Cố gắng nửa buổi, Tiểu Tam vẫn không ngủ được.
Sau giờ ngọ, hắn lẳng lặng tựa vào bên cạnh hàng rào, đắm chìm dưới ánh mặt trời. Đồ ăn sáng cùng ngọ thiện đều giao cho Tiểu Xuân thu xếp, hắn hôm nay không có tâm trạng nấu cơm.
Đứng trong chốc lát cảm thấy không thú vị, Tiểu Tam miễn cưỡng đi lên núi, ngẫu nhiên đè nặng ngực khụ một tiếng, sau đó tiến vào suối hàn băng trong sơn động, từ trong băng lấy ra mấy quả lê đông lạnh, ngồi bên cạnh bờ suối cắn lê.
Ngồi một lúc, Tiểu Xuân thò đầu từ bên ngoài dò xét tiến vào, thấy hắn liền hô lên: "Tam sư huynh!"
"Ngươi như thế nào biết ta ở đây?" Tiểu Tam hỏi.
"Ngũ sư huynh nói." Tiểu Xuân trả lời: "Hắn nói ngực ngươi bị đè nặng nên ho khan, bảo ta đến xem một chút."
Tiểu Tam cắn lê nói: "Ta không sao, ngươi trở về trông Tiểu Lục đi, cần phải chữa trị cho hắn thật tốt, ta không muốn chuyện này lưu lại hậu hoạn."
Tiểu Xuân không chịu nghe Tiểu Tam nói, chui thẳng vào trước người Tiểu Tam, nhưng lúc hắn định tìm gì đó, Tiểu Tam liền dùng tay không ăn lê ngăn cản hắn.
Tiểu Xuân dùng chiêu thức cũng xảo quyệt, Tiểu Tam cứng rắn chắn, tay hắn liền biến thành vô cốt ngân xà, rẽ trái rồi rẽ phải thẳng đến trước ngực Tiểu Tam, sau đó áp lòng bàn tay vào.
Lê trên tay Tiểu Tam rơi xuống, thiếu chút nữa hắn trực tiếp nhảy dựng lên. Hắn cả giận nói: "Đau chết! Ngươi không thể nhẹ một chút a!"
Tiểu Xuân vô tội nháy mắt mấy cái. "Nhẹ một chút ngươi lập tức có thể triệt tiêu lực đạo của ta, ta làm sao sờ ngươi được!"
Tiểu Tam mắt trợn trắng.
Tiểu Xuân từ trong lòng cầm ra thuốc trị thương, nhét ba viên cho Tiểu Tam, nói: "Khó trách ngươi ho khan nặng ngực. Xương ngực đều nứt, không đau sao?"
Tiểu Tam nhếch nhếch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Có chút thương tích vậy mà cũng đau sao?" Tiểu Tam không lưu tâm, hắn hiện nay đang bận suy nghĩ một chuyện khác.
"Uống thuốc!" Tiểu Xuân thấy Tiểu Tam cầm dược hoàn nắm ở trong tay không chịu ăn, hắn cảm giác chính mình chỉ cần vừa đi, Tam sư huynh này khẳng định sẽ đem thuốc trị thương ném vào trong hàn đàm.
Bách Lý Tam cái gì cũng ăn, chỉ là không uống thuốc, điểm ấy toàn bộ sư huynh đệ trong Thần Tiên Cốc đều biết.
Bởi vì bên trong cốc bọn họ có hai vị thần y. Đại thần y Bách Lý Huyền Hồ: Chỉ cần còn lại một hơi thở, hắn đều cứu sống được; Tiểu thần y Triệu Tiểu Xuân, dù cho đã tắt thở, nhưng thân thể còn ấm, hắn liền có thể cướp người từ trong tay Diêm Vương.
Tiểu Tam cảm giác chuyện này căn bản chính là nghịch thiên, cho nên không thích ăn dược hai người bọn họ làm ra.
Nếu không cẩn thận ăn thành trường sinh bất lão, cuối cùng muốn chết cũng sẽ khó khăn, hắn đời này còn có cái gì lạc thú?
Hai phương giằng co giằng co lẫn nhau không chịu thỏa hiệp.
Mãi đến cuối cùng Tiểu Xuân trừng đến mức mắt muốn rớt ra, Tiểu Tam tâm trạng mới dần dao động, lúc này mới đem dược nhét vào miệng, nuốt xuống.
Tiểu Xuân liền an tâm, nói: "Hảo, uống thuốc rồi sẽ không sao. Ngũ sư huynh nói vết thương của ngươi là do Lục sư huynh dùng lực mạnh gây ra, lo lắng vô cùng. Hiện nay ta cuối cùng cũng có thể trở về phục mệnh. Đúng rồi, ăn dược xong thương thế của ngươi hai ngày nữa sẽ tốt lên, ho khan cũng sẽ không đau."
