Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 8-2




“Đông đi, xuân đến; Đông lại đi, Tiểu Ngũ Tiểu Lục vì sao vẫn còn chưa trở về ~”

Tiểu Tam đã bị mê trận của A Nhị vây khốn hai canh giờ, từ bên trong trận nhìn ra, bên ngoài tất cả đều là sương mù, nếu không đi đúng đường, không phải bị đá làm vấp té, thì cũng bị lá trúc bay vụt đến cắt rách quần áo.

Trong đầu hắn đang có phiền nhiễu, cái tên tiểu tử Triệu Tiểu Xuân kia cố tình lại ở bên ngoài nói không ngừng.

“ Ai, Tiểu Ngũ Tiểu Lục a, các ngươi lúc nào mới định trở về cho Tam ca nhìn mặt a ~”

Tiểu Xuân ở bên ngoài dùng cái lò nhỏ nấu dược, nước thuốc đen sẫm sôi lăn tăn, dược liệu đỏ, xám, trắng, nhìn không màu sắc gì theo nước liên tục sôi lên, nhìn vô cùng đáng sợ, nhưng lại là phương thuốc vô cùng bổ dưỡng do Thần Tiên Cốc sở chế.

A Nhị cầm ghế dựa ngồi ở cách đó không xa lật xem một quyển sách cũ nát, một bên nhìn Tiểu Tam đang loay hoay trong trận pháp.

Tuy rằng thoáng có chút không đủ, nhưng bước tiến của Tiểu Tam coi như ổn định, chỉ cần cân nhắc thêm một chút, liền có thể từ bên trong trận đi ra.

Quả nhiên, A Nhị mới lật đến trang sách tiếp theo, liền nghe thấy Tiểu Bát sư đệ kêu lên: “tam sư huynh ngươi làm gì đem ta ném vào bên trong trận, dược của ta dược còn chưa ngao xong, đó là dược để lát nữa đem cho sư phụ uóng a! Ai u ai u, mấy cục đá này tại sao lại đau tới như vậy, nhị sư huynh thả ta đi ra ngoài đi a!”

A Nhị không nói chuyện, ngược lại Tiểu Tam vừa ra khỏi trận lại phất phất xiêm y, thản nhiên nói: “muốn chết sao, Tam ca ca muốn ngươi cũng được luyện tuyệt kỹ của Nhị ca ca, đi ra mới có cơm ăn.”

“dược của ta, dược của ta!” Tiểu Xuân ở bên trong mê trận bắt đầu la hét.

“ Còn bao lâu thì được?” Tiểu Tam hỏi.

“ Không đến nửa canh giờ, đợi đến khi bột phấn hiện lên thì liền lấy ra.” Tiểu Xuân tiếp lại “Ai nha”, hô nói: “Lục trúc vì sao lại nhanh như vậy, Tử Trúc lại xoay vòng vòng làm ta choáng váng đầu óc!” Thanh âm kia nghe vào tai có vẻ rất kinh hách, nhưng dù sao Tiểu Xuân cũng hiểu, hai vị sư huynh này sẽ không để hắn gặp chuyện không may.

Tiểu Tam đi đến ngồi xuống một cái ghế khác bên cạnh A Nhị, quần áo bên trên bị rách vài chỗ, hắn mệt mỏi, sau khi dựa vào lưng ghế liền lười ngồi dậy.

“ Cái trận ngươi bố trí cũng thật tàn ác, hại ta mất cả một buổi sáng mới chui ra được.” Tiểu Tam đầu chuyển về phía Tiểu Xuân, nhìn bát sư đệ của hắn ở trong trận pháp gọi tới gọi lui.

“ Trong tám sư huynh đệ, võ công của ngươi yếu nhất, tối nay ta sẽ dạy ngươi vài cái trận pháp, ngươi nếu như có thể xuất cốc, ngươi học vài thứ sẽ có thể phòng thân.” A Nhị dừng một chút, sau đó nói:” Tiểu Xuân không học qua Ngũ Hành Bát Quái trận, ngươi đem hắn ném vào như vậy, sợ là phải đến ngày mai mới ra được.”

