Xuyên Việt Thật Uy Vũ, Vương Phi Có Cái App!

Chương 7: Mày Định Làm Gì!




Diệp Thần đưa hai người lập tức đến một cái phủ đệ chuyển vào ở bên trong. Quả nhiên là có tiền vẫn là rất thoải mái đi à.

“Tướng công, cái này nhà có phải lớn quá không à. Còn nữa nhiều như vậy phòng chúng ta ở đều không có hết hay là vẫn lấy cái nhà nhỏ thôi a.” Mục Niệm Từ liền cảm thấy có chút khó chịu nói. Có lẽ liền là trước đây nàng cùng với cha nuôi lưu bạt giang hồ quen đi a. Khổ quen rồi giờ sướng không chịu nổi à.

“Đừng lo lắng ở không hết cũng có thể cho người hầu ở a. Với lại ngươi xem Dương Quá hắn cũng như vậy thích thú đi à.” Diệp Thần lập tức mở miệng nói.

“Đúng vậy, nương ngươi xem cái này rộng rãi, chúng ta không phải ở căn nhà tồi tàn kia nữa a.” Dương Quá lập tức vui mửng chạy nhảy khắp nơi nói.

“Ta vẫn thấy nên ở căn nhà nhỏ hơn đi a. Sống quá sung túc sẽ khiến đứa trẻ sinh hư a.” Mục Niệm Từ thấy Dương Quá như vậy không khỏi có chút nhíu mày lại. Trước đây Dương Khang cũng là như vậy mê giàu sang phú quý a, sau đó nhận giặc làm cha. Bán bạn cầu vinh.

“Nương tử đời người dài có bao nhiêu cái chính là vui vẻ. Tiền sẽ đẩy con người xa nhau hơn nhưng con người như thế nào lại không phải do tiền quyết định. Nếu hắn hư cũng là cách chúng ta dạy bảo hắn à.” Diệp Thần không đồng ý nói.

“Mong là tướng công ngươi sẽ nói đúng đi à.” Mục Niệm Từ lập tức gật đầu nói.

“Được rồi a, ngươi còn lo lắng như vậy đều sẽ mau già đi à. Ta đã sai người chuẩn bị thuốc bổ cho ngươi nhanh hồi phục. Chúng ta đi xem phòng đi nha.” Diệp Thần lập tức đưa đi nàng nói.

“Được a, gặp được ngươi thật tốt.” Mục Niệm Từ gật đầu nói.

“Đây là chúng ta phòng ở đi à. Ngươi thấy sao a.” Diệp Thần nhìn lên cái này phòng ở không khỏi cười một cái. Cái này căn phòng cách âm rất tốt a. Dù ngươi có kêu lớn cũng không ai nghe thấy à.

“Tướng công, ngươi ở căn phòng này sao à. Thật sự là rất tốt đi a. Ta vẫn là đi xem căn phòng khác tốt.” Mục Niệm Từ liền lập tức cười nói.

“Ân, căn phòng này không phải để ta ở mà là để hai chúng ta cùng ở a.” Diệp Thần giữ lại tay nàng nói. Muốn trốn sao không có cửa a, tối nay nàng nhất định theo ta thị tẩm đi à.

“Tướng công, ngươi nói cái gì kỳ quá ta vẫn là chọn cái khác phòng đi a.” Mục Niệm Từ đỏ mặt nói. Chẳng hiểu sao nàng cảm thấy có chút sợ hãi đi à. Trước kia là sắp chết nàng mới như vậy liều lĩnh nhưng giờ đều sắp khỏe mạnh thì lại có chút sợ sệt a.

“Ngươi nói cái gì kỳ chứ. Ta là ngươi tướng công, vậy cùng mình nương tử tại một chỗ có phải hay không là kinh thiên địa nghĩa truyện a. Còn nữa, chẳng lẽ ngươi không muốn Quá Nhi có thêm đứa em bầu bạn đi à.” Diệp Thần ôm lấy sau nàng cười nói.

