Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 3: Bắc Hải




“ Tiểu Tam?”

A Nhị gõ cửa, đứng chờ ở ngoài cửa phòng tiểu Tam, nhưng tiểu Tam lại không đến mở.

Hắn thở dài, xoay người đi về phía đại sảnh.

Hôm nay là ngày trở về của Tiểu Ngũ Tiểu Lục, hai ngày trước hắn đã nghĩ rằng tiểu Tam sẽ cao hứng khi tiểu Ngũ tiểu Lục trở về, thế nhưng nhìn đến bộ dáng ngay cả cửa cũng không thèm mở, lại càng không hiểu Tiểu Tam đang băn khoăn chuyện gì mà không muốn gặp lại hai người bọn họ.

Chạng vạng, Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục giống như dự đoán của A Nhị, bước vào trong cốc.

Rừng trúc bên ngoài Thần Tiên Cốc vẫn là một bộ dáng xanh um tươi tốt, không vì mùa đông đến mà trở nên điêu tàn, trúc ốc trong rừng vẫn hệt như ngày bọn họ rời đi, đã hơn một năm trôi qua mà mọi thứ hầu như không có thay đổi gì.

Trên hành lang treo vài cái đèn lồng đỏ, ngọn đèn trong đại sảnh phát ra ánh sáng mờ mờ, Bách Lý Huyền Hồ tuy cao tuổi nhưng vẫn còn rất tốt, ôn nhu hòa ái an vị trên trên ghế ở bàn tròn, mang theo nụ cười hệt như lúc hai huynh đệ bọn họ rời đi, chờ bọn họ từng bước từng bước đi qua sân cỏ, tiến vào đại sảnh.

Sau khi Tiểu Ngũ Tiểu Lục đi vào, động tác đồng loạt hướng Bách Lý Huyền Hồ quỳ lạy, đồng thanh nói: “Sư phụ, đồ nhi trở về thỉnh an người.”

Bách Lý Huyền Hồ cười ha hả nói: “hảo, hảo! Các ngươi mau đứng lên! Ngồi vào bên cạnh sư phụ để sư phụ nhìn xem, hình như đã trưởng thành không ít rồi phải không? Đều đã hơn một năm không gặp các ngươi a!”

Bách Lý Huyền Hồ thanh âm ôn hòa, khiến cho lòng người an ổn.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục tâm giống như được sưởi ấm qua, đã hơn một năm tịch mịch, rối rắm bên ngoài, tựa hồ chỉ cần một câu của phụ, liền lập tức tan biết hết.

Hai người bọn họ theo như lời Bách Lý Huyền Hồ nói mà ngồi vào bên cạnh người, chiếm vị trí hai bên Bách Lý Huyền Hồ.

A Nhị ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt bình tĩnh tựa như thường ngày, ánh mắt không một tia dao động, chỉ là cùng sư phụ nghe hai huynh đệ Ngũ Lục nói đến đoạn thời gian đã trải qua ở bên ngoài, bộ dáng khoái trá vui vẻ khiến A Nhị cũng không khỏi thả lỏng vẫn biểu tình căng thẳng.

Đêm nay làm tiệc tẩy trần, Tiểu Bát niên kỉ nhỏ nhất bận rộn trong bận rộn ngoài bưng bê, châm rượu, đưa đồ ăn.

Đầy bàn rượu và thức ăn đều là A Nhị từ sáng sớm đi đến chợ ở lân cận mua, Tiểu Bát chỉ cần phụ trách hâm nóng, là có thể dọn ra bàn.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục rất hay nói. Đối mặt với Bách Lý Huyền Hồ, cơ hồ ngay cả tâm cũng đem hết ra cho người xem, bởi vì đây chính là người đã thương họ như con cái thân sinh, để cho họ có cuộc sống vui vẻ tự tại như bây giờ.

