Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng

Chương 12: Kinh biến (hạ)




Chỉ như vậy thôi mà cô đã muốn chết đi sống lại rồi, đến bây giờ thắt lưng vẫn còn đau đấy!

Trừng phạt gấp đôi?

Cái này căn bản cũng không phải là trừng phạt anh, mà là trừng phạt cô đó!

Thế nhưng cô cũng không phải là đối thủ của anh, anh quen thuộc từng điểm mẫn cảm trên cơ thể cô, biết làm thế nào khiến eo cô mềm nhũn, làm thế nào khiến cô thở dốc, làm thế nào khiến cô mềm mại như bông, ngọt ngào như mật. . . . .

Đêm hôm đó, Đường Huân quả thật là vô cùng dùng sức để ‘trừng phạt chính mình’, cũng thành công khiến cho ngày hôm sau Kỷ Trừng Thần không có cách nào đứng thẳng người lên được, vì không muốn để cho Tiểu Khải trêu chọc cho nên cô trực tiếp cho phép mình nghỉ một ngày.

Nằm trên giường thật lâu, mãi đến tận buổi trưa cô mới lết đôi chân mềm nhũn đi vào trong phòng tắm tắm rửa một chút, sau đó mang thân thể mát mẻ đi tới phòng khách, chuông cửa lúc này lại đột nhiên vang lên.

Cô hồ nghi đi tới trước cửa, từ bên trong nhìn ra lại thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc, cô vừa mừng vừa lo, mở cửa ra.

“Chị! Chẳng phải giờ này chị đang đi làm sao? Sao lại tới đây?”

Gần đây Kỷ Thanh Lam vô cùng bận rộn, đã lâu rồi Kỷ Trừng Thần không gặp cô.

“Hôm nay, chị trở thành nhân viên giao hàng.” Kỷ Thanh Lam giơ cao tay, để em gái cô có thể thấy hộp đồ ăn: “Cấp trên của chị sợ vợ yêu của cậu ta ở nhà một mình sẽ đói bụng, vậy nên cố tình phái thư kí đắc lực của mình mau chóng tới đưa cơm cho vợ yêu bé nhỏ.”

Trong lời nói lại có chút nhạo báng khiến Kỷ Trừng Thần đỏ mặt, dáng vẻ muốn tức giận lại không dám tức giận.

“Được rồi được rồi, không trêu chọc em nữa.” Coi như Kỷ Thanh Lam còn có chút lương tâm, bỏ qua cho em gái đang đỏ mặt giống như sắp xuất huyết tới nơi: “Mau ăn đi, nếu không sẽ nguội mất!”

“Vâng, chị ngồi đi, để em đi pha trà.” Kỷ Trừng Thần đi vào phòng bếp, rót hai tách trà rồi trở về phòng khách, nhưng vừa chạm vào ánh mắt mập mờ pha chút hài hước của Kỷ Thanh Lam thì da đầu cô đột nhiên tê rần.

“Chị?”

“Chậc chậc, chị còn tưởng ngày hôm qua, sau khi Thái Thượng Hoàng đến công ty ầm ỹ xong thì ông chủ cũng không còn tâm tình gì nữa, nhưng xem ra, cậu ấy vẫn còn rất nhiệt tình nha, nhìn eo của em như vậy, đêm qua hẳn là rất điên cuồng đấy nhỉ?”

“Chị chị chị. . . . .” Kỷ Trừng Thần không nghĩ tới Kỷ Thanh Lam lại nói thẳng ra như vậy, cô xấu hổ suýt chút nữa thì chạy vào phòng ngủ để trốn, chẳng qua là, lời nói vừa rồi của Kỷ Thanh Lam khiến cô cảm thấy hiếu kỳ.

“Chị nói Thái Thượng Hoàng, là ba anh ấy sao?”

Mặc dù hôm qua Đường Huân đã từng nói với cô, thế nhưng chỉ nói qua loa vài câu chứ cũng không đề cập quá nhiều, nếu Kỷ Thanh Lam nhắc tới cha Đường, vậy ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô cũng có thể hiểu được.

