Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 5: Gia Nhập




Triệu Tiểu Bát là nhìn Ngũ sư huynh cùng Lục sư huynh nhà hắn tay trong tay rời đi.

Trong đầu hắn đột nhiên cảm giác ê ẩm, Ngũ sư huynh cùng Lục sư huynh hảo đáng thương, Tam sư huynh vứt bỏ bọn họ, nhưng đồng thời lại cảm thấy Tam sư huynh mặc dù tính tình có hơi nóng nảy, nhưng đối với Ngũ sư huynh cùng Lục sư huynh hình như không tệ.

Tam sư huynh làm việc có này hẳn là có suy xét.

Tiểu Bát là người ngoài cuộc nhìn rất rõ, Ngũ sư huynh cùng Lục sư huynh đích xác quá mức ỷ lại Tam sư huynh. Người sáng suốt vừa thấy liền rõ ràng, bọn họ nếu tiếp tục dán dính vào Tam sư huynh, về sau tuyệt đối không làm ra đại sự. Tam sư huynh tuy chưa nhìn ra điểm này, nhưng trực giác hắn rất chuẩn, hơn một năm trước đem này hai người ném ra cốc, nói không chừng chính là do cảm giác được gì đó.

Ai, nương nói nam nhân tuy rằng có thể yêu nam nhân, nhưng bình thường đều không có kết quả tốt.

Hắn cảm giác Tam sư huynh hẳn là thích cô nương nhiều hơn, cùng Ngũ sư huynh và Lục sư huynh không thể chung một con đường.

Nhưng Ngũ sư huynh cùng Lục sư huynh cũng thật ngốc, lại đi yêu nhũ mẫu như Tam sư huynh, còn cho rằng cái loại cảm tình này là nhụ mộ chi tình. Chỉ là Tam sư huynh không để ý tới bọn họ, bọn họ liền thương tâm đến muốn chết.

(nhụ mộ chi tình: tình cảm của trẻ con quấn quýt lấy cha mẹ)

Theo như tình hình này, ngày sau nếu Tam sư huynh cưới lão bà đem về cho bọn hắn xem, không phải bọn hắn sẽ đem Thần Tiên Cốc ném đi luôn sao.

Tam sư huynh kỳ thật cũng ngốc, chiếu cố Ngũ sư huynh Lục sư huynh nhiều năm như vậy, lại không biết người ta thích hắn. Còn đem người ta đá đi xa, chết sống không nhìn, muốn bọn hắn tự lập tự cường, bản thân thì đứng nhìn thành quả.

Nhưng Tiểu Xuân cảm thấy biện pháp này của Tam sư huynh hệt như bắt Ngũ sư huynh cùng Lục sư huynh tự sinh tự diệt!

Sách, ba người này dính cùng một chỗ, nếu trời thương xót, thì bọn họ chỉ bị nội thương, nếu trời không thương, nhất định ngoại thương cũng sẽ có!

Đặc biệt nay Ngũ sư huynh Lục sư huynh còn có cái danh hiệu “Tu La song sát”, võ công cũng rất cao, người bên ngoài Thần Tiên Cốc, cẩn thận nha, để bọn họ gặp ai là người ấy xui xẻo a ──

Ngồi trên cỏ đợi trong chốc lát, trời chậm rãi sáng.

Tiểu Bát sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, nghĩ lâu rồi cũng chưa ăn đồ Tam sư huynh làm, vì thế lập tức bỏ qua lo lắng cho Ngũ sư huynh và Lục sư huynh, liền chạy nhanh đến cửa phòng Tam sư huynh nhà hắn, không ngừng gõ cửa liên tục.

Tiểu Tam còn mang theo thanh âm trẻ con non nớt hô: “Tam sư huynh ngươi có thể đi ra, Ngũ sư huynh Lục sư huynh đã rời cốc. Ta bụng đói, trời cũng sáng, mau ra đây nấu cơm a!

Ta muốn ăn mì, ta muốn ăn mì! Còn muốn ăn món trứng ngươi lần trước làm! Mau ra đây, mau ra đây, ngươi nếu không ra ta cùng sư phụ còn có nhị sư huynh liền bị đói chết nha!”

