Xuyên Việt Thật Uy Vũ, Vương Phi Có Cái App!

Chương 39: Cứ Gọi Tôi Là Vinh Quang Là Được Rồi




Trăng lên cao, giớ hững hờ. Sáng hôm sau, mọi người liền xuống đảo đào hoa đi à. Hoàng Dung bước cao bước thấp nửa tỉnh nửa mê liền đi xuống thuyền đi a.

“Mẫu thân ngươi làm sao vậy a, tối qua mệt mỏi ngủ không đủ giấc sao à.” Quách Phù lập tức tiến tới rìu lấy Hoàng Dung quan tâm hỏi.

“Ân, nương không sao lâu ngày không đi thuyền có chút say sóng thôi.” Hoàng Dung lập tức liền cười bốc phét. Nàng mà say sóng mới là lạ đó à, đều là tại tên Diệp Thần hắn vậy mà nói tối đến qua tìm nàng hại nàng cả đêm đều không dám ngủ đi a. Sợ ban đêm hắn lẻn vào, lợi dụng nàng lúc đang yên giấc gạo nấu thành cơm đi à.

“Dung Nhi để ta rìu ngươi.” Quách Tĩnh thấy cơ hội lớn lập tức liền muốn cùng nữ nhi giành.

“Không cần, Tĩnh ca ca có Phù Nhi rìu ta liền tốt. Ngươi không cần bận tâm. Vẫn là lên đi đến nơi ngươi nên đến đi a.” Hoàng Dung khéo léo từ chối nhắc nhở Quách Tĩnh lên đến mộ thăm nàng tỷ tỷ kết nghĩa đi à.

“Được, vậy ngươi mua về phòng nghỉ ngơi trước. Một lát nữa ta liền qua thăm ngươi đi a.” Quách Tĩnh liền lập tức có chút mặt dày nói.

“Phù Nhi ngươi rìu ta về phòng nghỉ ngơi một chút. Quá Nhi,Đại Võ, Tiểu Võ các ngươi bám sát lấy Đại Sư phụ, người sẽ giúp các ngươi đến chỗ ở mới. Chú ý không nên chạy lung tung trên đảo có bố chí Đào Hoa Trận Pháp, nếu đi lạc rất khó tìm được các ngươi, nghe rõ chưa. Các ngươi nghỉ ngơi trước một ngày,mai sẽ tiến hành bái sư.” Hoàng Dung liền nhắc nhở nói.

“Dung Nhi bọn nhóc cứ giao cho ta.” Kha Trấn Ác lập tức mở miệng quan tâm nói.

“Vậy liền đa tạ đại sư phụ. Phù Nhi chúng ta đi.” Hoàng Dung cảm tạ xong liền đi về phòng đi à. Cả đêm không ngủ còn đi thuyền vất vả khiến nàng cảm thấy mệt mỏi đi a. Còn về Diệp Thần hắn có bị lạc hay không đều cho hắn đáng đời một trận đợi nàng tỉnh ngủ liền đi tìm a. Ai bảo dám cho bổn tiểu thư leo cây à.

“Dương Quá ngươi còn làm gì vậy, còn không mau đi theo.” Đại Võ, Tiểu Võ thấy Dương Quá nhìn con thuyền phức tạp liền mở miệng dục.

“Được. Ta đến liền.” Dương Quá nhìn còn thuyền rời đi xa, liền lập tức gọi theo. Thật không biết nghĩa phụ và phụ thân hắn có hay không trốn được lên đảo đi à.

Lúc này tại bên đảo một góc, Diệp Thần cùng lão động vật Âu Dương Phong đều đã tại trên đảo đi a.

“Lần này liền phức tạp à. Ta quên mất a, nơi này bố trí Đào Hoa Trận Pháp chúng ta đi vào trong liền ăn chắc lạc trôi đi à. Đáng lẽ tối qua không nên bị đau bụng sài mất cái trang hướng dẫn đi đường đem đi chùi.” Diệp Thần không khỏi thở dài cầm trên tay Gianh Hồ Sách Du Lịch Lậu mua tại chợ đen thiếu mất vài tờ nói. Tối qua định qua chỗ của Hoàng Dung cùng nàng yên say giấc nồng ai ngờ lại bị tào tháo rượt a.

Vốn định dựa vào giác quan siêu nhạy bén của hắn để tìm đường nhưng đào hoa đảo hương hoa rất nồng lấn các mùi khác đi à. Mà người Hoàng Dung chính là cái này hương kêu hắn thế nào tìm.Từ tầm nhìn đến thính giác, thị giác, khứu giác đều bị cái này trận pháp khắc chế hắn đúng là đau đầu mà. Muốn đi vào trong trừ khi hắn phá ra cái này trận pháp nhưng nếu làm như vậy chắc chắn liền lớn chuyện đi à. Bọn họ hiện nên nhẹ nhàng tiến vào đi a.

“Ngươi còn nói nữa đi a. Hôm qua ta bảo ăn đậu phộng, ngươi nhất quyết muốn ăn lạc. Còn kêu Nam Lấy Ta chút giấy nếu không giờ cũng không khổ như vậy a.” Âu Dương Phong liền trẻ con bắt đền nói.

“Ngươi còn nói ta, nhà nghèo lấy đâu ra đậu phộng cho ngươi ăn hả. Với lại ngươi xé trang nào không xé, xé đúng trang này. Nam sao ngươi không đi bán mắm đi a. Cho nhanh giàu. Mà hôm qua ngươi không phải cũng chùi sao hả?” Diệp Thần không khỏi nhổ nước bọt một cái.