Tiểu Tam cảm giác không thể tin được, thương cân động cốt ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể phục hồi như cũ. Hắn nói: "Ngươi là cái loại y thuật quỷ quái gì, nhanh như vậy đã tốt lên!"
Tiểu Xuân mũi hừ hừ, đắc ý nói: "Tiểu gia ta là thần y! Thần y, thần y, thần y! Trên giang hồ được người xưng là 『 diệu thủ hồi xuân Diêm Vương địch 』, mấy vết thương nhỏ này tính cái gì!"
Tiểu Tam vừa nghe lời nói của thối hài tử này, sắc mặt liền âm lại. Hắn nói: "Ta nói ngươi 『 diệu thủ hồi xuân Diêm Vương địch 』, năm đó nếu không phải ngươi trộm xuất cốc, ở trên giang hồ rước lấy nhiều việc như vậy, làm cho chúng ta không có biện pháp ở lại Thần Tiên Cốc, mặt xám mày tro chạy đến cảnh sơn nơi này! Vậy mà ngươi lại còn đắc ý, ngươi mà còn đắc ý nữa, lão tử cũng không ngại dạy dỗ ngươi, đánh cho mặt ngươi bầm dập, sau đó đem đầu người chặt xuống đất làm cầu đá!"
"Ai, ai ai!" Tiểu Xuân lập tức cười bồi, nói: "Sư huynh đừng giận nha! Ta đã rửa tay chậu vàng quy ẩn sơn lâm không nháo sự, chuyện cũ nhắc lại làm gì! Huống chi nếu như ta không làm vậy, tâm can nhi nhà ta nhất định sẽ đau lòng đến chết! Ta rất luyến tiếc làm hắn đau nha!
Tiểu Tam vẫn là âm âm nhìn hắn.
Tiểu Xuân lúc này cũng không dám cùng Tiểu Tam tranh luận, hắn nhặt lên quả lê Tiểu Tam làm rơi, tự tay đi đến bên hàn đàm rửa sạch, lại tự tay đưa cho Tam sư huynh của hắn.
Tiểu Tam nhìn Tiểu Xuân, trước đem quả lê mình đã cắn qua cất vào ngực, sau đó lại cầm lấy quả lê sạch sẽ bên cạnh, dùng Ngư Trường kiếm chém xuống, phân thành hai nửa đưa cho Tiểu Xuân.
Tiểu Tam nói: "Tặng cho ngươi cùng tâm can nhi nhà ngươi, một người một nửa, chúc các ngươi vĩnh kết đồng tâm trăm năm hảo hợp."
Tiểu Xuân nhất thời mặt đầy thống khổ, ai oán nói: "Sư huynh ngươi thật chán ghét! Phân lê, phân ly, hài âm bất tường a*!"
(hài âm bất tường: từ đọc gần giống có ý nghĩa không tốt)
"Cho nên ngươi hảo hảo an phận tại Thần Tiên cốc đợi cho ta, đừng tiếp tục xuất cốc quậy phá nữa." Tiểu Tam nói: "Tâm tư của ngươi ta còn không biết sao? Không qua bao lâu khẳng định chứng nào tật nấy, lại chuồn ra khỏi cốc!"
Tiểu Tam quệt miệng đem lê lấy lại, sau đó há mồm cắn, lập tức đem quả lê phân thành hai nửa ăn sạch, cả hột cũng không nhả.
Tiếp đó hắn lại thấy Tiểu Xuân cười đến mức xuân hoa nở rộ, sau đó vui vẻ chạy đi.
"Xuy!" Tiểu Tam nhịn không được bật cười. Tiểu sư đệ này thật đúng là kẻ dở hơi.
Tiểu Xuân sau khi gặp gỡ người kia, tính tình kỳ thật cũng thu liễm rất nhiều.
Tiểu Tam không cần phải lo lắng tiểu sư đệ sẽ gặp rắc rối.
Tiểu sư đệ của hắn đã có người chiếu cố, nam tử kia tên là Đông Phương Vân Khuynh, là lồng giam của Tiểu Xuân, cũng là đôi cánh của Tiểu Xuân, hắn sẽ toàn tâm toàn ý một đời ở bên người Tiểu Xuân, cho đến khi bạc đầu.
☆☆☆
Lúc Tiểu Tam trở về phòng, Tiểu Lục vẫn còn ngủ trên giường của hắn.
Tiểu Ngũ đã quét tước sạch sẽ cả căn phòng, gối đầu đệm chăn cũng đổi mới hết. Dấu vết đêm qua đều bị hắn lau đi, phảng phất giống như chưa từng xảy ra sự tình kia vậy.