“ Hắn bình thường đều chuyên tâm vào thảo dược, võ công cũng không học được mấy chiêu, cho nên càng phải luyện nhiều! huống hồ cái đầu của hắn lại khôn khéo như vậy, nói không chừng đến nửa đêm đã có thể đi ra rồi.” Tiểu Tam nhìn Tiểu Xuân ở trong trận pháp, một hồi nghi hoặc, một hồi lại cười tươi như hoa, đột nhiên cảm giác sư đệ này thoạt nhìn vì sao lại ngốc như vậy.

Bất quá kia cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.

Triệu Tiểu Xuân cổ linh tinh quái, khỉ cũng chưa chắc có thể so được với hắn.

Tiểu Tam suy đoán có lẽ qua vài năm nữa, khinh công của mình cũng đuổi không kịp người này.

Chỉ là Tiểu Tam tựa lưng vào ghế ngồi nhìn nhìn, đột nhiên cảm giác gương mặt Tiểu Xuân tựa hồ có chút quen thuộc, giống như từng gặp qua ở nơi nào.

Vì thế hắn cứ như vậy suy nghĩ a suy nghĩ, một đôi mắt nhìn chằm chằm Tiểu Xuân, nhưng lại không biết cảm giác quen thuộc kia là từ đâu mà đến.

Tiểu Xuân ở bên trong trận, sau lưng đột nhiên phát lạnh, hắn bị trận pháp làm cho đầu óc choáng váng, nhưng vẫn biết được phương hướng của A Nhị cùng Tiểu Tam.

Tiểu Xuân hướng bọn hắn hô: “sư huynh, là trời chuyển mây sao? Sắp đổ mưa sao? Da ta cảm giác âm phong từng trận!”

Suy nghĩ của Tiểu Tam bị đánh gãy, mới vừa nghĩ đến đâu cũng quên mất. Hắn mở miệng nói: “Đang chính ngọ, mặt trời lớn như vậy, âm phong từ đâu đến? Cũng đừng nghĩ đến chuyện đợi sư phụ tỉnh lại liền sẽ thả ngươi đi ra, chuyên tâm phá trận đi, đầu của ngươi nếu chỉ là đặt trên cổ để trang trí, sư huynh ta không ngại bữa tối tiền thay ngươi cắt nó xuống.”

“Ai ai ai!” Tiểu Xuân gọi.

Tiểu Tam không để ý tới hắn.

Một lát sau, Tiểu Tam đứng dậy đem nồi thuốc bưng lên, lưu loát đem vải thưa tháo ra, vừa đem thuốc bổ đặc sệt chứa đựng tinh hoa các loại dược thảo bưng lên đã thấy A Nhị đến bên cạnh hắn, sau đó hai người cùng đi vào phòng Bách Lý Huyền Hồ.

Một người đỡ sư phụ ngồi dậy, một người uy dược, rồi sau đó A Nhị thay sư phụ nhà hắn mặc xiêm y, cùng hắn đi dạo một vòng bên trong cốc, Tiểu Tam đi theo một bên, vừa đi vừa đem điểm tâm bữa sáng cho sư phụ ăn.

Hai người thay phiên ở cạnh sư phụ từ lúc bưng thuốc cho đến khi đánh cờ rồi ngồi đọc sách, Bách Lý Huyền Hồ lại lần nữa mệt nhọc, họ đưa người về phòng, toàn bộ đều làm vô cùng lưu loát.

Đi dọc trên hành lang trúc, không nhanh không chậm, cước bộ của hai người vừa vặn đều nhau.

Bọn họ sóng vai mà đi như vậy đã không dưới mấy trăm lần, tiếng vang trên hành lang trúc mỗi lần phát ra đều khiến người ta cảm giác được một loại tình cảm thân thuộc.

Thế nhưng hôm nay, A Nhị cước bộ ngừng lại trước. Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía bầy chim đang đậu trên hàng rào tre.

Những con chim kia cũng không hót, hắn lại quay đầu nhìn Tiểu Tam, đợi đến khi Tiểu Tam cũng quay đầu nhìn lại  hắn, hắn vẫn chỉ im lặng.

A Nhị nói: “Tiểu Ngũ cùng Tiểu Tam đi ra ngoài đã hơn hai năm, cũng chỉ trở về cốc một lần. Kể từ lần đó đi ra ngoài, đã hơn một năm, danh hào『 Tu La song sát 』 này càng ngày càng vang, tính tình bọn họ cũng ngày càng giống danh hào, vừa nghe đến đã khiến người ta sợ mất mật.