“Tướng công ngươi thả ta ra a. Còn là ban ngày được không, người ta sẽ nhìn thấy mất.” Mục Niệm Từ lập tức đỏ mặt nói.

“Vậy ban đêm liền được hay sao à.” Diệp Thần liền cười cười nhìn nàng nói. Mục Niệm Từ mặt đều đỏ, cái này nam nhân thực sự là không đứng đắn được đi à.

“Phụ mẫu, hai người các ngươi đang làm gì vậy a.” Dương Quá lập tức xuất hiện nói.

“Ân, không có gì chỉ là thảo luận một chút nhân sinh vấn đề trong cuộc sống tẻ nhạt thôi.” Diệp Thần liền mặt dày mở miệng nói.

“Ân, căn phòng này là phòng của ba chúng ta sao phụ thân.” Dương Quá làm sao không biết cái này phụ thân nghĩ cái gì xấu xa muốn làm với hắn nương đâu.

“Không phải ba người mà là của ta và ngươi nương a. Còn nữa bao nhiêu phòng ngươi liền chọn cái khác phòng đi a.” Diệp Thần liền tức nói. Hắn làm việc còn để cho cái này nhi tử tiện nghi xem được hay sao à.

“Không được a, chúng ta là cái đại gia đình nhất định muốn cùng nhau ngủ à. Còn nữa Quá nhi không có người bên cạnh sẽ khó ngủ đi a.” Dương Quá lập tức mở miệng nói.

“Ta liền cho cái nha hoàn qua với ngươi ngủ thế nào hả?” Diệp Thần lập tức mở miệng đề nghị nói.

“Ta mới không cần a. Ta còn nhỏ có ngủ cùng cũng không thể làm gì à. “ Dương Quá lập tức lắc đầu nói.

“Vậy thì ngươi muốn cái gì à.” Diệp Thần liền ngả bài nói.

“Phụ thân ngươi dạy ta võ đi a, chỉ cần ngươi dậy ta tập võ ta liền không làm phiền hai người tình tràng ý thiếp.” Dương Quá lập tức mở miệng nói.

“Được, một lời đã định. Ta dạy ngươi.” Diệp Thần gật đầu nói. Ta dạy ngươi nhưng quan trọng ngươi có phải hay không học được đi a.

“Một lời đã định.” Dương Quá lập tức nói.

“Tứ mã nan truy.” Diệp Thần cũng gật đầu nói.

“Hai các ngươi rốt cuộc là nói cái gì đi à.” Mục Niệm Từ lập tức mở miệng nói.

“Không có gì chỉ là chút chuyện mà thôi. Nương tử ngươi liền nghỉ ngơi một chút ta đi cùng hắn một chút lập tức về đến. Còn nữa quần áo ngươi liền để người hầu mang ngươi đi thay đi à.

“Đợi đã Tướng công, Quá Nhi hai người đi đâu à.” Mục Niệm Từ lo lắng nói. Nàng là sợ Diệp Thần sẽ dạy Quá Nhi là DƯơng Khang thứ hai đi à. Dù sao thì người đàn ông này quá bí ẩn và tùy hứng đi à. Vì vậy nàng luôn lấy lý do bệnh mà không dạy cho Quá Nhi võ công đề phòng hắn trở thành trong giang hồ người.

“Mẫu thân ngươi yên tâm cơm tối đến ta liền trở về.” Dương Quá lập tức chạy theo Diệp Thần nói.

Hai người chẳng mấy chốc lập tức biến mất khỏi tầm mắt nàng. Mục Niệm Từ cũng chỉ có thể thở dài. Thật không hiểu bao lâu nữa hắn sẽ nhớ ra đi à. Với lại, làm cái lừa gạt người nàng luôn có cảm giác không yên trong lòng đi a. Đôi khi chỉ muốn nói thật cho hắn biết nhưng lại không có đủ dũng cảm đi à.

