Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 6: Món Quà Tái Xuất




Tiểu Tam lúc đó bệnh rất nặng, lại còn hai ngày liền không chịu uống thuốc, ngay cả sư phụ cũng không có cách gì đối phó hắn.

Ngày hôm ấy sau giờ Ngọ, mặt trời đã ló dạng, toàn bộ Cốc đều vô cùng ấm áp, hệt như mùa xuân đang đến sớm.

A Nhị dìu sư phụ đến cái ghế bên ngoài, để sự phụ có thể nghỉ ngơi cùng phơi nắng.

Bách Lý Huyền Hồ thấy A Nhị một chút tươi cười cũng không có, lo lắng hỏi:“ Làm sao vậy? Mấy ngày nay ta đều không thấy ngươi cười.”

Kỳ thật A Nhị cũng vẫn cười, bất quá đó là khi ở trước mặt sư phụ. Nhưng trong mắt các sư huynh đệ khác, A Nhị vẫn là nhị sư huynh nghiêm khắc.

“Chỉ là vì sự tình của Tiểu Tam.”A Nhị đặt Bách Lý Huyền Hồ nằm xuống, lại nói:“Sư phụ, biện pháp “cho ngươi cá không bằng chỉ ngươi cách bắt cá” này, đồ nhi thừa nhận Tiểu Tam làm rất tốt, người cho Tiểu Ngũ Tiểu Lục một quyển Tu La tiên phổ, hắn nhìn mấy lần, liền đem Tiểu Ngũ Tiểu Lục dạy đến mức những hài tử bằng tuổi khác không bao giờ làm được. Tiểu Ngũ Tiểu Lục đối với hắn ỷ lại cùng ràng buộc sâu đến không ai sánh bằng. Ta đã nghĩ, nếu mấy ngày trước, khi Tiểu Tam nhiễm phong hàn đã gọi cho bất cứ ai trong chúng ta, thì Tiểu Ngũ Tiểu Lục đã minh bạch rằng Tiểu Tam là bị bệnh mà không phải là không muốn gặp bọn họ, và sự tình cũng sẽ không phát triển thành tình huống như bây giờ.”

Bách Lý Huyền Hồ có chút mệt mỏi, hắn nheo mắt dưới ánh mặt trời nhìn lên suy xét Nhị đồ đệ của mình, mỉm cười nói: “Có một loại người, vĩnh viễn không thể cho người khác thấy nhược điểm của mình. Tôn nghiêm, so với tính mạng còn trọng yếu hơn. Đời trước là tướng quân, đời này là Tiểu Tam, trừ bề ngoài khác nhau, bên trong vẫn giống người kia như đúc.

Nhưng ngươi cũng thấy hắn đã thay đổi phải không? Hắn vì các ngươi làm rất nhiều chuyện, đối với Tiểu Ngũ Tiểu Lục lại càng thêm kiên nhẫn. Lúc này, nhìn như sai sót ngẫu nhiên, nhưng thực ra lại chính là một chủ ý của hắn……”

Bách Lý Huyền Hồ còn chưa nói xong, A Nhị liền nói tiếp: “mệnh số.”

Bách Lý Huyền Hồ chân mày cong cong nở nụ cười, hắn nói: “Trong số các hài tử, ngươi là người khiến ta an tâm nhất. Nếu ngươi lo lắng cho Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục, liền đi tìm Tiểu Tam nói chuyện đi! Đem những thứ ngươi đã biết nói cho hắn, hắn sẽ suy nghĩ. Mọi việc chớ cưỡng cầu, thuận theo tự nhiên liền tốt. Bọn họ có mệnh số của mình, ngươi lo lắng cũng không được gì cả.”

Nhìn bộ dáng sư phụ vô dục vô cầu như vậy, tâm tình A Nhị cũng tốt lên rất nhiều.

Hắn tâm yên tĩnh, là vì sư phụ cho hắn yên tĩnh.

Nếu hắn nở nụ cười, kia nhất định cũng là bởi vì sư phụ nở nụ cười.

Sinh mệnh của hắn, vì người này mà mở ra.

Khi hắn sống, cũng nhất định là sống vì sư phụ.

☆☆☆

Buổi tối ngày hôm đó sau khi A Nhị cùng sư phụ nói chuyện xong, hắn đi tìm Tiểu Tam.

Cửa sương phòng của Tiểu Tam mở ra, vài cái cửa sổ trong phòng cũng đang mở, A Nhị nhíu mi một chút, đang muốn đi đóng cửa sổ, Tiểu Tam lại ngăn cản, nói: “ Đừng, ta nóng!”

“Nhưng cũng không thể để gió lạnh thổi như vậy. Ngươi lại muốn bệnh một lần nữa sao?” A Nhị vẫn đóng hai phiến cửa sổ lại, chỉ chừa một cánh cửa mở hé, rồi sau đó liền quay trở lại đóng cửa phòng.

Nến trong phòng Tiểu Tam đang đốt, hắn không biết từ nơi nào tìm được một quyển thực đơn, đang ở trên giường xem.

A Nhị đến bên giường dò xét một chút nhiệt độ trên trán Tiểu Tam, lại chẩn mạch cho hắn, nhận thấy Tiểu Tam chỉ là mạch tượng không thông, bệnh nặng đã qua, nay hảo hảo phụng dưỡng liền khỏi.

