Hoa sẽ tàn, nhân sẽ lão, thương hải tang điền* chỉ trong chớp mắt, rồi cũng sẽ phải đến lúc sông cạn đá mòn.
(thương hải tang điền: biển hóa nương dâu)
Tất cả các đệ tử bên trong Thần Tiên cốc bao gồm cả sư phụ Bách Lý Huyền Hồ đều cho rằng những tháng ngày sau này sẽ trôi qua như thế mãi. Rời bỏ hồng trần thì sẽ không bị tục sự quấy nhiễu, bọn họ sẽ bình bình thản thản ở bên trong cốc, trải qua một đời.
Tiểu Tam ngẫu nhiên cũng sẽ ra ngoài, nhưng không giống như trước kia ở bên ngoài quá lâu nữa.
Tiểu Ngũ Tiểu Lục vẫn thường thường bị tiểu Tam ném ra khỏi cốc, mặc dù mỗi lần ly khai đều lưu luyến đến mức cách ba bước lại ngoái đầu nhìn lại một lần, nhưng nhìn thấy tiểu Tam hai tay khoanh trước ngực mang theo ý cười nhìn bọn họ, đành phải cắn răng chạy về phía hồng trần.
Tiểu Tam chưa bao giờ muốn Tiểu Ngũ Tiểu Lục trong lúc loạn thế tích cóp cái gì hiệp nghĩa chi danh, mà chỉ muốn cho hai người họ biết cảnh dân chúng lầm than thật không dễ dàng, lão thiên nếu để cho ngươi có chút năng lực, ngươi ít nhiều cũng phải phát huy sở trường ra cho ta.
Ô Y Ma Giáo càn quét giang hồ, trên võ lâm tinh phong huyết vũ người chết vô số.
Các đại môn phái nếu có người không tuân theo thì nhất định phải chịu tai ương, tai nạn diệt môn từ trước đến nay chưa bao giờ ngừng lại. Hỗn loạn khiến cho người ta lộ ra bản chất nhân tính đáng ghê tởm, cho đến khi bát đại môn phái cử hành võ lâm đại hội, đề cử ra tân nhậm minh chủ tập hợp quần hiệp tấn công Ô Y Ma Giáo, chuyện này khiến cho giang hồ rung chuyển nhiều năm mới chậm rãi im ắng xuống.
Trong đó đã trải qua rất nhiều sự việc.
Tỷ như Triệu Tiểu Xuân không sợ chết kia vào ngày sinh thần của sư phụ, tranh thủ lúc mọi người đều uống say, lẳng lặng chuồn êm khỏi cốc, kết quả đợi đến khi các sư huynh đệ tìm ra hắn, hắn chỉ còn là một khối thi thể không có khí tức.
Sư phụ ngất đi rất nhiều lần, không thể tưởng tượng được tiểu đệ tử luôn tươi cười như hoa nở kia, thế nhưng lại bị ôm xác trở về.
Tiểu Tam lần đầu tiên biết nước mắt của mình nguyên lai lại mặn đến như vậy, còn mang theo chút vị cay đắng.
A Nhị tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng cuối cùng chứng thực Ma Giáo giáo chủ chính là đại sư huynh Lan Khánh, hắn vẫn có chút khó tiếp thu.
Lan Khánh vì báo thù diệt môn mà đã nhập ma, thậm chí gián tiếp hại chết sư đệ đồng môn của hắn Triệu Tiểu Xuân.
A Nhị đành phải tạm thời quên đi vị đại sư huynh ấy, để bảo vệ bí mật của dược nhân, suy nghĩ xem khi nào mọi người phải chuyển khỏi Thần Tiên cốc.
Tất cả mọi người đều đau đớn.
Tiểu Ngũ Tiểu Lục cũng dần dần trầm mặc.
Sinh ly tử biệt là chuyện rất bình thường, nhưng khi nó xảy ra ở trước mắt mình, rõ ràng mất đi một sư đệ, không ai có thể thờ ơ.
Sau đó, có người đến đây.
Người kia xông qua mê tung trận, đánh vào Thần Tiên cốc, lấy khuôn mặt xuất trần thoát tục cùng tư thế độc lập lãnh ngạo xuất hiện trước mặt mọi người.
Người kia là Đoan vương, Đoan vương Đông Phương Vân Khuynh.