“Ngươi, ta nói ăn đậu phộng thì đã sao không phải là mua thêm một nắm là được. Ngươi còn nhất định không chịu a. Rõ ràng có bạc mà không chịu cho ta ăn. Còn nói cái gì mà dù là lạc trôi hay đậu phộng trôi nhìn thế nào thì cũng đều ra là trôi không à. Liền đem lạc vứt xuống biển rồi vớt lên ăn. Không đau bụng mới là lạ. Còn nữa, rõ ràng ngươi có mấy quyển vẽ xuân cung đồ, mang ra dùng còn không phải. Chỉ còn mỗi cái này quyển không xé lấy cái gì dùng.” ÂU Dương Phong lập tức mở miệng trách.

“Ta nói ngươi không phải cũng đòi xem ta xuân cung đồ sao. Hôm qua ai cầm ta xuân cung đồ trong nhà vệ sinh vừa đi vừa xem cho nó mượt à. Hại ta xuân cung đồ bị ám mùi phải vứt đi. Ngươi nghĩ sách cấm giờ dễ mua lắm à.” Diệp Thần liền khinh thường nói. Cái lão già này chính là chó chê mèo lắm lông a.

“Được rồi hiện tại liền tìm cách phá ra cái này trận pháp đi. Nếu không đừng nói cái gì lạc trôi còn đậu phộng trôi ngay cả trôi cũng không có mà ăn luôn.” Âu Dương Phong liền mở miệng nói.

“Được rồi, Nam lấy ta cái bản đồ.” Diệp Thần liền mở miệng nói.

“Liền cầm lấy.” Âu Dương Phong lấy trong túi áo ra cái bản đồ đưa tới cho Diệp Thần.

Hắn lập tức trải ra bản đồ đi à. Sau đó liền nhìn cái bản đồ chăm chú đi à.

“Ngươi nhìn cái gì vậy a. “ Âu Dương Phong nhìn cái bản đồ trung nguyên chuyên dùng trong đánh trận mở miệng hỏi.

“Im lặng nào, ta thấy rồi Dương Quá hắn đang ở đây a. Chúng ta ở đây à. Ta có thể nhìn thấy vị trí của chúng ta và khu nhà ở gần nhau.” Diệp Thần liền mở miệng tinh vi nói. Bỗng nhiên tác cảm thấy nhân vật này thánh con mẹ nó rồi. Nhìn bản đồ trung nguyên có thể nhìn thấy được mình so với google map còn tiện lợi.

“Sao ta không nhìn thấy gì a?” Âu Dương Phong liền mở miệng gãi đầu nói. Tuy hắn khùng nhưng hắn không có điên a. Chưa từng nghe qua có bản đồ có thể như vậy dùng được à.

Diệp Thần không trả lời lấy trong người ra ba viên xúc sắc bắt đầu đổ lên tấm bản đồ đi à.

“Được rồi, liền đi theo hướng này.” Diệp Thần liền nhìn điểm xúc xắc liền chỉ thẳng nói.

“Ta nói ngươi xem thế nào vậy chứ?” Âu Dương Phong không khỏi đen mặt lại. Cái lề gì thốn vậy.

“Tin tưởng ta sẽ không có sai lầm đi à.” Diệp Thần liền cười mở miệng nói. Thực ra là hắn cũng méo có biết mình đang đi đâu nữa chẳng qua là cứ đi thẳng thì chắc chắn có đường a.

Và tất nhiên là khi trăng lên cao, nước lấp lánh.Những con cú bay ngang bầu trời, Diệp Thần cũng lão độc vật vẫn đang loay hoay đi à. Bị lạc trôi rồi a.

“Ta nói chúng ta đi từ sáng đến tận bây giờ đều lạc như vậy a. ngươi có chắc đi đúng đường không vậy hay là chúng ta quay lại đi a.” Lão động vật liền mở miệng nói.

“Ta cũng nghĩ chúng ta lên quay lại a. Nhưng quay lại hướng nào giờ.” Diệp Thần cũng gật đầu nói nhưng khi quay người lại liền không khỏi ngẩn ngơ hỏi. Đường nào cũng giống đường nào làm sao đi a.

“Đi theo ta hướng này a. Ta nhớ ra chỗ này rồi. Ta đã từng đến đây.” Âu Dương Phong bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó lập tức nói lên chạy đi à.

“ Nam,Đợi ta với. Chết tiệt chạy đâu rồi.” Diệp Thần liền lập tức đuổi theo nhưng cái này đào hoa trận liền khiến hai người lạc nhau đi a. Chỉ cần cách nhau mười bước liền có thể lạc nhau a.

“Nơi này là nơi nào sao lại có một cái hang động.” Diệp Thần lập tức nhìn xung quanh không biết mình lạc đến đâu liền tò mò đi vào hang động bên trong a.

“Nơi này thật sự là đẹp a. Tại sao lại có một cái quan tài ở đây.” Diệp Thần nhìn xung quanh sạch sẽ với nguy nga không khỏi cảm khái nói. Nhìn ra phía trước một cái quan tài tỏa ra khí lạnh không khỏi tò mò đi đến phía trước. Hắn có một cảm giác rất thân thuộc, cái cảm giác này thân thuộc mà xa lạ giống như có ai đó đang đợi hắn đến vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.