Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ

Chương 47




“Thiếu gia?” Tề thúc có chút nghi hoặc nhìn Phó Diệc Sâm.

“Ông ra ngoài trước đi.” Phó Diệc Sâm áp xuống sóng to gió lớn trong lòng, bình tĩnh phun ra mấy chữ. Lúc nói còn lộ ra bảy phần lãnh liệt, cộng thêm ba phần mị lực, hoàn mỹ bày ra khí thế trời sinh của nam chính ngôn tình.

“Vâng thiếu gia, tôi đứng ngay bên ngoài, nếu thiếu gia có việc chỉ cần lên tiếng.” Tề thúc không hề nghi ngờ, trước sau như một giữ thái độ cung kính, còn thuận tiện đóng cửa.

Phó Diệc Sâm lúc này mới trầm thấp thở dài, nhìn vào khuôn mặt trẻ ra bốn tuổi trong gương. Ngoại trừ có vẻ non nớt hơn so với hắn, mới mười tám tuổi thân đã cao hơn một mét tám, ngũ quan anh tuấn sắc lạnh như điêu khắc, thậm chí trong đáy mắt còn lộ ra khí áp lãnh liệt không hợp tuổi, rất ra dáng một quân nhân thực thụ.

[ Cho nên, giờ ta là nam phụ số hai Hạ Hầu Minh? ]  Phó Diệc Sâm mơ hồ xác nhận.

【 Phải, kí chủ chính là nam phụ số hai Hạ Hầu Minh.】 Trả lời hắn là âm thanh máy móc của hệ thống.

Phó Diệc Sâm trừng mắt hắt nước lên mặt, bị nước lạnh kích thích, rất nhanh khiến hắn bình tĩnh trở lại. Như vậy, thân phận mới này, thật ra không hẳn là chuyện xấu. Thân là nam phụ số hai, hắn nắm chắc có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với nam nữ chính, vừa lúc thuận tiện ngăn cản hoặc chia rẽ tình cảm chớm nở giữa bọn họ, tuyệt đối là điều kiện có lợi nhất.

Về phương diện khác, là nam phụ số hai của <Ác ma nam thần bá đạo>, được ông trời ưu ái phát thưởng bàn tay vàng, hắn hoàn toàn có đầy đủ ưu thế để thực hiện kế hoạch.

Hơn nữa, việc này đối với một diễn viên suốt năm năm đóng vai phụ không quan trọng mà nói, đây tuyệt đối là một cơ hội tốt để mài giũa kỹ năng diễn xuất của mình, hoặc là nói, cơ hội để hắn phô bày thực lực —— Phó Diệc Sâm chỉ có thể lạc quan nghĩ.

Dựa vào tường gạch được lau đến sáng bóng, Phó Diệc Sâm lấy tốc độ nhanh nhất chỉnh lý một số thông tin về nam phụ số hai Hạ Hầu Minh. Không thể không nói, dàn nam phụ trong cuốn ngôn tình Mary Sue này, so với đại đa số nam phụ trong phim thần tượng hắn biết, tuyệt đối chỉ có hơn chứ không có kém, để tổng kết ra đám nhân vật đó cũng mất vài phút đồng hồ.

Thứ nhất, người có quan hệ thân thiết với nam chính (bạn bè hoặc anh em), từ khí độ đến bề ngoài đều không thua kém nam chính, nhưng thường sẽ đứng ở vị trí hỗ trợ nam chính.

Thứ hai, nhân vật Boss số một, tiền tài quyền thế địa vị so với nam chính chỉ hơn chứ không kém, hơn nữa luôn cường thế chiếm đoạt nữ chính, nhưng mãi mãi vẫn không có được.

Thứ ba, gia cảnh ưu việt, năng lực xuất chúng, sự nghiệp thành công, đẹp trai bức người, nhưng cho dù bọn họ hi sinh vì nữ chính nhiều thế nào, cuối cùng đều sẽ bị nữ chính cự tuyệt.

Thứ tư, đẹp trai giàu có, anh tuấn phi phàm, thậm chí có chút phong lưu, nhưng chỉ si tình với nữ chính, không tiếc vì cô mà liều lĩnh, bất quá cho dù cố gắng đến thế nào cũng không chạm được đến trái tim nữ chính.

Thứ năm, chính là người mà vì yêu mà buông tay, thành toàn cho nam nữ chính, sau đó ảm đạm cô đơn, cũng có thể cùng nữ phụ số 2 hoặc nữ phụ số n gượng ép thành đôi.