Người khiến Tiểu Xuân cam chịu nhận lấy cái chết, cũng là người duy nhất mà hắn yêu.
Thi thể Tiểu Xuân nằm trong động hàn băng nghìn năm, hàn băng một ngày không tan, thi thể hắn liền vĩnh viễn không hư thối.
Người gọi là Đoan vương, người gọi là hoàng thân quốc thích bất quá cũng chỉ là một người bình thường.
Mất đi Tiểu Xuân, hắn ở trước thi thể Tiểu Xuân định tự sát.
May mắn đúng lúc được sư phụ cùng Nhị sư huynh cứu.
Sinh ly tử biệt tương tư khổ, nỗi đau ấy có thể khiến người ruột gan đứt từng đoạn, tình cảm hóa thành tro.
Sư phụ cho người kia dùng được, người nọ là người mà Tiểu Xuân yêu, là người mà Tiểu Xuân cam tâm tình nguyện dùng tâm đầu linh huyết cứu. Sư phụ muốn cho hắn hảo hảo sống, để hắn thay thế một tiểu đồ đệ đã mất đi, để trái tim kia sẽ vĩnh viễn còn đập.
Vĩnh viễn, mang theo ái luyến cùng chờ đợi dành cho Tiểu Xuân, sống ở thế gian này.
Đã có người có thể xông thẳng vào Thần Tiên cốc, chứng tỏ nơi này không thể ở được nữa.
Dược nhân xuất thân từ Thần Tiên cốc, lời đồn ăn được thịt dược nhân sẽ có thể có được một thân công lực thậm chí là thành tiên, A Nhị thận trọng tính toán, ngày đó liền mang theo thi thể Tiểu Xuân cùng gia sản của Thần Tiên cốc bao gồm cả Dược Vật một đường hướng bắc, đi suốt đêm đến kinh thành, đi đến mảnh đất thứ hai năm đó Lan gia cho dược nhân, bên ngoài khu vực săn bắn của hoàng gia.
Kết quả trong khi mọi người hốt hoảng chạy nạn, trên nửa đường phát hiện hỗn tiểu tử Triệu Tiểu Xuân này căn bản vẫn chưa chết hẳn, vẫn còn hơi thở cuối cùng, hại bọn họ khóc lớn một trận.
Tức chết rồi, Tiểu Tam cùng với Tiểu Ngũ Tiểu Lục đánh vào mông Tiểu Xuân mấy quyền, cuối cùng bởi vì người vẫn còn hôn mê, sư phụ cùng A Nhị lần lượt ngăn cản, Tiểu Xuân mới không chân chính bị đánh thành một khối thi thể.
Sau đó, xe ngựa đi đến thiên nhai chân trời góc bể, vùng núi Bắc An.
Sau khi an trí tốt cho mọi người, A Nhị mang theo Tiểu Tam đi vào trong rừng thả rất nhiều thứ cổ quái gì đó, rồi sau đó trận pháp hư vô mở ra, cả tòa sơn nháy mắt bị sương khói bao phủ lượn lờ như mê cảnh, dược vật hung mãnh trong rừng trúc được thả vào, rào chắn được tạo ra, cho đến lúc này A Nhị mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sư phụ cùng Thần Tiên cốc đã an toàn.
Nhưng, sự tình không dừng ở đó.
Tiểu Xuân thương thế quá nặng, lần hôn mê này chính là hơn hai năm, nếu không phải có sư huynh đệ luân phiên chiếu cố cộng thêm sư phụ tinh thông y thuật, nửa hơi thở cuối cùng kia, như thế nào cũng không đủ cho hắn sống sót.
Hơn hai năm sau, Tiểu Xuân tỉnh, sau khi tỉnh dậy liền không biết từ "chết" viết như thế nào, hỗn tiểu tử lại chạy ra đi tìm tâm đầu nhục của hắn, còn có đại sư huynh.
Cuối cùng, đệ tử mà sư phụ yêu thương nhất, sư huynh Thạch Đầu trong một trận hỏa hoạn liền tiêu thất bóng dáng, rốt cuộc không ai biết hắn đã đi đâu.
