Xuyên Việt Thật Uy Vũ, Vương Phi Có Cái App!

Chương 5: Theo Tôi Đi Xin Lỗi




Đập xuống dưới bàn một cái xúc xắc liền rơi xuống. Lần này hắn nhất định phải thắng cho bằng được. Hắn đã nghe thấy tiếng này nhất định là một điểm đi. Mở ra đến nắp một nút lập tức xuất hiện, hắn không khỏi liền thở phào nhẹ nhõm.

“Một nút a, tiểu cô nương lần nay ngươi nếu không ra một nút liền thua chắc.” Lão bản lập tức cười cười nói. Xem ra tay nghề vẫn không có mai một đi à. Vừa rồi chắc chắn quá hưng phấn đi à.

“Lão bản đến lượt ta xúc a.” Diệp Thần cười cười lập tức nhận lấy cái này xúc xắc cầm tròng tay thả vào mình cốc bắt đầu xắc lên sau đó liền đặt xuống.

“Mở đi a. Tại sao không mở à.“ Chủ tiệm sòng bạc liền thúc dục hắn nói.

“Chủ tiệm ta nói với ngươi một câu. Không có gì là tuyệt đối chỉ có tương đối là tuyệt đối a. Trong một trận đánh nhất định phải có kẻ ngã xuống.” Diệp Thần nhìn hắn cười một chút liền mở ra mình xúc sắc.

“Hả? Xúc xắc… bị phiến thành bột. Vậy…liền không có nút, không điểm sao.” Mấy cái kia công tử lập tức ngạc nhiên.

“Đúng vậy, trận này người thắng là ta nha lão bản,ngươi thua à.” Diệp Thần lập tức cười vui vẻ nói.

“Giầy tờ của ta.” Lão bản sòng bạc muốn bắt lấy giấy tờ lập tức liền không kịp.

“Định quỵt sao à, ngươi đã cược rồi a. Không thể rút lại.” Dương Quá vốn đã chuẩn bị trước đi, hắn làm sao có thể để cái này lão bản cướp hắn tay trên. Tuy có chút ngạc nhiên về phụ thân cách thắng nhưng quả thật xem ra hắn so với phụ thân còn quá kém. Đổ thuật của phụ thân hắn nhất định muốn học. Chỉ cần học được còn lo thiếu tiền sao.

“Tiện nhân, là ngươi. Lúc đó cần xúc xắc trong tay ngươi đã bóp nát nó. Trả giấy tờ lại cho ta.” Lão bản sòng bạc thấy mình thua như vậy lập tức muốn xông lên đòi lại.

Bốp… lập tức liền bị Diệp Thần một cước đạp tới ngã xuống đất.

“Đừng nhầm lão bản không ngươi giờ không là lão bản ở đây nữa nhỉ. Ta nói tuyệt đối đừng bao giờ tại địa bản của ta giở trò. Từ lúc này sòng bạc này đổi tên thành Đổ Thần Cư, từ nay nơi này do ta quản đến.” Diệp Thần lập tức cười vui vẻ nói nhìn cái lão bản bất tỉnh trên đất tuyên bố.

“Nữ thần, biêt võ, vậy mà biết võ. Nữ thần ta chúng ta có thể hay không rút lại tiền cược à.” Mấy cái công tử, con bạc lập tức nói. Bọn họ không phải là người trong giang hồ a, nhưng họ biết võ công người kinh khủng như thế nào đi à. Một đạp liền cho một người đo ván họ có thể làm gì a.

Trừ mấy tên công tử nhà giàu có chỗ giựa, chút tiền lẻ đánh bạc không tính là gì cả liền mặc kệ. Thua bạc trả tiền đó là chuyện thường a. Nàng dù có biết võ công hay không trên chiếu bạc liền phải tuân thủ luật. Nếu không họ liền kiện quan xem ngươi còn sống không. Có thể lực chính là như vậy.

“ Rất tiếc cho mọi người hôm nay những người đã đặt cuộc thì đừng hòng rời đi.” Diệp Thần liền lập tức mở miệng nói.

Dương Quá không khỏi càng khâm phục. Phụ thân hắn đe dọa người đều có thể cười mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì a. Thảo nào trước hắn hỏi mẹ hắn, da mặt hắn tại sao dày như vậy nàng đều không có trả lời. Hóa ra là do di truyền sang. Đúng vậy nhóc mỗi tội di truyền từ Dương Khang đi a.

Sau khi đại chiến kết thúc, Diệp Thần cùng với cả Dương Quá lập tức bê tiền đi về nhà. Sau đó liền chọn đến một căn biệt viện thuê người chuẩn bị chuyển tới đi à.

“Các ngươi đều đã theo sau lâu như vậy. Còn không thấy mỏi sao à.” Diệp Thần khựng bước chân lại nói.

“Hừ, tiện nhân. Ngươi mau giao ra những gì đã thắng. Rồi đi theo hầu hạ chúng ta một ngày. Ta đảm bảo sẽ không bạc đãi ngươi a.” Mấy cái nam nhân lập tức xuất hiện nói.

