Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng

Chương 16: Cái gọi là nhân tính (Thượng)




Nhất thời, trong phòng họp vang lên liên tiếp xuất hiện tiếng hít vào!

Những leaders cao cấp như không thể tin nổi vào mắt mình, nhìn chằm chằm vào cô gái có bộ dáng hơ lếch thếch này, miệng há hốc, chuyện này. . . . . . Đây không phải là người. . . . hộ lý mà hôm trước Hắc tổng dẫn théo tới phòng họp saohôm đó hắc tổng tự mình mang theo trên người đi họp sao?

Cô thế mà lại dám cho Hắc tổng một cái tát!

Cô lại dám!

Người bị tát là Hắc tổng ư!

Bọn họ câm như hến, đều vì Tường Vi mà đổ mồ hôi lạnh!

“Thẩm Tường Vi!”

Đột nhiên bị ăn một bạt tai, khiến Hắc Diêm Tước gần như giận tím mặt! Hắn cho cô lá gan lớn như vậy khi nào chứ, khiến cô dám đánh hắn trước mặt bao người khiến cô học được ngông cuồng như vậy, hoàn toàn không coi hắn ra gì!

“Tối hôm qua tất cả đều là anh sắp đặt, có phải không!” Tường Vi cắn môi, bàn tay đánh hắn hiện tại vẫn còn chút tê dại, nàng giận đến điên lên, “Anh thật hèn hạ, thật nhẫn tâm, sao anh có thể làm bẩn một cô gái trong sạch!”

Gương mặt Hắc Diêm Tước lạnh lùng, mơ hồ hiện lên gân xanh! Giống như đang kìm nén tức giận, chỉ là kìm nén nói với cấp dưới: “Hội nghị hôm nay đến đây kết thúc, mọi người đi ra ngoài đi.”

Cấp dưới xôn xao gật đầu, mặc dù người phụ nữ này rất lớn mật, nhưng bọn họ cũng không dám ở lại xem kịch vui, chỉ sợ hoạ rơi trúng đầu. Đang lúc bọn họ muốn rời đi ——

“Chẳng lẽ các vị không muốn nghe thử, Hắc tổng tôn kính vĩ đại nhất tập đoàn của các vị, rốt cuộc hắn đã làm gì hèn hạ hạ lưu chuyện vô sỉ sao?”

Tường Vi tức đến không lựa lời nói, hận không thể lập tức giựt hắn mặt nạ của hắn ra, trong đầu gương mắt khóc thầm của Mỹ Nhi, cô liền không thể vô cảm nữa, cô vẫn cho là, sở dĩ hắn tàn nhẫn với cô, là do bởi bọn họ là kẻ thù truyền kiếp, thế nhưng, cô đúng là đánh giá cao hắn, hắn tàn nhẫn đến mức có thể gy sinh bất luận kẻ nào, ngay cả Mỹ Nhi vô tội, cô gái kia cũng có thể coi như là đàn bà của hắn đi, nhưng hắn không chút nào thương tiếc!

“Được lắm, tất cả đều ngồi xuống cho tôi!”

Quả nhiên, hành động này của Tường Vi, hoàn toàn chọc giận Hắc Diêm Tước, hắn nắm chặt quả đấm, cơ hồ nghe thấy cả tiếng xương kêu canh cách. Đây là lần thứ hai, người phụ này cho hắn ăn tát!

Lần nay so với lần trước còn nghiêm trọng hơn!

Cấp dưới nghe thấy hắn nói vậy, mới bước được nửa chừng, đi không được, lùi cũng không xong, lén lau mồ hôi lạnh, mặt đối mặ, tất cả đều không dám hé răng.

“Các vị có biết Hắc tổng của các vị vĩ đại bao nhiêu, giỏi giang bao nhiêu không? Nói trắng ra là, hắn chỉ là một tên ma cô(má mì)! Vì đạt được lợi ích của mình, không tiếc hy sinh phụ nữ của hắn đi tiếp khách hàng, như vậy có khác gì ma cô? Người hèn hạ như vậy, không quan tâm đến cảm nhận của người khác, bán đứng người bên cạnh mệnh, đáng để các vị tôn sùng sao?”

Tường Vi xoay người lại, hướng về phía cấp dưới của hắn thản nhiên cả giận nói, cô thật sự rất uất ức thay Mỹ Nhi, vốn người bị giao dịch với lão Trung Đông là cô, nhưng Mỹ Nhi đã thay mạng cô, khiến cô càng thêm khổ sở!

Bốp Bốp!

