Tiểu Ngũ liếc mắt nhìn hướng A Nhị rời đi, hướng đệ đệ hắn nói: “nhị sư huynh đi.”
Tiểu Lục liếc liếc bóng dáng A Nhị, nói: “Nhị sư huynh giống như không quá cao hứng. Hắn bình thường đều không thích quản chúng ta, hôm nay là làm sao?”
“Về sau chuyện ở bên ngoài chúng ta vẫn nên ít nói lại! Sau khi sư phụ mới vừa nghe xong chuyện chúng ta du ngoạn bên ngoài, chân mày nhị sư huynh liền nhăn vài lần. Nhị sư huynh đại khái nghe ra chút manh mối, đối với chuyện chúng ta làm không hài lòng.”Tiểu Ngũ thấy rõ ràng.
Tiểu Lục hừ một tiếng nói: “Mấy sự tình chúng ta đã làm, làm gì còn cần phải lựa lời nói cho sư phụ. Người ngoài đều nói huynh đệ chúng ta lợi hại, trở về Thần Tiên Cốc tự nhiên muốn cùng sư phụ nói, chung quy chúng ta là từ Thần Tiên Cốc đi ra, là đệ tử của sư phụ, chúng ta như vậy khiến sư phụ có mặt mũi, nhị sư huynh hẳn là khen chúng ta mới đúng!”
Tiểu Ngũ thở dài: “Kỳ thật chúng ta cũng được xem như do Tam sư huynh dạy dỗ, chúng ta hôm nay có chuyện gì đều muốn kể hắn nghe, nhưng hắn ngay cả việc ăn cơm cùng chúng ta cũng không nguyện ý.”
Tiểu Lục vừa nghe ca ca nhắc tới tiểu Tam, nhớ tới chuyện năm trước khi bọn họ muốn rời khỏi liền đi tìm riêng tiểu Tam, tiểu Tam lại đóng cửa không gặp bọn họ, làm cho bọn họ hai người cô đơn một mình rời khỏi cốc.
Mới ra giang hồ cái gì cũng đều không hiểu, bọn họ chẳng những chịu rất nhiều oan ức, còn nhận được ánh mắt khinh thường, thậm chí là những vết đao. Việc này vừa nghĩ đến, Tiểu Lục liền nóng giận vô cùng.
Tiểu Lục cả giận nói: “Ngươi lại nhắc hắn làm cái gì, không phải nói là không muốn gặp hắn sao!”
Tiểu Ngũ sau một lúc lâu không lên tiếng, sau này mới cúi đầu mở miệng nói: “Nhưng ngươi không hề nhớ hắn sao? Ngay cả khi hắn không để ý tới chúng ta, nhưng ta vẫn là rất nhớ hắn, rời khỏi Thần Tiên Cốc mấy ngày nay, ta không một ngày nào mà không nhớ hắn.”
Tiểu Lục nghe được lời nói này của ca ca, nguyên bản hai má đang phồng to nháy mắt hoàn toàn nguôi giận. Hắn im lặng, một hồi lâu mới nói: “Ta cũng nhớ hắn a, nhưng hắn lại không để ý tới chúng ta. Chúng ta ở chỗ này chờ lâu như vậy, là người đều hẳn là nghe thanh âm chúng ta nói chuyện đi! Nhưng phòng hắn ngay cả ánh nến cũng không sáng!
Ca, vì cái gì Tam sư huynh thay đổi bất thường? Trước kia vô luận đến nơi nào hắn đều mang theo chúng ta, cho dù chúng ta luôn chọc hắn sinh khí, nhưng bình thường chúng ta cũng thực nghe lời hắn nói mà không phải sao? Như thế nào giống như vừa chớp mắt, hắn liền không muốn gặp chúng ta nữa?”
Tiểu Ngũ thấp giọng nói: “Ta cũng đoán không rõ tâm tư Tam sư huynh. Ta chỉ nhớ rõ sau khi chúng ta lớn lên, hắn liền bắt đầu buổi tối không muốn cùng chúng ta ngủ. Sau này chúng ta đánh thắng nhị sư huynh có thể xuất cốc, hắn liền không để ý hai ta.
Chẳng lẽ hắn chỉ thích tiểu hài tử? Ngươi xem Tiểu Bát niên kỉ so với chúng ta nhỏ hơn, sau khi Tiểu Bát đến đây hắn liền đối xử với tiểu Bát tốt hơn chúng ta…… Nhưng mà ta vẫn không thông, chúng ta lúc còn nhỏ hắn vẫn đối với chúng ta hung dữ lắm mà……”
Tiểu Lục kinh sợ. “Chẳng lẽ hắn thích Tiểu Bát so với chúng ta nhiều hơn! Cho nên hắn mới có thể lưu lại bên trong cốc mà không cùng chúng ta đi! Bởi vì hắn muốn cùng Tiểu Bát cùng một chỗ?”