Tiểu Tam đi đến bên giường hỏi: "Hắn vẫn không tỉnh sao?"
"Không." Tiểu Ngũ từ bên giường đứng dậy, đem chỗ ngồi nhường cho Tiểu Tam.
Tiểu Tam vẫn đứng, khi hắn nhìn đến khuôn mặt tái nhợt không có chút máu của Tiểu Lục, nộ khí trong lòng vẫn không ngừng cuộn trào.
Tiểu Tam vươn tay đem tóc mái của Tiểu Lục gạt ra, vuốt ve hài tử hắn tự tay nuôi lớn. Nữ nhân kia cư nhiên dám cả gan hạ độc thủ với Tiểu Lục, quả thực không muốn sống.
Tiểu Lục không còn khí tức bất an giống như lúc sáng nữa, nhưng cảm giác lúc đang ngủ bị người sờ soạng cũng không phải là chuyện gì dễ chịu.
Tiểu Tam đứng hồi lâu, ánh mắt toàn đặt ở trên người Tiểu Lục, hắn tuy rằng đối xử nghiêm khắc với bọn họ, nhưng cũng không phải là người không hiểu phải trái.
Chuyện này, là do nữ nhân kia sai.
Tiểu Tam vẫn nhìn Tiểu Lục, ánh mắt chăm chú, tay hắn dừng lại ở trên người Tiểu Lục, trấn an.
Rõ ràng là huynh đệ song sinh, rõ ràng cảm tình tốt đến mức thời khắc đều có thể ở chung một chỗ, nhưng khi tâm Tiểu Tam hoàn toàn đặt trên người Tiểu Lục, sự bình tĩnh mà Tiểu Ngũ luôn lấy làm kiêu ngạo cũng chậm rãi tan đi.
Tiểu Ngũ phát giác chính mình thế nhưng lại ghen tỵ với Tiểu Lục đang bị thương.
Hắn muốn thời khắc này, người được Tiểu Tam chạm đến là mình, hắn muốn Tiểu Tam đau lòng vì mình, hắn thậm chí muốn người trúng xuân dược là bản thân hắn, người hôm qua cùng Tiểu Tam thân cận là hắn chứ không phải là đệ đệ.
Tầm mắt Tiểu Tam đặt trên người Tiểu Lục càng lâu, những suy nghĩ vẫn luôn chôn giấu trong lòng Tiểu Ngũ cũng dần dần rục rịch nảy mầm.
Hắn biết có một loại cảm tình có thể tồn tại giữa nam tử cùng nam tử, chỉ là hắn sợ một khi ý niệm đó thoát ra, để Tiểu Tam phát hiện, hắn có khả năng chưa kịp bắt đầu đã không bệnh mà chết.
Tiểu Tam đối với bọn họ rất tốt, chỉ là che giấu bằng sự nghiêm khắc của vẻ bề ngoài, hắn giống như một đóa hoa mọc giữa bụi gai nhọn, bên trong vẻ ngoài cứng rắn, chính là một tấm lòng vô cùng ôn nhu.
Tiểu Ngũ trước kia chưa bao giờ dám nghĩ, vì sao năm ấy khi xuất cốc bị Tiểu Tam chặn ở ngoài cửa, hắn lại đau khổ như tương tư.
Vì sao khi được trở lại bên người Tiểu Tam, hắn lại luôn luôn dò xét, dò xét xem có còn cơ hội không, cơ hội để tâm của Tiểu Tam sẽ luôn ở lại chốn này. Sẽ không bị người cướp đi, cũng sẽ không dành cho người khác.
Có phải hay không một khi nói ra cảm tình ấy, cũng có thể giống như Tiểu Xuân cùng người hắn thích nở hoa kết quả.
Có phải hay không nếu hắn chịu khẩn cầu, tầm mắt người này liền vì hắn mà dừng lại.
"Làm sao vậy?"
Không biết khi nào, Tiểu Tam đi tới trước mặt Tiểu Ngũ.
Hắn nhìn thấy sắc mặt Tiểu Ngũ không tốt, cũng sờ sờ hắn trán.
Tiểu Ngũ đem tay Tiểu Tam kéo xuống, ghé sát vào hai má của mình, nhắm hai mắt.
Tiểu Tam cúi đầu cười, nói: "Đều đã lớn rồi, còn làm nũng a!"
Tiểu Ngũ không có đáp lời.
Tiểu Tam nói: "Chuyện của Yến Môn ta sẽ xử lí, các ngươi tốt nhất đừng xuất cốc, đỡ phải ô uế tay mình, làm bẩn thanh danh bản thân."
"......" một hồi lâu Tiểu Ngũ mới mở miệng. "Sư huynh không phải nói không đánh nữ nhân, cũng đừng cùng nữ nhân so đo sao?"