Tóm lại chính là một bộ ấm chén (1), mà Hạ Hầu Minh thân là nam phụ số hai trong tiểu thuyết Mary Sue vườn trường, hiển nhiên không thể thoát khỏi những con đường trên. Xuất thân từ một quân nhân thế gia, thân phận cao quý địa vị hiển hách, còn có thể lực hơn người, trí tuệ xuất chúng, từ nhỏ đã được rất nhiều vị trưởng bối ưu ái; lớn lên vô cùng đẹp trai, cộng thêm văn võ toàn tài, ở trường nhất định là nhân vật phong vân đứng đầu; mặc dù khí thế rất lãnh liệt, rất dọa người, nhưng đương nhiên là một tên trong nóng ngoài lạnh, hơn nữa sau khi rơi vào lưới tình với nữ chính, chỉ còn hai chữ – si tình.

Ngoại trừ việc không chiếm được trái tim của nữ chính, nam phụ Hạ Hầu Minh một thân khốc suất cuồng bá duệ không thua kém nam chính, nhưng dù vậy, cũng không thể thoát khỏi số phận nam phụ. Yêu nữ chính lọ lem đến đau lòng, nhưng nữ chính chỉ có thể chọn một, vì thế nam phụ bên ngoài mỉm cười trong tim nhỏ máu nhìn hai người kia tú ân tú ái, chính mình lại buồn bã thương tâm.

Đương nhiên, tuy rằng nam phụ lựa chọn buông tay nữ chính, nhưng tâm tình hắn cũng là một mảnh chết lặng, tuyệt đối sống không quá tốt, như vậy mới diễn tả ra rằng hắn yêu nữ chính rất sâu đậm, đây chính là quy luật bất thành văn của Mary Sue: “Tất cả đều không kiềm chế được yêu tôi”.

Phó Diệc Sâm nghiên cứu nhân vật đã thành thói quen, rất nhanh đã vạch ra vài điểm mấu chốt, từ cách thức suy nghĩ, đến hành vi biểu tình… đều phán đoán vô cùng chuyên nghiệp. Sau đó hắn hít sâu một hơi, bước ra khỏi phòng tắm.

“Thiếu gia, bữa sáng đã đổi sang món khác.”

Phó Diệc Sâm vừa mới mở cửa, Tề thúc liền cung kính tiến lên tiếp đón. Lúc này Phó Diệc Sâm mới nhớ ra, ban nãy hắn không chú ý hình như có nói không thích ăn bít tết đầu bếp chuẩn bị, hắn bây giờ là Hạ Hầu Minh, không phải Phó Diệc Sâm.

Vì thế, Phó Diệc Sâm không nhẹ không nặng “ừ” một tiếng, sau đó theo trí nhớ của Hạ Hầu Minh, miêu tả lại căn nhà cao cấp này, bình tĩnh hướng tới bàn ăn siêu cấp của mình, vừa lớn vừa xa hoa. Đãi ngộ cấp độ hoàng gia thế này, mặc dù xuất hiện ở một gia tộc quân nhân rất không hợp lý, nhưng một màn này thành công chọc mù hai mắt Phó Diệc Sâm.

Phó Diệc Sâm mặt không đổi sắc ngồi vào ghế thứ mười một trên bàn ăn, sở dĩ có thể chuẩn xác tìm được vị trí của mình, là do bữa sáng của hắn đã đặt sẵn ở đó, mà lúc này cả một cái bàn lớn như vậy chỉ có mình hắn, trừ hắn ra không còn ai khác.

Dao nĩa đặt cẩn thận hai bên, Phó Diệc Sâm liếc mắt nhìn bữa sáng của mình, thật phong phú. Xúc xích, thịt xông khói, cà chua, bánh mì nướng, trứng ốp la… Mỗi món đều đặt ở vị trí vô cùng thích hợp, không khác gì một bữa tiệc cho kẻ sành ăn.

Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc cầm lấy ly sữa uống một hơi —— tự an ủi. Bên cạnh hắn, ngoại trừ Tề thúc vẫn luôn cung kính, còn mọc thêm hai nữ hầu gái và một ông chú thân thể béo tròn mặc trang phục đầu bếp, mấy người ai nấy đều cung kính, mặt mang tươi cười nhìn Phó Diệc Sâm —— ăn sáng.

【 Hầu gái Tiểu An, hầu gái Tiểu Lệ, đầu bếp chú Chung. 】 Tiếng nói máy móc hợp thời vang lên.

Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc mày khẽ giật, sau đó cắt ra một miếng xúc xích đưa vào miệng, chậm rãi nhai, sau đó chân mày cau lại, “Không đủ mặn.”

Mấy người vây quanh thần sắc biến đổi, nhất là đầu bếp, nhưng sau khi kinh ngạc qua đi, hắn lập tức khom người nói, “Thiếu gia thứ lỗi, lần sau tôi nhất định chú ý.”