Tiểu Ngũ mày nhíu chặt, trong lòng cũng hoài nghi Tiểu Bát.
Tiểu Bát nhỏ hơn bọn họ hai tuổi, bộ dạng nộn nộn sinh sinh, một đôi mắt ngập nước lại có linh khí, tính cách còn vô cùng cổ linh tinh quái, nhưng miệng ngọt, nói chuyện rất ngoan, trong Thần Tiên Cốc không ai không thích hắn. Cho nên…… Tam sư huynh của bọn họ thiên vị Tiểu Bát cũng không phải không có khả năng……
Tiểu Lục có thể biết được trong lòng Tiểu Ngũ suy nghĩ những gì, hắn hiểu được chính mình đoán đúng, vì thế nguyên bản làm bộ đường hoàng, biểu tình mắt cao hơn đỉnh lập tức suy sụp, oán hận nói:“Tam sư huynh không thích chúng ta, hắn thích Tiểu Bát! Đáng giận, khốn kiếp, ném chúng ta, di tình biệt luyến, gia hỏa chỉ thích tiểu hài tử!”
Tiểu Ngũ dựa vào cây, mũi chân đá đá đám rễ cây lan tràn trên mặt đất.
Đại thụ to lớn căn bản hoàn toàn không bị tiểu Ngũ làm lung lay, mà biểu tình của hắn cũng dần bình tĩnh lại, biến trở về bộ dáng bình thản không cảm xúc như thường ngày.
Bọn họ hai người ở dưới tàng cây cạnh phòng bếp đợi vài canh giờ.
Rõ ràng đều có kết luận, bhưng lại không muốn quay về phòng nghỉ ngơi.
Nơi này là địa phương tiểu Tam thường lui tới, mơ hồ còn có thể cảm giác được khí tức của tiểu Tam.
Nơi này cũng là chỗ gần với sương phòng của tiểu Tam nhất, chỉ cần tiểu Tam vừa mở cửa đi ra, bọn họ liền có thể nhìn đến tiểu Tam.
Chỉ là đợi a đợi, cánh cửa kia vẫn giống như năm trước lúc bọn họ rời đi, chặt chẽ đóng kín, cũng không bởi vì bọn họ mong chờ ngóng đợi, cũng không vì bọn họ mà mở ra.
Tiểu Tam vốn là người hay mềm lòng, năm đó không hề suy nghĩ mà nhận lấy trách nhiệm nuôi dạy bọn họ. Chung quy tiểu Tam cũng chỉ lớn hơn bọn họ hai tuổi, năm bọn họ gặp gỡ nhau, ba người vẫn còn là hài tử.
Tiểu Tam cũng là người tâm địa cứng rắn, hắn đã hạ quyết định liền sẽ không thay đổi, không người nào có thể dao động hắn. Nếu không phải như thế, năm đó tiểu Tam võ công kém như vậy làm sao có thể khiến Đại sư huynh kỳ tài được sư phụ công nhận phải chịu khổ, còn có thể hy sinh cả tánh mạng cứu bọn họ từ miệng dược vật ra.
Tiểu Ngũ cảm giác, tiểu Tam sở dĩ buông tay, là vì cảm giác bọn họ đã lớn lên, hiển nhiên phải tự đi con đường của mình.
Nhưng mà Tiểu Ngũ không thích loại cảm giác này.
Hắn thích lưu lại bên người tiểu Tam, vô luận tiểu Tam mắng bọn hắn cũng tốt, bắt bọn hắn luyện công luyện tới chết cũng tốt, chỉ cần có thể nghe được thanh âm tiểu Tam, chỉ cần ánh mắt tiểu Tam có thể dừng lại trên người bọn họ, tâm tình hắn đã có thể ấm áp, vì có người từ đầu đến cuối vẫn luôn quan tâm đến mình.
Nhưng tiểu Tam lại tuyệt quyết, giống như đem tâm hắn bóp chết vậy.
Cho đến khi trời sắp sáng, lúc hai huynh đệ chờ đến mệt mỏi tính toán trở về phòng, trong phòng tiểu Tam đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Tiểu Ngũ nguyên bản ngồi xổm bên cạnh Tiểu Lục lỗ tai lập tức dựng lên, một đôi mắt nhìn chằm chằm về hướng cửa phòng tiểu Tam.
Hai người đang nhìn chăm chú về hướng phát ra âm thanh.
Cánh cửa kia bị nhẹ nhàng mở ra, buổi sáng yên tĩnh vang lên một trận “cành cạch” thanh âm.
Thân ảnh Tiểu Tam trong bóng đêm có vẻ mông lung, nhưng vô luận sắc trời hôn ám cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy hình dáng, dù cho chỉ là mơ hồ, Tiểu Ngũ Tiểu Lục đều có thể biết, đó là Tam sư huynh của bọn họ.