"Ta là không thích cùng nữ tử so đo, bởi vì không có gì tốt để so đo. Ta không đánh nữ nhân, đó là vì nữ nhân trời sinh đã yếu hơn nam nhân rất nhiều, ỷ vào thân cường thể kiện khi dễ người khác, đó gọi là đáng chết." Tiểu Tam giải thích cho Tiểu Ngũ nghe. "Nhưng, nếu là người không phân rõ phải trái, xử lí một chút cũng không phải không thể. Dựa vào cái gì bị người khác bày trò đê tiện còn phải nén giận? Sư huynh cũng không dạy các ngươi như thế."
Tiểu Ngũ không nói lời nào.
Tiểu Tam nói: "Sư huynh không có khả năng một roi đánh sập Yến Môn, nhưng khiến nữ nhân kia một đêm bỗng nhiên biến mất trên giang hồ cũng không phải việc gì khó."
"Sư huynh ngươi rất nhỏ mọn." Tiểu Tam nói: " Ngươi nào làm gì ta, ta đều có thù tất báo."
"Cho nên sư huynh rất coi trọng chúng ta sao?" Tiểu Ngũ hỏi.
"Vô nghĩa." Tiểu Tam nói.
Tiểu Ngũ tâm ấm áp lại chua chua, ấm vì người này để ý bọn họ, còn vì bọn họ mà đánh vỡ quy tắc của chính mình, chua vì tình cảm của người này lại phân thành hai nửa, quan tâm hắn, đồng dạng cũng quan tâm đệ đệ của hắn.
"...... Nếu là chúng ta vừa sinh ra đã chỉ là một người thì tốt rồi......" Tiểu Ngũ thì thào nói nhỏ.
Tiểu Tam nghe không rõ ràng Tiểu Ngũ đang nói cái gì.
Tiểu Ngũ nhẹ nhàng đem bàn tay của Tiểu Tam vẫn dán ở trên gương mặt hắn chuyển qua bên môi, ở trên bàn tay hơi lạnh ấy hạ xuống một nụ hôn.
Tim đạnh nhanh.
Tiểu Tam mạc danh kỳ diệu, hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Tiểu Ngũ bất an sợ cảm tình bị phát hiện, thản nhiên nói: " Lòng bàn tay ngươi có mùi quả lê."
Sau đó buông tay Tiểu Tam ra.
Sau khi Tiểu Tam hạ quyết tâm báo thù cho hai huynh đệ Tiểu Ngũ Tiểu Lục, không đợi Tiểu Lục tỉnh lại, đêm đó hắn liền rời khỏi Thần Tiên cốc, mãi đến năm ngày sau mới trở về.
Thời điểm Tiểu Tam trở về là buổi chiều, Tiểu Xuân Vân Khuynh cùng Tiểu Ngũ Tiểu Lục đang ngồi chơi cờ. Các sư huynh đệ nhìn thấy Tiểu Tam an nhiên vô sự ccũng cảm thấy bớt giận, nhưng Tiểu Tam có chút ngây ngẩn, giống như đang bị kinh hách chuyện gì.
Cư nhiên lại có chuyện có thể làm cho Tam gia hoảng sợ, chuyện này quả thật làm người ta giật mình.
Tiểu Ngũ thấy sắc mặt Tiểu Tam không đúng, vội vàng tránh ra, đem ghế đá cho Tiểu Tam ngồi, lại nhanh chóng rót ly trà nóng cho hắn.
"Sư huynh ngươi không sao chứ?" Tiểu Ngũ hỏi.
Tiểu Tam ngốc ngốc nhìn Tiểu Ngũ, sau đó cả người nhảy dựng lên, đem cái chén ném xuống đất, nói: "Ta thao! Khó trách các ngươi lại thua trong tay nữ nhân kia!"
Tiểu Tam nói: "Tả Sương Sương của Yến Môn quả thật không phải là người!"
Tiểu Lục cho rằng Tiểu Tam cũng bị tai nạn, gấp đến độ đứng lên bắt lấy Tiểu Tam lay lay nói: "Sư huynh ngươi bị thương ở nơi nào? Nàng làm gì ngươi? Nàng có phải cũng đem ngươi trói lên giường cở sạch đồ không? Ngươi có chuyện gì không? Có khỏe không? Trong sạch của ngươi có còn hay không? Nếu không tat hay ngươi đi đòi lại!"
Tiểu Tam gõ mạnh đầu Tiểu Lục một phát, cả giận nói: "Ngươi nghĩ cái quỷ gì vậy. Ta nói là Tả Sương Sương của Yến Môn kia quả thực không phải người! Nữ nhân kia lớn lên hệt như con gấu! Thời điểm đánh người luôn lấy đầu người ta ép vô ngực ả, hai khối thịt kia khiến chút nữa đã có người thất thủ! Lão tử đời này lần đầu tiên bị nữ nhân dọa đến vậy!"