Sư phụ thực lo lắng hai đồ đệ của người bị người khác khi dễ, vì thế khi Tiểu Ngũ Tiểu Lục nói một đống chuyện đã trải qua như anh hùng cứu mỹ nhân, thấy việc nghĩa hăng hái làm, lập tức hỏi: “bên ngoài không giống bên trong cốc, nhân tâm thực phức tạp. Các ngươi làm nhiều chuyện như vậy, có bị người tìm phiền toái hay không?”

Tiểu Ngũ cười nói: “Phiền toái đương nhiên có, mỗi ngày đều có người đến tìm.”

“Ai!” Bách Lý Huyền Hồ lo lắng.

Tiểu Lục tiếp cười đến càn rỡ. “Thế nhưng sau khi bị tìm phiền toái mới phát hiện, nguyên lai võ công chúng ta ở trên giang hồ là đệ nhất đệ nhị a! Mười người đến thì có chin người bị chúng ta dùng roi đánh trở về.”

“ Vậy còn lại một đâu?” sư phụ hỏi.

“Trực tiếp dọa té xỉu không chạy nổi.” Tiểu Ngũ nói.

Hai huynh đệ người xướng người họa, một người mở miệng nói trước một câu nói, một người khác liền có thể bổ sung câu tiếp theo.

Bách Lý Huyền Hồ lúc này mới an tâm. Hắn nói: “Các ngươi không bị khi dễ thì tốt.”

Tiểu Lục còn nói: “sư phụ, lúc bên ngoài cốc người ta còn đặt cho huynh đệ chúng ta biệt danh, tên là……”

Tu La song sát.” hai huynh đệ đồng thanh nói ra.

Lúc này chỉ thấy A Nhị ngồi ở một bên nghe bốn chữ kia khẽ nhíu mày.

Triệu Tiểu Bát ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn nhìn bộ dáng các sư huynh cùng sư phụ nói chuyện, nhưng chủ yếu vẫn là đang tính toán xem nên ăn cái gì trước.

Tiểu Ngũ thần sắc trầm ổn bình tĩnh, bộ dạng ngây ngô lúc trước khi xuất cốc đã có bất đồng. Hắn cười, không còn là trẻ con bồng bột, hắn ổn trọng, đã hiểu được sự tình cái gì nên nói cái gì không nên.

Tiểu Ngũ nói: “Biệt danh này nghe vào tai giống như rất hung ác, ta cảm giác từ “sát” này nghe rất sai lầm, không phải kẻ giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm mới bị gọi là “sát” sao? Có thể chúng ta đã làm chuyện gì khiến bên ngoài hiểu lầm, mới bị lấy ngoại hiệu như vậy.”

Tiểu Lục cười đến có chút tự đắc. Hắn trước lúc ở trong cốc chỉ biết trốn sau lưng Tiểu Ngũ, chỉ nghe Tiểu Ngũ nói, có khi thoạt nhìn ngây ngốc, khó tránh khỏi sẽ bị cho rằng tính tình yếu đuối.

Nhưng ra ngày gặp qua nhiều chuyện, cũng rước lấy nhiều phiền toái hơn, hai huynh đệ muốn giúp đỡ nhau, vì thế hắn dù cho càng ngày càng dính ca ca, cũng càng ngày càng không muốn cùng ca ca tách ra, nhưng tính tình mạnh mẽ cũng từ đây mà ra, khiến hắn trở thành bộ dáng hôm nay.

Tiểu Lục nói chuyện so với Tiểu Ngũ lớn tiếng, cũng trực tiếp một chút. “trên giang hồ nghe nói có mấy thứ xếp hạng võ lâm gì đó, chúng ta trước đó không lâu đánh bại Ngạo Kiếm sơn trang Trang chủ, sau đó bằng hữu hắn đến thay hắn đòi công đạo, nhưng mà đòi cái gì công đạo a, rõ ràng chính là người kia tại tửu lâu cứng rắn muốn cướp bàn của ta cùng ca ca, kết quả bị ta một roi quăng xuống dưới lầu, cho nên ta cùng ca ca cũng đem đám bằng hữu kia của hắn đánh cho một trận.”

