Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành

Chương 17: Thanh xuân của mỗi người





"Nói tiếp đi, rốt cuộc là ai bày ra kế hoạch vây công chúng ta?" Vong Ưu lạnh lùng hỏi.

"Là Ngọc đế và Zeus cùng nhau tính kế, ta chỉ là người bị bọn họ sai khiến mà thôi. Trên thực tế chúng ta chỉ đứng ra ngụy trang, không có bọn họ ra ám hiệu ta làm sao có mặt mũi lớn như vậy, có thể ra lệnh cho mấy vị Tây Phương chủ thần cường hãn chứ?" Thiên Chiếu ủy khuất nói: "Chỉ là bọn hắn không dám ra mặt mới đẩy chúng ta ra trước sân khấu mà thôi."

"Chết tiệt, hai tên vô liêm sỉ." Vong Ưu nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện này không xong, ta nhất định khiến cho bọn hắn hối hận."

"Bọn họ làm vậy là vì cái gì?" Bần đạo tương đối tĩnh táo vội hỏi nguyên nhân trong đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Còn không phải vì bảo bối của các ngươi quá nhiều thứ tốt sao?" Thiên Chiếu nói: "Đặc biệt là Hạo Thiên thần kiếm của ngươi, đây chính là thứ mà cả Zeus và Ngọc đế đều thèm thuồng. Từ việc ngươi có thể đánh bại ta và Tu Tả liên thủ nhìn đã cho thấy sự lợi hại của nó rồi. Dù sao thực lực của ngươi không bằng chúng ta, chính xác là thua kém không ít, thế nhưng lại có thể đánh chém chúng ta không chút lưu tình, công lao cơ hồ đều ở trên thanh kiếm kia. Bởi vậy có thể thấy được bất kỳ ai cầm thanh kiếm kia cũng có thể đánh bại được địch nhân mạnh hơn mình nhiều cấp, bảo bối tốt như vậy ai lại không muốn đây? Huống chi ngươi còn có hai kiện siêu cấp bảo bối, hai kiện khác của Athena cũng là thần khí cực phẩm. Năm kiện vật phẩm này đủ khiến cho bất luận kẻ nào cũng phải điên cuồng."

"Trời đất, thì ra hay là hoài bích có tội." Bần đạo cười khổ nói: "Tam Hại cũng có khi bị đánh cướp, báo ứng đúng là khó chịu mà."

"Đáng giận !" Vong Ưu căm tức nói: "Thế nhưng đánh cướp thì dễ, chia của mới khó khăn, bọn họ tính toán phân phối thế nào? Rồi sau này làm sao đối mặt Đạo môn và con khỉ kia trả thù đây?"

"Phân phối rất đơn giản, hai kiện đồ vật của Athena, Trí Tuệ Thuẫn và Chiến Tranh Quyền Trượng là vật phẩm ma pháp sẽ thuộc về Zeus. Hạo Thiên thần kiếm sẽ bị Ngọc đế bí mật đoạt lấy. Về phần hai kiện đồ vật khác sẽ được Ngọc đế trả lại cho Đạo môn và Phật môn nhằm tránh né lửa giận hai nhà, cộng thêm Ngọc đế ở một bên khổ sở khuyên nhủ, rất có thể bọn họ sẽ không truy cứu. Về phần Tôn Ngộ Không thì đơn giản, chỉ cần Ngọc đế thuyết phục được Phật môn, tự nhiên có Phật tổ ước thúc hắn." Thiên Chiếu run sợ trong lòng nói: "Đây chính là toàn bộ kế hoạch của chúng ta."

"Hắc hắc, mấy tên vô liêm sỉ này lập kế hoạch đúng là chu đáo ghê nhỉ? Ngay cả hai nhà Phật Đạo tâm mềm cũng tính ra hết, quả nhiên là đủ âm trầm hiểm ác." Bần đạo cười lạnh nói: "Đáng tiếc, ta thân là chủ sự đã trở lại. Bọn họ bàn tính ra sao cũng mất linh rồi, hừ, mấy tên phế vật kia nhất định phải trả giá cho hành vi của mình thật nhiều."

"Không sai, lại mang bia ngắm ném lên đầu chúng ta, nói thế nào cũng phải náo động một trận long trời lở đất. Không đập phá nát Thiên Đình và Thiên đường, nỗi hận này còn chưa tiêu tan được." Vong Ưu tàn bạo nói.

