Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 12




Là tướng lĩnh mới, Lăng Húc tuyệt đối không thể nói đủ tư cách.

Hắn thiếu kiên trì, tính khí nóng nảy, một lời không hợp liền nhấc thương lên. Hắn có vọng chiến đấu vô cùng mãnh liệt, bình thường khi không có biện pháp hợp lý nào thì càng thích hợp để hắn đảm nhiệm tiên phong, nhưng hắn không phải võ tướng. Bây giờ nhân thủ không đủ, hắn cũng chỉ có thể cố gắng kiên trì rồi.

Lăng Húc cũng là cảm thấy như vậy, từ khi rời Thương châu, tâm tình của hắn luôn luôn không tốt.

Chết tiệt, cái gì cũng không thuận lợi.

Huyến luyện trong thời gian ngắn, chính là nhét vào trong đầu Lăng Húc chút ít thông tin cơ bản nhất, mà bây giờ còn sót lại bao nhiêu thì cũng chỉ có trời mới biết (chả còn nhớ gì nữa ấy -DG).

Nhìn mọi người trước mặt õng ẽo đội hình rời rạc, sắc mặt hắn liền trở nên âm trầm. Đội ngũ dưới trướng Hạc, luôn luôn chỉnh tề, rất có phong cách. Đội ngũ dưới trướng mình, tuy rằng cũng miễn cưỡng được coi là chỉnh tề, nhưng giống như một khối bánh bích quy rời rạc xốp giòn, hơi dùng chút lực liền vỡ nát.

Hành quân cũng không thuận lợi, thực lực những kẻ này chưa nói yếu kém, hành quân cũng thực sự như rùa bò, hắn hận không thể đem tất cả bọn họ một thương đâm chết, sau đó mình đơn thương độc mã đánh tới Quang Minh châu.

Nếu không phải dưới tay hắn có tốp người Vu Thanh Y này, tình huống sẽ càng không ổn. Đám người Vu Thanh Y xuất thân Châu Nam, đối với binh đoàn gì đó, từ nhỏ cũng rất quen thuộc.

Binh yêu cầu hắn cùng Hạc từng người tổ chức một chi binh đoàn.

Lăng Húc lấy con cháu Châu Nam Vu gia làm nòng cốt, rốt cuộc là truyền thừa của chòm Bạch Dương, mọi người là cùng một con đường. Vu gia đệ tử cùng lắm có mấy trăm người, chỉ dựa vào bọn họ chống đỡ không nổi một cái binh đoàn, hắn lại chọn lựa một ít kẻ tu tập thương thuật thực lực không tồi bổ sung vào trong đó, mới miễn cưỡng đủ một cái binh đoàn.

Chi binh đoàn hoàn toàn mới này tên là Ngân Sương kỵ, tên này là tên binh đoàn duy nhất hắn có thể nghĩ đến.

Chỉ là...

Nhìn đám lộn xộn trước mắt, trong lòng Lăng Húc cười gượng gạo, so với chi Ngân Sương kỵ truyền kỳ kia, cái đoàn người này của mình ngay cả xách giày đều không xứng. Lão sư nếu biết rõ mình làm hỏng danh tiếng Ngân Sương kỵ như thế, không biết có tức giận đến nỗi bò ra khỏi quan tài hay không.

Được rồi, không nghĩ nhiều như vậy nữa.

Tâm tình rối loạn, Lăng Húc ngồi xuống, ngân thương đặt ở trên đùi, xuất thần xem rang đoàn thật lớn tại năng lượng hải phía xa. Trong năng lượng hải đi bộ bôn ba cũng không dễ dàng, đám người Vu Thanh Y còn tốt, có bí bảo, bình thường cũng tu luyện khắc khổ, bình thường lang thang trong năng lượng hải. Những binh lính mới tuyển tới kia, lúc này trài qua những chuyện này, ai nấy kiệt sức, ngã trái ngã phải.