“Dĩ nhiên! Chị tới nói cho em biết, ngày hôm qua bọn chị bị dọa hết hồn.” Là người chứng kiến, Kỷ Thanh Lam đem chuyện ngày hôm qua kể lại từ đầu đến cuối, không sót một chi tiết nào.

“Từ trước đến giờ Thái Thượng Hoàng vẫn luôn mang theo gương mặt lạnh lùng, sau khi ông chủ ra tiếp, không biết Thái Thượng Hoàng đã nói gì mà ông chủ lại lắc đầu, sau khi nói câu gì đó thì Thái Thượng Hoàng ngay lập tức bùng nổ!”

Đó là lúc Đường Huân từ chối việc ly hôn với Kỷ Trừng Thần để cưới người phụ nữ kia, cha Đường tức giận

Không kìm chế được, trước mặt mọi người, mắng Đường Huân là đứa con bất hiếu, nói lúc đầu ông nội Đường và bà Đường không muốn cho Đường Huân vào cửa, còn nói mẹ anh không biết liêm sỉ, không có lòng tự trọng, mà Đường Huân là con trai của bà ấy thì chỉ làm ô uế gia phong mà thôi.

Cha Đường nói: “Vì để cho Đường Huân vào cửa của nhà họ Đường, ông đã tốn biết bao nhiêu miệng lưỡi mới khiến cho ông nội Đường và bà Đường gật đầu, đồng ý chắp nhận Đường Huân là người nhà họ đường.

“Thái thượng hoàng nói rất khó nghe, nếu không phải là thư kí mỹ nhân ngăn cản chị, thì chị đã sớm đem cái người trong mắt chỉ có tiền đó mắng cho một trận, sau đó ấy à, em không biết đâu, ông chủ vậy mà lại dám to tiếng với thái thượng hoàng, bởi vì thái thượng hoàng đã nói một câu xúc phạm đến em!”

Đối với cha Đường mà nói, Kỷ Trừng Thần kết hôn với Đường Huân chẳng qua là vì tiền của họ Đường, tuyệt đối không thật lòng muốn cùng Đường Huân đi hết cả đời này, vậy nên một một người hám tiền như vậy không có cũng không sao.

Ai ngờ, đứa con trai lúc nào cũng không dám cãi lời ông, chỉ biết vâng dạ, khi nghe ông nói đến câu này, thì ngay lập tức, trước mặt tất cả mọi người trên dưới 22 tầng lầu bên trong Đường Thị, quát to: “Trừng Thần tuyệt đối không phải người như thế!” khiến cho cha Đường cứng họng trố mắt nhìn, lâu thật lâu cũng chưa thể hồi phục lại tinh thần.

“Ông chủ đẹp trai sau khi quát xong thì trực tiếp đi vào trong phòng làm việc, thái thượng hoàng sau khi lấy lại tin thần thì cũng vọt vào, ông ta không đóng cửa nên những câu gào thét trong đó bọn chị nghe thấy rất rõ ràng, em biết Thái thượng hoàng nói gì không? Ông ta nói ..”

Kỷ Trừng Thần biết sau đó cha Đường nói gì, bởi vì hôm qua Đường Huân đã kể cho cô, ông ấy cho anh hai sự lựa chọn, mà anh nhất định phải chọn một trong hai.

“Thần Thần, những điều ông chủ có nói cho em biết chưa?” Kỷ Thần Lâm nhìn cô như có điều suy nghĩ, với tính cách của Đường Huân thì chắc là anh tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho em gái cô biết, từ phi là do Kỷ Trừng Thần tự phát hiện.

“Anh ấy đã nói với em rồi, vì ngày hôm qua, lúc anh ấy đến tìm em thì có chút kỳ lạ, cho nên bị em ép hỏi.” Sắc mặt của Kỷ Trừng Thần tràn đầy đau lòng. “Vậy nên, anh ấy thật sự phải rời khỏi Đường thị sao? Chị, chị cảm thấy anh ấy làm vậy vì em, có đáng không?”

