Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 8-1: Trở Về




Tiểu Tam tại Mạc Thành đi dạo một vòng, buổi tối cửa hàng bán bánh bao màn thầu không nhiều, sau khi tìm mấy gian, hắn dùng mũi ngửi, mùi vị bên trong nhân bánh quá nặng, không biết là dùng heo đã chết mấy ngày để làm; Ánh mắt nhìn nhìn, vỏ bánh bao đã ngả vàng, chính là hấp hơi lâu quá nên vỏ bánh bên ngoài đã muốn hư.

Mua không được bánh bao ngon, Tiểu Tam lúc này trong lòng lại mất hứng. Như thế nào hôm nay Tam gia hắn muốn ăn bánh bao, vừa vặn liền không có một cái bánh bao nào khiến hắn vừa mắt!

Ở trong thành lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng Tiểu Tam đầy mặt âm trầm trở lại Vô Danh tứ.

Hắn vừa vào cửa, khí thế quanh thân kia, vẻ mặt trên mặt kia, bọn tiểu nhị không cần nhiều lời cũng cách hắn cách khá xa, ai cũng không có can đảm muốn nghe Tam gia kia gầm gừ.

Tiểu Tam một đường đi vào phòng bếp, đi đến bên cạnh bếp lò. Nguyên bản đầu bếp đang nấu mì không nói hai lời lập tức bưng nồi của mình lên chạy sang bên cạnh, đem chỗ của mình lưu cho Tiểu Tam.

Tiểu Tam âm trầm không nói ở trong phòng bếp chọn bột mì, thịt heo cùng một ít gia vị.

Ánh mắt hắn chuyên chú đem bột mì trên tay nhồi thành một khối*, trong đó xoa nắn, chùy đánh, gia thủy, lạc hương liệu đợi đã (vân vân) động tác cũng lấy đồng dạng tốc độ không ngừng lặp lại.

(bản raw là “nhu diện đoàn” tức là nhồi bột, mà nhắc vụ nhu diện đoàn, có ai nhớ tới Vân Khuynh cùng Tiểu Xuân giống tui hơm)

Một tay hắn quăng bột lên, một tay kia dùng lực đem khối bột láng mịn đón lấy, cuối cùng Tiểu Tam khẽ quát một tiếng, cả một khối bột bị nội lực làm chấn động giữa không trung, Tiểu Tam lại lấy thủ pháp xảo diệu đem bột hợp lại với nhau, nhào nhào nặn nặn không biết bao nhiêu lần.

Đợi cho khối bột rơi xuống, hắn lấy mảnh khăn ướt đắp lên, tiếp theo cầm lấy dao băm nhỏ thịt ba chỉ.

Tiếng ao lạch cạch lạch cạch vang lên, nhóm hỏa kế cùng đầu bếp trong phòng bếp lúc này tất cả đều dừng lại xem Tiểu Tam nấu ăn.

Bình thường khi đầu bếp vào phòng bếp, băm thịt đổ tương khó tránh khỏi dính một ít vết bẩn, đứng cạnh lửa nóng phòng bếp không được bao lâu liền đầy người mồ hôi, một đầu bếp dù anh tuấn đến thế nào, lúc trở ra cũng sẽ thành tàn tạ.

Nhưng ngài xem Tiểu Tam gia kìa, người mới mấy tuổi đầu, lại có thể khiến đám bột mì ngoan ngoãn nghe lời đến vậy, bột trắng đều dễ dàng bị hắn giữ ở trong tay, quần áo hoàn toàn không dính một chút nào.

Băm thịt heo nhanh tay đến mức chỉ thấy tàn ảnh, không chỉ như thế, mà còn không thấy một miếng thịt nào dám can đảm văng ra khỏi thớt gỗ.

Hết thảy mọi thứ đều bị Tam gia khống chế trong tay, phảng phất cả phòng bếp đều là thiên hạ của hắn, hắn là tướng sĩ của nồi nia xoong chảo, cầm một cây đao đi qua không ai có thể địch nổi, khi hạ đao, thức ăn liền trở thành thuộc hạ trung thành, nguyện nghe theo lệnh hắn, cam tâm tình nguyện vì hắn trở thành bất cứ bộ dáng nào.

Tư thế lạnh buốt thấu xương không thể xâm phạm cũng làm kinh hãi rất nhiều người.