Tiểu Ngũ cười nói: “sau đó Tiểu Lục ham chơi, đào cái hố đem đối phương chôn xuống, chỉ lộ ra đầu.”

“Ai!” Bách Lý Huyền Hồ sau khi nghe xong lời này không còn lo lắng cho đồ đệ, đổi lại lo lắng cho người bị đồ đệ đánh.

“Giang hồ chính là nơi luận võ lực. Người thắng làm vua người thua làm giặc.” Tiểu Lục vô tình nói: “Hai người kia không có việc gì liền đến đòi công đạo, đánh thua nên lại đặt ngoại hiệu ác nhân cho bọn ta! Bị đánh vài lần cũng xứng đáng!”

Tiểu Lục dứt lời, lại nhìn về phía Tiểu Ngũ hỏi: “Ca, ngươi nói ta đem tên kia chôn ở bên trong hố cát, nếu không ai phát hiện, hắn có khát chết hay là bị mặt trời làm chết khô không?”

Tiểu Ngũ thần sắc bình tĩnh, lời nói hoàn toàn không lưu tâm đến người nọ. Hắn nói: “Yên tâm, mấy ngày trước đây đều có tuyết, hắn vừa không có khát chết cũng sẽ không chết khô. Ước chừng, nhiều lắm, bị tuyết chôn cho ngộp chết, hay là trời lạnh làm đông chết mà thôi!”

Tiểu Ngũ Tiểu Lục nói ra đáp án này tựa hồ là ngữ khí đùa giỡn, Bách Lý Huyền Hồ nghe được sửng sốt, cho đến khi Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục cuối cùng cùng cho Bách Lý Huyền Hồ một nụ cười xán lạn, Bách Lý Huyền Hồ lúc này mới biết, hai đồ đệ nguyên lai là đang nói chuyện cười cho y nghe a!

Tiểu Bát đã ăn lửng dạ cũng gia nhập câu chuyện, càng không ngừng hỏi bên ngoài như thế nào như thế nào, chơi có vui không, giang hồ lại là như thế nào, có phải những người bị đánh sau này sẽ không có biện pháp đối phó với hai sư huynh nữa?

Bốn đồ đệ cùng sư phụ ăn một bữa cơm thật vui vẻ, nói chuyện hòa hợp, chỉ là A Nhị thỉnh thoảng lại bắt gặp ánh mắt mơ hồ nhìn về phía đại sảnh của tiểu Ngũ. Mà Tiểu Lục lúc đó sẽ nhìn chăm chú vào ánh mắt của ca ca song sinh, thời điểm nào đó cả hai cũng sẽ phát ngốc trong chốc lát.

A Nhị biết, bọn họ đều nghĩ đến cùng một người.

Cái người đêm nay vẫn chưa lộ diện, sư huynh từng cùng bọn họ thân mật khăng khít không một khắc tách ra ── Bách Lý Tam.☆☆☆

Buổi tiệc sau khi ăn xong, Bách Lý Huyền Hồ cũng khó có dịp tâm trạng được vui vẻ, đến trời tối mịt mới bị A Nhị kéo về phòng ngủ.

A Nhị chung quy vẫn phải chăm sóc sư phụ nhà hắn, cái người chỉ biết thương đồ đệ mà không biết thương bản thân mình, về phần mấy sư huynh đệ khác, bọn họ đều đã có chủ ý riêng, trừ khi ngẫu nhiên dặn dò vài chuyện trọng yếu, rất nhiều chuyện khác A Nhị đều là mặc kệ.

Huyết mạch Thiên Cơ môn khiến A Nhị có thể ở rất nhiều thời điểm biết trước một ít chuyện người khác không biết, chẳng qua là khi còn bé hắn một lòng nghiên cứu, sau này lại vì câu nói của sư phụ mà lo lắng không ngừng.