Tuy tối qua chính miệng Đường Huân đã nói ra, khiến cô vô cùng cảm động, nhưng hôm nay, nghe chị mình kể lại, cảm xúc của cô lại hoàn toàn khác biệt.

Kỷ Thanh Lam nhìn cô hồi lâu: “Thần Thần, đừng xem nhẹ bản thân mình như vậy, bất kể ở trong lòng Đường Huân hay trong lòng chúng ta, em so với bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện gì đều quan trong hơn cả. Đường Huân có thể lựa chọn như vậy. dĩ nhiên là do cậu ấy nghĩ em quan trong hơn Đường thị. Thần Thần, vấn đề này không cần phải đắn đo nữa, bởi vì em không cần phải nghi ngờ chính mình hay là nghi ngờ tâm ý của cậu ấy, nếu như em thật sự quan tâm và thương yêu cậu ấy, vậy thì phải ủng hộ cậu ấy, vui vẻ đón nhận quyết định của cậu ấy, chứ không phải là giữ chân cậu ấy lại, hiểu không?” cô nói vô cùng nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc, giống như ngày bé, mỗi lẫn Kỷ Trừng Thần làm sai chuyện gì, cô cũng nghiêm túc dạy dỗ em gái mình như vậy.

Lời nói của Kỷ Thanh Lam khiến cho Kỷ Trừng Thần hoàn toàn tỉnh táo lại, đúng vậy, nếu cô xem nhẹ chính mình thì cũng chẳng khác nào đang nghi ngờ quyết định của Đường Huân.

“Chị, cám ơn chi!” cám ơn chị đã nói với em những chuyện đã xảy ra, cũng cảm ơn chị đã làm em tỉnh táo lại.

“Đừng khách khí, Thần Thần, em biết đấy, chị chỉ muốn em được vui vẻ hạnh phúc.” Cô không có được, nên cô muốn em gái mình phải có được.

“Chị …” Kỷ Trừng Thần biết, Kỷ Thanh Lam lại nhớ đến những chuyện đã qua: “chị, em bây giờ rất hạnh phúc rất vui vẻ.”

“Vậy thì tốt, chị có thể an tâm rồi!”

Kỷ Thanh Lam lẩm bẩm, thấy thế, Kỷ Trừng Thần cảm thấy xót xa, vậy mà chi sao một giây, Kỷ Thanh Lam lại cong khóe môi , trong nháy mắt đã khôi phục lại dáng vẻ tự tin kiên cường: “Được rồi, em mau ăn đi, chị còn phải trở về làm việc nữa.”

“Vâng.” Chỉ cần chị ấy không muốn nhớ lại những chuyện lúc trước, Kỷ Trừng Thần nguyện ý làm bất cứ điều gì, bảo cô ăn, cô sẽ ăn, vô cùng ngoan ngoãn.

Nhưng không biết tại sao, món cá mà ngày thường cô rất thích ăn, bây giờ lại trở nên gay mũi, thậm chí khiến cô còn cảm thấy buồn nôn, mà thật sự thì cô đã không nhịn được mà chạy vào phòng tắm để nôn.

Kỷ Thanh Lam chạy theo đợi sau khi cô ói xong thì đưa cho cô một ly nước xúc miệng, rồi lại đột nhiên hỏi: “Thần Thần, có phải em mang thai rồi không?”

Mang thai?

Cô sao?

----

Thấp thỏm nắm chặt que thử thai trong tay, Kỷ Trừng Thần khẩn trương nhìn chằm chằm chữ thập đang từ từ xuất hiện: chữ thập!

Cô không thể tin, nhìn lên tờ hướng dẫn sử dụng, cẩn thận đọc lại: Nếu như thấy hai đường xanh đỏ giao nhau tạo thành chữ thập: chữ thập, có nghĩa là dương tính, đồng nghĩa với. . .mang thai!.