Tiểu Bát ở bên ngoài ồn ào hồi lâu, nhưng kỳ quái là tiểu Tam trong phòng vẫn không động tĩnh.

Hắn nghiêng đầu, gõ cửa, rồi ngừng trong chốc lát, lại gõ gõ cửa, nghi hoặc hô: “sư huynh, ngươi không ở trong phòng sao? Ngươi chạy ra đi đâu sao?”

Bởi vì lúc nãy tiểu Lục đá mạnh cửa, tiếp theo Tiểu Bát lại gõ cửa, kết quả vào lúc tiểu Bát đang hoang mang chờ, ván cửa liền “ba” một tiếng, chốt cửa bên trong bị gãy thành hai đoạn.

Ván cửa chậm rãi mở ra, rồi sau đó lộ ra tình hình trong phòng.

Tiểu Bát thấy Tam sư huynh cong vẹo nằm sấp ngủ ở trên giường, chăn chỉ đắp một nửa. Trong phòng cửa kín không kẽ hở, không khí ẩm thấp làm người ta cảm giác hít thở không thông.

Phát hiện tình hình tựa hồ không quá thích hợp, theo lý thuyết lúc trước Lục sư huynh động tĩnh lớn như vậy, Tam sư huynh hẳn là sớm tỉnh mới đúng. Đúng, thậm chí còn có thể đá cửa đi ra đánh mông hắn!

Nhưng hiện nay trong phòng không hề có khí tức người sống là sao thế này?

Cặp mắt hoa đào của Tiểu Bát nhanh như chớp dạo qua một vòng, cuối cùng không sợ chết đi vào trong phòng tiểu Tam, một bước không ngưng đi thẳng đến trước giường tiểu Tam.

Hắn hô một tiếng:“Tam sư huynh!”

Thấy tiểu Tam không phản ứng, hắn trong lòng lập tức nhảy dựng.

Sau lại phát hiện tay của tiểu Tam đang nắm rễ bản lam, liền cảm giác sự tình không đơn thuần.

Tiểu Bát thân thủ chạm vào tiểu Tam, phát hiện thân thể đối phương nóng bức dị thường, lập tức sửng sốt, rồi sau đó cả người đều nhanh chóng đứng lên.

Hắn đầu tiên đem tiểu Tam nằm lại cho tốt, thấy sắc mặt tái nhợt đỏ ửng lại mang theo bệnh trạng của tiểu Tam liền lập tức bắt mạch. Nhưng mà mạch này không bình thường, một phen nhận ra mạch đập rất yếu, Tiểu Bát nghe thanh âm chính mình cao như thét chói tai, kinh thanh hô: “Sư phụ cứu mạng ── Tam sư huynh sắp không xong rồi ──”

Lời nói của Triệu Tiểu Bát mới bật thốt lên không bao lâu, liền nghe thấy một trận lách cách leng keng hỗn độn tiếng vang, tiếp theo là thanh âm của Nhị sư huynh xa xa truyền đến, nói: “ sư phụ ngài chậm một chút, cẩn thận té ngã!”

Sau đó lại là tiếng bước chân hốt hoảng hỗn độn vang lên trên hành lang, không bao lâu, Bách Lý Huyền Hồ hai mắt tối lại nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong phòng tiểu Tam, đi theo bên cạnh hắn là nhị đệ tử A Nhị.

Bách Lý Huyền Hồ nhìn thấy tiểu đồ đệ sắc mặt trắng bệch, mấy ngày nay người bởi vì lo lắng cho Tiểu Ngũ Tiểu Lục mà không thể nào ngủ, sắc mặt đang dần tái nhợt.

Bách Lý Huyền Hồ bước nhanh đi đến trước giường tiểu Tam, Tiểu Bát nhanh chóng tránh ra, để cho Bách Lý Huyền Hồ thay tiểu Tam bắt mạch.

Khi ngón tay Bách Lý Huyền Hồ đặt tại cổ tay tiểu Tam, sắc mặt càng khó nhìn, hắn vội vàng hỏi Tiểu Bát: “Tam nhi đây là làm sao?”

