Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng

Chương 26: Cuộc Hội Ngộ Bất Ngờ (P1)




Edit: Tùm | Beta: Kha

Trần Quả là một người đã nói là làm. Ý thức được vấn đề này, chuẩn bị sẵn diễn văn cần nói, sau đó lập tức triệu hồi toàn bộ thành viên bắt đầu kế hoạch. Vì thế, cuộc họp chiến đội đầu tiên trong lịch sử do chị chủ phát động chính thức bắt đầu. Lúc mới hay tin chị chủ muốn tổ chức họp thì mặt đứa nào đứa nấy đều kỳ quặc. Quả là vai trò chủ xị của Trần Quả còn khá mờ nhạt, gần giống bảo mẫu, tạp vụ cho chiến đội hơn…

“E hèm, chị chủ muốn họp, mọi người nghiêm túc nào.” Thấy cả lũ mém cười, Diệp Tu vội vàng nhắc nhở.

Vì thể tất cả đều ngồi rất ngay ngắn, Diệp Tu thì hỏi người trông quán, “Chị chủ không bảo họp ở đâu à?”

“A, sang phòng bên kia.” Cậu chàng trông quán bảo.

“Ngồi được hả?”

“Bọn em dọn ghế vào rồi.” Cậu trông quán trả lời.

Còn chuẩn bị sẵn rồi cơ đấy, cả lũ đưa mắt nhìn nhau, Diệp Tu gật đầu, “Nhắn với chị chủ, tụi này qua ngay.”

Người trông quán đi rồi, mọi người tiếp tục nhìn nhau đắm đuối.

“Định làm gì đây?” Ngụy Sâm hỏi.

“Cứ qua là biết chứ sao?” Đường Nhu đứng dậy nói.

Thế là cả lũ dắt díu nhau ra khỏi phòng huấn luyện, chạy sang buồng trong chỗ Trần Quả ở. Căn phòng này cũng được ngăn ra từ tầng hai, không lớn lắm. Đột nhiên có cả đống người chui vào thành ra chật chột hẳn. Trần Quả đã chờ sẵn trong phòng, nghiêm túc nhìn mọi người đi đến, gật đầu, “Đến hết rồi à.”

Bàn nước trong phòng khách đã bị dọn ra, ghế sofa để lại dùng luôn, thêm mấy chiếc ghế trong tiệm net là vừa đủ mỗi người một chỗ.

“Ngồi cả đi.” Trần Quả lên tiếng, ai nấy chọn cho mình một chỗ ngồi. Trần Quả nhìn lướt qua từng người một, giữa chừng có thoáng dừng lại như đang chần chừ gì đó, rồi lại nhanh chóng lướt qua. Chẳng qua tất cả mọi người đều đang nhìn cô chằm chằm, thấy cô khẽ khựng lại, ai nấy cũng nhìn theo hướng đó, phát hiện ra là vị trí bên phải của Diệp Tu, Tô Mộc Tranh đang ngồi đó.

“Sao em lại trà trộn vào đây, ra ngoài ra ngoài, em là đối thủ.” Diệp Tu đuổi Tô Mộc Tranh.

“Á á vậy hả?” Tô Mộc Tranh vội vã đứng lên.

“Vậy sao lại vừa khít chỗ nhỉ?” Ngụy Sâm nghi ngờ, ý là đã tính cả Tô Mộc Tranh vào.

“Ừ nhể.” Tô Mộc Tranh cũng lấy làm lạ.

“Định lấy gián điệp của địch làm gián điệp của ta chăng.” Ngụy Sâm đột ngột kêu lên.

“Ngu.” Diệp Tu khinh bỉ.

Kết quả Tô Mộc Tranh cũng phát hiện ra vấn đề, “Mạc Phàm chưa tới.”

“Nó không đến cũng thường thôi, nó đã là nhân viên của chiến đội đâu?” Ngụy Sâm bảo.

“Em thấy cậu ta luyện tập rất chăm chỉ mà.” Trước giờ Tô Mộc Tranh vẫn hay ngồi cạnh Mạc Phàm, biết được nhiều hơn mọi người.

“Hẳn cậu ta đã cảm thấy được nội dung huấn luyện là hàng thật giá thật.” Diệp Tu nói.

“Hay định luyện thành cao thủ rồi quay về tìm ta báo thù?” Đường Nhu nói.

“Dám lắm…” Ngẫm lại tính cách Mạc Phàm, Diệp Tu thấy cũng không loại trừ khả năng ấy.

“Em đi giết nó.” Bánh Bao đứng lên, xách luôn cả ghế.

“Bạo lực không giải quyết được vấn đề.” Diệp Tu bảo, “Mà mình em đủ sao?”