"Đúng rồi, còn có một chuyện, Diệt Thế Âm Ma Giao Thái Pháp làm sao mà có? Thực lực các ngươi tại sao lại tăng lên nhanh chóng như thế?" Bần đạo giận dữ hỏi.

"Chuyện là như thế này!" Thiên Chiếu thấy ta nổi giận, vội vàng đàng hoàng nói: "Kể từ đại chiến hai trăm năm trước, ta và Tu Tả bị con khỉ toàn lực đuổi giết. Chúng ta ở thời kỳ toàn thịnh cũng không phải là đối thủ của hắn, huống chi lúc ấy chúng ta mới vừa chuyển sinh thực lực đại giảm, nhưng mà hắn đã độ xong Tứ Cửu Thiên Kiếp. Danh tiếng đang nổi như cồn, chỉ cần bị hắn tìm được chúng ta nhất định là toi mạng ngay. Bất đắc dĩ chúng ta chỉ đành phải tách ra chạy trốn giữ mạng, hắn đi Ngạ Quỷ Đạo ẩn thân trong hàng vạn hàng nghìn quỷ quái, tạm thời giữ được tính mạng. Mà ta thì ẩn tích ở trong Thiên đường, trở thành tình phụ của Zeus."

"Sau đó con khỉ không tìm được chúng ta liền đi qua Tây phương Thần giới quấy rối. Chúng ta mới nhân cơ hội ra ngoài. Mà lúc này, Ngọc đế tức giận con khỉ và hai môn Phật Đạo không chịu quản lý thế lực của hắn, chủ động tìm tới chúng ta đưa cho Diệt Thế Âm Ma Giao Thái Pháp nói chúng ta gia tốc tăng cường thực lực, thậm chí hắn còn cung cấp bí kiếp của Thiên Đình là Ngọc Nữ Tâm Kinh và một vài Tiên nữ cho Tu Tả. Thay đổi bộ công pháp này sang phái nữ cũng có thể tu luyện rồi truyền thụ cho ta, đồng thời còn cho ta Thiên Ma Hóa Huyết Đao, sau đó bảo ta trở về Thiên đường tìm Zeus, hấp thu mấy gã Thiên sứ vô dụng để gia tốc tăng trưởng thực lực." Thiên Chiếu nói: "Vì thế chúng ta mới có thể ở trong thời gian ngắn gia tăng nhanh chóng như vậy."

"Hắn tại sao lại tốt với ngươi như vậy?" Bần đạo khó hiểu nói: "Bởi vì ngươi và hắn có quan hệ?"

"Dĩ nhiên không phải, hắn chỉ xem ta như đồ chơi thôi, căn bản không để mắt tới ta." Thiên Chiếu bất đắc dĩ nói: "Thật ra, bản tâm hắn muốn có hai tên thuộc hạ thực lực không quá kém thôi. Ai bảo Thiên Đình của hắn đã phân liệt hết rồi? Chúng ta cũng chỉ là lựa chọn khi hắn cùng đường."

"Ta cũng đoán thế, không phải là kẹt quá lão Ngọc đế phế vật kia sẽ không coi trọng hai tên vô tích sự như các ngươi." Vong Ưu sau đó nhìn Thiên Chiếu nói: "Nếu mọi chuyện đã rõ ràng, ta đây không còn bất kỳ nghi vấn nào nữa. Bây giờ ta sẽ thu lại món nợ cũ, dựa trên việc ngươi nói đàng hoàng như vậy, ta tha cho ngươi khỏi chết. Nhưng mà tội chết có thể miễn tội sống không thể tha, ta sẽ phong ấn ngươi vào đôi giày, ta muốn vĩnh viễn giẫm lên ngươi bước đi. Phu quân, ta không còn khí lực, ngươi đến chuẩn bị giúp ta, phải gọn đẹp một chút đó!" Vừa nói xong Vong Ưu liền bảo ta động thủ.

"Không được!" Thiên Chiếu bị dọa cho sợ đến cả người run rẩy, nàng ta cũng không muốn bị dẫm cả đời mà, vội vã hô to: "Ta còn có một tin tức trọng yếu, quan hệ đến hai nhà Phật Đạo tồn vong, chỉ cần tha cho ta một mạng, à không, đổi lại tự do của ta là được."