Tiểu Bát nói: “phong tà nhập thể, cũng không biết vì sao lại bệnh thành như vậy. Ta thấy hắn cầm trong tay rễ bản lam, hẳn là phát hiện chính mình nhiệt độ cao không hạ cho nên đến dược phòng lấy thuốc.”

Bách Lý Huyền Hồ sau khi bắt mạch cho tiểu Tam liền gật gật đầu, nhìn tiểu đồ đệ nói: “Tam sư huynh ngươi thân mình vốn không tốt, hàng năm đều phải bệnh một hai hồi, sư phụ đã nói với hắn vài lần muốn đem thân thể hắn dưỡng tốt thêm một chút, nhưng hắn chính là không chịu. Lần này bệnh tới hung mãnh dị thường, người đã hôn mê cũng không biết gọi sư phụ một tiếng, nếu không phải ngươi phát hiện, Tam sư huynh ngươi lại muốn đi quỷ môn quan một chuyến! Ai, Tam nhi này thật sự là……”

Bách Lý Huyền Hồ đầy mặt bất đắc dĩ.

Tiểu Bát nói:“sư phụ, Tam sư huynh đã hôn mê thì gọi người như thế nào a?”

“A,  ai, thật là.” Bách Lý Huyền Hồ ngẩn ngơ.

A Nhị đối Tiểu Bát nói: “Ngươi đi nghĩ phương thuốc đến cho sư phụ xem, sư phụ xem qua nếu được, liền đi nấu thuốc cho tiểu Tam uống.”

“ Biết!” Tiểu Bát lập tức chạy đi nghĩ phương thuốc.

Triệu Tiểu Bát y thuật kế thừa Bách Lý Huyền Hồ, chính là Bách Lý Huyền Hồ một tay dạy nên, hơn nữa hắn thiên phú như thế, trừ thực chẩn còn có chút mới lạ, mấy chuyện dùng dược đều đã chuẩn, đã có thể nói là trò giỏi hơn thầy, tốt hơn Bách Lý Huyền Hồ một bậc.

Mà A Nhị bảo Tiểu Bát đi kê đơn cho tiểu Tam cũng là có duyên cớ. Nếu Tiểu Bát có thể xuất sư, có đồ đệ này ở đây, sư phụ sẽ không mệt nhọc nữa.

Tiểu Bát một thoáng chốc liền lấy đơn thuốc trở về, trên giấy bút mực chưa khô, chữ rồng bay phượng múa tiêu sái bất kham, cùng tính tình chủ nhân giống nhau như đúc.

“ Sư phụ xem xem!” Tiểu Bát nói.

Bách Lý Huyền Hồ một tay khoát lên trên tay tiểu Tam, một tay tiếp nhận phương thuốc xem xét một lát, tiếp theo gật gật đầu, đem phương trả lại cho Tiểu Bát, nói: “cho Tam nhi thêm  chút dược an thần, Tam nhi mỗi lần bị bệnh phải ngủ nhiều chút mới mau khỏi, ngươi về sau nhớ kỹ, tốt nhất khiến hắn ngủ đến hạ sốt, tương đối vững chắc.”

“ Biết sư phụ!” Tiểu Bát có vẻ có chút phấn khởi. Bên trong Thần Tiên Cốc rất ít người sẽ sinh bệnh, người y thuật vô địch đụng tới người có xương cốt khỏe mạnh chính là một anh hùng không đất dụng võ.

Cho nên, nấu dược cho người sống uống là điều Triệu Tiểu Bát cao hứng nhất!

Tiểu Bát thấy trong tay tiểu Tam còn có rễ bản lam vừa hái không lâu, nghĩ rằng đừng lãng phí, liền vặn bung tay tiểu Tam ra đem dược thảo lấy đi.