Sau đó Tiểu Tam lại nhìn nhìn Tiểu Lục, đột nhiên vỗ vỗ bả vai Tiểu Lục. "May mắn ngươi không bị gì! Nếu ngươi bị làm sao, Tả Sương Sương muốn ngươi phụ trách, ta tuyệt đối không tiếp thu được em dâu như vậy!"
Dứt lời lại nhìn nhìn Tiểu Xuân cùng tâm can nhi của hắn. Trong đầu nghĩ: "Ánh mắt của Tiểu Xuân thật sự quá tốt, đặt cùng một chỗ so sánh với Tả Sương Sương, Đông Phương Vân Khuynh quả thực đẹp như Hằng Nga, là nam nhân cũng không quan trọng, hắn hoàn toàn không ngại."
Tiểu Ngũ Tiểu Lục lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sư huynh không có việc gì là tốt rồi.
Đợi khi bình tĩnh trở lại, ánh mắt Tiểu Lục lại nhìn đến Tiểu Tam, đột nhiên cả khuôn mặt liền đỏ.
"Sư...... Sư huynh...... Đêm đó......" Tiểu Lục ấp a ấp úng, một câu nói nửa ngày cũng không xong.
Tiểu Tam cho rằng Tiểu Lục muốn nói đến chuyện hắn làm gãy xương ngực của mình, liền nói: "Về chuyện này ngươi đừng để ở trong lòng, đều đã qua rồi, ngươi không có việc gì là tốt."
Tiểu Lục đỏ mặt vẫn nhìn Tiểu Tam. "Sao...... Như thế nào có thể......"
" Nên nói là "tất nhiên là có thể" đi!" Tiểu Xuân tựa vào trên người Vân Khuynh, niết quân cờ cười nói: "Có phải ta đã nói qua, ta cùng Vân Khuynh đã nhận thức nhau như thế nào? Vừa mới bắt đầu a, cũng vì có người hạ xuân dược với hắn, sau này bị ta gặp phải, sau đó bởi vì chức trách y sư của ta, kết quả hắn liền thuận thế cùng ta làm "này nọ"."
Tiểu tử này cười đến có chút dâm loạn.
"Triệu Tiểu Xuân...... Ngươi thật sự là chán sống......" nếu không phải tâm can nhi kia của Tiểu Xuân ở đây, tâm can nhi lại uống tâm khiếu linh huyết của Tiểu Xuân, võ công cao không thể so với người thường, Tiểu Tam thật muốn đem quần của Tiểu tử này lột ra, đánh vài chục roi, đá hắn chạy về biệt viện.
Tiểu Lục ầm một tiếng đỏ cả mặt, từ bên tai đến cổ đều đỏ.
Tiểu Xuân vội vàng nắm tay Vân Khuynh rời đi. Tam sư huynh tính tình rất dữ dội, hung dữ lên là không ai cản nổi. Tuy rằng bộ dạng đơn bạc, nhìn bóng dáng yếu ớt đến nỗi gió thổi cũng bay, song những thứ này đều là giả dối, gạt người, giả dối!
Tiểu Tam cũng mệt mỏi, sau đó hắn không nói với Tiểu Ngũ Tiểu Lục câu nào, đi thẳng về phòng mình, dự định ngủ ngon một giấc.
Nhìn bóng dáng rời đi của Tiểu Tam, Tiểu Lục băn khoăn hỏi Tiểu Ngũ: "Ca, ngươi nói choa ta biết đi, ngày đó rốt cục là ai? Ta chỉ nhớ ta nhìn thấy ngươi cùng tam sư huynh, những cái khác ta đều quên......"
"Ngươi hi vọng là ai?" Tiểu Ngũ thanh âm có chút khô khốc.
"......" Tiểu Lục dừng một lát, phát hiện Tiểu Ngũ cư nhiên cũng quay đầu rời đi.
"Ca, ngươi lại làm sao? Mấy ngày nay luôn không để ý tới ta, cũng không cùng ta nói chuyện! Ta đã làm gì khiến ngươi giận sao? Đừng khiến ta lo lắng nữa?" Tiểu Lục đuổi theo.
Tiểu Ngũ mặt không chút thay đổi, chỉ là tâm tình hỗn loạn. Nghe tiếng bước chân đuổi theo của Tiểu Lục, biết rõ không nên, nhưng hắn vẫn dùng thanh âm bình tĩnh nói: "Đừng dính vào ta nữa, đi làm việc của ngươi đi!"
Tiểu Lục hoảng sợ, cả người cứng ngắc tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải.
