Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ

Chương 49




Sau khi trải qua một ngày đường mệt mỏi, lúc xuống máy bay còn bị fan chặn ở cửa hơn hai giờ đồng hồ, thậm chí phải điều động đến cảnh sát địa phương mới có thể sơ tán, lúc Tô Trạm tới khách sạn, có thể nói là sức cùng lực kiệt, đến cả đầu ngón tay cũng lười động.

Sau khi rửa mặt qua loa, Tô Trạm vốn định nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng sức chuẩn bị tinh thần ngày mai thử vai, không ngờ lúc mở mắt ra lại phát hiện mình đang ở một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Đập vào mắt đều là khung cảnh lạ lẫm, căn phòng quá mức xa hoa rộng lớn, cách bày trí xa hoa đến mức có hơi dung tục, hoàn toàn không phải phong cách y yêu thích. Nhưng ngay lúc Tô Trạm cho rằng mình đang nằm mộng, cảm giác buồn tiểu ập đến nháy mắt khiến y thanh tỉnh ba phần.

Mặc kệ mộng hay thật, lúc này điều duy nhất Tô Trạm nghĩ đến là phóng thẳng vào nhà vệ sinh. Nhưng khi y bật dậy, không biết đụng phải thứ gì, sau đó liền thấy một người đàn ông trung niên tây trang phẳng phiu dẫn theo bốn cô hầu gái nối đuôi nhau tiến vào. Tô Trạm trong nháy mắt thanh tỉnh đến mức tức giận lan tràn.

Mới đầu y cho rằng đây là trò đùa của ai đó, hoặc là người quen muốn tạo bất ngờ cho y, nhưng y cực kì không ưa được việc chưa hỏi qua ý mình mà tự tiện xếp đặt hết thảy, càng không thích có người tự ý xông vào phòng mình như vậy, những điều này ai quen y đều rõ ràng.

Huống hồ, những gương mặt này y đều không quen biết, vì thế Tô Trạm mặt lạnh cực kì không vui phun ra hai chữ, “Ra ngoài.”

Ngoài dự liệu là, những người này thấy y tức giận liền… hoảng sợ, sự kính sợ của bọn họ chân thật đến mức khiến Tô Trạm lần đầu tiên hoài nghi tính khí của mình, nhất là dáng vẻ cung kính của bọn họ quá mức khoa trương, kèm theo hai chữ “thiếu gia”, Tô Trạm không nhịn được cảm thấy giấc mộng này có gì đó rất quỷ dị.

Nhưng rất nhanh, khi Tô Trạm mặt lạnh đi tìm di động, định hỏi trợ lý xem chuyện này là cái khỉ gì, bỗng nhiên một đống lớn hình ảnh mơ hồ ùn ùn kéo vào trong đầu, Tô Trạm đứng thẳng bất động tại chỗ.

Thẳng đến một lúc sau, Tô Trạm mới rõ ràng mấy thứ loạn thất bát tao trong đầu mình là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình vườn trường. Không những hành văn ấu trĩ, miêu tả hỗn loạn, còn có nội dung cốt truyện lòe mù mắt chó cùng với vô vàn chỗ bug không hợp lý, Tô Trạm thật sự không cách nào tưởng tượng, loại người tài năng cỡ nào mới có thể viết ra được thể loại này chứ?

Nhưng Tô Trạm càng không hiểu chính là, tại sao thứ này lại xuất hiện trong đầu mình? Mặc dù bản thân đang nằm mơ, nhưng ảo giác xung quanh hình như quá mức chân thật rồi, hơn nữa, nội dung cuốn tiểu thuyết vườn trường <Ác ma nam thần bá đạo> giống như khắc ở trong não, cốt truyện rõ ràng đến mức khiến y ảo tưởng mình đã từng trải qua, loại cảm giác này quá mức quỷ dị, quá mức kinh khủng.

Tô Trạm bật dậy chạy ra khỏi phòng ngủ, mặc kệ nằm mơ gì đó, y chỉ muốn tỉnh lại thôi a, nhưng rất nhanh Tô Trạm lần nữa đóng băng tại chỗ. Vốn tưởng rằng mình có thể đối mặt với hết thảy mọi thứ bên ngoài, nhưng đến lúc thật sự xảy ra lại khiến y nghẹn họng trân trối, nhất là những người vừa rồi vẫn còn đứng trang nghiêm ở cửa phòng.