Trong nháy mắt, cô mừng như điên, một cảm giác kỳ diệu khó nói nên lời bỗng dưng trào dâng, khiến cô không biết phải phản ứng thế nào.

Dọn dẹp sạch sẽ phòng tắm, lâu đến mức ngay cả Kỷ Thanh Lam cũng không nhịn được mà đập cửa: “Thần Thần, Thần Thần, em làm sao vậy? Sao lâu thế? Em có sao không?”

Kỷ Trừng Thần đang ngẩn người trong phòng tắm rốt cuộc cũng hồi thần, vừa mừng vừa sợ nhìn Kỷ Thanh Lam: “Chị, em. . em. . .”

Thấy vẻ mặt của cô, thân là người từng trải, đương nhiên Kỷ Thanh Lam hiểu rõ.

“Theo chị đến bệnh viện, làm xét nghiệm một lần cho chắc chắn!” Mặc dù que thử thai rất nhanh, thế nhưng cũng có lúc sẽ không chính xác, cho nên cô lập tức thu dọn đồ đạc rồi kéo Kỷ Trừng Thần ra khỏi nhà.

Ngồi trong xe, cô đưa điện thoại cho Kỷ Trừng Thần: “Thần Thần, gọi cho Đường Huân, nói cậu ấy là bây giờ chúng ta đến bệnh viện Thánh Tâm để làm xét nghiệm, bảo cậu ấy mau tới, tiện thể nói là hôm nay chị sẽ không về công ty nữa.” Em gái mang thai, chuyện lớn như vậy, công việc gì đó gạt sang

Một bên đi.

“Chị, bây giờ còn chưa biết có thật sự mang thai hay không, chi bằng chúng ta đến bệnh viện kiểm tra trước, chờ có kết quả rồi gọi anh ấy, có được không?” Kỷ Trừng Thần không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Đường Huân.

Kỷ Thanh Lam ngẫm nghĩ một chút, liền gật đầu đồng ý, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất phóng tới bệnh viện.

Vào bệnh viện, kiểm tra sức khỏe, sau đó làm xét nghiệm, kiểm tra liên tục khiến người ta muốn hôn mê, nhưng lại không thể không ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ.

Rất nhanh, đã có kết quả, cô có thai, đứa bé đã được một tháng, bởi vì dấu hiệu mang thai tháng đầu tiên vãn chưa rõ ràng, nên cô vẫn không phát hiện được.

Bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt ve bụng mình, cho dù đã biết kết quả, thế nhưng cô vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ, tất cả đều không giống thật.

Nếu Đường Huân biết cô có thai, anh nhất định sẽ giống cô, có một loại cảm giác mừng phát điên, khóe môi cô không khỏi cong lên, tưởng tượng đến vẻ mặt kinh ngạc của anh, lại có chút không thể tin, sau đó là mừng rỡ phát điên.

Bỗng dưng, một bàn ty đặt lên bàn tay đang để trên bụng cô, khiến cô giật mình.

Cô nhanh chóng ngẩng đầu, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, khó tin và mừng rỡ nhìn khuôn mặt tuấn tú đâp vào trong mắt, khiến cô không nhịn được mà vòng tay ôm cổ anh.

“Huân!” cô kích động tới nỗi, ngoài trừ gọi tên anh thì khong biết phải nói gì nữa.

Thấy thế, Kỷ Thanh Lam lặng lẽ rời đi.

Là cô đã gọi Đường Huân tới, bởi cô luôn cho rằng, so với bất cứ người nào, thì người làm cha vẫn nên sớm biết mình đã có con, hơn nữa, có ba của đứa bé ở bên cạnh, Kỷ Trừng Thần mới càng thêm an tâm.

Vào lúc này, phải để cho hai chồng bọn họ chia sẻ niềm vui sướng mới dúng, đứa bé là giọt máu kế thừa của hai người bọn họ, là kết tinh của tình yêu, không có chỗ chô một người ngoài như cô ở lại ngăn trở bọn họ.