Tốc độ hành quân đều bị những tay mới này làm liên lụy, chậm như rùa bò. Nhưng Lăng Húc cũng thử qua, mặc cho hắn quở trách đánh đập thế nào, năng lực bọn chúng cũng chỉ vậy.

Sớm biết vậy, còn không bằng dùng Châu Nam năm tộc đệ tử, Lăng Húc có chút hối hận. Nhưng những hối hận này đảo mắt liền biến mất, ngoại trừ Vu gia, các nhà khác đều không dùng thương, đưa tới hắn cũng không biết chỉ huy ra sao. Hắn chỉ lấy Vu gia đệ tử, bốn nhà khác tất cả đều đưa cho Hạc, để Hạc đi đau đầu.

Vu Thanh Y thấy Lăng Húc thần sắc khó chịu, không khỏi lên tiếng an ủi: "Đại nhân không cần phiền lòng, vừa mới bắt đầu đều là như vậy."

Lăng Húc nghe lời này càng thêm phiền muộn rồi.

Tuy rằng đối với võ tướng hắn không hiểu, tình huống hiện tại như vậy, cũng không bất ngờ, nhưng đối với Lăng Húc tâm cao khí ngạo mà nói, bảo hắn thừa nhận thất bại, năng lực thấp, quả thực còn khó chịu hơn so với giết hắn.

Hắn thần sắc bất thiện mà trừng mắt Vu Thanh Y một cái. Vu Thanh Y co rụt đầu lại, ngượng ngùng thối lui đến một bên. Bọn họ cùng theo Lăng Húc tu luyện thương pháp, rõ ràng tính khí đại nhân, chọc giận đại nhân chính là một thương đâm tới.

Lăng Húc nắm cán thương, bang bang phanh phanh gõ đầu mình, binh sĩ xung quanh gian nan mà nuốt nuốt nước bọt, vội vàng ngồi xa một chút.

Không được! Mình phải nghĩ ra biện pháp tốt, tiếp tục như vậy không được, danh tiếng Ngân Sương kỵ hắn có thể không quản, nhưng vì hắn mà dẫn đến chiến tranh thất bại. Vừa nghĩ đến ánh mắt khinh bỉ của Đường thần kinh, Lăng Húc cảm thấy mình nhất định sẽ phát điên.

Binh đoàn của mình cũng gọi là Ngân Sương kỵ, cũng không thể quá kém.

Làm sao bây giờ?

Hắn nghĩ đến Ngân Sương kỵ, trong lòng chợt động, Ngân Sương kỵ năm đó làm sao để huấn luyện?

Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng hiểu rõ, mình kế thừa chính là truyền thừa của Ngân Sương kỵ. Nhưng hắn chỉ quan tâm đến vũ kỹ bên trong Ngân Sương kỵ truyền thừa, đối với binh đoàn gì gì đó, không có chút nào hứng thú.

Hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ tạo ra một các binh đoàn chết tiệt.

Quả thực đáng chết!

Được rồi, biện pháp hắn có thể nghĩ đến chỉ có Ngân Sương kỵ. Hắn vắt hết óc cẩn thận hồi ức lại bộ phận đã từng bị mình bỏ qua bên trong truyền thừa của Ngân Sương kỵ kia. Nhưng hắn ngẫm lại ra sao cũng chỉ là một mảnh trống rỗng.

Cộp, đang tức muốn bể phổi Lăng Húc gõ đầu mình một cái cán thương.

Bỗng nhiên, hắn nhớ tới một thứ đồ vật, Ngân Sương dương giác ấn.

Ngân sương dương giác ấn trong tay hắn đã rất lâu, hắn luôn không quá để ý tới, bởi vì thứ này là binh phù của Ngân Sương kỵ. Lúc đó, khi chia của(tiền tài), Đường Thiên đưa Ngân Sương dương giác ấn cho hắn cũng chỉ là bởi vì thứ này cùng hắn có một điểm sâu xa như vậy.

Rất chú trọng chiến đấu cá nhân (solo), Lăng Húc đối với Ngân Sương dương giác ấn không có chút nào hứng thú, lúc này bị ép tới mức này rồi mới đột nhiên nhớ tới mình còn có một thứ như thế.

