Cần hỗ trợ hay không?" Nói xong nàng còn nhìn xung quanh một lần.

" Chiến trường không ở chỗ này." Bần đạo cười nói :"Ngươi không cần phải gấp. Sư môn của ta cũng không phải dễ dàng công phá như vậy, lần này, điểu nhân cũng dám há mồm nuốt chúng ta, ta không đánh cho bọn hắn rụng nguyên hàm là không thể. Bất quá, vì để giành được hiệu quả tốt hơn, ta có hai chuyện muốn nhờ ngươi."

"Chuyện gì ta cũng chấp nhận!" Tự Nhiên nữ thần dứt khoát nói.

"Thứ nhất hộ tống Vong Ưu trở về, nàng vừa mới chiến đấu thoát lực, trong vòng vài ngày không thể động thủ, cho nên chỉ có thể nhờ vào ngươi." Bần đạo tha thiết nói.

"Được!" Tự Nhiên nữ thần kinh ngạc nói :"Bất quá, chẳng lẽ không để nàng lưu lại được sao? Có phải ngươi không thể xác định được thắng bại của cuộc chiến này?"

"Hắc hắc, đương nhiên không phải!" Bần đạo cười nói :" Vong Ưu có nhiệm vụ, nàng sẽ liên lạc với Thái Thản thần tộc, ở phía sau giáng cho bọn hắn một đòn, làm cho bọn hắn đầu đuôi không thể chiếu cố." Bần đạo hung tợn nói.

"Thì ra là thế, không thành vấn đề, cứ tin ở ta." Tự Nhiên nữ thần sảng khoái nói :"Chuyện thứ hai là gì?"

"Ta muốn xin ngươi nói chuyện với Đại Địa mẫu thần, tốt nhất mời nàng ta rời núi tham chiến." Bần đạo cười nói :"Nếu nàng ta chịu xuất thủ, như vậy cộng thêm vợ chồng Thái Thản thần hoàng, chúng ta sẽ có ba vị siêu cấp chủ thần. Mà tiền tuyến của Thái Thản thần tộc tựa hồ chỉ có thể lưu thủ một vị cao thủ cấp bậc như Cáp Mặc, nếu ba đối một, ngay cả linh hồn của hắn cũng trốn không thoát."

"Nhưng mà là Mẫu Thần ghét nhất đánh đánh giết giết, bà ấy hẳn sẽ không tham chiến." Tự Nhiên nữ thần bất đắc dĩ nói :"Ta cũng không có nắm chắc thuyết phục được bà ấy."

"Ha ha, ngươi cùng Hải Thần kỳ thật đều là hài tử của nàng ta đúng không?" Bần đạo cười hỏi.

"Đúng vậy?" Tự Nhiên nữ thần kỳ quái nói :"Ngươi hỏi cái này làm gì?"

" Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, Đại Địa mẫu thần có tình mẫu tử, mà một người mẹ nhất định sẽ không đứng yên nhìn hài tử của mình bị giết. Ngươi cho là nàng ta thật sự là bởi vì không thích đánh giết mới không hỏi đến chuyện tình Hải Thần bị điểu nhân giết hại sao? Nàng là biết mình đánh không lại điểu nhân, cho nên sợ liên lụy các ngươi, lúc này mới giả bộ hồ đồ." Bần đạo khẳng định nói :"Nhưng mà, thù giết con bất kỳ người mẹ nào cũng không thể quên, ta dám khẳng định, nàng thật ra là đang đợi một cơ hội, chỉ cần có thể tiêu diệt thiên sứ quân đoàn, vĩnh viễn tiêu trừ sạch uy hiếp của điểu nhân đối với các ngươi, cho dù trả giá bằng cả tính mạng của mình, nàng cũng tuyệt đối không chút do dự đồng quy vu tận với điểu nhân, đây mới chân chính là tìm cảm mẫu tử vĩ đại."

"Dường như ngươi nói rất có lý!" Tự Nhiên nữ thần gật gật đầu nói :" Mẫu thần đích thật là mẫu thân tốt nhất của chúng ta, bằng không. Nói như vậy, chỉ cần ta đem tình huống nơi này nói cho người biết, bà ấy nhất định sẽ đứng ra, liều mạng với thiên sứ quân đoàn."