Mấy đầu bếp kia chưa bao giờ xem qua có người nào khi nấu ăn có thể làm đến thiên địa chính khí như vậy, không có vết bẩn trên quần áo, không có dấu tích dưới sàn, hoàn hảo như một vị thần, như thực thần hạ phàm, khiến người khác muốn quỳ dưới chân hắn mà reo hò: “ Dạy ta này một tay đi ~~ đại nhân ~~”

Tiểu Tam nghĩ nghĩ, từ trong lòng lấy ra mấy cánh hoa bạch sắc mà lúc xuất cốc Tiểu Bát đã cho hắn mang theo chơi, bỏ vào trong nhân thịt heo, tiếp đó tay trái bóc lấy một khối bột sáng lấp lánh, tay phải cầm một khối thịt heo hầm, nhanh chóng bao lại sau đó để vào trong lồng hấp, làm xong toàn bộ liền lấy nước rửa tay, đến một bên ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực đợi ăn bánh bao.

Thời gian từng chút từng chút qua đi, hơi nước trong lòng hấp phiêu tán mang theo hương vị ngày càng đậm.

Tiểu Tam đoán chắc thời điểm, sử dụng khinh công phóng một bước, nháy mắt đi đến trước lồng hấp, đem nắp lồng mở ra.

Nắp kia vừa mở, hương khí bốn phía, phòng bếp không quá nóng, mấy người đang nóng lòng chờ đợi tâm tình có chút bình tĩnh lại.

Hít một hơi thật sâu, có loại hương khí đan xen giữa hoa sen cùng phù dung thản nhiên truyền đến, vừa tinh tế, lại có thêm cả hương bột thơm lừng tỏa ra.

Tiểu Tam đứng ở phía trước lồng hấp đếm giờ, bánh bao chín, nhưng bên trong thịt heo vẫn còn chưa quá nóng.

Cho nên trước tiên phải khiến hơi nước tản ra, giữ cho da bánh vừa bóng vừa mịn, tiếp theo phải để nước thịt trong nhấn bánh chậm rãi chảy ra thấm dần vào da.

Đúng lúc này, có một đầu bếp trẻ tuổi nhịn không được, một bàn tay vòng đến trước mặt tiểu Tam, thân thủ cầm một cái bánh bao.

Tiểu Tam động tác so với hắn càng nhanh hơn, lập tức đập rớt tay của đầu bếp.

Đối phương  “ Ai u “  một tiếng, lúc này mới tỉnh táo lại từ trong ma chướng, vội vàng thối lui hơn mười bước, đỏ bừng mặt nhìn Tiểu Tam.

“ Muốn tranh thức ăn với tam gia, ngươi muốn chết a ──”

Tiểu Tam liếc mắt đến, tuy rằng mắt vừa to vừa tròn, nhưng lại lợi hại đến mức muốn xuyên thủng một tầng da người khác.

Phòng bếp động tĩnh quá lớn, mùi hương chẳng những bay tới đại sãnh lầu một, mà còn phiêu lên lầu hai.

Mì lão đầu, tiên sinh phòng thu chi và tú tài nghe thấy Vô Danh tứ bỗng nhiên náo nhiệt, vội vàng liền từ trên lầu chạy xuống dưới.

Rồi sau đó khiếp sợ nhìn khách nhân toàn bộ đều ngừng ăn mì, lại đổ dồn về phía cửa ra vào phòng bếp, sau đó họ ngửi thấy một mùi hương khiến người chảy nước bọt ròng ròng, không thể khắc chế được, chỉ muốn hung hăn ăn món đó, ba người trong lòng đồng thời vang lên danh tự của một người ── “Tô Tam”

Tiên sinh phòng thu chi lớn lên bộ dáng khỏe mạnh hơn một chút, cố gắng chen vào, trước phần đông ánh mắt đang đỏ lên của thực khách, mang theo Mì lão đầu cùng tú tài gầy yếu vào nhà bếp.

Khi bọn hắn đi vào nhìn đến cảnh tượng trước mắt, chính là Tiểu Tam cầm cái đĩa, trên đĩa còn có một chiếc đũa, rồi sau đó từng bước từng bước dùng đũa đặt lên cái bánh hệt như một đóa bạch liên hoa đang nở rộ.

Tiểu Tam đem bánh bao bưng đến một vị trí ngồi xuống.