“Phụ thân ngươi kéo con bò này ra đây làm cái gì a.” Dương Quá nhìn phụ thân liền hỏi.

“Cầm lấy a.” Diệp Thần lấy ra một cái kiếm ném về phía Dương Quá nói.

“Oa, là kiếm thật a. Thật sự rất sắc à. “ Dương Quá cầm lấy cái kiêm không khỏi hứng thú nói. Hắn luôn muốn có một cái đi a. Nhưng cái thời đại hiệp khách này muốn có một thanh kiếm quá khó đi à.

“Ngươi không phải muốn xông pha giang hồ hay sao à. Dùng kiếm chém một nhát thật ngọt vào cái này con bò a. Đừng khiến nó qua đau đớn một nhát lập tức khiến đầu nó lìa khỏi cổ mà tốt rồi.” Diệp Thần không nặng không nhẹ nói.

“Phụ thân ngươi không đùa đó chứ để ta di dùng kiếm giết bò à. Huống chi ta còn chưa từng dùng kiếm qua.” Dương Quá lập tức có chút run run tay nói nhìn cái này con bò lớn. Mà không phải một con, phụ thân cũng quá chịu chơi đi mua hẳn một đàn về à.

“Ngươi xông pha giang hồ nhất định sau này sẽ thấy máu, tuyệt đối không thể sợ hãi đi à. Với lại giết bò cùng gà cũng như nhau mà thôi. Về sau ngươi giết người cũng sẽ ngọt như vậy cả.” Diệp Thần lập tức mở miệng nói. Thực chất hắn là muốn ăn bò tùng xẻo đi a, để cái này tiện nghi nhi tử luyện tập một hồi cắt đầu bò.

“Nên nhớ chỉ cần một nhát.” Diệp Thần lập tức mở miệng nói.

“Phụ thân, giết như vậy có phải hay không nhiều bò à. Vẫn là giết một con tốt.” Dương Quá lập tức sợ hãi nói. Gà nó to bằng cái này con bò sao à. Với lại giết bò dùng kiếm sao.

“Được một con thì một con nhưng nhớ chỉ một nhát không được hơn. Nếu ngươi không làm được sẽ bị nó nổi điên lên húc lấy ngươi ráng chịu đi. “ Diệp Thần liền mở miệng nói. Nó cũng như việc khi ngươi đâm đối phương không thành thì sẽ khiến hắn nổi điên lên mà giết ngươi thôi. Đó là liều mạng cũng là giang hồ quy luật.

“À quên nói cho ngươi biết, chém mau một chút. Tối nay còn có bò tùng xẻo ăn.” Diệp Thần lập tức nhắc nhở nói.

“Bò tùng xẻo. Bò à, hôm nay mày liền chịu chết đi nha.” Dương Quá như được tiếp thêm động lực nói. Thịt bò a, là loại thịt rất đắt à. Không phải muốn là có thể ăn a. Hắn từ ngày sinh ra đến giờ đều chỉ được ngửi qua còn chưa có được ăn. Đơn giản vì nghèo thấy mẹ à.

Một kiếm chém xuống đầu con bò lập tức Dương Quá liền chạy thấy bà nội luôn. Còn tốt có cái khinh công nếu không hắn đều bị bò húc chết đi à. Chém một nhát mà đầu lìa khỏi cổ đừng có mà đùa thịt bò dày như vậy hắn chém đến bao giờ.

“Phụ thân mau cứu ta a. Ta đều không chạy được nữa.” Dương Quá lập tức chạy mỏi nhừ hét lên.

“Ân, cố lên mau chạy a, nếu không bị bò húc liền không xong. Cố lên nào nghệ sĩ đấu bò. Còn nữa, cố gắng lên khinh công mới tiến bộ được.” Diệp Thần liền cổ vũ nói.

“Cứu mạng a.” Dương Quá lập tức chạy đi chạy lại khắp nói cuối cùng hắn liền nghĩ ra cái gì lập tức liền lao đến chỗ Diệp Thần.