Sư phụ nói: Thiên địa vạn vật tự có quy tắc của nó, sinh cũng có khi, tử cũng có khi. Người ở trong đó bất quá chỉ như một ngọn cỏ, dù cho cố gắng thay đổi cũng chỉ như con kiến rung cây.

Huyết mạch Thiên Cơ Môn bị diệt cũng không phải không có nguyên nhân. Sư phụ không muốn A Nhị cũng bước theo con đường của cha mẹ hắn.

A Nhị chính mình cũng đã minh bạch, vì thế sau này tính tình mới càng ngày càng lãnh đạm.

Chỉ là có chút chuyện hắn vẫn nhất định phải làm. Tám sư huynh đệ Thần Tiên Cốc đều là tâm can bảo bối của sư phụ, bất cứ một ai chịu tổn thương đều sẽ khiến sư phụ đau lòng.

Vì thế ở trong phạm vi năng lực của hắn, mấy chuyện không ảnh hưởng đến thiên hạ đại cục hay thống nhất giang sơn gì đó, hắn vẫn là có thể làm.

Sau khi sư phụ ngủ, A Nhị thổi tắt ánh nến, từ trong phòng sư phụ đi ra.

Hắn đi dọc hành lang, cho đến phòng bếp dưới gốc đại thụ, quả nhiên thấy thân ảnh Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục.

Hai sư đệ này thân hình đã cao lớn không ít.

Năm đó khi xuất cốc hai người bọn họ bất quá mới mười bảy tuổi, trên mặt còn mang theo tâm tình hài tử không muốn xa rời người nào đó, nhưng mà khi bọn hắn rời đi, người nọ lưu lại, bọn họ đi vào giang hồ, minh bạch đạo lý đối nhân xử thế, cũng hiểu được nhân tâm hiểm ác, nội liễm có vẻ lại càng thêm nội liễm, nói chuyện cũng càng thêm thận trọng.

Sự thay đổi thậm chí còn biểu hiện ra bên ngoài tướng mạo.

Tiểu Ngũ vẫn là người ra quyết định. Ngày trở về này, hắc mặc một bộ mặc sắc xiêm y, hắc sắc Tu La tiên vẫn như trước kia đặt tại bên hông, tóc đen cao cao buột thẳng lên, lộ ra khuôn mặt kiên nghị.

Khuôn mặt kia mày kiếm mắt sáng, mạnh mẽ gan góc, thần sắc hồng hào, ngũ quan tinh xảo lại không có nửa điểm yếu đuối. Tính trẻ con nguyên bản cũng giảm đi rất nhiều, Tại thời khắc nào đó còn cố ý vô tình để lộ ra một chút đạm mạc cùng nhợt nhạt trào phúng.

Dù cho hắn ngẫu nhiên cười, nụ cười cũng giống nước mùa đông chảy trên mặt băng hàn, lạnh đến đóng băng người khác.

Mà Tiểu Lục rõ ràng cùng Tiểu Ngũ là huynh đệ song sinh, nhưng tính cách lại hoàn toàn bất đồng.

Thời điểm hắn nhếch miệng cười mang lại một cảm giác rất tùy ý. Tóc hỗn độn mà tùy tiện buột lên, mặc bạch sam, bạch sắc Tu La tiên đồng dạng treo bên hông.

Dù cho cùng là chân mày mảnh, nhưng theo thần thái khi Tiểu Lục nói chuyện, dung mạo lại có vẻ dương cương rất nhiều. Nụ cười dưới đáy mắt che giấu nhiều thứ mạn bất kinh tâm, phảng phất thế gian này không có bất cứ sự tình đáng giá nào khiến hắn chú tâm đến ── trừ ca ca hắn.

A Nhị nhìn một lát liền đi.

Ban đêm bầu trời đầy sao sáng, phòng bếp im lặng tối đen, ngay cả gió cũng ngừng thổi, hai người kia  vẫn còn đang chờ, chờ người duy nhất mà bọn họ nhớ thương xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.