Bởi vì bột nhồi tốt, tầng tầng lớp lớp bánh phải được lặp lại cẩn thận xếp một trăm lẻ tám lớp, rồi mới bỏ vào nồi hấp, da ngoài mỏng manh như một đóa hoa đang nở, bộ dáng thật sự đẹp vô cùng.

Vì thế, mọi người liền thấy Tiểu Tam mở miệng cắn một cái vào vỏ bánh hình hoa sen.

Sau đó nhìn hắn thổi khí, vội vàng mở miệng thổi cho nguội. Bánh bao rất nóng, nóng miệng.

Mùi hương kì lạ thản nhiên truyền ra, khiến nhiều người trừng mắt chảy nước miếng.

Tiểu Tam thổi thổi vào chỗ bánh bao mới cắn, cắn cái thứ hai lớn hơn một chút, khiến nhân bánh bao mọng nước cùng da bánh mềm mại hòa vào nhau, thơm mà không ngán, ngon miệng không thôi.

Tiểu Tam miệng ăn a ăn, khóe miệng không tự giác cong lên. Ai, vẫn là chính mình làm thì ăn mới ngon!

Lúc này, ngửi thấy mùi thịt, vị mọi người không chỉ chảy nước miếng, ánh mắt thậm chí đều dán chặt lên bánh bao.

Ăn xong hai cái bánh bao, hơi dừng lại một chút, Tiểu Tam nhìn nhìn dị trạng chung quanh, có chút không biết nói gì.

Này một đám ác lang lớn nhỏ tự nhiên trừng bánh bao của hắn làm gì?!

Tiểu Tam chép miệng, dùng đôi môi sáng bóng sau khi ăn bánh bao khép mở nói: “ dù sao ta hấp hai nồi cũng ăn không hết, các ngươi tự chia nhau ăn đi thôi……”

Tiểu Tam nói chưa xong, trong phòng bếp một nhóm người liền hướng lồng hấp chạy đến, móng vuốt đều giơ ra, trực tiếp duỗi đến, cố gắng hết sức để cầm được một cái bánh bao. Không, không cần cả cái bánh bao, ăn được đến da bánh cũng tốt rồi!

Trong phòng bếp một trận hỗn loạn, Tiểu Tam cẩm thấy thật thú vị. Xem, ngay cả Mì lão đầu thân thể gầy yếu cũng cố cầm được hai cái bánh Bội phục bội phục, không hổ là người Tam gia xem thuận mắt!

Bên trong phòng bếp loạn, người đến ăn mì ở bên ngoài cũng rối loạn.

Hương vị bánh bao kia dường như rất câu dẫn thực khách, mỗi người đều cảm giác nếu bây giờ không ăn được, đêm đó tuyệt đối ôm nỗi hận mà chết.

Cho nên khi Tiểu Tam không chú ý, khách nhân đã cướp đi cái bánh bao cuối cùng.

Tiểu Tam quay đầu, liền nhìn thấy miệng đối phương mở to, đem cái bánh bao cuối cùng của hắn nhét vào miệng.

Trong nháy mắt kia, Tiểu Tam nộ khí từ đan điền xông thẳng lên, một đường xông xông xông, xông đến đỉnh đầu huyệt Bách Hội.

Tam gia mặt bị tức đỏ, càng bị tức vì xấu hổ. Hắn đường đường là người từ Thần Tiên Cốc đi ra, tuy rằng hiện nay tên giả là Tô Tam nhưng bổn danh Bách Lý Tam, tam gia cư nhiên bị một người không vỗ công cướp đi bánh bao, việc này truyền ra đi hắn còn mặt mũi nào sao? Rất có thể sẽ mất mặt chết mất!

Vì thế, từ một viên bánh bao đã khiến cho có một thảm án xảy ra!

Tiểu Tam sầm mặt đi đến chỗ tráng nam tử dáng người cao lớn hơn hắn, cước thứ nhất giơ lên không trung sau đó xoay chuyển, đế giày lập tức đạp vào cằm người nọ, sau đó liền nghe thấy âm thanh răng rắc của răng rụng.

Cước thứ hai nghiêng người đá ngang, đá trúng bụng nam tử, đem người trực tiếp đá từ cửa phòng bếp văng ra ngoài, trên đường còn đụng ngã vài người.