“Em có khỏe không?” ôm Kỷ Trừng Thần một lúc lâu, sau khi đón nhận một tin tức bất ngờ chấn động, cho đến khi cơn kích động trong lòng đã qua, Đường Huân mới chậm rãi buông cô ra, vén tóc trên trán cô, nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng hỏi.

“Ừm, em khoongg sao, chỉ là đang rất cao hứng mà thôi!” cô dùng sức lắc đầu, “Em không phải là đang nằm mơ, đúng không?”

“Đúng vậy, em không nằm mơ đâu, chúng ta có cục cưng rồi!” hôn nhẹ lên trán cô, anh khàn khàn nói, giọng nói cũng giống như trong tưởng tượng của cô, không thể nói rõ là có bao nhiêu xúc động.

“Huân, anh rất cao hứng sao?”

“Ừ, không chỉ là cao hứng, nếu không sợ bị người khác nói là mình bị điên, anh cao hứng đến nỗi muốn hét to lên, muốn cả thế giới này biết, vợ anh mang thai rồi!”

Anh cũng sắp sửa biến thanh một người cha ngốc nghếch rồi.

Anh cao hững, thật tốt.

Kỷ Trừng Thần hài lòng ôm lấy anh, đem mặt vùi vào ngực anh.

Cô chỉ hy vọng anh cao hững, như vậy là đủ rồi.

“Chuyện quan trọng như vậy, sao lại không nói cho anh biết?” Xúc động qua đi, ôn tồn qua đi, giờ là lúc anh phải tính sổ, “Thân là ba của đứa bé, không phải là so với bất kì người nào thì anh nên được biết đầu tiên sao? Nếu không phải là chị gọi điện thoại báo cho anh biết thì em định lúc nào mới nói với anh hả?”

“Em không muốn thấy anh thấy vọng, cho nên định sau khi chắc chắn là mình mang thai mới nói cho anh biết, dù sao thì chị cũng đã nói với anh rồi, không phải sao?” cô lấy lòng nói, lại phát hiện đã không còn thấy bóng dáng của Kỷ Thanh Lam.

“Chị em đâu rồi?”

“Anh nghĩ, chị ấy đã về rồi nói với ba mẹ là em đã có thai, còn một chuyện nữa, Trừng Thần, anh không biết cách chăm sóc phụ nữ có thai thế nào mới tốt, cũng không thể để em ngày nào cũng đợi anh, anh thấy … nếu như chúng mình dọn về ở với ba mẹ em, em nghĩ thế nào?”

Lời nói của anh, khiến cô ngây ra.

Có người đàn ông nào sẽ lo lắng không chăm sóc tốt cho vợ mình lúc đang mang thai, đồng ý dọn vào ở rể nhà bố mẹ vợ mà không sợ bị người khác chê cười không?

“Thật sự không sao chứ?” cô nghẹn ngào hỏi.

“Anh không yên tâm để em một mình, bây giờ thân thể của em không chỉ có một mình em, để ba mẹ chăm sóc cho em, anh mới có thể yên tâm đi làm, có được không?” anh lại hỏi.

“Vâng.” Sao cô có thể phản đối chứ? Anh vì cô mà suy nghĩ, sao cô còn có thể cho là anh không thương mình đây?

Khẽ cười một tiếng, cười vì sự ngu ngốc của mình, cười vì mình đã không tin tưởng anh.

“Em cười gì vây?” Anh rất muốn ngăn lại nụ cười này, thế nhưng anh cũng hy vọng có thể chia sẻ niềm hạnh phúc này với cô.

“Em yêu anh, Huân, em rất yêu, rất yêu anh!” cô muốn nói cho anh biết, cô muốn anh biết rằng, cô yêu anh.

Trái tim của Đường Huân như ngừng lại, sau đó cực kỳ cẩn thận, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Cám ơn em, anh cũng yêu em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.