"Ha ha." Vong Ưu buồn cười nói: "Phật Đạo tồn vong? Ngươi không phải là bị dọa sợ đến váng não rồi chứ? Còn định lừa dối ai đó? Hai nhà Phật Đạo thế lực mạnh đến cỡ nào ngươi không biết sao? Cho dù mười gã Zeus cùng tới cũng tuyệt đối không phải là đối thủ."

"Ta biết, kể từ khi Nguyên Thủy Thiên Tôn vì cứu con khỉ, thực lực lúc đó đã có thể chết Zeus ngay lập tức, từ đó chúng ta biết hắn và Zeus thật ra không phải cùng một cấp bậc. Thế nhưng, kỳ này hoàn toàn khác, quân đoàn Thiên Sứ đưa tới một người còn cao hơn Zeus một cấp." Thiên Chiếu khẩn trương nói: "Ngươi tha cho ta, ta sẽ nói hết cho các ngươi biết, thật sự rất trọng yếu."

"So với Zeus còn cao hơn một cấp?" Bần đạo và Vong Ưu đồng thời giật mình, cùng nhau liếc mắt một cái, bần đạo lập tức quan tâm nói: "Ngươi biết cái gì thì nói ra, nếu quả thật vô cùng giá trị ta có thể suy nghĩ vấn đề tự do của ngươi."

"Ngươi thề đi!" Thiên Chiếu giống như bắt được cây cỏ cứu mạng vội vàng thúc giục.

"Ta lấy danh nghĩa Đại La Kim Tiên Trương Tam Phong mà thề." Bần đạo nghiêm nghị nói: "Chỉ cần lời ngươi nói đều là sự thật. Ta bảo đảm không giết ngươi, cũng không nhốt ngươi, mà sẽ thả ngươi đi."

"Tốt, Đạo môn danh dự khá cao, ta tin tưởng các ngươi, hi vọng ngươi đừng làm cho Đạo Môn mất thể diện." Thiên Chiếu không yên lòng nói.

"Yên tâm, chỉ mỗi ngươi còn không có tư cách để cho ta thất hứa." Bần đạo cười lạnh nói: "Bây giờ nói ra nhanh đi. Đừng khảo nghiệm sự kiên nhẫn của ta."

"Vâng vâng, ta nói." Thiên Chiếu vội vã nói: "Để cho tiện việc luyện tập Diệt Thế Âm Ma Giao Thái Pháp, những năm này ta vẫn ẩn núp ở trong Thiên đường, ngoài mặt làm tình phụ cho Zeus, trên thực tế là lấy thuộc hạ hắn làm đỉnh lô tu luyện. Mọi người theo đúng nhu cầu vẫn luôn bình an vô sự. Nhưng mà vào tháng trước, Zeus đột nhiên bắt đầu có rất nhiều việc, bảo thủ hạ quét dọn mấy tòa cung điện to lớn, bao gồm tẩm cung của chính hắn. Nhìn bộ dáng tựa hồ sắp sửa tiếp đãi ai đó, hơn nữa tuyệt đối là một đại nhân vật, hắn mỗi ngày đều nghiêm trang bận rộn lo lắng chuyện này. Nhìn bộ dáng khẩn trương đó lần này tới tuyệt đối không phải là tiếp đãi người đồng cấp."

"Tại sao ngươi cho là như vậy?" Bần đạo hỏi tới.

"Bởi vì ta từng thấy qua hắn tiếp đãi một gã chủ thần đỉnh cấp ngang với hắn, mặc dù long trọng nhưng không có khoa trương như thế. Hết thảy nghi thức tiếp đãi hắnchỉ giao cho một gã Đại thiên sứ trưởng quản lý, bản thân chưa bao giờ hỏi tới. Mà lần này bao gồm cả Zeus, tất cả nhân viên cùng nhau bận rộn tối mặt, cơ hồ muốn sửa lại toàn bộ Thiên đường rồi. Cho nên, ta mới suy đoán như thế." Thiên Chiếu giải thích.

"Ừ, cũng có đạo lý, ngươi nói tiếp." Bần đạo lên tiếng khích lệ.

Thiên Chiếu tiếp tục nói: "Đồng thời, hắn còn muốn ta đi ra ngoài tránh né một thời gian. Ta lấy làm kỳ quái, người nào tới có thể làm cho hắn sợ thành bộ dáng này chứ? Ta liền quấn lấy hắn hỏi han, bắt đầu hắn còn lấy danh nghĩa cơ mật quân sự do dự không nói, nhưng mà sau đó bị ta nhõng nhẽo một hồi rốt cục hắn tiết lộ một ít, nói hắn là có mấy vị cấp trên sắp tới Thiên đường!"