Sau còn định đá cước thứ ba, lúc này Mì lão đầu cướp được hai cái bánh bao vội vàng đuổi tới trước mặt Tiểu Tam, đem hai cái bánh bao trong tay mình đưa qua, gấp đến độ run rẩy nói: “ lão bản bớt giận, lão bản bớt giận, ở đây vẫn còn bánh bao! thật sự là bởi vì bánh bao lão bản ngài tự tay làm rất thơm, mới có thể làm nhiều người bị mê hoặc, ngài đại nhân có đại lượng, trăm ngàn đừng tức giận a!”

Tiểu Tam nhìn nhìn người bị hắn đá bay rất xa kia, lại nhìn nhìn hai cái bánh bao trong tay Mì lão đầu, “hừ”  một tiếng lấy đi một cái, toàn thân tản ra khí tức “lão tử hôm nay khó chịu, ai tới gần liền thảm”, hướng hậu viện của sương phòng mình trở về.

☆☆☆

Ban đêm, ăn một viên bánh bao cuối cùng, Tiểu Tam tháo dây cột tóc cởi áo khoác, rửa mặt rồi định ngủ.

Lúc này ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa.

Tiểu Tam cũng không muốn đứng dậy mở cửa, hắn lười, vì thế thân thể khẽ lăn vào bên trong giường, dùng chăn bông đem toàn thân bao lấy, liền muốn tiếp tục đại nghiệp ngủ của hắn.

Nhưng người bên ngoài tựa hồ không muốn bỏ qua cho hắn, tiếng đập cửa vẫn quy luật liên tục. Gõ ba cái, ngừng một lát, lại gõ ba cái, ngừng một lát, lại ba cái…..

Này tiếng đập cửa như muốn đòi mạng làm Tiểu Tam chịu không nổi, bước chân trần xuống giường, tóc tai bù xù đem chốt cửa mở ra, mặt âm trầm nhìn ba người đứng ngoài phòng.

Tú tài lập tức mở miệng, cười nói: “tam gia trước đừng tức giận, nếu không phải chuyện trọng yếu, chúng ta tuyệt đối không dám làm phiền ngài!”

“chuyện gì nói mau, nói xong đi mau! Giờ lão tử ngủ đã đến, Phật cũng ngăn không được lão tử trèo lên giường.”  Âm thanh cùng sắc mặc tiểu Tam đều âm u như nhau.

Tú tài tận lực đem sự tình nói đơn giản: “Dám hỏi lão bản bánh bao lúc nãy tên gọi là gì? Sauk hi ngài đi khách nhân đã hỏi không ngừng. Bánh bao này giống như hoa sen, thanh đạm cao nhã, sau khi bỏ vào miệng, nước thịt tràn đầy hương thơm, quả thật là rất tuyệt a!”

Tiên sinh phòng thu chi nói tiếp: “ nếu muốn mở thêm điếm, bánh bao này tuyệt đối có thể làm.”

Mì lão đầu gật đầu. Tràn đầy hương thơm a tràn đầy hương thơm, hắn cảm thấy cháu ngoại trai của mình dùng từ thật tốt, hiện nay nhớ tới hương vị cái bánh bao mới vừa ăn, nước miếng vẫn muốn chảy!

Tiểu Tam vừa nghe, không chút suy nghĩ liền lập tức hồi đáp.

Tiểu Tam nói: “ Không được, bánh bao kia không có biện pháp bán. Ta đem nửa bình Thiên Sơn tuyết liên thêm vào mới có được hương thơm như vậy, một cái bánh bao có trộn tuyết liên các ngươi muốn bán bao nhiêu? Mười lượng hoàng kim ta sợ cũng không đủ!

Thứ đó thật sự tốt, Tiểu Bát nhà ta mới muốn ta đem theo trên người. Hơn nữa cũng không phải nói có liền có.

Tuyết liên bao lâu nở hoa một lần các ngươi biết sao? Mười năm…… Ân, không đúng, hình như là mười sáu năm……? Điều này không trọng yếu, quan trọng là thứ tốt sẽ mang đến mầm tai vạ. Chỉ cần có được một gốc Thiên Sơn tuyết liên, thời điểm lão tử không ở đây, các ngươi sẽ bị quan phủ luộc chín, hoặc là bị mấy người giang hồ kia xử lí, ta một điểm cũng sẽ không kinh ngạc.”