Phó Diệc Sâm cũng không trả lời, giữ nguyên nét mặt tiếp tục ăn. Dưới đáy lòng, Phó Diệc Sâm yên lặng bổ sung một câu, thật ra hắn quen ăn mặn, hơn nữa, hắn từ trước tới giờ chỉ thích đồ ăn kiểu Trung, cho nên… “Còn nữa, sau này chỉ làm thức ăn kiểu Trung.”

Năm người ở đây đều kinh ngạc, nhưng chỉ một giây, Chung thúc liền vội vàng đáp lại, dù sao tôn chỉ của bọn họ là cung cấp cho chủ nhân sự phục vụ tốt nhất.

Phó Diệc Sâm vẻ mặt bình tĩnh, đáy lòng lại tràn lên một trận kích động khó hiểu. Không phải bởi vì khoái cảm áp đảo kẻ khác, thân là một người yêu diễn xuất như mạng sống nhưng luôn không có cơ hội tỏa sáng, lần này hắn không những có thể tự do phát huy, lại còn có thể tùy thích diễn theo ý mình. Dù sao trừ bỏ những diễn biến chính ghi trong sách, còn lại diễn viên đều có thể bổ sung tình tiết, hơn nữa không có kịch bản cụ thể, quả thật khiến người kích động.

Ăn sáng xong xuôi, Phó Diệc Sâm đưa tay nhìn đồng hồ vạn đô, vừa vặn là 7:35. Trong nguyên tác nhiều lần nhắc tới, Hạ Hầu Minh do hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng mà ý thức và tác phong luôn quân chính nghiêm minh, rất cố chấp với thời gian, không chỉ như thế, từ sinh hoạt, làm việc đến nghỉ ngơi đều vô cùng có quy luật, càng không phải người tùy tiện làm bậy.

Mặc bên ngoài áo khoác đồng phục, Tề thúc tự mình cầm lấy túi xách của hắn đi theo ra xe. Mà lúc này, tài xế sớm đã cung kính giúp hắn mở cửa.

“Thiếu gia, mời.”

【 Tài xế tư nhân, A Nguyên. 】

Tuy rằng hệ thống phun tào rất thiếu đòn, nhưng công năng cung cấp thông tin ngược lại rất đáng được khen ngợi. Bất quá, lúc này Phó Diệc Sâm nhìn chằm chằm vào ô tô sang trọng xa xỉ trước mặt, mặc dù trên mặt không gợn sóng, nhưng trong đầu lại lung tung lóe lên vài chữ “quan chức tham nhũng”, “vi phạm pháp luật”.

Bảy rưỡi bắt đầu xuất phát, hai mươi phút sau đến Trung học Tinh Dao, sau đó lại mất mười phút đi bộ đến ban một năm ba, vừa vặn là lúc học sinh Tinh Dao chấm dứt giờ tự học nửa tiếng, không chỉ thành công tránh thoát làn sóng vây xem của đám học sinh, còn không phải tham gia tiết học nhàm chán vô vị kia.

Đây chính là cách đến trường của Hạ Hầu Minh trong nguyên tác, đương nhiên, Phó Diệc Sâm lý giải rằng chỉ có tên tác giả khoa trương, hành văn ấu trĩ kia mới có thể viết ra tình tiết như vậy.

Bất quá thật không khéo, Phó Diệc Sâm mới đến phải dùng thêm chút thời gian để thích ứng với nhân vật, vì thế đại khái hắn trễ năm phút đồng hồ.

Nhưng chỉ cần năm phút đồng hồ, cửa lớn vĩ đại trung học Tinh Dao đã bị vây chặt như nêm cối, 8:03, tiết tự học mới kết thúc ba phút trước mà thôi.

“A a a! Nhìn kìa!” Tiếng hét chói tai như thấy quỷ.

“Là… Là là Hạ Hầu học trưởng!” Kinh diễm đến si ngốc.

“Trời ơi thật sự là Hạ Hầu học trưởng!” Kích động đến sắp ngất.

“Thật đẹp trai, nam thần a a a a nam thần!” Đại khái là bệnh thần kinh?



Trong nháy mắt Phó Diệc Sâm bước ra khỏi xe, lập tức đối mặt với tình trạng như vậy. Mặt không đổi sắc quét mắt một vòng giống như lúc hắn gặp phải biển fan, Phó Diệc Sâm trên mặt bình thản, thậm chí mang theo vài tia lạnh lùng thiếu kiên nhẫn, trong lòng lại nhịn không được tán thưởng một tiếng, “Đi thành nhóm rất đoàn kết, nhưng biểu hiện hơi khoa trương.”

Chỉ có điều, trong lúc Phó Diệc Sâm đang âm thầm tán thưởng, ánh mắt lạnh như băng vô thức nhìn về hướng nào đó nhiều hơn vài giây.

“A a a a! Hạ Hầu học trưởng anh anh anh… Anh ấy nhìn tôi!”

“Ôi trời, cô ta xỉu rồi!”