Ba tiếng tiếng vỗ tay vang lên, khoé miệng Hắc Diêm Tước nâng lên một nụ cười lạnh lùng, “Rất đặc sắc, thì ra tôi còn chưa biết, tài ăn nói của con thỏ nhỏ cô, hôm nay đã luyện được tới mức này rồi! Không biết người phụ nữ theo như miệng cô nói, có phải là cô?”

Hắn khẽ nhíu mày, tức giận chất chứa trong lồng ngực đang càng lúc càng nhiều.

Cấp dưới nghe những lời tố cáo của Tường Vi, cũng không cảm thấy có gì mới mẻ, về quy tắc ngầm trong kinh doanh, tất cả mọi người đều biết rất rõ ràng, huống chi Hắc tổng thủ đoạn luôn tàn nhẫn, khiến bọ họ tò mò người phụ nữ theo lời Tường Vi nói là ai?

Chẳng lẽ chính là người con gái trước mắt này?

“Không phải ban đầu anh có ý dùng tôi sao? Mặc dù tôi không biết tại sao anh đột nhiên lại đổi ý, nhưng anh nghe đây Hắc Diêm Tước, tôi không thèm cảm kích anh đâu, ngược lại tôi càng thấy anh thật hèn hạ! Hắc Diêm Tước, nếu như anh bất mãn với tôi, nhằm về tôi là được rồi, tại sao muốn làm tổn thương người vô tội ….! Anh có biết làm như vậy, tôi sẽ áy này với người ta cả đời! Lương tâm của anh bị chó ăn sao?”

Tường Vi ôm lấy ngực, phải làm sao hắn mới hiểu, thù hận giữa cô và hắn, cô không muốn keo theo người vô tội, Triết Dã là thế, hiện giờ lại liên luỵ Mỹ Nhi, hắn rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể dừng tay!

Một cấp dưới mạnh dạn một chút, thấy sắc mặt Hắc Dieemt Tước đã xanh mét, vậy nên lấy dũng khí nói với Tường Vi , “À, vị tiểu thư này, thật ra thì đây chính là quy tắc ngầm trong kinh doanh, cũng không phải là chuyện. . . . . . . . . . . . Lớn. . . . . .” Thấy những đồng nghiệp khác trừng mắt nhìn hắn, hắn lập thu lại giọng nói.

“Trời! Các người thế nhưng lại cảm thấy không có gì lớn?” Tường Vi quả thật không thể tin vào tai của mình, ý những người đó là, cô chuyện bé xé ra to?

“Cô nên cảm thấy may mắn vì người phụ nữ tối qua không phải cô, chứ không phải chạy đến chỗ tôi khởi binh vấn tội, Thẩm Tường Vi, cái tát trước đó tôi còn nhớ, tôi sẽ làm cho cô biết, cô sẽ phải trả giá thật đắt cho mỗi lần đánh của cô!”

Giọng nói lạnh lẽo như mang theo kiếm đâm, làm kinh sợ trái tim cô! Quả nhiên, hắn mang thù đấy!

“Coi như anh hận tôi, Mỹ Nhi cũng là vô tội, anh không nhìn thấy bộ dáng đáng thương của cô ấy sáng nay, tôi hoàn toàn cô thể cảm nhận được cảm giác của người phụ nữ dưới tình huống không tự nguyện, bị người thô bạo đối đãi là như thế nào!”

Giống như bình thường hắn cầm thú đối với cô!

Trong lòng cô yên lặng nhớ tới, đầu ngón tay lạnh cả người!

Bỗng dưng, Hắc Diêm Tước ném hồ sợ đang cầm trong tay lên mặt bàn hội nghị, sau đó ấn nút xe lăn, xoay người, đi qua Tường Vi, rời đi không nói một lời!

“Anh dừng lại! Chuyện này, anh nhất định phải cho Mỹ Nhi một cái công đạo! Nếu không sẽ không công bằng với cô ấy, Hắc Diêm Tước. . . . . .”

Tường Vi nhìn thấy hắn không lên tiếng rời đi, có chút tức giận, vì vậy vội vàng đuổi theo, khoảnh khắn đi ngang qua đám cấp dưới, cô trừng mắ nhìn họ một lượt: “Thì ra là thật là rắn chuột một ổ!”

Người đàn ông nhẫn tâm như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh, cô đã sớm nhận được bài học, không phải sao ? Vì sao vẫn còn đau lòng?

Thẩm Tường Vi, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ mày vẫn không thông minh lên được?

Cô cười nhạo một tiếng, sau đó, cũng đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.