Lúc này Bách Lý Huyền Hồ lo lắng cùng A Nhị nói về chuyện Tiểu Ngũ và Tiểu Lục cáu kỉnh rời cốc, mỗi câu đều phải nhắc tới“Tam nhi”, mà ánh mắt đang đặt ở trên người tiểu Tam, Triệu Tiểu Bát liền thấy cánh tay Tam sư huynh nhà hắn đột nhiên nổi da gà một mảng lớn, không bao lâu liền lặn, rồi lại toát ra một mảng lớn da gà, sau đó lại lặn.

Mà khi đó vừa vặn là lúc sư phụ chân thành yêu thương  hô lên“Tam nhi”.

Tiểu Bát nấu xong dược, hầu hạ Tam sư huynh nhà hắn uống thuốc.

Sư phụ ở trong phòng chiếu cố tiểu Tam cả ngày, dù cho sau khi uống thuốc của Tiểu Bát, sau nửa canh giờ tiểu Tam nhiệt đọ đã hạ, sư phụ vẫn là thực lo lắng.

A Nhị bồi sư phụ cả ngày, liền ở trong phòng một bên xem sách một bên đùa nghịch cái hộp gỗ nhỏ.

Thời điểm chạng vạng, cái hộp kia liền vang một tiếng, Tiểu Bát nghe thanh âm ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy một điểm đen nhỏ nhảy lên không trung mà bắn vào trong trúc tường, hắn mở hai mắt to lóng lánh nhìn nhìn tường trúc lại nhìn nhìn A Nhị, đầy mặt đều viết “đó là cái gì, đó là cái gì?”

A Nhị đem hộp gỗ thu vào trong lòng không để ý tới Tiểu Bát, đi đến bên giường nhìn người đang ngủ gà ngủ gật Bách Lý Huyền Hồ nói: “sư phụ, tiểu Tam không có việc gì, việc còn lại để cho Tiểu Bát xem đi! Trở về phòng ta nấu cho người bát mì, ăn xong hảo nghỉ ngơi, người đã vài ngày cũng chưa ngủ được một giấc an ổn.”

Bách Lý Huyền Hồ mơ mơ màng màng sờ sờ trán tiểu Tam, tiếp lại mơ mơ màng màng bị A Nhị nắm đi trở về phòng, lưu lại Triệu Tiểu Bát vểnh tai nghe tiếng bước chân hai người ngày càng xa, trong lòng ý niệm chuyển chuyển, lập tức rón ra rón rén đi đến bên giường tiểu Tam.

Kỳ thật hắn sớm muốn thử, chẳng qua sư phụ cùng nhị sư huynh đang ở đây, hắn tìm không thấy cơ hội.

Triệu Tiểu Bát bịt mũi, cúi lưng ở bên tai tiểu Tam đà thanh đà khí nói: “Tam nhi……”

Rồi sau đó, quả nhiên Tam sư huynh hắn lỗ chân lông đều dựng lên, nổi da gà so với măng mọc sau mưa còn nhanh hơn, khắp nơi đều là long dựng đứng.

Chẳng bao lâu sau, Tiểu Bát lại nói thêm một tiếng: “Tam nhi a ~”

Thanh âm kia vô cùng ôn nhu, lại buồn man mác, vì thế da gà tiểu Tam đều đứng hết lên.

Tiểu Bát ôm bụng cười sằng sặc, cười đến đau bụng chảy nước mắt.

Tam sư huynh nhà hắn là có bài xích với xưng hô cưng chiều của sư phụ sao? Sư phụ vẫn còn chưa kêu hắn là Bát nhi đâu! Tam sư huynh vậy mà lại chán ghét tên này?

Cảm giác thú vị lại hảo ngoạn, Tiểu Bát chơi đến nghiện, càng không ngừng biến âm điệu la lên Tam nhi.

Chỉ là khi tiểu Tam đang ngủ đối với danh tự này biểu đạt cường liệt phản cảm, Tiểu Bát liền cảm giác món nợ bị đánh mông nhiều năm nay đã đòi được hết.

Lúc hắn đang chơi tới cao hứng, đột nhiên bị một cánh tay lạnh lẽo bóp chặt cổ.

Hắn hoảng sợ, vừa thấy tiểu Tam không biết khi nào đã mở mắt, đôi mặt thoạt nhìn vô tội, nhưng kỳ thật lại đang nhìn chằm chằm hắn.