Mà hỗn tiểu tử lại mang theo tình nhân của hắn trở lại Thần Tiên cốc, nói bên ngoài tạm thời không có gì chơi, hắn muốn cùng tiểu tâm can của mình quy ẩn sơn lâm hảo hảo sống.
Thần Tiên cốc chưa từng có tiền lệ thu nhận ngoại nhân, nhưng vì cái gương mặt tươi cười kia của Tiểu Xuân, cũng bởi vì người kia vì Tiểu Xuân mà sinh, vì Tiểu Xuân mà tử, sư huynh đệ đồng ý để người kia lưu lại.
Chỉ là sau này bọn họ mới ý thức được người Tiểu Xuân thích là nam nhân...... Và Tiểu Xuân không thể sinh hài tử......
Nguyên lai, nam nhân cư nhiên cũng có thể thích nam nhân......
Vào một ngày nào đó, trời đông giá rét đã qua, hoa xuân nở rộ, Tiểu Tam phát hiện ánh mắt Tiểu Ngũ Tiểu Lục nhìn hắn, cũng càng ngày càng kỳ quái......
☆☆☆
Thần Tiên cốc có một vị sư phụ ngày hôm nay đang nằm ngủ trên ghế dài ở bãi cỏ.
Có một vị Nhị sư huynh sợ mặt trời quá gắt nên đứng ở bên cạnh cầm dù, không nhúc nhích hệt như cây cột đứng ở một bên che nắng cho sư phụ.
Có một vị Tam gia đang phơi y phục vừa mới giặt.
Có một vị Tiểu Bát, nắm tay tâm can nhi của hắn hai người từ trên đỉnh núi xa xa đi xuống.
Tiểu Tam nhìn thấy bọn họ, thuận miệng hỏi một câu: "Buổi tối muốn ăn cái gì?"
Đoan vương lạnh như băng, tiểu Tam đương nhiên không phải hỏi hắn.
"Bánh bao!" Tiểu Xuân mắt sáng lên, lập tức nói: "Phá bánh bao!"
"Đã ba ngày liên tục ngươi ăn bánh bao rồi mà vẫn không ngán a?" tiểu Tam động tác không hề dừng lại, vừa nói vừa phơi quần áo.
"Phá bánh bao của Tam sư huynh là nhân gian mỹ vị, hơn nữa Vân Khuynh cũng thích ăn!" Tiểu Xuân nói với Tiểu Tam xong, lập tức miệng cười xán lạn chuyển hướng sang Đông Phương Vân Khuynh hỏi: "Đúng không?"
Vân Khuynh chỉ phun ra một chữ. "Đúng." Thanh âm của hắn tuy rằng nghe vào tai quá mức băng lãnh, nhưng bên trong ánh mắt khi nhìn về phía tiểu Xuân lại toàn mang ôn nhu.
"Biết rồi." tiểu Tam nói: "Đi đi đi, đến nơi khác ân ái đi, đừng để sư phụ thấy."
Hai người yêu nhau sâu đậm tay nắm tay, tiểu Tam không rõ vì sao bọn họ có thể mày cũng không nhăn một chút liền vì đối phương mà trả giá tính mạng.
Có lẽ là vì hắn chưa từng ngộ qua người như vậy, cho nên thủy chung không thể lý giải mà thôi.
Chậm một chút, khi hắn làm xong công việc vặt vãnh bên trong cốc, định đi chuẩn bị bữa tối, Tiểu Ngũ mới xuất cốc có mười ngày một thân chật vật chạy trở về.
Tiểu Tam vừa thấy liền có chút kinh ngạc, hắn cho rằng hai năm nay Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục võ công đã tinh tiến đến mức không ai có thể dễ dàng động đến bọn họ, nhưng như thế nào lần này trở về lại tóc tai hỗn độn, quần áo không chỉnh, trên đầu còn dính vài miếng lá khô, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, thần sắc kinh nghi bất định.
"Phát sinh chuyện gì?" tiểu Tam hoang mang.
"Tiểu Lục trở về chưa?" Tiểu Ngũ vội vàng hỏi.
"Chưa."
Tiểu Ngũ vừa nghe càng sốt ruột. "Chúng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải phân tán trốn thoát. Ta chạy một đoạn đường rồi mới quay về bên trong cốc, nhưng Tiểu Lục hẳn là chạy trước ta, như thế nào còn chưa tới, chẳng lẽ bị bắt được?"