Tứ nhi từ gửi thư về hỏi có cần làm gì hay không, nhưng ngươi từng nói ngươi có chủ ý, cho nên ta từ chối nàng. Ta đã từng nói với ngươi, sát, vi hung thần. Tiểu Tam, nếu muốn chặt đi đôi cánh của bọn họ, thì tất yếu cũng phải đưa bọn họ mang về. Bằng không nếu bỏ qua thời cơ, hết thảy đều sẽ muộn.”

Tiểu Tam nhìn những con chim nhỏ kia, chậm rãi nói: “ngươi cũng biết ta có chủ ý của mình. Trong giai đoạn này, ta tìm người quan sát bọn họ, trừ phi bọn họ giết người, bằng không ta một mực mặc kệ.”

“ Ngươi……”

“ Bọn họ kia không gọi là hung thần, mà phải gọi là cam chịu. Trong lòng có oán khí, sau này bị người quản, oán khí liền áp xuống, ta không ở bên cạnh bọn họ, hai tên không ai quản giáo, oán khí lại xông ra, còn ngày càng nghiêm trọng thêm. Ta cũng nhớ ngươi đã từng nói, trị thủy chi đạo, nếu chỉ đem nước kia chặn đứng, một ngày nào đó có lũ, chẳn phải ngươi sẽ chết đuối hay sao?

Dù sao ta vẫn đang nuôi thả, thả ra để cho bọn họ đi cắn người cho hả giận, sau đó chính là thời điểm mang bọn họ trở về. Chặt đi đôi cánh của họ? Ta thao* ngươi Bách Lý Nhị, nhi tử…… Không đúng, hài tử cũng không phải ngươi dưỡng, ngươi đứng nói mà thắt lưng không đau sao!” Tiểu Tam lần đầu tiên mắng chửi người mà không hề nóng giận, cứ như vậy chầm chậm từng chữ một nói ra.

Tiểu Tamn giơ bàn tay ra ngoài, con chim màu xám kia chớp chớp mắt một cái, bèn bay đến dừng lại trên cổ tay hắn.

Tiểu Tam tháo tờ giấy trên chân chim, đem nó thả đi, liền mở tờ giấy ra nhìn kỹ.

Tiểu Tam xem xong, sau đó nhướn mày, đem tờ giấy đưa cho A Nhị, nói: “ta đi ra ngoài.”

Tiểu Tam thậm chí không trở về phòng thu thập quần áo. Hắn gắn Thí long tác cùng Ngư Trường kiếm bên hông, treo thêm Ô mộc lệnh, bạc đến Mạc Thành tự nhiên có, hiện nay chuyện duy nhất muốn làm chính là mau chóng đuổi tới nơi đó.

A Nhị mở ra tờ giấy cơ hồ đã bị tiểu Tam vò nát, trên giấy chỉ viết bốn chữ: “Thông Châu Từ gia “

Bốn phía dần dần không có thanh âm, đột nhiên trầm hẳn xuống.

Tiểu Xuân thử kêu lên: “nhị sư huynh?”

Lại hoán một tiếng: “ tam sư huynh?”

“ Ngươi đâu, người đâu? Như thế nào đều chạy, để ta một mình ở lại chỗ này a!”

Tiểu Xuân ở bên trong mê trận chơi chán, lại không biết đi ra như thế nào, cuối cùng đành phải nắm chặt song chưởng, vận lên nội lực hô to một tiếng: “triệt!” Dãy đá bất ngờ vỡ ra.

Đá vừa vỡ, mê trận bèn theo đó tán đi, sương mù ngăn cản hắn dần dần tiêu tán sau, Tiểu Xuân tiêu sái bất kham tươi cười, vỗ vỗ quần áo đã bị lá trúc làm tán loạn, nhảy nhót đi về hướng thông lộ.

Trận pháp kia hắn không hiểu lắm, nhưng hắn là dược nhân! Công lực của dược nhân cũng không phải là để trang trí, một khi khí tức toàn thân đều phát ra, một cái mê trận nhỏ thế này không đủ để hắn chơi đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.