“Thiếu gia cậu đã tỉnh,” Hỏi han ân cần, tư thế khiêm tốn, trên tay người trung niên là quần áo sắp xếp chỉnh tề, “Đồng phục của cậu đã chuẩn bị xong, bữa sáng cũng chuẩn bị tốt, mời thiếu gia trước đi rửa mặt.”

Tô Trạm vừa liếc mắt một cái liền thấy, trên cổ áo đồng phục người trung niên đang cầm là mấy chữ nhỏ, “Trung học Tinh Dao”, trong lòng càng lúc kinh hoàng, Tô Trạm ma xui quỷ khiến thốt ra, “Ngụy thúc.”

“Thiếu gia có gì phân phó?” Người trung niên tươi cười như hoa nhìn thẳng.

Lúc này, trong đầu Tô Trạm một mảnh trống rỗng. Ngụy thúc, không phải chính là quản gia của nam chính Thẩm Thiên Dục trong bộ tiểu thuyết ba xu kia sao? Mà mọi thứ đang bày ra trước mắt y, vô luận là hầu gái đếm không hết, quản gia vạn năng, hay là đại sảnh tráng lệ, không khác gì lối miêu tả khoa trương ấu trĩ kia nha, cho nên y đây là đụng phải… một chuyện rất thần kỳ?

Lúc Tô Trạm lấy lại được một ít bình tĩnh, y đã yên vị ngồi trên xe đến trường. Trong khoảng thời gian này, y phát hiện mình đã biến thành nam chính Thẩm Thiên Dục, thậm chí thân thể và gương mặt đều giống với cơ thể ngoài đời thật, nếu là mộng, tại sao lại không có cách nào tỉnh dậy chứ.

Tô Trạm thậm chí không hiểu tại sao mình có thể tiếp nhận được sự thật quỷ dị như vậy. Lúc phát hiện mình xuyên đến một thế giới xa lạ, đại khái trên đời này chẳng còn gì khiến y tuyệt vọng hơn được nữa, vì thế trên đoạn đường đến Trung học Tinh Dao, Tô Trạm chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Bởi vì mấy năm gần đây đang thịnh hành tiểu thuyết online chuyển thể, văn học mạng phát triển chưa từng có, bên trong thật sự không thiếu các tác phẩm ưu việt. Tô Trạm cũng bởi vậy nên tiếp xúc một ít, mà phim điện ảnh và phim truyền hình của y trước nay đều hướng tới đối tượng là phái nữ, cho nên cũng tiếp xúc qua các loại tiểu thuyết đề tài xuyên không, trọng sinh,… Trong đó cũng có một vài tác phẩm là xuyên vào một cuốn sách, sau đó trở thành nhân vật chính hưởng thụ mọi hào quang.

Đối mặt tình huống quỷ dị này, Tô Trạm cũng chỉ có thể phỏng đoán. Lúc này trong đầu y có đầy đủ kịch bản, mà y lại là nam chính, quan trọng là, hình như tình tiết của cuốn tiểu thuyết này còn chưa bắt đầu. Không có bất luận gợi ý gì, chỉ có nội dung cốt truyện chi tiết. Vì thế, Tô Trạm phán đoán, y xuất hiện ở đây có lẽ là để diễn tốt vai chính này, bởi vì y là một diễn viên rất chuyên nghiệp mà.

Nhưng, y cũng không thể xác định sau khi câu chuyện này chấm dứt, mình sẽ ra làm sao, sẽ thoát khỏi thế giới trong sách, hay là vĩnh viễn sống ở chỗ này? Hiện tại hết thảy đều mù mờ, việc duy nhất Tô Trạm có thể làm chính là hóa thân thành Thẩm Thiên Dục, rồi sau đó diễn xuất dựa trên kịch bản.