"Người nào dám can đảm bắt các ngươi?" tiểu Tam nói: "Nhất định ta phải giết hắn, diệt hắn không còn một mống."
Nguyên tắc cơ bản của Tam gia: Người nếu chọc ta, ta nhất định chém hắn!
Tiểu Ngũ sau khi ổn định khí tức, lau mồ hôi nói: " Tả Sương Sương của Kim Lăng Yến môn."
"Nữ?" tiểu Tam hỏi.
"Nữ." Tiểu Ngũ gật đầu.
"......" tiểu Tam trầm mặc một chút, xoay người đi vào phòng bếp, nói: "Tài nghệ không bằng người, chết xứng đáng."
"Sư huynh......" Tiểu Ngũ vẻ mặt đau khổ đuổi theo. "Nàng ta rất khó đối phó, ta cùng Tiểu Lục nghe lời ngươi dạy, không cùng nữ nhân đánh nhau, nhưng né nàng vài lần, nàng vẫn cứ cắn chúng ta không buông."
Đến lúc dùng bữa tối, Tiểu Lục vẫn không có trở về.
Tiểu Ngũ có vẻ có chút đứng ngồi không yên, nhưng lại làm bộ như không có việc gì, không muốn khiến sư phụ lo lắng.
Phá bánh bao để trên bàn, mỗi người trước mặt đều bày ra vẻ mặt cứng ngắc ngoài ý muốn nhìn đĩa bánh.
Tiểu Ngũ từng bước từng bước cẩn thận đem bánh bao đưa đến trên đĩa mỗi người, Tiểu Xuân không dằn lòng được, cầm lấy chiếc đũa chọt nhẹ vào da bánh, bánh bao nguyên bản bóng loáng như tuyết trắng liền giống như nụ hoa đang nở rộ, da bánh bao từng tầng từng tầng chậm rãi mở ra.
Mùi thịt hòa cùng thanh hương của Thiên Sơn tuyết liên lan tỏa ra, còn chưa cắn vào miệng, mọi người đều đã chảy nước miếng.
Này chính là Phá bánh bao của tiểu Tam, cũng là Tuyết Liên bao mà quán ăn thứ hai của hắn bán.
Cách làm Tuyết liên bao rất phiền phức và thập phần hiếm lạ, nếu không phải tiểu Tam tay cầm tay nghiêm khắc dạy dỗ đầu bếp nửa năm, tuyệt đối họ sẽ làm không được.
Quán ăn này bởi vì lấy Tuyết Liên làm khẩu hiệu, tuy rằng Tuyết liên mà quán dù̀ng không phải là Thiên sơn Tuyết Liên mà Tiểu Tam làm cho mấy huynh đệ ăn, nhưng nó vẫn là một dược liệu bổ dưỡng, quán vừa mở, lập tức so với quán đầu tiên không hề thua kém.
Tiểu Tam cho tới nay tuy rằng mỗi khi nhắc tới dược thiện là đầu sẽ đau, nhưng càng khó thì hắn sẽ càng bỏ ra nhiều công sức để làm, cuối cùng khiến cho Phá bánh bao của quán dung nhập hoàn hảo vô khuyết với dược liệu Tuyết Liên, mà kỹ xảo cũng hắn cũng dần đạt đến đỉnh cao.
☆☆☆
Tiểu Lục mãi đến ba ngày sau mới hồi cốc.
Ngày đó nửa đêm, Tiểu Tam đã ngủ được một lúc, ai ngờ đột nhiên cửa bị mở ra, tiểu Tam lập tức nhảy dựng lên châm ánh nến, liền nhìn thấy Tiểu Lục thê thảm vạn phần ngã vào cửa.
Nếu không phải nhận ra được thân ảnh hắn, nhìn vào bộ dáng quần áo vừa loạn vừa bẩn thỉu ấy, tiểu Tam nhất định không biết hài tử kia là ai.
Tiểu Tam khẽ nhíu mày, giơ tay đem Tiểu Lục nâng lên.
Tiểu Ngũ ở gian bên cạnh nghe được tiếng vang cũng chạy ra, nhìn thấy Tiểu Lục rốt cuộc trở về, biểu tình trên mặt vừa yên tâm lại vừa lo lắng.