“Còn Muội Quang nữa.” Bánh Bao lôi thêm cả La Tập. Tuy biết tên thật, nhưng Bánh Bao vẫn quen gọi tên nhân vật trong game, hai đứa hay hú hí với nhau, toàn gọi bằng tên tài khoản. Không giống như đám Diệp Tu, không có nhiều cơ hội gọi Muội Quang nên quen với người thật hơn nhân vật, gọi tên thật không thấy lạ lẫm. (Tác giả: Tụi bây thì không, nhưng tui cmn có)

“Tui không biết đánh nhau.” La Tập vừa nghe đã tái cả mặt, cuống quýt trốn khỏi tay của Bánh Bao.

“Đùa mà…” An Văn Dật cười.

“Nhưng với người nào đó thì không phải đùa đâu.” La Tập nhấn mạnh, không phải cậu không biết đây là đùa, vấn đề là Bánh Bao cũng không coi đó là đùa.

“Rồi rồi, đừng gây chuyện.” Tô Mộc Tranh nói, “Em về gọi xem cậu ta có đến hay không.”

Tô Mộc Tranh nói xong liền đi ra ngoài. Ngụy Sâm lập tức cười tươi như hoa với Trần Quả, “Bà chủ à, có chuyện gì thì nói lẹ đi, có chờ hay không chờ thằng kia cũng thế thôi. Nhìn cái bản mặt ấy lại đâm ra bực mình.”

“Mùi gì ấy nhể?” Bỗng nhiên Diệp Tu thốt lên.

“Hả?” Mọi người mờ mịt.

“Như mùi của mấy con chó vẫy đuôi chủ ấy, mọi người không ngửi thấy à?” Diệp Tu hỏi.

Mọi người bật cười, ngay cả Trần Quả cũng không nhịn được. Cô muốn tạo bầu không khí nghiêm túc, nhưng xem ra đội ngũ này chẳng bao giờ làm được rồi, xem đi, đề tài nghiêm túc như thế, cô cũng bị giày xéo, cuối cùng lại bị hai thằng cha đại thần cắt đứt, cũng chẳng biết phải nói gì.

Có đôi khi, Trần Quả thật sự không phân biệt được mấy lời nói nghe có vẻ nghiêm túc kia thật sự là đạo lý mà Diệp Tu muốn giảng giải cho mọi người hay chỉ là do hắn nói liên thiên mà thôi. Như hôm đó đấy, khi nói với những người sắp trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp như họ, nghe rất hợp lý và đáng suy ngẫm. Nhưng Ngụy Sâm vừa nhảy vào phá game thì Diệp Tu cũng đánh đu theo gã, bẻ ngoặt cả đầu đề, khiến Trần Quả không khỏi nghi ngờ, liệu có phải hắn ta chỉ tự dưng nói chơi chơi vậy hay không?

Đại thần này, bình thường thì cà lơ phất phơ, đôi khi lại đột nhiên nghiêm túc nhả toàn lời vàng lẽ ngọc. Nhưng vấn đề là mọi người chưa kịp tiêu hóa xong, hắn đã hoàn hình về dáng vẻ cà lơ phất phơ cũ, làm người ta nghi ngờ liệu đạo lý hắn vừa nghiêm túc nói ấy là thật hay đùa.

Tên này không thể nói chuyện một cách tử tế được ư? Trần Quả cảm thấy cô không thể giống hắn được, cô phải nói chuyện thật nghiêm túc. Kết quả là giờ gặp rồi mới biết, khó mà nghiêm túc giảng giải đạo lý với cái nhóm này được, khí chất không hợp, cô đã cố gắng đanh mặt lắm rồi mà chẳng mấy chốc đã phải bật cười.

“Họp hành nghiêm túc tý đê.” Thế mà chính Ngụy Sâm lại nghiêm chỉnh bảo.

“Có chuyện gì chị chủ nói đi?” Diệp Tu nói.

“Chủ yếu là do chuyện của Tiểu Minh lần đó đã khiến chị phải suy xét đến tình cảnh hiện tại của chúng mình. Thực lực thì thôi không nhắc đến, ai cũng biết rồi. Cái chính là môi trường bên ngoài. Thành phố H vốn là sân nhà của Gia Thế, mà tiệm net của chúng ta còn đối diện với họ, có thể nói đây chính là trung tâm sức mạnh của Gia Thế, ngày nào cũng đầy fan họ ở đây, tiệm net cũng nhờ vậy mới hoạt động tốt. Thế nhưng giờ chúng ta lập một đội ngũ, không khéo sẽ là tử địch của Gia Thế, cho nên trong mắt của hầu hết mọi người, chúng ta sẽ là nhân vật phản diện. Có thể sẽ phải chịu sự chửi bới, khinh bỉ, đả kích của người chơi Vinh Quang ở đây. Chị kinh doanh tiệm net này nhiều năm rồi, trước vẫn tiếp sóng các trận đấu của Gia Thế, thái độ của fan Gia Thế thế nào, chị rõ hơn ai hết.” Trần Quả nói.

“Ra là vấn đề này à.” Ngụy Sâm gật gù, cậy già lên mặt nói trước tiên, “Vấn đề chắc chắn sẽ có, tao thì vô tư. Lúc ông mày tung hoành Vinh Quang, lũ trẩu tre bây còn đang chơi nông trại kia kìa, đến lúc đó bị người ta chỉ trỏ có khi bật khóc ấy chứ?”