Cho nên, y lấy tư thế của Thẩm Thiên Dục xuất hiện ở cổng lớn Trung học Tinh Dao, như trong tiểu thuyết miêu tả, chìm trong điên cuồng sùng bái si mê của các thiếu nữ, rồi sau đó hướng các cô tỏ vẻ khinh thường. Bất quá, hiện tại y phải đối mặt với một vấn đề nan giải, trong đầu y chỉ có bản miêu tả khoa trương ở cổng trường thôi, cũng không nói cho y biết từ cổng trường đến ban nhất năm ba phải đi thế nào a, dù sao, ngôi trường quý tộc xa hoa rộng lớn như Tinh Dao, từ cổng đến lớp học hẳn phải đi rất rất lâu.

Cũng gặp vấn đề tương tự, còn có Phó Diệc Sâm vốn nhanh chân đi trước một bước.

Nhận thấy khoảng cách đủ xa, Phó Diệc Sâm liền không nhịn được chất vấn hệ thống một hồi, [ Rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao Tô Trạm cũng xuất hiện ở đây? Anh ta cũng bị buộc định vào ngươi? ]

【 Kí chủ bình tĩnh! 】 Âm thanh máy móc nghe có chút giống như giận dỗi, cỏ vẻ là giận Phó Diệc Sâm không cho nó nhìn nam thần.

【 Ngài có biết là bao nhiêu trái tim đều hướng về nam thần không? Có biết nam thần hoàn mỹ đến mức nào không? Biết nam thần… 】

[ Trọng điểm. ] Phó Diệc Sâm có chút đau đầu, đụng đến Tô Trạm liền thao thao bất tuyệt, hệ thống này cũng rất nhân tính hóa, sao lại không chút rụt rè vậy?

【 Tác giả Mary Sue tội ác tày trời, fan Mary Sue tội ác tày trời, bọn họ khinh nhờn nam thần, bọn họ không biết xấu hổ đem nam thần YY thành nam chính Mary Sue thiểu năng trí tuệ, quả thật là vũ nhục nam thần, nha nha nha, Mary Sue xuống địa ngục hết đi được không? 】

Nếu không phải giọng nói hệ thống vẫn còn máy móc, hẳn Phó Diệc Sâm sẽ cảm nhận được phẫn nộ và oán niệm điên cuồng của nó. Đáng tiếc hệ thống không thể mang tình cảm, nhất là ba chữ “nha nha nha” kia, nghe xong khóe miệng Phó Diệc Sâm không khỏi giật giật.

Nhưng Phó Diệc Sâm vẫn tỉnh táo như trước bắt được từ ngữ mấu chốt, Tô Trạm bị fan Mary Sue YY thành nam chính trong tiểu thuyết.

Giá trị nhan sắc của Tô Trạm không thể phủ nhận, trên người y còn mang theo khí chất nam chính phim thần tượng, cho nên có thể nói y là hình mẫu hoàn mĩ, là nam thần trong lòng hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ, những điều này thật không phải lỗi của y. Phó Diệc Sâm tuy rằng không biết y bị fan Mary Sue YY, nhưng ít ra vẫn biết danh tiếng của y ở trong giới.

Mặc dù bị buộc định vào hệ thống xoay chuyển Mary Sue, có nhiệm vụ làm thay đổi kết cục, nhưng Phó Diệc Sâm là bị đưa vào thế giới Mary Sue chân chính – thế giới được tạo nên từ trí tưởng tượng của các fan Mary Sue. Như vậy, việc chạm mặt nam chính giống Tô Trạm cũng là điều dễ hiểu.

Hơn nữa, việc hệ thống nhìn thấy Tô Trạm liền biến thành hoa si cũng có thể giải thích, hẳn là bị cảm xúc của “Liên minh chống Mary Sue” ảnh hưởng, bởi vì bọn họ cũng thích Tô Trạm, hơn nữa thấy Tô Trạm bị fan Mary Sue YY thành nam chính liền tràn đầy phẫn nộ.

Đồng thời, cái tên hệ thống thiếu đòn này mang giọng điệu châm chọc phun tào, cũng xuất phát từ oán niệm của “Liên minh chống Mary Sue”, thật là, nhân tính hóa một cách khó hiểu.

Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, Phó Diệc Sâm xác nhận lại lần nữa, [ Tô Trạm thật không phải ngươi mang vào? ]

【 Đương nhiên không phải. Hệ thống xoay chuyển Mary Sue sao có thể làm ra chuyện vũ nhục nam thần như vậy chứ? Ngài có biết nam thần hoàn mỹ bao nhiêu không? Mary Sue mà đòi xứng… 】

[ Được rồi. ] Hễ nhắc đến Tô Trạm, hệ thống lại bắt đầu tâm thần phân liệt, Phó Diệc Sâm còn chưa nhàm chán đến độ muốn nghe một giọng nói nam tính máy móc si mê ca ngợi một người đàn ông khác đâu. Huống chi, người vừa rồi cũng không phải Tô Trạm, đơn giản chỉ là một NPC mà thôi.

Bất quá, [ Thế giới này thật sự chỉ có một hệ thống duy nhất là ngươi? ] Nếu người kia không phải giống mình bị hệ thống xoay chuyển Mary Sue đưa đến đây, lỡ như tồn tại một cái hệ thống khác, chẳng hạn như hệ thống Mary Sue gì đó.

Phỏng đoán của Phó Diệc Sâm không phải không hợp lý, chỉ là rất nhanh đã bị hệ thống thiếu đòn phủ định.

【 Đương nhiên nha. Hệ thống xoay chuyển Mary Sue tồn tại để thay đổi kết cục của Mary Sue và nam chính, cho nên hệ thống và thế giới Mary Sue là một thể thống nhất, không có cái hệ thống thứ hai nào được không? 】

Tóm lại một câu, thế giới này vẫn chỉ có Phó Diệc Sâm hắn là người sống, còn lại tất cả đều là hư ảnh, khuôn mặt của Thẩm Thiên Dục sợ rằng cũng dựa trên hình mẫu lấy từ Tô Trạm.

Nhận thức được điểm đó, Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc thở dài. Chỉ là, sau khi kích động qua đi, Phó Diệc Sâm lại nhận ra một vấn đề quan trọng khác, hắn không quen đường.

Cảm thấy vô cùng xấu hổ, Thẩm Thiên Dục thoát khỏi đám hoa si vây quanh, cuối cùng cũng đuổi kịp Phó Diệc Sâm, nhưng y vẫn ở vị trí không xa không gần để quan sát. Phó Diệc Sâm không tự chủ thả chậm cước bộ.

Bất quá, hắn không biết đối phương cũng đang lâm vào tình trạng xấu hổ giống mình, ngược lại còn trông mong y dẫn đường.

“Đi cùng đi, Hạ Hầu.” Thẩm Thiên Dục bước vài bước đã đến bên cạnh Phó Diệc Sâm. Hai người đều đồng dạng cao lớn đẹp trai, đám hoa si xa xa một lần nữa thét chói tai nhưng không ai dám đến gần.

“Ừm.” Phó Diệc Sâm vẫn duy trì bộ dạng cao lãnh của Hạ Hầu Minh, đồng thời bình tĩnh lùi lại phía sau Thẩm Thiên Dục nửa bước.

Lại không ngờ, đối phương không hiểu sao cũng có suy nghĩ giống mình, lùi ra sau nửa bước. Phó Diệc Sâm cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền vào tai hai người, “Chào bạn học, xin hỏi ban nhất năm ba ở hướng nào vậy?”

Thanh âm chỉ xem như dễ nghe, nhưng tác giả viết, “Giống như thiên âm giáng thế, trái tim Thẩm Thiên Dục khó hiểu lệch một nhịp.”

Sau đó tác giả lại nói, “Giọng nói dễ nghe như thiên sứ, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu, vòng eo nhỏ nhắn chỉ cần một tay là ôm trọn, dáng người xinh xắn lanh lợi…” Còn có, cô mặc trên người không phải đồng phục Tinh Dao mà là quần áo nhẹ nhàng không đáng mấy đồng.

Phó Diệc Sâm có chút mất tự nhiên trừng mắt, 17 tuổi, chiều cao còn chưa đầy mét rưỡi, lùn lùn như trái bí đao, khuôn mặt không thấy rõ, nhưng quần áo giá rẻ sọc caro trên người cô thật sự bắt mắt, còn cả đôi giày đế vải được chà trắng đến tinh tươm. Quả nhiên là kịch bản Mary Sue, nam chính giàu có số một thế giới, nữ chính nghèo đến mức ba năm mua không nổi một cái quần.