Hai người cùng nhau đem Tiểu Lục đặt lên giường Tiểu Tam. Giường của Tiểu Tam khá lớn, đem Tiểu Lục an trí ở trong này cũng thỏa đáng chút.
Tiểu Tam mới vừa chạm đến Tiểu Lục, liền cảm giác hắn cả người nóng sốt. Sau khi để người nằm xuống, hắn lập tức nói với Tiểu Ngũ: "Đi gọi Tiểu Xuân lại đây."
Tiểu Ngũ lập tức liền đem Tiểu Xuân xách đến, Tiểu Xuân cũng không trì hoãn, trực tiếp ngồi vào bên giường bắt mạch cho Lục sư huynh hắn, chỉ là lần này mạch chẩn không tốt, vừa đặt tay xuống, khuôn mặt Tiểu Xuân lập tức trở nên đủ mọi màu sắc.
Tiểu Lục sắc mặt trắng bệch, trên mặt có vài miệng vết thương thật nhỏ, hẳn là ở trong rừng cây bị cành khô làm bị thương, môi hắn khô nứt chảy máu, hai tay còn dấu vết trầy xước, trên người chỉ có vài vết thương bầm tím không quá nặng, nhưng chính là do nhiệt độ cao nên hôn mê bất tỉnh.
"Thế nào?" tiểu Tam hỏi.
"Là trúng xuân dược" Tiểu Xuân bất đắc dĩ nói: "Hơn nữa còn hạ ba tầng. Không biết là ai ngoan độc như vậy, Lục sư huynh ít nhất đã nhẫn ba ngày, có thể nhẫn lâu như vậy thật sự là lợi hại, bất quá thứ này nhẫn không được, càng nhẫn càng xảy ra chuyện lớn, nếu không giải độc, lục sư huynh nửa đời sau khẳng định xong."
Tiểu Ngũ vừa nghe, thiếu chút nữa nghiến răng đến nát. Hắn đè nén nộ khí nói: "Sư huynh, đây chính là hậu quả ngươi dạy chúng ta không cùng nữ tử so đo. Nữ nhân kia căn bản không giống nữ nhân, bộ dạng so với ta cùng Tiểu Lục còn cao lớn hơn, mặt to môi dày, mở miệng nói chuyện thanh âm còn thô hơn nam nhân. Chúng ta cũng không trêu chọc nàng, nhưng nàng lại quấn chúng ta không buông. Cứng rắn nói thích Tiểu Lục và ta, muốn chúng ta cùng nàng trở về Yến môn.
Chúng ta né vài lần, nhưng nàng lại càng ngày càng quá mức. Đầu tiên là phái một đống người bao vây chúng ta, đánh không thắng liền tung mông hãn dược, mê dược, thuốc tê cái gì cũng hạ, còn đặt cạm bẫy với chúng ta.
Nàng lớn lên căn bản là không giống nữ, nói không chừng là do nam nhân phẫn trang. Ta chưa từng gặp qua nữ nhân nào có thể vô sỉ đến loại tình trạng này, không thích nàng thì nàng sẽ không chịu, không để nàng thích thì cũng không xong, nàng đặt ta cùng Tiểu Lục vào chỗ nguy hiểm, bây giờ còn hạ xuân dược trên người Tiểu Lục! Lúc này Tiểu Lục nếu xảy ra cái gì ngoài ý muốn, dù cho ngươi ngăn cản, ta cũng muốn đem Yến môn diệt sạch, trả lại công đạo cho Tiểu Lục!"
Tiểu Xuân nghe được líu lưỡi, tiểu Tam liền chau mày.
Trong chốc lát, tiểu Tam quay đầu muốn hỏi Tiểu Xuân còn có phương pháp khác cứu Tiểu Lục hay không, nhưng tiểu tử Tiểu Xuân kia liền bỏ chạy rời đi, đem cục diện rối rắm lưu cho các sư huynh hắn xử lý.
Tiểu Lục trên người sốt cao không lùi, bắt đầu thì thào ngữ khí mơ hồ. Đột nhiên nắm chăn bông đến nổi cả gân xanh, cả người thống khổ co rút lại.