"Đương nhiên, tâm tư của Mẫu Thần ta cực kỳ hiểu rõ, ngươi cũng không cần nhiều lời, chỉ cần nói cho nàng ấy biết ta lấy tính mạng bảo đảm, sẽ không để cho năm cao thủ cấp bậc giống Cáp Mặc có cơ hội bứt ra, nàng ấy dĩ nhiên sẽ biết nên làm gì." Bần đạo có chút tự tin nói.

"Được, ta nhất định làm hết sức." Tự Nhiên nữ thần gật đầu đáp ứng nói.

"Nhờ cả vào ngươi, các ngươi ở bên kia làm càng lớn, chúng ta bên này lại càng thoải mái. Chỉ cần chúng ta phối hợp đúng đắn, rất có thể nắm được sai lầm của những điểu nhân này, làm cho bọn hắn vĩnh viễn không thể trở mình." Bần đạo nghiêm nghị nói.

"Hiểu được, chúng ta chờ mong ngày này đã lâu rồi." Tự Nhiên nữ thần cũng hơi hưng phấn nói :"Chẳng qua là, tình huống của các ngươi ta không hiểu nhiều lắm, chỉ sợ khó có thể lấy được tín nhiệm của Mẫu Thần a? Dù sao năm Cáp Mặc thật sự quá kinh khủng."

"Ha ha, có nghi vấn gì có thể hỏi trực tiếp Vong Ưu, nàng nhất định sẽ cho các ngươi một câu giải đáp thỏa mãn." Bần đạo cười nói, tiếp theo ta xoay người nói với Vong Ưu :" Mầm móng chúng ta chốn giấu nhiều năm trước, hẳn là đã nảy mầm."

"Hì hì!" Vong Ưu cười nói :"Hiểu, ta nhất định sẽ làm nàng ta phát huy tác dụng huy hoàng nhất."

"Các ngươi đang nói gì đấy?" Tự Nhiên nữ thần khó hiểu nói.

"Ha ha, đi thơi, mang ta tới địa ngục giới tìm Lộ Tây Pháp, ta phải tìm chút việc cho hắn làm, những thứ khác trên đường ta sẽ giải thích cho ngươi." Vong Ưu cười nói. Tiếp theo nàng lôi kéo Tự Nhiên nữ thần cùng nhau biến mất trước mặt ta.

Sau khi tiễn hai người đi, bần đạo xoay người nhìn lại, liền phát hiện những đệ tử cấp thấp không muốn đi, hai vị tiên nhân kia còn đang tận tình khuyên bảo, nhìn tình hình chắc sắp động thủ cưỡng chế đưa đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bần đạo nhìn thấy sự thành tâm của bọn họ, không nỡ lòng đành bước ra phía trước, cười nói :"Ha ha, được rồi, mọi người đều lùi một bước, các ngươi ở chỗ này chờ tin tức, bất quá, không được cho phép thì không được tự tiện tham gia. Biết chưa?"

" Tuân mệnh!" Những đệ tử cấp thấp này vội vàng hưng phấn hô. Tuổi nhỏ nhất trong bọn họ cũng hơn trăm, nhưng mà tính tình vẫn như hài tử, vô ưu vô lo, chuyện tình đạo môn bị công kích lần này, mấy vạn năm trước kia chưa từng xảy ra, bọn họ cũng cho rằng được tham gia sự kiện lần này là một sự vẻ vang, thật sự là không có biện pháp với bọn họ, cũng đành mặc kệ thôi.

"Các ngươi đi theo ta." Bần đạo tiếp theo nói với hai tiên nhân cấp thấp kia, sau đó ta đi thẳng tới truyền tống trận.

"Dạ!" Bọn hắn tinh thần chấn động, vội vàng đi theo phía sau ta. Lập tức phát động trận pháp, trong nháy mắt, bần đạo đã tới Đạo Môn tam thanh cung cách xa đã lâu.