Hắn lấy Ngân Sương dương giác ấn ra, cẩn thận kiểm tra.

Ngân Sương dương giác ấn tạo hình rất đơn giản, hai đạo dương giác thẳng tắp như kiếm, trên ấn có khắc huy chương Ngân Sương kỵ.

Thứ này dùng như thế nào?

Lăng Húc đưa nó đến trước mắt lật tới lật lui, lại không phát hiện cách dùng ra sao.

Nếu đã gọi là ấn, vậy hẳn chính là dùng để đóng dấu, Lăng Húc nghĩ bừa. Nhưng đóng như thế nào chứ? Lăng Húc nhìn trái nhìn phải, binh sĩ xung quanh đã sớm sợ đến nỗi chạy ra xa, mười trượng xung quanh không có người.

Lăng Húc thấy thế, tay phải nắm Ngân Sương dương giác ấn đè lên lòng bàn tay trái mình một cái.

Một cái huy chương Ngân Sương kỵ rõ ràng khắc ở lòng bàn tay hắn.

Không có phản ứng?

Lăng Húc nhìn chằm chằm nửa ngày, cũng không có chút phản ứng nào, lập tức thất vọng vô cùng.

Ngay trong lúc hắn chuẩn bị ném Ngân Sương dương giác ấn trở lại, bỗng nhiên hắn nghe được âm thanh của Phong Linh(chuông gió), hắn không khỏi ngẩn ra.

Dương giác phong linh treo trên ngân thương, không gió tự lay động.

Âm thanh Phong linh réo rắt, giống như xuyên qua năm tháng, đi tới trước mặt hắn. Tầng tầng rung động lấy Dương giác phong linh làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía. Chú ý lên Dương giác phong linh, Lăng Húc không có chú ý tới huy chương Ngân Sương kỵ trên lòng bàn tay mình đang sáng lên sương mù quang mang.

Rung động nổi lên toàn bộ doanh địa.

Cảnh sắc xung quanh vặn vẹo, ai nấy giống như bị làm định thân pháp, kinh hãi phát hiện mình không cách nào nhúc nhích.

Lực lượng cầm cố mình cực lớn, Lăng Húc thử giãy dụa, nhưng không thể nhúc nhích mảy may. Hắn không những không có kinh dị, trên mặt trái lại toát ra vẻ mừng như điên, không sai, chính là như vậy, hắn bỗng nhiên nhớ tới mình có một lần học tập Bạch Dương ngôi sao thương thì đã từng rơi vào ảo cảnh tương tự. Ở trong tràng ảo cảnh kia, những thân ảnh như là kia, hướng hắn thể hiện thế nào mới là Bạch Dương ngôi sao thương chân chính.

Điểm sáng mênh mông giống như ngôi sao trong Năng lượng hải biến mất, không khí ở dưới chân đang xuất hiện mặt đất. Mặt đất không ngừng kéo dài, chúng như bùn hướng phía dưới tràn xuống, hướng về phía trước kéo dài hóa thành từng tòa ngọn núi.

Trong nháy mắt, bọn họ đứng trên đồi núi.

Thân thể Lăng Húc chuyển động, lực cầm cố toàn thân đột nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Một lũ gió nhẹ tràn tới, chuông âm thanh như là lập tức khiến chân lông hắn dựng đứng, , lớn tiếng hô to: "Chuẩn bị chiến đấu!"

Các binh sĩ xung quanh hoàn toàn chìm ở trong kinh hãi, vừa rồi còn ở năng lượng hải, thế nào đột nhiên biến thành một địa phương hoàn toàn xa lạ? Trong mắt mỗi người không kiểm soát được toát lên sự sợ hãi vô cùng, chuyện vượt quá tưởng tượng như thế khiến ai nấy cảm thấy sởn tóc gáy.

Vu Thanh Y cũng vô cùng kinh hãi, nhưng hắn nghe thấy Lăng Húc cảnh báo, còn cố gắng kiềm chế kinh hoảng trong lòng, giãy dụa đứng lên.