Tiểu Tam nhớ tới câu kia của Tiểu Xuân "Nửa đời sau khẳng định xong đời", trong lòng chính là căng thẳng. Trước mắt nếu muốn đi tìm ai để giúp Tiểu Lục khẳng định là tới không kịp, nhưng người nhất định phải cứu, hắn không thể khiến Tiểu Lục gặp chuyện không may.
"Sư huynh, làm sao đây?" Tiểu Ngũ nôn nóng vô cùng.
Tiểu Lục là nửa người của hắn, Tiểu Lục chịu thống khổ, hắn cũng sẽ cảm nhận được đau đớn giống nhau. Tiểu Lục hiện nay khổ sở thành như vậy, tâm hắn phảng phất cũng đang gánh chịu dày vò.
"Ngươi giúp hắn." tiểu Tam quyết định. "Tiểu Xuân nói chỉ có phương pháp này mới cứu được Tiểu Lục."
Nháy mắt kia Tiểu Ngũ cả khuôn mặt oanh một tiếng đỏ lên, hắn lắp bắp nói: "Sư...... Sư huynh...... Ta cùng Tiểu Lục là huynh đệ...... Không thể...... Không thể giống như cùng nữ tử làm loại chuyện này......"
Tiểu Tam ban đầu sửng sốt một chút, không hiểu hàm ý trong lời nói Tiểu Ngũ, lát sau hiểu ra, thiếu chút nữa thất thanh rống lên: "Ta thao! Ngươi nghĩ đến đâu vậy hả? Ta là bảo ngươi lấy tay giúp hắn! Lấy tay, tay là cái gì ngươi biết rõ không hả?"
Tiểu Tam cảm giác thiên toàn địa chuyển, cuối cùng hít sâu một hơi nói: "Phương pháp đơn giản nhất, chính là khiến hắn tiết ra. Các ngươi không phải thường nói hai người chính là một? Tự mình giúp mình không được sao?"
"Sư, sư huynh......" Tiểu Ngũ mặt vẫn là hồng đến muốn chảy máu.
Trái tim trong ngực của Tiểu Tam cũng đang nhảy rất nhanh, hắn lo lắng Tiểu Lục thật sự sẽ xảy ra chuyện. Thế nhưng hắn cũng thực nhanh chóng để bản thân tỉnh táo lại, nôn nóng vô dụng, trước mắt tối trọng yếu chính là giúp Tiểu Lục vượt qua cửa ải này, còn lại tất cả đều không quan trọng.
Tiểu Tam quyết đoán đi ra khỏi phòng sau đó đóng cửa lại.
Tiểu Ngũ sẽ chiếu cố đệ đệ, bọn họ hai người đều sẽ không có việc gì.
Tiểu Tam chờ ở bên ngoài hành lang trúc, Thần Tiên cốc vào đêm thật yên tĩnh, không nghe được thanh âm gì.
Trong phòng có chút tiếng vang, tiểu Tam cũng không suy nghĩ đến sự tình phát sinh bên trong nữa, hắn cảm thấy bất quá cũng chỉ là chuyện bình thường, chỉ là Tiểu Ngũ cứu Tiểu Lục mà thôi.
Tiếng vang đột nhiên lớn lên, thanh âm va chạm hỗn loạn.
Ánh nến bên trong phòng đột nhiên sáng bừng lên, tiểu Tam phát hiện không đúng, lập tức vọt vào trong phòng.
Nến trên bàn không biết bị ai làm ngã, cả cái bàn gỗ đã bị cháy.
Tiểu Lục đem Tiểu Ngũ đặt ở trên mặt đất lạnh lẽo, quần áo hai người đều cởi ra, Tiểu Ngũ giãy dụa không được.
Tiểu Tam trước tiên đem lửa dập tắt, sau đó chạy vội tới phía sau Tiểu Lục muốn đem Tiểu Lục kéo ra.
Ai ngờ Tiểu Lục cả người bất động như núi, đầu gối đặt vào hai chân Tiểu Ngũ, cả người đè lên.
Sự tình mất khống chế, tiểu Tam liền biết việc này không dễ dàng giải quyết như vậy. Ba tầng xuân dược lại cố nén lâu quá lâu, một khi bùng nổ thì lý trí nháy mắt hóa thành tro, ai cũng ngăn không được.
Tiểu Tam cắn răng dùng sức kéo Tiểu Lục về sau, hô: "Tiểu Ngũ đứng lên, đi lấy dây thừng trói hắn lại!"