“Bị người chỉ trỏ? Ngón giữa hả? Tụi mình cũng quất lại luôn, thế này này.” Bánh Bao lập tức giơ hẳn 2 ngón tay giữa đầy oai phong lên cho Ngụy Sâm xem.

“Khá, Bánh Bao không vấn đề, mấy đứa thì sao?” Ngụy Sâm nói.

“Em thấy thú vị đấy chứ.” Đường Nhu cười.

“Khí phách.” Ngụy Sâm khen ngợi, lại nhìn sang Kiều Nhất Phàm, “Chú em thì sao?”

“Em nghĩ em ứng phó được.” Kiều Nhất Phàm không nói nhiều, chỉ có bày tỏ thái độ. Dù cậu chỉ là người vô hình, nhưng xuất thân từ đội quán quân, được nếm trải nhiều tình huống khác nhau, cũng coi như có kinh nghiệm rèn giũa.

“Ok, hai cậu sinh viên kia thì sao nhỉ?” Ngụy Sâm nhìn về phía La Tập và An Văn Dật.

“Em? Triệu hồi thú thôi đã làm em bận lắm rồi, hơi đâu đi để ý này nọ.” La Tập phiều muộn bảo. Mọi người cười, phải công nhận là mỗi khi La Tập muốn triệu hồi một lô xích xông thú là lại luống cuống tay chân đến là hài.

An Văn Dật là người cuối cùng, song cậu lại nói: “Em lại thấy đây chưa chắc là chuyện xấu. Là một đội ngũ không tiếng tăm gì, chúng ta hoàn toàn có thể mượn hơi Gia Thế nổi danh để thu hút thêm nhiều sự chú ý.”

“Ái chà, chú mày…” Ngụy Sâm cạn lời. Về phần Diệp Tu thì thôi không phải hỏi, Diệp Tu mà bị ảnh hưởng bởi mấy cái vặt vãnh này thì còn có thể trở thành một thế hệ đại thần ư? Một đại thần lên ngôi, dưới chân không biết đã dẫm lên bao nhiêu thi thể của đại thần khác và trái tim thủy tinh của fan rồi. Mà hắn ta còn lên ngôi 3 lần, cũng không phải loại người dễ bị ảnh hưởng.

“Nếu mọi người đã chuẩn bị tâm lý, chị cũng yên tâm, kế hoạch của chị là…” Trần Quả không đợi Mạc Phàm nữa mà nói luôn. Bên phía phòng huấn luyện, khi Tô Mộc Tranh trở về, quả nhiên thấy Mạc Phàm vẫn đang ngồi chơi game trên chính chiếc máy của hắn.

“Đang họp kìa, sao cậu không đi?” Tô Mộc Tranh ngồi về vị trí của mình, chính là vị trí cạnh Mạc Phàm, và hỏi.

Mạc Phàm quay ra liếc Tô Mộc Tranh. Mấy ngày ngồi cạnh nhau, khó tránh khỏi việc quan sát lẫn nhau. Trong mắt Tô Mộc Tranh, Mạc Phàm rất cố gắng chịu khó huấn luyện, nhưng trong mắt Mạc Phàm, cô nàng này chỉ như bình hoa di dộng. Cả ngày trời, khi mà tất cả mọi người miệt mài luyện tập, thì cô nàng lại xem phim, hoặc chơi mấy trò chơi nhí nhố vớ vẩn, có khi vừa nhìn vừa chơi tuốt.

“Không đi.” Sau khi liếc Tô Mộc Tranh, Mạc Phàm quay về chơi tiếp, đáp cụt lủn.

“Luyện thế nào rồi?” Tô Mộc Tranh cũng không lằng nhằng chuyện kia, thấy hắn huấn luyện, cô tùy ý hỏi.

“Rất tốt.” Mạc Phàm đáp.

“Muốn luyện với tôi một trận không?” Tô Mộc Tranh hỏi.

Mạc Phàm lại quay ra nhìn Tô Mộc Tranh, ánh mắt ẩn chứa sự khinh miệt, “Cô á?”

“Không được hả?” Tô Mộc Tranh cười tươi như hoa.

“Đến đây đi.” Mạc Phàm quay về thành, vào đấu trường.

Tô Mộc Tranh đã mở sẵn một phòng, tìm đại một acc clone bậc thầy pháo súng trong đống thẻ của Diệp Tu, đương nhiên trang bị cùi mía khỏi phải bàn.

“Bắt đầu.” Mạc Phàm không thèm nhìn, vừa vào đã chuẩn bị bắt đầu.

Một phút sau, mặt hắn trắng bệch, Hại Người Không Mệt của hắn đã hoàn toàn sấp mặt trên đất, trong khi đối thủ của hắn, sinh mệnh chưa giảm đến 1/4.

“Đánh không tệ.” Tô Mộc Tranh vẫn cười tươi như hoa.
Đón tháng mới bằng màn sml của Mạc Phàm nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.