Mấy tên binh sĩ lá gan khá lớn cũng lác đác mà đứng lên.

Với tốc độ phản ứng như vậy, đổi là bình thường, Lăng Húc không nói hai lời, tuyệt đối mỗi người trước quất mười côn. Nhưng lúc này, Lăng Húc lại quản không nổi những kẻ này, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm tiểu đồi núi phía trước.

Dương giác phong linh âm thanh quen thuộc, từ bên kia đồi núi nhỏ truyền đến.

Quả nhiên, lại là một dạng này!

Lăng Húc đã quản không nổi chửi um lên rồi, xách ngược ngân thương làm côn, đối với binh sĩ đang ngồi trên đất đổ ập xuống một trận quất mạnh.

"Đứng lên!"

"Tất cả đều đứng lên cho ta!"

...

Một trận loạn quất này, cuối cùng kéo đám binh sĩ mới đang chìm trong kinh hoảng này trở về. Ngược lại, Vu gia đệ tử phản ứng tốt hơn nhiều, bọn họ dù sao cũng từng trải qua một hai lần chiến đấu. Nhưng đám binh sĩ mới tuyển kia, hoàn toàn không biết gì.

Từng thân ảnh bạch y ngân thương xuất hiện trên đồi núi nhỏ.

Hít…, Vu Thanh Y bọn họ không khỏi đảo quất một ngụm lãnh khí (khí lạnh), ai nấy sắc mặt trắng bệch, đây là thứ quỷ gì?

Bạch y ngân thương, dưới khố cưỡi một loại dương song giác như kiếm, Thế nhưng phía dưới bạch y, lại không phải vật còn sống, mà là một đoàn vụ khí. Mặt bọn họ cũng hoàn toàn là một đoàn vụ khí, không có ngũ quan, không có con mắt.

Thứ cổ quái như thế tự nhiên khiến người sợ hãi.

Hơn nữa...

Mọi người đều không kiểm soát được nhìn về phía Lăng Húc, bởi vì một thân trang phục bạch y ngân thương này, như là cùng Lăng Húc giống nhau như đúc, ngay cả Dương giác phong linh treo trên ngân thương cũng giống nhau như đúc.

"Chuẩn bị chiến đấu!"

Lăng Húc rống giận, như lâm đại địch.

Những thân ảnh trên tiểu đồi núi kia chỉ có năm mươi người, nhưng khí thế năm mươi người phóng ra lại vượt hơn xa đám gà mờ phía sau hắn. Năm mươi danh kỵ sĩ không có phát ra thanh âm, bọn họ ngồi ở trên lưng Kiếm giác tuyết dương, không chút động đậy.

Tuy rằng mặt những kỵ sĩ kia là một đoàn vụ khí, nhưng Lăng Húc lại có thể rõ ràng mà cảm thụ được, ánh mắt bọn họ rơi vào trên người hắn,

Đối phương rõ ràng không có biểu tình, nhưng không biết vì sao, Lăng Húc cảm thụ được đối phương khinh miệt không chút nào che lấp.

Không sai, chính là khinh miệt.

Thẳng mặt khinh miệt.

Mặt Lăng Húc soạt một cái đỏ bừng, thẳng mặt khinh miệt, như là giống như roi quất tại trên mặt hắn.

Hỗn đản! Hắn lúc nào bị người khinh thường qua?

Trên sườn núi, năm mươi danh kỵ sĩ, bọn họ đưa lên ngân thương trong tay, thôi động Kiếm giác tuyết dương dưới thân, từng bước nhỏ đi tới. Động tác của bọn họ chỉnh tề, dù di chuyển, đội ngũ vẫn chỉnh tề được như đao cắt.

Đồng tử màu cam của Lăng Húc thoáng cái bị đốt cháy, lúc này trong đầu hắn hoàn toàn không có chút tạp niệm nào khác, chỉ có một cái ý nghĩ.

Giết chết bọn họ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.