Tiểu Tam đạp cửa phòng ra, hướng đại sảnh đi tới, không thèm quay đầu nhìn Tiểu Ngũ Tiểu Lục.
Nguyên bản Tiểu Lục đang ngồi lập tức đứng lên, xoay người cùng ca ca đi về hướng tiểu Tam.
Bọn họ đi theo phía sau tiểu Tam, rõ ràng cách xa nhau chỉ có vài bước, cảm giác thật gần, nhưng lại thật xa.
Hai người trong lòng vô cũng rối rắm hỗn loạn, lại không phát ra một điểm thanh âm.
Tiểu Tam đi đến đại sảnh, nơi gieo trồng rất nhiều kỳ trân dị thảo.
Hắn đứng ở chỗ để dược phía trước một hồi lâu, hai mắt vô thần ngẩn người, nhưng lại giống đang tự hỏi cái gì.
Hắn khom lưng thân thủ hái một gốc dược thảo, nhưng khi ngón tay tiếp xúc với Diệp tử lại tạm dừng một lúc lâu, ngón tay sửa lại phương hướng, nhổ lên một cây dược thảo nhỏ xíu khác bên cạnh
Sau đó hắn cầm lấy ngọn cây kia, lại quay trở về con đường cũ, một đường hướng sương phòng của mình mà đi, cuối cùng đóng cửa, phảng phất giống như hoàn toàn không có nhận thấy được phía sau có hai người.
Tiểu Lục sắp nhẫn nhịn không được, khi tiểu Tam không nhìn tới bọn họ mà đóng lại cửa, hắn lập tức đuổi theo, nâng tay hung hăng đập vào cửa phòng một cái.
Ván cửa bằng gỗ lập tức chấn động, ngay cả hành lang bằng trúc rắn chắc cũng lung lay một tý.
Tiểu Lục ở bên ngoài la lớn: “Tam sư huynh, ngươi không thích chúng ta đến như vậy sao? Rõ ràng đã biết chúng ta trở lại, cũng biết chúng ta đang đợi ngươi, vì cái gì ngay cả con mắt cũng không thèm liếc chúng ta một cái?”
Tiểu Ngũ im lặng không nói một câu. Hắn chỉ là vươn tay dán trên cửa phòng tiểu Tam, rồi sau đó lại đưa tay thu trở về. Rất muốn đụng đến, thế nhưng lại buông tay. Người kia trong lòng đã không có bọn họ, hết thảy dừng ở đây, dù cho bọn họ muốn cưỡng cầu, cũng cầu mà không được.
“ Bách Lý Tam!” Tiểu Lục không kìm chế nổi nữa, hắn vừa thương tâm lại sinh khí, cả giận nói: “ngươi lại tàn nhẫn như vậy, trở mặt không nhận người! chúng ta ở với ngươi đã bao nhiêu năm, nghe lời ngươi nói, làm bao nhiêu chuyện, ngươi như thế nào có thể vừa quay đầu lại liền không để ý bọn ta, chúng ta là tiểu miêu tiểu cẩu mà ngươi tùy tiện nuôi sao? Không muốn nuôi nữa liền đem chúng ta ném, ngươi cho chúng ta đều không có tâm, sẽ không tổn thương sao!”
Người trong phòng vẫn không lên tiếng, Tiểu Lục phát điên gần như điên cuồng hét lên, tay lại đập mạnh cửa.
Sau đó Tiểu Ngũ bắt lấy cổ tay Tiểu Lục, ngẩng đầu nhìn ánh mắt đệ đệ, rồi hướng hắn lắc đầu, Tiểu Lục mới đè nén xuống xúc động, cả giận nói: “ta chính là không cam tâm mà!”
“Không cam tâm thì như thế nào? Hắn đây là muốn cùng chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không muốn cùng chúng ta dính dáng đến. “Tiểu Ngũ ánh mắt lãnh liệt, đáy mắt không hề có độ ấm, nói.
Tiểu Lục dựa vào ván cửa chậm rãi trượt xuống, ngồi ở trước cửa phòng tiểu Tam trên hành lang trúc. Hắn thì thào nói: “ai cũng không có cách dao động Tam sư huynh, hắn chỉ muốn làm việc theo ý mình, ngay cả sư phụ cùng nhị sư huynh đều không quản được hắn, huống chi là chúng ta……” Tiểu Lục gục đầu xuống, co chân, vùi đầu vào gối.
Tiểu Ngũ cũng theo Tiểu Lục ngồi xuống. Hai huynh đệ dựa vào nhau, giữa bầu trời gió lạnh, dựa sát vào cho nhau hơi ấm.