Tiểu Ngũ không bao giờ nổi giận với hắn, thậm chí một câu nói nặng lời cũng chưa từng nói qua, hôm nay đến cùng là làm sao, nộ khí kia ngay cả chính mình cũng cảm giác không thích hợp.
Tiểu Ngũ ly khai, qua hồi lâu, bên người đã không còn ai, Tiểu Lục vẫn đứng bất động.
Hắn cố gắng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng suy đoán nguyên nhân khiến Tiểu Ngũ đột nhiên nổi giận rất có khả năng là do chuyện kia.
Hắn trúng xuân dược, nhưng lại chậm vài ngày mới trở về.
Có phải là Tiểu Ngũ cho rằng hắn đã bị Tả Sương Sương làm gì đó, cho nên ghét bỏ hắn, ngay cả tới gần hắn cũng không muốn.
Có lẽ hắn nên nói cho Tiểu Ngũ biết chuyện hắn có bị Tả Sương Sương cởi sạch áp lên giường, bất quá Tả Sương Sương chưa kịp làm gì hắn đã đem ả một cước đá văng ra, sau đó ôm chặt quần áo chạy thoát.
Ô ô...... Hắn trong sạch mà......
Không, phải nói rằng vào lúc đó hắn vẫn còn trong sạch, chỉ là khi trở lại Thần Tiên cốc không biết đã cho ai......
☆☆☆
Tiểu Tam cảm giác gần đây không khí trong Thần Tiên Cốc có gì đó kì quái.
Nhất là Tiểu Xuân cùng tâm can nhi của hắn, mặc dù lúc ở trong phòng sư phụ không dám lớn mật, nhưng cả ngày cứ dính vào nhau, lúc ở cùng sư huynh đệ cũng mắt đi mày lại
Tiểu Tam suy nghĩ, thời điểm bọn họ không ở đó, mấy cái cảnh mắt đi mày lại đó khẳng định sẽ biến thành hôn tới hôn lui...... Này cũng ân ái quá đi...... Thích một người có thể thích thành dạng này sao!
Mấy sư huynh đệ cùng sư phụ đều còn sống, hai người đó cho rằng bọn họ đều chết hết rồi hả!
Chuyện thứ hai là Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục không biết làm cái quỷ gì, trước kia cứ đi cùng một chỗ tách thế nào cũng tách không ra, hiện nay chỉ cần thấy Tiểu Ngũ thì sẽ không thấy Tiểu Lục, chỉ cần nhìn thấy Tiểu Lục thì sẽ tìm không ra Tiểu Ngũ. Mọi người còn phải sống, hắn chẳng những nấu cơm quét rác lau bàn, còn phải trèo lên trèo xuống sửa nóc nhà nữa.
Muốn gọi người giúp đỡ cũng gọi không được, muốn hắn mệt chết sao? Có khi cả hai đứa cùng nhau trốn hắn!
Tiểu Tam tâm tình thật không tốt. Theo lời của Bách Lý Huyền Hồ nói, đời này là hắn đến chơi, chứ không phải đến làm quản gia. Hắn vì sao phải làm những việc này, thanh nhàn của hắn đến tột cùng đã chạy đi nơi đâu!
Tiểu Tam thau gỗ dự định đi hái rau, nhưng ở trên hành lang lại gặp phải Tiểu Lục.
Tiểu Lục vừa nhìn thấy hắn cả mặt liền đỏ, ấp úng chặn ở phía trước mãi không tránh ra, có chuyện muốn nói lại ấp a ấp úng không nói thành lời.
Tiểu Tam sầm mặt nói: "Ngươi không biết chắn đường lão tử là tội chết hay sao? Chán sống à, còn không tránh ra cho ta!"
Tiểu Lục chần chờ nửa ngày mới nói được một câu: "Sư huynh...... Ngày đó ta trúng xuân dược, đến cuối cùng thì ai giải cho ta vậy...... Ta...... Ta ban đêm luôn nằm mộng...... Nhưng trong mộng không nhìn thấy rõ là mặt ai...... Trong lòng vẫn không kiên định...... Thật sự, thật sự khó chịu......"
"Loại chuyện này đi hỏi ca của ngươi đi!" Tiểu Tam sắc mặt càng đen.
"Ca hắn...... Ca hắn không để ý tới ta......" Tiểu Lục trở nên có chút không biết làm sao. "Ta không biết bản thân đã chọc hắn tức giận chỗ nào, hắn cứ như vậy, không thèm nói chuyện với ta......"
Tiểu Tam yên lặng trong chốc lát, mới mở miệng hỏi: "Ngươi nói ngươi nằm mộng không thấy rõ lắm bộ dáng người đó? Ngươi nằm mộng thấy gì, trong mộng ngươi đang làm gì?"