"Hả?" Bần đạo và Vong Ưu cùng lúc cả kinh, nhất thời khẩn trương lên, dựng thẳng bốn lỗ tai cẩn thận nghe.

"Tồn tại cao hơn Zeus một cấp, ta đoán chừng phải đồng cấp bậc với Phật tổ và Thiên tôn đúng không?" Thiên Chiếu nói: "Đã như vậy, chuyện tình đã rất rõ ràng. Ngoại trừ Phật tổ và Thiên tôn, ta nghĩ không ra trong Thần giới còn có ai đáng giá để bọn họ xuất động nhiều cao thủ như vậy. Cho nên ta cho rằng bọn họ đặc biệt tới để đối phó Phật tổ và Thiên tôn."

"Hừ." Bần đạo hừ lạnh một tiếng, cả giận nói: "Mấy cái tên đáng chết. Ngươi nói, bọn họ rốt cuộc tới mấy người?"

"Hẳn là năm người!" Thiên Chiếu nói: "Dù sao lúc đó ta nhìn thấy Zeus quét dọn sạch sẽ năm tòa cung điện, những siêu cấp thần minh thế này chắc là không ở hai người một chỗ."

"Năm?" Bần đạo và Vong Ưu hít sâu một hơi lạnh. Đại nhân vật cao hơn Zeus một cấp, khẳng định là cùng cấp bậc Cáp Mặc. Nếu như vậy, cho dù có năm tên Cáp Mặc cũng chưa hẳn là đối thủ Phật tổ và Thiên tôn. Nếu không, bọn họ đã sớm động thủ tiêu diệt hai nhà Phật Đạo rồi, làm gì còn chờ tới bây giờ chứ? Nhưng hiện tại bọn họ nhận biết rõ ràng như thế mà vẫn tìm tới, điều này nói lên rằng đám người chim cho là bên mình tất thắng nắm chắc.

Lúc trước bần đạo và Vong Ưu có lẽ rất khó đoán được nguyên nhân, nhưng mà bây giờ chúng ta như đã biết Ngọc đế và Zeus có cấu kết với nhau, vậy thì hết thảy nghi vấn đã được giải quyết dễ dàng. Nếu như chúng ta không có đoán sai, Ngọc đế làm nội gian chính là điểm mấu chốt để quân đoàn Thiên Sứ công phá hai nhà Phật Đạo, kế hoạch cụ thể ra sao chúng ta không rõ ràng lắm. Nhưng mà ta hiểu Phật tổ và ân sư ta đều là người đàng hoàng, rất dễ dàng bị lão Ngọc đế giảo hoạt kia lừa gạt, lỡ may hắn bố trí bẫy rập bị năm gã Cáp Mặc và Ngọc đế vây công, bọn họ tám phần dữ nhiều lành ít.

"Thiên Chiếu, ngươi nói thật hay không?" Bần đạo nghiêm nghị nói: "Ngươi phải hiểu được nếu như lừa gạt ta, ta sẽ khiến cho ngươi vĩnh viễn sống không bằng chết đó!"

"Ta thề, ta tuyệt đối không có lừa ngươi, nếu không ta sẽ bị hồn phi phách tán." Thiên Chiếu vội vàng nói.

"Đây là chuyện khi nào?" Bần đạo khẩn trương hỏi.

"Ước chừng một tháng trước, khi ta bị Zeus đuổi ra mới chiếm cứ cái thân thể này, đi tới đây tu luyện." Thiên Chiếu nói: "Xem tình huống hắn chuẩn bị, tựa hồ những người đó hiện tại đã đến rồi mới đúng."

"Cái gì? Đã đến? Hừ hừ." Bần đạo nhất thời kinh hãi, hừ lạnh một tiếng, tiện tay phong ấn toàn bộ năng lượng trên người Thiên Chiếu.

"Ngươi muốn làm gì?" Thiên Chiếu thất kinh nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?"

"Nhân phẩm của ngươi quá kém. Ta không thể hoàn toàn tin tưởng ngươi." Bần đạo nghiêm nghị nói: "Cho nên ta tạm thời nhốt ngươi lại, chỉ cần ta chứng minh mọi chuyện đúng như lời ngươi nói, tự nhiên sẽ thả ngươi ra!"