“ Tam…… Tam nhi……” Tiểu Bát nhất thời lỡ miệng, hắn run lên một chút, lập tức nhếch môi giả giả cười nói:“Tam sư huynh ngươi tỉnh a! Thân là bát sư đệ ta hảo lo lắng cho ngươi a! Ngươi bị bệnh như thế nào cũng chưa nói đi, ta ngày hôm qua gặp ngươi nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh đã rất sợ hãi, còn tưởng rằng của hảo sư huynh của ta đã chết rồi……”

Nói xong, Triệu Tiểu Bát nhẹ nhàng đem tay khoát lên cánh tay mà tiểu Tam đang bóp cổ hắn, sau đó chậm rãi đem tay tiểu Tam dời khỏi cái cổ yếu ớt của mình.

Ân, rất tốt…… Bệnh hình như hồi phục không tốt lắm, còn không có khả năng bóp chết hắn……

Nhưng Tiểu Bát đã xem nhẹ năng lực đơn thuốc của hắn rồi.

Hắn là đệ tử thân truyền của Bách Lý Huyền Hồ, Bách Lý Huyền Hồ ngay cả người chỉ còn một hơi thở cũng cứu sống, chỉ là này phong tà nhập thể thì sao làm khó được đồ đệ của thần y, cũng là thần y Triệu Tiểu Xuân.

Cho nên, lúc một bàn tay bị dời đi, tiểu Tam mị mị mắt, hai tay liền dùng lực ngồi dậy, ngay cả người cũng nhào đến đây!

Tiểu Bát không dự đoán được tiểu Tam khôi phục được nhanh như vậy, không cẩn thận liền bị tiểu Tam đẩy bổ nhào xuống đất, mông trực tiếp hướng mặt đất chào hỏi, đau đến hắn nước mắt ròng ròng.

“ Vừa rồi chính là ngươi ở bên tai lão tử kêu?” thanh âm tiểu Tam vì có bệnh nên khàn khàn, lại hơi trầm, dễ nghe khiến cho người ta tan chảy cả xương tủy.

Nhưng thanh âm này đối với Tiểu Bát mà nói thật sự là thanh âm đòi mạng, tiểu Tam bóp cổ hắn cơ hồ không thể thở, hắn thống khổ liên thanh hô: “không có, không có, ta cái gì cũng không kêu…… Tam sư huynh oan uổng a…… Khụ……”

Hai người trên mặt đất lăn thành một đoàn, tiểu Tam thở hổn hển nói: “còn nói không có, ngươi cho lão tử là kẻ điếc sao? Thanh âm vừa nãy là cái gì? Lão tử vẫn ngủ được không an ổn, vừa ngủ lỗ tai vừa ngứa, còn bị rùng mình, mở mắt ra liền thấy mình ngươi mà thôi, không phải ngươi thì là ai!”

Dứt lời, tiểu Tam xuống tay càng ngoan đôc, hôm nay không cho con khỉ này bị giáo huấn, bốn chữ “mục vô tôn trưởng” bốn chữ này Triệu Tiểu Bát vĩnh viễn sẽ không biết viết!

(mục vô tôn trưởng: không tôn trọng người bề trên)

Tiểu Bát “ A a a “gọi, cùng tiểu Tam hai người trên mặt đất lăn qua lăn lại.

Lập tức Tiểu Bát chiếm thượng phong đem tiểu Tam ngăn chặn, liền nghịch chuyển tình thế đổi lại đè tiểu Tam.

Cuối cùng bởi vì lăn hơi lâu, tiểu Tam thân thể chưa hồi phục hẳn liền hư thoát buông lỏng tay, Tiểu Bát lập tức thê lương hướng ra ngoài hô: “sư phụ cứu mạng a ── Tam sư huynh giết người rồi ──”

Lúc này sắc trời đã đen, A Nhị vừa hầu hạ sư phụ thay quần áo chuẩn bị đi ngủ.