“Phụ thân ngươi nói hiện tại phải làm sao a. Chúng ta bị chặn khắp mọi nơi à. “ Dương Quá nhìn mọi đường không có lối thoát nói. Dùng khinh công cũng không thể di chuyển qua cái này bức tường cao như vậy đi à. Dù sao hắn cũng chỉ dựa vào cơ thể cũng không có nội công à.

“Phụ thân… nam tử…” Mấy cái nam nhân nghe thấy Dương Quá nói thể lập tức nhìn Diệp Thần đến. Đây rõ ràng là nữ nhân a.

“Xem ra không cần giấu diếm nữa à. Các ngươi ta cũng chơi đùa đủ đi à. Các ngươi xem a, ta liền không có ngực à.” Diệp Thần vạch ra mình áo trắng cổ trăng bên trong mở miệng cười nói.

“Hắn là nam nhân. Chúng ta vừa rồi liền bị nam nhân lừa. Chết tiệt thật, ta vậy mà có hứng thư với nam nhân tên ghe tởm.” Mấy cái nam nhân lập tức liền đứng người lại. Nữ thần tan thành mây khói a, mông lung như một trò đùa. Niềm tin đã mất giọt nước mắt cuốn ký ức anh chìm sâu. Tình về nơi đâu đôi chân lạc trôi giữa bầu trời.

“Không sao, anh em bình tĩnh. Nam nữ không quan trọng. Miễn là xinh đẹp dễ thương là được. Mặc kệ hắn giới tính.” Một người liền phát biểu nói. Mấy anh em đồng râm liền gật đầu, bọn họ vừa được khai sáng a.

“Dương Quá bài học thứ hai, đừng bao giờ đùa rỡn với bọn đực rựa. Bọn chúng có thể tử trai thẳng biến thành những tên biến thái đâu.” Diệp Thần mặt không khỏi đen lại nói.

“Bài học triết lý mà đau vờ lờ ra phụ thân.” Dương Quá không khỏi thở dài nói. Hắn hiểu cái cảm giác bâng khuâng mình ta lạc trôi giữa đời. Hắn cũng từng như thế à, sự thật phũ phàng. Hắn là phụ thân, còn là nam nhân à. Cũng còn tốt hắn chưa đến cái này độ biến thái, chưa đâu nhưng sắp rồi.

“Thế nó mới thấm. À mà Quá Nhi chuyện ngày hôm nay ta bị đám nam nhân này theo đuổi tuyệt đối đừng nói với nương ngươi biết nhé. Nếu không đừng tránh phụ thân để ngươi cả đời đều hối hận à.” Diệp Thần nhún vai nói.

“Ân, biết à.” Dương Quá không lạnh mà run nói.

“Anh em xông lên. Thảo luận chia phần xong còn đợi gì nữa nào. Anh em sky đâu hiếp nó.” Mấy cái nam nhân lập tức xong lên muốn đánh.

“Xin lỗi nhé đám rác rưởi. Anh mày là nam chính đánh nhau không thua được. Mặc kệ là anh em sky hay gì, tại sao á? Tác giả bảo thế.” Diệp Thần liền lập tức nở nụ cười lập tức muốn lao đến. Đoạn này là tác bịa. Thằng tác đi chỗ khác chơi ta còn đang mất trí đâu.Lộ hết hàng rồi.

Một trận chiến mưa máu liền diễn ra.

“Quá Nhi ngươi muốn ăn gì hôm nay a?” Diệp Thần bước lên đống người đi qua liền hỏi.

“Ta đột nhiên không muốn ăn nữa.” Dương Quá lập tức liền có chút buồn nôn nói. Phụ thân ngươi đánh họ là được đừng có giở mấy trò hành hạ trước mặt con nít được không. Ôi tuổi thơ bé bỏng của tôi.

Đằng sau một đám người đứa thì nôn ra hai viên bi tên thì mang theo xuân dược sau tự dùng cùng đồng bọn kích thích. Cái này là chuẩn bị cho Diệp Thần đi a.Nhưng có lẽ không phải cho hắn dùng mà để hắn giúp bọn họ dùng đi à. Còn rất nhiều tên từ nay liền có thể ngủ trên giường cả đời được rồi. Con phố này không biết là vàng hay bạc tất cả bỗng nhiên bị nhuộm đỏ bởi máu.

“Ân, hay là ăn lòng thế nào, không thì ăn gan, tim phèo, phổi,…”Diệp Thần lập tức liền chỉ ngón tay kể nói.

Dương Quá lập tức không chịu nổi bắt đầu nôn thốc nôn tháo ra.

“Yếu sinh lý vậy à.” Diệp Thần không khỏi cười lớn nói.Hôm nay đắc tội nhiều ngươi đi a. Có lẽ sau này cần phải mất một thời gian bình định đi à. Mà cái này có thật con trai hắn không a, quá yếu sinh lý đi à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.