"Vậy cũng được." Thiên Chiếu biết mình vô lực phản kháng, ngay sau đókhông nói nhiều nữa, tùy ý để ta nhốt nàng vào trong không gian cầu.

"Làm sao bây giờ?" Vong Ưu khẩn trương hỏi ta.

"Thời gian cấp bách, chúng ta bây giờ phải lập tức đi Đạo môn bẩm báo cho ân sư chuyện này, chỉ mong vẫn còn kịp." Bần đạo lo lắng nói.

Lúc này chiến đấu đã kết thúc, không gian chiến đấu tự động giải trừ, chúng ta hiện ra ở chỗ cũ, cổ tháp Bản Năng Tự truyền thừa ngàn năm nay vĩnh viễn trở thành lịch sử. Vì thời gian không còn nhiều, trong lúc nói chuyện bần đạo ôm lấy Vong Ưu dùng hết tốc lực bay tới Trung thổ.

"Chúng ta làm sao đi tới Thần giới?" Vong Ưu lo lắng hỏi: "Chúng ta không có tọa tiêu Thần giới mà?"

"Hết cách rồi!" Bần đạo giải thích: "Ở nước ta có một tòa thiên nhai (núi cao ngàn trượng), nơi đó có một cái Truyện Tống Trận, là lối đi Đạo môn tiên nhân thường xuyên dùng để hạ phàm, từ nơi đó có thể xuất hiện bên cạnh Tam Thanh cung của Đạo môn."

"Ừ, ta cũng an tâm." Vong Ưu gật đầu nói: "Sớm biết như thế ta đã không sử dụng cấm chú cấp hai mươi rồi, bây giờ không có một chút lực chiến đấu cũng. Lỡ may khai chiến, ta đây chẳng phải thành phế vật?"

"Khai chiến?" Bần đạo hai mắt đột nhiên sáng ngời, hưng phấn nói: "Ha ha. Nàng nhắc nhở ta một chuyện."

"Chuyện gì?" Vong Ưu kỳ quái nói.

"Nếu đã khai chiến, vậy thì quân đoàn Thiên Sứ đã dốc toàn bộ lực lượng, năm vị cao thủ đồng cấp bậc Cáp Mặc, nói vậy đã là một nửa chủ lực của bọn họ rồi." Bần đạo cười lạnh nói: "Thật không biết quan chỉ huy của đám người chim suy nghĩ thế nào, còn chưa có giải quyết Thái Thản thần tộc xong đã tới trêu chọc tiên nhân chúng ta. Tác chiến cùng lúc hai bên rất vui hả? Bởi vậy có thể thấy được, gã quan chỉ huy người chim này chính là một đầu heo."

"Chưa chắc, bọn họ có Ngọc đế làm nội gian khẳng định lần này có thể xuất kỳ bất ý đánh lén. Chiến thắng dễ như trở bàn tay, có thể xử lý hai nhà Phật Đạo nhanh chóng. Như vậy bọn họ là có thể mang nhóm lớn quân đội vốn dùng để giám thị hai nhà Phật Đạo giải phóng ra ngoài, toàn lực đầu nhập vào trong chiến tranh với Thái Thản thần tộc." Vong Ưu cười nói: "Huống chi, bọn họ cũng không biết chúng ta có liên lạc cùng Thái Thản thần tộc, còn cho rằng chúng ta là người tự phát chiến tranh mà thôi, không biết cùng nhau phối hợp tiến công. Như vậy bọn họ có thể từ từ tiêu diệt từng bộ phận. Hắc hắc, đáng tiếc, lần này bọn họ tính sai rồi."

"Không sai, kỳ này bọn họ dính sai lầm cực lớn." Bần đạo cười lạnh nói: "Một hồi chúng ta trở về, nếu như chưa có khai chiến nhờ có chúng ta cung cấp tình báo, âm mưu của bọn họ tuyệt đối sẽ không được như ý. Lấy tính tình người chim khẳng định không thể nào cường công, tám phần sẽ bứt ra rút lui, sự việc đến thế thì thôi. Nhưng mà một khi khai chiến, đó chính là âm mưu của bọn họ đã triển khai, hai nhà Phật Đạo nhất định sẽ bị chọc giận, trận chiến này tuyệt đối không chết không thôi. Hừ, ta muốn thừa cơ hội này đốt lửa sau nhà bọn hắn, không nên làm thất vọng danh hiệu Âm Hiểm Quân Thần nha?"