Tiểu Lục lập tức bị sặc nước bọt, sau đó ho khan vài tiếng: "...... Ta...... Ta......"
"Ngươi buổi tối vẫn ngủ cùng Tiểu Ngũ đúng không?" Tiểu Tam nói.
"Ân......" Tiểu Lục đỏ mặt gật đầu.
"Ngươi trước kia cũng trải qua loại sự tình này, lúc ngủ liền cọ vào trên đùi người ta." Tiểu Tam nói: "Để ta đoán, ngươi tuyệt đối là làm mộng, sau đó cọ vào ca ca ngươi!"
Tiểu Lục cả kinh nói: "Sư huynh ngươi vì sao biết!"
Tiểu Tam nổi giận mắng: "Khó trách ca ngươi lại không thèm để ý ngươi! Đang ngủ lại bị đệ đệ mình cọ cho tỉnh lại, ai có thể cao hứng nổi! Ngươi xuân tâm nhộn nhạo thì tự mình phóng túng đi, cọ cọ ca ca ngươi làm gì! Ngươi có tay mà, mười ngón tay phải dùng như thế nào còn cần ta dạy ngươi sao? Sự tình đã qua thì cho qua đi, ai cũng không muốn nhớ lại, ngươi cứ nghĩ tới làm gì!"
Tiểu Lục nhìn nhìn tay Tiểu Tam, không buông tay nhẹ giọng dò hỏi: "Kia...... Sư huynh để cho ta làm một việc...... Làm xong việc này, ta về sau sẽ không để trong lòng chuyện này nữa được không?"
"Chuyện gì?" Tiểu Tam thấy Tiểu Lục nhìn tay hắn, cảm giác có loại dự cảm bất hảo.
Tiểu Lục nuốt nuốt nước miếng, nói: "Cho ta sờ sờ tay ngươi, sờ xong ta sẽ không nhắc nữa."
Tiểu Tam trong đầu chợt lóe hình ảnh ngày ấy từ nửa đêm mãi cho đến trời sáng, hắn vì người trước mắt này từng làm qua chuyện gì.
Những ngón tay được cắt móng chỉnh tề của Tiểu Tam đột nhiên chụp lấy thau gỗ bên cạnh, cắn răng nói: "Không được!"
Tiểu Lục đột nhiên thông suốt. "Đó chính là ngươi đúng hay không? Ngày đó buổi tối chính là ngươi......"
Tiểu Tam cảm giác phiền muộn, cả giận nói: "Loại sự tình này đến tột cùng có cái gì tốt để nhắc đến, ngươi vì sao phải truy hỏi sự việc kỹ càng?"
Tiểu Lục vẻ mặt có chút mờ mịt. "Ta không biết. Ta không biết vì sao mình phải để ý chuyện này......"
Tiểu Tam không muốn cùng Tiểu Lục tiếp tục đàm luận nữa, hắn chợt lách sang bên trái, chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc vị trí của hai người xê dịch, Tiểu Lục một tay ôm lấy Tiểu Tam, Tiểu Tam sửng sốt một chút, Tiểu Lục thuận thế đầu vùi đầu vào bên gáy Tiểu Tam.
"Ta nhớ rõ...... Ta còn cắn ngươi...... Đúng không......" Tiểu Lục rầu rĩ nói.
"......" Tiểu Tam không nói gì.
Tiểu Lục lúc này đem vạt áo Tiểu Tam kéo ra một chút, nhìn dấu răng đáng sợ bên cổ, dấu vết xanh tím còn chưa phai đi, miệng vết thương rất sâu, lúc ấy chắc chắn là đã chảy máu, nhưng Tiểu Tam một câu cũng chưa hề nhắc tới.
Da thịt bả vai phía dưới vạt áo có chút trắng nõn, dấu răng trên đó đặc biệt rõ rệt. Tiểu Lục không hiểu được chính mình suy nghĩ như thế nào, nhìn nhìn cái dấu kia, trong lòng liền có thứ gì đó đang xao động.
Hắn nhớ đến giấc mộng của mình, cái người có khuôn mặt mơ hồ kia dần dần biến thành Tiểu Tam. Toàn thân trần trụi, ngồi khóa ở trên hông hắn, hắn đem thứ cứng rắn nóng hổi của bản thân cắm chặt vào sâu bên trong của Tiểu Tam, nhẹ nhàng mà đung đưa.
Tiểu Lục nhịn không được cúi đầu cắn lên miệng vết thương của Tiểu Tam, thời điểm đầu lưỡi tiếp xúc với da thịt Tiểu Tam, cảm giác truyền đến hệt như bị điện giật.
Giờ này khắc này trong lòng hắn thầm nghĩ: Chính là người này, chính là người này! Đêm đó chính là người này!