“Oái, Quá Nhi ngươi làm cái gì vậy à.” Diệp Thần nhìn thấy hắn chạy về phía mình không khỏi hỏi.

“Phụ thân ngươi xử lý nốt đi a Đây gọi là người không vì mình trời tru đất diệt a.” Dương Quá lập tức nhảy qua đầu Diệp Thần đừng sau hắn đưa hắn ra đỡ đòn.

“Hầy, chỉ được cái tiểu thông mình.” Diệp Thần không khỏi đưa tay ra phía trước.

“Bằng Phong Thiên Lý.” Diệp Thần khẽ nói theo hắn đường phất tay lập tức phía trước liền bị đóng băng lại. Một đường băng trải ra, con bò lập tức hóa thành tảng băng đông lại. Sau đó lập tức võ nát ra thành từng mảnh băng một.

“Ôi bò tùng xẻo của ta.” Dương Quá lập tức há miệng nói. Một phần là tiếc nuối, một phần là ngạc nhiên. Phụ thân hắn là thần tiên sao có thể đóng băng đi a.

“Con bà nó bò tùng xẻo đi tong biết thế liền không dùng.” Diệp Thần không khỏi muốn mắng cha lên nói.

“Biết trước đã giàu a. Phụ thân ngươi còn giấu nghề đây. Mau dạy ta cái này chiêu đi a, Cái gì Băng Phong Thiên Lý thật là lợi hại đi à.” Dương Quá ánh mắt lấp lánh trời đầy sao nói.

“Quá Nhi cái chiêu này ngươi không học được mà có được cũng tuyệt đối đừng có mà học. Ta nói ngươi mà học tối liền không có bò tùng xẻo ăn.” Diệp Thần không khỏi liền thở dài nói. Lấy ra cái khác thanh kiếm đưa cho Dương Quá bảo hắn tiếp tục chém con bò khác. Tối còn làm thịt đi a.

Dương Quá cũng chỉ có ngậm ngùi tiếp tục công nghiệp chém bò của mình. Sau một hồi vật vã hắn cũng chém thành công con bò. Nhưng không phải một nhát kiếm liền là bốn mươi tám nhát. Tay của hắn đều cảm giác sắp rời ra đâu. Nhưng bỗng nhiên hắn cảm thấy mình kỹ thuật chém bổ cắt đỡ kiễm lập tức cải thiện rất nhiều.

“Quá Nhi về thôi a. Đợi khi ngươi một nhát chém đứt cổ nó liền chuyển sang dùng kiếm gỗ tới luyện đi. Cũng tương tự dùng kiếm gỗ chém đứt nó cổ bằng một nhát. “ Diệp Thần liền cười nói. Có lẽ trong thiên hạ cũng chỉ có Diệp Thần nghĩ ra cái này cách luyện kiếm đi à.

“Phụ thân ngươi vẫn chưa dạy ta võ công đi a.” Dương Quá lập tức thở phì phò nói. Hắn là mệt đi a.

“Ồ chưa dạy sao à. Sao ngươi chưa nói sớm a, Móe thảo nào ta thấy thiếu thiếu cái gì.” Diệp Thần lập tức gãi đầu nói. Vẫn như vậy a, Diệp Thần của chúng ta vẫn không phải là một người thầy tài giỏi.

Dương Quá mắt lập tức giật giật, cái này phụ thân dạy võ có phải hay không không đáng tin đi a. Cuối cùng Diệp Thần cũng phải truyền thụ cho cái này tiểu quỷ Toàn Chân Kiếm Pháp đi a, còn nội công liền lấy Hà Lôi Công ra dạy hắn à. Ai nói Dương Quá bảo không cần đẹp mắt chỉ cần mạnh có tác dụng lớn là được. Vậy Hà Lôi Công không nghi ngờ thích hợp Dương Quá luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.