Trong khi nói mấy câu, lấy tốc độ ngự kiếm như tia chớp của bần đạo đã bay tới nơi. Lúc này ta đột nhiên phát hiện có không ít người tu đạo, đều đang ngự kiếm cùng một phương hướng với ta. Những người này tu vi không cao, không có mấy người vượt qua Nhất Cửu Thiên kiếp. Nhưng mà nhân số cũng không ít, ít nhất phải hơn trăm người, toàn bộ đều là đạo sĩ, không có Phật gia hoặc giới tu hành khác. Bọn họ mọi người vẻ mặt nghiêm túc, khóe mắt tràn ngập bi phẫn, hiển nhiên là đã xảy ra đại sự.

Bần đạo trong lòng cả kinh, vội vàng chạy đến gần một vị đạo nhân, thi lễ nói: "Chào đạo hữu!"

Bởi vì tốc độ của ta quá nhanh, cơ hồ trong chớp mắt đã hiện ra trước mặt hắn, khiến cho hắn sợ hết hồn. Đồng thời, hắn lập tức biết thực lực của ta cực kỳ mạnh mẽ, hiển nhiên là trưởng bối của hắn, vì thế không dám chậm trễ, sợ hãi nói gấp "Không dám nhận, tiền bối mời hỏi." Lúc nói chuyện, hắn đặc biệt đánh giá ta, đặc biệt đánh giá Vong Ưu bên người ta, trong lòng tự nhủ, đây không phải là cao nhân tà phái chứ? Làm sao lại ôm nữ nhân tới nơi này? Thế nhưng nhìn hình dung cử chỉ rất là chính phái mà?

Bần đạo vừa nhìn cũng biết hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Đây là vì chiến đấu quá mức nên bị thoát lực, cho nên ta mới ~ "

"Thì ra là như thế!" Đạo nhân kia bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nhưng ta không biết tiền bối có gì phân phó?"

"Ta muốn hỏi vì sao nhiều đạo hữu như vậy tới chỗ này? Xem phương hướng bọn hắn tiến lên tựa hồ là đi tới thiên nhai đúng không?" Bần đạo nghi ngờ hỏi.

"À, thì ra tiền bối còn không biết chuyện?" Đạo nhân kia kinh ngạc nói: "Chúng ta đều nhận được sư trưởng các phái Đạo môn trên Thần giới truyền tin gọi đến."

"Truyền tin gì?" Bần đạo giật mình hỏi.

"Quân đoàn Thiên Sứ nhất lượt tiến công, Đạo môn đang nguy trong sớm tối." Đạo nhân kia nói: "Bọn ta tuy bất tài, nhưng hợp lại tính mạng cũng phải xuất hết sức lực vì sư môn."

"Đáng giận." Bần đạo nhất thời giận tím mặt, gầm lên: "Chết tiệt người chim, thật sự dám động thủ sao!"

Theo bần đạo lửa giận bộc phát, khí thế cả người ta bàng bạc mãnh liệt trào ra, nhất cử bao phủ cả không gian, những đạo sĩ tu vi không sâu bị ép tới không thở nổi. Thế nhưng, bọn họ chỉ hơi khó chịu, trong lòng lại rất cao hứng, bởi vì bọn họ cảm nhận được khí thế trên người ta toát ra là linh lực giống với bọn họ. Nếu đã là người mình, ta càng mạnh bọn họ càng cao hứng chứ sao.

Đạo nhân kia bị ta ép tới cả người phát run cơ hồ muốn từ trên phi kiếm rớt xuống, hắn run rẩy hỏi: "Xin hỏi tiền bối là người phương nào?"

Bần đạo hít sâu một hơi nói: "Bần đạo chính là đệ tử chân truyền của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Tam Bảo đạo nhân Trương Tam Phong. Đa tạ các vị ngàn dặm gấp rút tới tiếp viện, tâm ý ta lĩnh, nhưng mà tất cả mọi người đều là mầm móng Đạo môn, tuyệt đối không thể lãng phí ở nơi này. Các vị, mời trở về đi. Chuyện của sư môn tự có bần đạo đi cứu, lượng sức những người chim kia cũng không dậy nổi sóng gió gì lớn!" Vừa dứt lời bần đạo đã lắc mình đi tới Thiên nhai.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.