Tiểu Tam bị cởi quần áo, bả vai lại mạc danh kỳ diệu bị cắn một ngụm. Hôm nay tính tình hắn vốn đã không tốt, gặp phải chuyện này quả thực nổi trận lôi đình, tâm muốn giết người, nhưng vào lúc này bên tai đột nhiên lại truyền đến tiếng của Tiểu Ngũ.
"Ngươi đang làm cái gì!"
Tiểu Tam vừa nhấc đầu lên, liền gặp Tiểu Ngũ chạy đến nơi này.
Tiểu Ngũ lạnh mặt dùng lực kéo Tiểu Lục ra, Tiểu Lục mất hứng hô thanh: "Ca!"
Tiểu Ngũ giơ tay lên muốn đấm vào mặt Tiểu Lục, Tiểu Lục vội vàng né tránh.
Tiểu Lục nguyên bản có thể tránh thoát, miễn cho một lần da thịt đau, nhưng hắn quên lúc này trên hành lang trúc này ngoại trừ hắn và ca ca, còn tồn tại một người đang vô cùng phẫn nộ.
Tiểu Tam nắm lắm thau gỗ, giơ lên cao, sau đó dụng lực nện lên đầu Tiểu Lục.
Hắn đánh rất mạnh, nhất thời trên hành lang trúc chỉ có âm thanh "bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp" truyền đến.
Tiểu Ngũ ngốc.
Tiểu Lục chạy trối chết.
Tiểu Tam vừa đánh vừa mắng: "Ta cho ngươi cắn lão tử ── ta cho ngươi cắn lão tử ──"
Khi Tam gia tâm tình không tốt, chim bay cá nhảy đều phải cẩn thận, nếu như dám cả gan tới gần, nhất định sẽ chết, nhất định sẽ chết!
☆☆☆
Ác mộng vào buổi chiều ngày đó, cuối cùng cũng phải nhờ sư phụ chạy tới khuyên can.
Nhưng Tiểu Lục sớm đã bị đánh cho phân không rõ Đông Nam Tây Bắc, liên tục hôn mê vài ngày.
Không khí quỷ dị bên trong cốc vẫn còn tồn tại, ngẫu nhiên còn có thể nghe âm thanh hai huynh đệ bất hòa cãi nhau.
Láng giềng bên cạnh phòng của Tiểu Tam chính là phòng của Tiểu Ngũ Tiểu Lục.
Trước khi đi ngủ hắn đều nghe thấy âm thanh của họ.
Một người nói: "Ta muốn đi ngủ với sư huynh!" Một người lại nói: "Không cho!"
Một người cãi lại: "Nhưng ngươi cũng không chịu cùng ta ngủ, một mình ta ngủ không được!" Một người đáp: "Ngươi đã mấy tuổi rồi, còn muốn có người bồi thì mới chịu ngủ?"
Sau đó chính âm thanh cãi nhau không ngừng.
Khi Tiểu Tam ở trong phòng bếp, Tiểu Lục sẽ đến oán giận chuyện Tiểu Ngũ không để ý đến hắn.
Sau khi Tiểu Lục đi, Tiểu Ngũ sẽ lại đây phụ rửa rau nấu cơm, nhưng hỏi hắn cùng Tiểu Lục đến tột cùng đã nháo những gì, hắn cũng không chịu nói.
Trong Thần Tiên cốc vẫn còn hai cặp cảm thấy thời tiết sáng sủa, ngày lại vẫn tốt đẹp như trước.
Sư phụ cùng A Nhị, Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh.
Tiểu Tam cảm giác chính mình quả thực đã bị hai huynh đệ kia làm cho điên lên rồi.
Trước kia không phải huynh hữu đệ cung, như keo như sơn, ai cũng không thể tách ra bọn họ sao?
Vì sao trước đó chưa bao giờ cãi nhau, đã cãi rồi liền không ngừng được.
Tiểu Tam nguyên bản cũng chỉ vì lo lắng cho hai người bọn họ nên mới phiền lòng mà thôi.
Ai ngờ có một ngày, dưới tàng cây, thấy Vân Khuynh ngồi ở trên ghế đá, Tiểu Xuân cười sờ mặt Vân Khuynh, tay Vân Khuynh đặt trên mu bàn tay Tiểu Xuân, nhắm lại hai mắt, rồi sau đó đem bàn tay Tiểu Xuân xê dịch đến bên môi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.
Thần tình ôn nhu trên mặt Vân Khuynh nháy mắt liền khiến Tiểu Tam nhớ tới một câu Tiểu Ngũ từng nói qua.
"Trong lòng bàn tay ngươi có vị lê."
Sau đó, Tam gia chợt cả kinh ──