Thanh âm thê lương kia của Tiểu Bát vang lên, Bách Lý Huyền Hồ sợ tới mức thắt lưng cũng không kịp buột, chỉ mặc áo lót đơn bạc liền vội vàng chạy về phía phát ra thanh âm.

A Nhị xoa xoa thái dương đang đau, bất đắc dĩ cầm lấy áo lông cừu của Bách Lý Huyền Hồ, cùng đi về hướng phòng tiểu Tam.

Bách Lý Huyền Hồ chạy vào sương phòng tiểu Tam nhìn thấy bộ dáng hai đồ đệ, sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại.

“ Sư phụ! Tam sư huynh khi dễ ta!” Tiểu Bát rưng rưng lên án.

Nhưng bọn hắn phía trước lăn đến lăn đi, lăn qua lăn lại, từ trên xuống dưới, Tiểu Bát nghiêng thân đem tiểu Tam đặt trên mặt đất, sau đó đặt mông ngồi trên bụng tiểu Tam, cánh tay bóp cổ hắn của tiểu Tam cũng bị hắn vặn bung ra áp trên đất. Hai người liền như vậy lòng bàn tay dán lòng bàn tay, ngực dán ngực, Tiểu Xuân ai oán nhìn sư phụ nhà hắn, mà Tam sư huynh liền trợn trắng mắt, tỏ vẻ thực không thích đối với tư thế này.

“……” Bách Lý Huyền Hồ trừng mắt nhìn, sau đó thở dài một hơi, đối với tiểu đồ đệ nghịch ngợm kia nói: “Tiểu Xuân a, đừng khi dễ Tam sư huynh ngươi, hắn còn bệnh, ngươi liền cưỡi ở trên người hắn  lại còn áp hắn, mắt Tam sư huynh ngươi đều trợn trắng, nhanh lên đi xuống, muốn ép tới hắn tắt thở sao!”

Triệu Tiểu Bát nhìn nhìn tư thế chính mình cùng hắn gia Tam sư huynh, sau đó quyệt miệng nhìn phía sư phụ nhà hắn, vừa định giải thích chuyện không phải như sư phụ nghĩ, hết thảy đều là sư phụ lý giải sai lầm, là Tam sư huynh muốn bóp chết hắn, hắn thật vất vả mới chế trụ lại Tam sư huynh.

Nhưng lời nói còn chưa nói ra miệng, A Nhị một mặt không biểu tình liền xuất hiện tại cửa. Hắn cầm áo long cừu đi vào thay Bách Lý Huyền Hồ phủ thêm, nói:  “trời lạnh, sư phụ không nên mặc áo lót liền chạy đi ra.”

Sau đó lại nhìn về phía Triệu Tiểu Bát.

A Nhị tuy rằng không nói gì, nhưng cả người tản mát ra khí tức rét lạnh sớm bay tới Tiểu Bát nơi đó.

Tiểu Bát rùng mình một cái, vì thế ngoan ngoãn buông tay, từ trên người tiểu Tam bò lên.

Tiếp theo Tiểu Bát thấy tiểu Tam thở phì phò nằm trên mặt đất không có nửa điểm khí lực, lại thuận đường đem tiểu Tam từ mặt đất kéo đứng lên.

Tiểu Tam lắc lắc lắc lắc cái đầu còn có chút choáng căn bản đứng không vững, Tiểu Bát nhìn nhìn A Nhị, A Nhị cũng nhìn hắn, vì thế Tiểu Bát lại quyệt miệng, một phen ôm Tam sư huynh nhà hắn lên, đặt lại trên giường, sau đó còn thực ôn nhu giúp người ta đắp chăn, dịch tốt góc chăn, cuối cùng nói câu: “Sư huynh ngươi ngoan, hảo hảo ngủ!”

Sau đó liền đứng ở một bên, ý tứ thực minh bạch, sư huynh có bệnh, sư đệ gác đêm, sư phụ cùng nhị sư huynh có thể trở về nghỉ ngơi.

Bách Lý Huyền Hồ nhìn một màn này, vui mừng nói: “Tiểu Bát trưởng thành rồi.”

Tiếp đó người bị A Nhị kéo về trong phòng đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.