Phó Diệc Sâm: không phải hơi khoa trương, mà là quá mức khoa trương.

Vươn tay tiếp nhận túi xách từ A Nguyên, Phó Diệc Sâm bình tĩnh đi thẳng về phía trước, mặc dù cửa chính bị bao vây thành ba tầng trong ngoài, nhưng mà khí tràng của Phó Diệc Sâm quá mạnh mẽ. Mỗi bước chân, đều ép người người đang sôi nổi vây quanh lùi lại. Mặc dù đang trong trạng thái cuồng nhiệt si mê, nhưng đám nữ sinh này vẫn không quên cầm di động chụp, ba trăm sáu mươi độ không chừa góc nào.

Nhưng, ngay khi Phó Diệc Sâm cuối cùng cũng sắp thoát khỏi biển người, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng thét chói tai, tiếp đó tiếng thét chói tai ngày càng lan rộng, đồng thời toàn bộ di động đang hướng về Phó Diệc Sâm không hẹn mà lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xoay chuyển một trăm tám mươi độ.

Phó Diệc Sâm quay đầu lại, chỉ thấy trước cổng trường một chiếc xe màu đen sang trọng không biết tên chậm rãi dừng lại, mà đám học sinh vừa nãy còn vây quanh mình như ong vỡ tổ ầm ầm chạy ngược lại, giống như ngửi thấy mật ngọt, xô đẩy nhau về phía trước, sợ không đoạt được miếng mồi thơm ngon.

Mà biểu hiện của họ, so với ban nãy càng thêm đoàn kết, càng thêm phô trương. Dù sao bắt gặp Hạ Hầu học trưởng sau giờ tự học là do bọn họ may mắn, nhưng vị này, mới là nguyên nhân thật sự khiến bọn họ vừa kết thúc giờ học đã chạy nước rút trong vòng hai phút ra đến cổng trường a.

“A a a a ~ Thẩm học trưởng thật đẹp trai!”

“Nam thần a a a a nam thần thật đẹp, kiểu tóc thật ngầu!”

“Quả nhiên, không có ai đẹp trai hơn Thẩm học trưởng.”

“Thẩm học trưởng đây là thư tình em viết cho… A!” Bị một bàn tay đẩy ra.

“Cút ngay, học trưởng anh nhìn em đi nhìn em… A!” Như trên.



Cảm thấy khá thú vị, Phó Diệc Sâm trong đầu tự động hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên nam chính Thẩm Thiên Dục lên sân khấu ghi trong nguyên tác, tác giả Mary Sue dùng ước chừng một chương để miêu tả khoảnh khắc này, hiện tại là đang bày ra trước mặt hắn sao? Quang mang vạn trượng, bá đạo kiêu ngạo, là vương giả trong vương giả trường học —— đây là nam chính Thẩm Thiên Dục.

Phó Diệc Sâm chân mày cau lại, sau đó quyết đoán xoay người, thoát thân. Nhưng, hắn còn chưa đi được mấy bước, tiếng thét phía sau đột nhiên ngày một cao, thẳng đến một độ cao không hình dung nổi. Hắn đang buồn bực, chợt cảm thấy sau lưng có một đường nhìn mãnh liệt không thể xem nhẹ, khí tràng hào quang nhân vật chính có khác, không thể rời mắt.

Một cái quay đầu, bên cạnh đã nhiều thêm một nam sinh chiều không kém hắn là bao. Nhưng cũng bởi vì trong phút chốc quay đầu đó, “đùng đoàng” vài tiếng, Phó Diệc Sâm dường như nghe thấy tiếng sét đánh bên tai liên tục, đánh cho hắn nội thương, đầu óc trống rỗng, Phó Diệc Sâm hoàn toàn không phòng bị ngã xuống.

Tầm hai giây sau đó, Phó Diệc Sâm ôm nửa dây máu sống lại, hắn nghe thấy giọng nói trời phú mang theo từ tính trêu đùa mình, “Thật thần kì nha Hạ Hầu, hôm nay không ngờ cậu đến muộn năm phút đồng hồ.” Vẻ đẹp thần linh, thanh âm ma mị, đại khái chỉ đến vậy là cùng.

Đợi Phó Diệc Sâm phản ứng kịp, đã là hai giây sau đó, Phó Diệc Sâm cố gắng che dấu khóe miệng co giật, trong lòng vô cùng nóng nảy.

Cho nên, vì sao tên nam chính khốc suất cuồng bá duệ, vẻ đẹp như thần, tính cách như ác ma Thẩm Thiên Dục này lại giống như đúc nam thần giá trị nhan sắc hàng đầu, diễn xuất hàng đầu – Tô Trạm vậy?

Chú thích:

(1) Một cái cốc là bi kịch, một bộ ấm chén là vô cùng bi kịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.