“ Thiên Sơn tuyết liên!”  tú tài khiếp sợ. Thứ kia là thiên địa kì trân, là bảo vật vô giá, người này cư nhiên cầm nửa bình đi làm bánh bao! Muốn chết sao!

“ Thiên Sơn tuyết liên!” tiên sinh phòng thu chi cảm giác thứ này vô cùng quý giá. Đáng tiếc buổi tối cũng chỉ ăn một cái.

“ Thiên Sơn tuyết liên?”  Mì lão đầu không rõ tuyết liên là thứ gì.

Ba người ngốc ngốc lăng lăng, nhưng tú tài phục hồi tinh thần nhanh nhất, bởi vì hắn biết vị này Tam gia kiên nhẫn hữu hạn. “ nếu không cần tuyết liên, tam gia có thể sử dụng cái khác để thêm vào không?”

Phòng thu chi tiên sinh nói: “ nếu có thể, hai tháng sau lập tức mở gian điếm thứ hai.”

Tiểu Tam gãi gãi mái tóc đen dài đã có chút loạn, trả lời: “ ta sẽ cân nhắc.”  sau liền muốn đóng cửa ngủ.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục trải qua giang hồ còn ít, lúc trước hắn cho rằng để có thể trở nên tài giỏi, hai  gia hỏa vẫn nên được thả ra bên ngoài. Nhưng lời A Nhị nói cũng khiến hắn rất lo lắng hai tên kia sẽ lạc lối. Cho nên hắn trước mắt cần bạc, có bạc, mới có người, có người, mới có thể thời thời khắc khắc theo dõi Tiểu Ngũ Tiểu Lục, biết bọn họ ở bên ngoài làm những gì.

Bởi vì tài nấu nướng giỏi, cho nên Tiểu Tam cố gắng dùng nó kiếm tiền.

Cửa sắp đóng trước mắt, tú tài vội vàng hỏi: “ lão bản, trước xin hãy nói bánh bao tên là gì, này rất trọng yếu!”

“Liền gọi là phá bánh bao*. Da có đến một trăm lẻ tám lớp, bánh bao đều phá mất.”  Tiểu Tam đóng cửa, ngáp một cái đi về giường.

(phá bánh bao: bánh bao bị nứt)

Tú tài nghĩ rằng, danh tự gì vậy a a, cũng chỉ có cái đầu hài tử trong phòng kia mới nghĩ ra được!

“Lão bản, bánh bao giống như liên hoa, lại có Thiên Sơn tuyết liên ở bên trong, không bằng lấy tên “Tuyết liên bao” được không?”  tú tài đề nghị.

“ Phá bánh bao chính là phá bánh bao ──”  tam gia đang rất buồn ngủ ở trong chăn bông bắt đầu rít gào.

Tú tài tim đập mạnh một chút, thanh âm này có chứa sát khí a!

“Còn có còn có, tên của gian điếm thứ hai lão bản cũng nghĩ đi, hai ngày kế chúng ta cũng sẽ không đến phiền ngươi!”  tú tài còn nói.

“ Nếu là đệ nhị gian, liền gọi “đệ nhị gian”!”  Tiểu Tam thanh âm truyền đến.

“ điều này làm sao được ──”  tú tài thật sự đau đầu, vị gia này đặt tên cũng quá qua loa.

Sau đó đèn trong phòng tiểu Tam “phốc” một tiếng tắt ngúm, cũng không có nửa điểm tiếng vang truyền ra.

Mì lão đầu vỗ vỗ tú tài, bởi vì sợ phiền Tiểu Tam ngủ, cho nên nhỏ giọng nói: “lão bản chính là như vậy, tâm chỉ đặt trên trù nghệ. Ta lúc trước còn nghe hắn từng nhắc tới, cha hắn tựa hồ cũng như thế, sinh tám hài tử, danh tự là một hai ba bốn năm sáu bảy tám như vậy đặt xuống dưới. Lão bản sở dĩ gọi Tô Tam, đơn giản là cha hắn sinh nhi tử thứ ba.”

“……”  tú tài cảm thấy bất đắc dĩ. Tô Tam trù nghệ cao siêu là do thiên phú, nhưng người không thể nào không có khuyết điểm, hắn xấu tính cùng chuyện không để vào mắt bất cứ thứ gì, chính là khuyết điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.