“ Muộn như vậy tới tìm ta làm cái gì?” Tiểu Tam đọc thực đơn, gương mặt tái nhợt lúc trước vì nhiếm bệnh mà đỏ ửng. Ánh mắt ngập nước, dung mạo tiều tụy chọc người yêu thương, hắn bởi vì thể chất không tốt nên có hơi nhỏ gầy so với người cùng tuổi, dung mạo cũng càng thêm non nớt, nhưng, kia chỉ là hình dáng bên ngoài mà thôi.

A Nhị rất sớm đã học được chuyện không nên nhìn bề ngoài mà đánh giá một người.

A Nhị đứng ở trước giường nói: “Ngươi đã quên mất điều ta nói rồi sao? Ta nhớ rõ ngày đó ở trong rừng trúc đã nói rất rõ ràng, muốn ngươi tiếp tục chiếu cố hai người bọn họ.”

Tiểu Tam không nói chuyện, tầm mắt chăm chú vào quyển thực đơn, giống như có thể đem thực đơn kia nhìn chòng chọc đến rách.

A Nhị lại hỏi: “Thời điểm mấu chốt như thế này liền bị bệnh?” Sau khi hỏi xong, A Nhị liền chờ Tiểu Tam giải thích, không nhúc nhích đứng ở trước giường, một đôi mắt tối đen như mực thẳng tắp nhìn hắn.

Ước chừng một khắc, Tiểu Tam thật sự là bị nhìn đến chịu không nổi, thoáng nhúc nhích thân mình, mới nói:“Ngươi cũng biết ta cách một hai năm liền sẽ bệnh một hồi. Ngày đó là do ở trên đỉnh rừng trúc đứng quá lâu, hứng gió thổi vài canh giờ nên mới nhiễm phong hàn. Ai biết được lần này nhiễm phong hàn lợi hại như vậy, khiến cho mấy ngày ấy ta đều mơ hồ.”

“ Mặc dù đã lộ mặt ra một chút, ngươi nếu cùng bọn hắn nói vài câu, sự tình cũng sẽ không trở nên như vậy.” A Nhị nói.

Tiểu Tam nhịn không được, cả giận nói: “Đã sốt đến trước mắt tối đen, đường đi còn không nhìn thấy, ai còn có thể cùng bọn hắn nói chuyện a!” Tiểu Tam lại có điểm khó nói, dừng trong chốc lát, mở miệng hỏi: “xú tiểu tử Tiểu Bát kia nói bọn họ khóc, cũng không biết có phải là sự thật không?”

A Nhị thở dài.

“ Thật sự lại khóc sao?” Tiểu Tam nhíu mày.“Ta như thế nào lại dưỡng ra hai cái bánh bao ướt vậy.”

“ Sau khi bọn họ đi ta đã bói một quẻ.” A Nhị nói.

“Úc.” Tiểu Tam nói: “cẩn thận ta nói cho sư phụ! Sư phụ sớm đã nói không cho ngươi tiếp tục chơi cái mai rùa cùng đồng tiền kia, ngươi thật sự là nói không nghe!”

“Quẻ tướng đại hung, Tham Lang, chủ sát phạt.”

Tiểu Tam nắm chặt tay, căng thẳng, nhưng biểu tình vẫn là dù cho trời sụp vẫn không có gì, bộ dáng dù sao tất cả mọi người sẽ cùng nhau chết.

A Nhị lại nói: “Ta nói qua, hai người bọn họ mệnh trung mang sát, khi còn bé lại trải qua những chuyện như vậy. Nếu không phải ngươi đem hai người bọn họ mang theo trên người, sợ sớm đã xảy ra chuyện. Hiện nay ngươi đã buông tay, sát tinh lại động, bọn họ dấn thân vào trong ân oán giang hồ, ngày sau nhất định hai tay dính đầy máu.”

A Nhị cuối cùng nói: “ Đừng làm cho bọn họ giống như đại sư huynh, khiến cừu hận che mờ hai mắt. Đại sư huynh đã không thể quay đầu, nhưng Tiểu Ngũ Tiểu Lục còn có thể.”

“?”  Tiểu Tam đang nghi hoặc A Nhị vì cái gì nhắc tới vị thạch đầu sư huynh đi thật lâu cũng chưa trở về kia, A Nhị chỉ là nhìn nhìn hắn, nói: “ Sớm ngủ đi! trước khi ngủ lại đem chuyện ta nói hảo hảo mà ngẫm lại.”  sau đó liền rời đi sương phòng Tiểu Tam, thay hắn đóng chặt cửa.

“ Uy, ngươi lại bói toán ta thật sự sẽ nói cho sư phụ a!”  Tiểu Tam hô lên phía sau A Nhị.

A Nhị cũng không trả lời, chọc Tiểu Tam  “ Khư “  một tiếng.

Rõ ràng trong lòng đã lo lắng cho Tiểu Ngũ Tiểu Lục vô cùng, lại luôn làm vẻ mặt khiến mọi người cho rằng hắn không thèm để ý.

A Nhị quan tâm đến các sư huynh đệ so với tiểu Tam chỉ sợ càng nhiều hơn, nhưng lại cố tình làm ra vẻ tâm nóng mặt lạnh, khiến người khác hiếm khi biết được trong lòng A Nhị đang nghĩ gì.

Đương nhiên, ngoại trừ tam gia. Rất nhiều chuyện trong Thần Tiên Cốc là do hai người bọn hắn quản, nếu có chuyện, ngoại trừ A Nhị cùng sư phụ, cũng chỉ có thể thương lượng với Tiểu Tam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.