Tiểu Ngũ thừa dịp tiểu Tam vặn bung cánh tay Tiểu Lục, thân mình liền lăn nửa vòng sang bên cạnh, nhưng quay đầu nhìn thấy Tiểu Lục xoay người đem Tiểu Tam đè lên vách tường mà ma sát, rồi sau đó thân thủ kéo quần tiểu Tam ra, hắn cả kinh không kịp suy nghĩ, liền dùng lực đánh vào vai Tiểu Lục.
Tiểu Lục ý thức hỗn loạn, căn bản không biết chính mình đang làm cái gì, Tiểu Ngũ đánh làm hắn chú ý, hắn lại xoay người đánh úp về phía Tiểu Ngũ, lúc này thậm chí đem người đẩy lên giường, sau khi mở hai đầu gối Tiểu Ngũ ra liền muốn xách thương ra trận.
Da đầu Tiểu Ngũ một trận run lên, đèn trong phòng đã tắt, ánh mắt Tiểu Lục như phát sáng làm cho người ta sợ hãi.
Tiểu Tam ngực bị đè nặng liền khụ khụ hai tiếng, nhưng không dám có bất cứ chậm trễ nào, trở lại bên giường rút Thí long tác quấn lấy cổ Tiểu Lục, dùng lực kéo hắn về sau.
Chiêu này rất nguy hiểm, không cẩn thận liền sẽ cắt đứt cổ Tiểu Lục, nhưng tiểu Tam vẫn cắn răng buộc chặt roi đem nửa người trên của Tiểu Lục từ trên người Tiểu Ngũ kéo ra.
Tiểu Lục không thể hô hấp, hai tay nắm lấy Thí long tác trên yết hầu thở phì phò, sắc mặt chậm rãi biến đỏ, lực đạo giãy dụa càng mạnh hơn.
Tiểu Ngũ né tránh khỏi Tiểu Lục, lập tức vòng qua sau lưng Tiểu Lục nhân cơ hội lấy roi nhanh chóng đem hai cổ tay Tiểu Lục trói lại.
Chỉ là Tiểu Lục không dễ dàng bị chế phục, lực đạo của Tiểu Tam vừa yếu đi, Tiểu Lục tránh khỏi Thí Long Tác liền xoay người đánh úp.
Trận hỗn loạn này không ngừng xoay quanh đánh, tránh thoát, buộc chặt, lại tránh thoát, cho đến khi Tiểu Ngũ rốt cuộc đem tay Tiểu Lục chặt chẽ trói ra sau lưng.
Tiểu Ngũ ôm Tiểu Lục vẫn đang thở gấp kích động thập phần, mà ánh mắt dã thú của Tiểu Lục lại đang nhìn về phía Tiểu Tam, ánh mắt kia mang theo dục vọng hệt như sư tử chuẩn bị săn mồi, tuyệt không buông tay con mồi trước mắt.
"Kế tiếp làm sao đây?" Tiểu Ngũ hỏi.
Tiểu Lục trừng tiểu Tam, tiểu Tam cũng trừng Tiểu Lục, ánh mắt kiên định, nhìn hắn.
Tiểu Tam thanh âm có chút khàn khàn nói: "Ngươi đem hắn giữ chặt, ta đến."
"Sư huynh!"
"Sư huynh cái đầu ngươi, lại chần chờ, đợi lát nữa chỗ đó của đệ đệ ngươi nổ tung, ta xem ngươi về sau lấy cái mặt mũi gì mà nhìn hắn!"
Tiểu Lục đang quỳ ở đệm giường giang hai chân đối diện tiểu Tam, hắn cúi đầu thở dốc cùng gào thét, hai tay bị Tiểu Ngũ nắm chặt run nhè nhẹ, toàn thân bị trói chặt, một đôi mắt tối đến dọa người.
Tiểu Tam ngay cả nghĩ cũng không nghĩ nhiều, đồng thời quỳ ở trên giường, vươn tay tìm kiếm dương cụ của Tiểu Lục.
Bàn tay hắn cách tiết khố đụng chạm đến Tiểu Lục, sau khi cầm đến cự vật kia, Tiểu Lục run mạnh lên, dây trói càng thêm siết chặt, yết hầu phát ra âm thanh rên rĩ.