Đạo Môn của ta chiếm cứ lấy địa phương có linh lực nồng đậm nhất, ở trung tâm là thiên tôn cung của ân sư ta, chu vi hơn ba ngàn dặm. Xung quanh thiên tôn cung là cung điện do hơn mười vị sư huynh của ta tự mình dưng lên, bên ngoài nữa là cung điện của đệ tử bọn họ, mỗi đời một tầng, mở rộng ra bốn phía, trải qua mấy mươi vạn năm phát triển, quần thể cung điện của Đạo Môn ta đã có chu vi hơn mười vạn dặm, trong đó đệ tử cư trú ở Đạo Môn có số lượng gần trăm vạn, về phần đệ tử hậu bối khác thì càng thêm đông đảo. Thế lực khổng lồ như thế mói khiến cho chúng ta luôn luôn hùng cứ nơi đây mà không bị bất cứ kẻ nào gây rối. Chư thần tây phương đánh nhau náo nhiệt như vậy, nhưng không một người nào có gan tới nơi này giương oai chính là vì điều này.

Nhưng mà hiện giờ, chúng ta lần đầu tiên bị người ta công kích, hơn nữa đối thủ cực kỳ tâm ngoan thủ lạt, ngay cả đồng tử trông cửa và linh cầm nuôi trong nhà cũng không buông tha, không chỉ có như thế, thậm chí cả kiến trúc cũng phá hủy rất nhiều, đây căn bản là muốn tới Đạo Môn ta a!

Khi bần đạo xuất hiện, đại chiến dám chắc đã kéo dài một đoạn thời gian, bởi vì tam thanh cung chỗ của ta cũng đã bắt đầu bị điểu nhân tập kích, mà lúc này thiên tôn cung của sư tôn ta đã không còn đủ ngàn dặm. Nói cách khác, địa bàn của Đạo Môn ta đại bộ phận đã bị chiếm cứ phá hủy, chẳng thể trách sư huynh muốn tập hợp đệ tử nhân gian, tình thế quả nhiên nguy cấp.

Tam thanh cung chiếm diện tích hơn trăm dặm vuông, lúc này đại trận hộ cung đã phát động, toàn bộ cả cung điện được một vòng màu xanh mờ ảo bảo vệ. Có ước chừng mấy vạn người ở bên trong, hiển nhiên, nguyên bản tam thanh cung không có nhiều người như vậy, bọn họ hẳn là từ tiền phương lui lại tới chỗ này. Nhìn thấy bọn họ, bần đạo có chút thoải mái, nếu nơi này có thể tụ tập mấy vạn ngươi, vậy địa phương khác cũng khẳng định không hề ít, như thế chúng ta tuy rằng mất không ít địa bàn nhưng mà nhân thủ chết đi cũng không phải quá lớn.

Trong những người này ngoại trừ chủ trì đại trận công kích điểu nhân ở bên ngoài ra thì người không có tham dự vận hành trận pháp sẽ không ngừng cầm các loại pháp bảo, phi kiếm, thần lôi trên tay liều mạng phóng ra ngoài.

Về phần mặt ngoài tam thanh cung, đám điểu nhân kia quả thực là che khuất bầu trời, đếm mãi không hết, ngay cả ánh mặt trời cũng bị che đi. Công kích xuống dưới cho dù là nhắm mắt cũng tuyệt đối không trật. Mãi cho đến lúc này, bần đạo mới kiến thức được sự đáng sợ của chiến thuật biện người của thiên sứ quân đoàn.

Cho dù những điểu nhân này bị các loại pháp thuật của chúng ta bắn đến lớp lớp chết đi, nhưng mà vẫn có rất nhiều điểu nhân có thể công kích đến màn phòng hộ của chúng ta, tuy rằng công kích của một điểu nhân không đáng ngại, nhưng mà công kích của một vạn điểu nhân chúng ta không thể không để mắt đến. Mà trên thực tế, điểu nhân người trước ngã xuống, người sau tiến lên, quên cả sống chết công kích đến, hộ bích của chúng ta cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều bị công kích mấy vạn lần, sụp đổ cho là vấn đề thời gian.

Bần đạo sau khi đến liếc mắt một cái liền phát giác tình huống này, ngay lập tức, liền đem Thiên Không Chi Thành thả ra. Giống như lần trước, siêu cấp thành thị có chu vi trăm dặm vừa xuất hiện liền đem đại quân điểu nhân ở phía trên tam thanh cung đâm cho tử thương hỗn loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.