Cho nên là, cốt truyện đã bắt đầu rồi sao? Phó Diệc Sâm nhớ rõ, trong tiểu thuyết, tình cảnh nữ chính lần đầu tiên gặp nam chính cũng tương tự thế này. Nữ chính ngày đầu tiên bước vào trung học Tinh Dao, trước không nói cảnh tượng đó giống như bà ngoại Lưu đến thăm đại quan viên, dù sao sau một hồi hết nhìn đông lại ngó tây, nữ chính thành công lạc đường, lúc đang tìm người hỏi đường, thì nam chính Thẩm Thiên Dục xuất hiện.

Phó Diệc Sâm chưa kịp tiếc hận vì không thể ngăn cản nữ chính cứu phu nhân hiệu trưởng, thì chợt thoáng thấy khóe mắt Thẩm Thiên Dục giật giật, sau đó liền dương mắt nhìn y đi về phía nữ chính Tô Tố Tố, bóng lưng thẳng tắp.

Phó Diệc Sâm nhướng mày, cho nên kế hoạch ngăn cản ấn tượng sâu sắc giữa nam chính và nữ chính lần đầu tiên gặp mặt, cũng ngâm nước rồi sao?

Ác ma nam thần thân cao một mét tám đột nhiên vòng ra phía sau Tô Tố Tố xinh xắn lanh lợi, sau đó hơi khom người, cằm vừa vặn đặt trên vai bí đao lùn, trên môi vẫn duy trì nụ cười tà kề sát lỗ tai tinh xảo của Tô Tố Tố.

“Ha ~” Quần chúng vây xem nhất thời ngừng thở, đám hoa si ghen tị sắp ngất xỉu.

“Nhóc con, đến ban nhất để làm gì?” Thanh âm gợi cảm mà tràn ngập từ tính, thậm chí mang theo vài phần tà ác.

Bị thanh âm đột ngột bên tai làm cho giật mình, tiểu bạch thỏ mạnh mẽ quay đầu, vì thế vừa vặn, bờ môi chạm nhau. Sau đó, hai người đều mang vẻ mặt không thể tin được trừng lớn, đám hoa si vây xem càng khoa trương ngã xuống thành đống lớn.

Nhóc con… Phó Diệc Sâm hai tay đút túi quần, nhàn nhã xem kịch vui, trong đầu, hệ thống đang phẫn nộ gào thét không dứt, 【 Mary Sue tội ác tày xuống địa ngục hết đi được không?! Mary Sue buông nam thần ra rồi cút xuống địa ngục ngay! 】

“Chát!”

Một bàn tay bé nhỏ không chút do dự đánh lên gương mặt anh tuấn cao quý của ác ma nam thần, đặc biệt vang dội, nhất thời làm rung chuyển toàn bộ không gian trong ngôi trường quý tộc.

Trong nháy mắt đó, thời gian kết băng, khung cảnh giống như một đoạn video bị ấn nút pause. Tư thế này duy trì tận vài giây, thẳng đến khi Thẩm đại thiếu gia tâm cao khí ngạo không ai bì kịp cử động. Sau đó, mọi người thấy y giơ tay nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ chính, khiến bờ môi tinh xảo của cô bị bóp thành hình con số 8.

“Con nhỏ chết tiệt, cô muốn chết?” Thẩm đại thiếu gia nghiến răng nghiến lợi.

Tác giả viết, “Tức giận không khác gì núi lửa phun trào.”

Trước mặt là một màn vô cùng thú vị, Phó Diệc Sâm xem đến hứng thú dạt dào, đột nhiên hắn nhớ tới tác giả viết lời tựa cho chương thứ nhất là, “Ngày đầu nhập học bị ác ma nam thần cưỡng đoạt nụ hôn đầu, sau đó tặng ác ma một cái tát.”

Trái ngược với tâm tình của Phó Diệc Sâm, Tô Trạm đang bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ chính có cảm giác mình sắp phát điên, cả người y đều kêu gào thật đáng ghét. May mắn y biết trước kịch bản, nên trong nháy mắt nữ chính quay đầu y hơi rụt cổ lại, nếu không thật sự đã hôn môi rồi, con mẹ nó quả thật máu chó, phải biết nụ hôn màn ảnh của y từ trước đến nay không phải dùng thủ thuật che mắt thì cũng có người đến đóng thế a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.