Bọn họ ngồi xuống, liền ngồi ngoài của tiểu Tam tận hai ngày.
Sư phụ đến xem qua, A Nhị đến xem qua, Tiểu Bát thường thường đưa cơm đưa nước lại đây, dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn bọn họ.
Thẳng đến buổi tối ngày thứ ba, Tiểu Ngũ mở miệng. Hắn dùng giọng khàn khàn bình tĩnh nói: “ Gió thổi ba ngày, đầu óc cũng thanh tỉnh chút. Ngươi nói chúng ta ngóng ngóng trông trông hắn mở cửa gặp chúng ta để làm gì? Chúng ta trở về lần này, sư phụ đối với chúng ta so với hắn đối với chúng ta còn tốt hơn, ngay cả nhị sư huynh cùng Tiểu Bát cũng đều cao hứng vì chúng ta trở về, cũng chỉ có hắn không thích chúng ta, hắn không muốn gặp, chúng ta cứ mãi ở chỗ này, khác nào bị hắn coi thường.”
Tiểu Lục không nói gì, ca ca nói tất cả đều đúng, nhưng bọn hắn chỉ là muốn gặp mặt tiểu Tam một lần.
Ca ca cùng hắn đều muốn như vậy, bằng không sao lại ở trước cửa tiểu Tam mấy ngày liền. Đã bao lâu trôi qua bọn họ cũng không rõ, nhưng bọn họ đã sớm suy nghĩ minh bạch rồi.
Mãi cho đến đêm nay, Tiểu Ngũ đột nhiên đứng lên, cũng kéo tiểu Lục đứng lên theo.
Tiểu Ngũ nói: “ chúng ta đi thôi!” Hắn đi về phía bên ngoài Thần Tiên Cốc.
Tiểu Lục hỏi: “ không cùng sư phụ bọn họ cáo biệt sao?”
Tiểu Ngũ lắc lắc đầu, không còn dư lực để làm mấy việc khác. Hắn chỉ biết là chính mình đã không thể lại ở lại nơi này chờ đợi nữa, dù cho chờ đến thế nào thì cánh cửa ấy cũng sẽ chẳng mở ra.
Hắn khi còn bé ở bãi tha ma chết một lần, lúc này lại bị tiểu Tam không thèm chú ý đến khiến hắn chết một lần nữa.
Tâm của một người làm sao có thể chết hai lần?
Tiểu Ngũ cảm giác, lần trước tâm hắn đã chết đi một lần, sau này thật vất vả sống lại, lại tan nát cõi lòng thêm lần nữa.
Cảm giác ấy so với thật sự chết đi càng thống khổ hơn. Chết chỉ là không thể cử động mà thôi, còn tan nát cõi lòng chính là tim từng chút từng chút một vỡ ra thành bụi phấn, cái loại đau đớn này còn gấp ngàn lần so với việc phải chết đi.
Tiểu Lục rõ ràng cảm nhận được trên người Tiểu Ngũ truyền đến nồng đậm cảm xúc, thậm chí phát ra một chút hận ý. Hận ý này có lẽ ngay cả chính Tiểu Ngũ cũng không có phát hiện, chỉ là bởi vì tâm tự rung chuyển quá lớn, mới bộc phát đi ra.
Tiểu Lục lập tức chỉ cảm thấy ca ca bị Tam sư huynh khi dễ, cho nên thương tâm. Ca ca thương tâm so với chính mình thương tâm còn làm cho tiểu Lục phẫn nộ hơn, ai cũng không thể thương tổn ca ca hắn, cho dù đó là Tam sư huynh.
Tiểu Lục gắt gao bắt lấy tay Tiểu Ngũ, cắn răng nói:
“Ca, ngươi không cần khổ sở, một chút cũng không được khổ sở! Người kia không cần chúng ta, chúng ta cũng không cần người kia nữa! Từ trước kia đến bây giờ vốn cũng chỉ có ta và ngươi mà thôi, hắn chính là người ngoài, chỉ biết khi dễ chúng ta! Nhưng từ giờ trở đi ta sẽ không để bất luận kẻ nào khi dễ ngươi, hai chúng ta sẽ ở bên nhau, mỗi ngày đều phải trải qua vô cùng cao hứng, khoái khoái lạc lạc, tức chết Tam sư huynh, tức chết cái tên làm chúng ta thương tâm!”
Tiểu Ngũ trầm mặc dùng lực nắm lại tay Tiểu Lục. Hắn trong lòng không cam tâm, khóe mắt có lệ. Nhưng lúc ngửa đầu trừng mắt nhìn lên, khiến gió thổi đi một vài giọt nước mắt, hắn ở trong lòng thề, từ nay về sau, cũng chỉ có bọn họ có thể để người khác thương tâm, không còn ai có thể khiến cho bọn họ thương tâm nữa!