Tiểu Tam động vài cái, động tác mạnh mà hữu lực cách vải dệt ma sát phân thân Tiểu Lục, Tiểu Lục run rẩy từ cánh tay lan ra toàn thân, thanh âm hô hấp ngày càng trầm.
Cởi bỏ dây lưng tiết khố, tay tiểu Tam trượt vào bên trong, bàn tay chạm đến vật nóng rực kia khiến cho Tiểu Tam dừng một chút, cũng không lâu sau hắn liền bắt lấy phân thân sớm dựng thẳng của Tiểu Lục, năm ngón tay dùng lực đạo vừa phải, nắm lấy dương cụ đang bạo trướng kia chuyển động qua lại.
Ngón tay kiên định hữu lực vuốt theo vật đang nóng đến nổi gân xanh, từ đỉnh thẳng đến gốc, trượt xuống tận hội âm*, lại từ dưới đáy tuốt lên.
(hội âm: vùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục)
Từ đỉnh linh khẩu của dương cụ không ngừng tràn ra chất lỏng bạch sắc, khiến cho động tác ban đầu khô khốc không thông thuận chậm rãi trở nên tự nhiên. Tiếng thở dốc của Tiểu Lục càng lúc càng lớn, hắn vừa muốn tránh thoát trói buộc ở phía sau lại càng muốn dùng lực hưởng thụ hết thảy, nhưng mà Tiểu Ngũ thủy chung đem hắn nắm chặt, tránh cho hắn ý thức hỗn độn làm bị thương tiểu Tam.
Lồng ngực phập phồng rất nhanh, bên trong bắp đùi cũng dần căng thẳng, dương cụ to lớn truyền đến một chút co rút, hắn sắp tới đỉnh.
Tiểu Tam đến gần chút nữa, dùng hai tay đồng thời chuyển động. Khi hắn một tay cầm túi xoa nắn, một tay vuốt lên trên, siết chặt đỉnh, sau đó buông lỏng ra. Dương cụ lúc này đã gần đến cực hạn, gân xanh nổi lên, một cỗ nhiệt lưu phun tới, rồi sau đó lại là một cỗ, tinh thủy tanh nồng đều bắn hết lên người Tiểu Tam, Tiểu Lục động tác dần dần bình tĩnh lại, giãy dụa cũng nhẹ đi rất nhiều.
Tuy rằng đã tiết, nhưng phân thân nóng rực vẫn đứng thẳng không có dấu hiệu nhuyễn đi.
Tiểu Tam đành phải nắm lấy Tiểu Lục tiếp tục luật động.
Có lẽ là tiểu Tam dựa vào quá thân cận, khiến Tiểu Lục ngửi thấy được khí tức quen thuộc trên người hắn, Tiểu Lục dần dần không còn táo bạo như lúc nãy nữa, chỉ là cúi thấp đầu, ở bên tai Tiểu Tam không ngừng ngửi ngửi.
Vào lần thứ hai sắp bắn ra, Tiểu Lục há mồm táp lên bả vai Tiểu Tam, nhưng cắn cũng không đau, tiểu Tam liền mặc kệ hắn.
Động tác lặp lại như vậy từ ban đêm cho đến tận trời sáng, khi Tiểu Lục cả người hư thoát không còn khí lực, tiểu Tam liền bảo Tiểu Ngũ cởi bỏ dây thừng trói trên cổ tay Tiểu Lục ra, để Tiểu Lục nghỉ tạm.
Trên giường, Tiểu Tam quần áo không chỉnh tề nằm thành hình chữ "đại".
(chữ "đại": 大)
Thân thể thon dài cao gầy của Tiểu Lục cơ hồ đặt một nửa ở trên người tiểu Tam, hắn gối đầu lên ngực tiểu Tam, đầu gối xen vào giữa hai chân Tiểu Tam, bởi vì vẫn có chút không an ổn, lúc ngủ lâu lâu sẽ run lên một chút.
Tiểu Tam vỗ về đầu Tiểu Lục, sờ tóc hắn, giống như đang an ủi hài tử, để cho hắn nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Tiểu Ngũ cũng mệt mỏi nằm ở bên còn lại của Tiểu Tam, gắt gao dựa vào bả vai tiểu Tam, chậm rãi thiếp đi.