Vào cuối năm, trong Thần Tiên Cốc hiếm thấy có chút tuyết, tuy rằng không bao lâu liền ngừng nhưng giá lạnh lại chậm chạp không có rời đi.
Bởi vì lạnh, Tiểu Tam lười xuất cốc.
Thân thể hắn mặc dù đến năm mười bốn tuổi đã được Bách Lý Huyền Hồ dưỡng khá tốt, nhưng chỉ là dưỡng khá tốt mà thôi. Hắn hàng năm vẫn sẽ bệnh một hai lần, hơn nữa có đôi khi bệnh đã đến liền không dứt được.
Sư phụ nhà hắn vẫn muốn hắn khỏe mạnh hơn nữa, nhưng Tiểu Tam không được.
Hắn cảm giác như vậy đã rất tốt rồi.
Người ăn ngũ cốc hoa màu, sao có thể không buông thí, sao có thể không sinh bệnh.
(Buông thí: đánh rắm)
Người bình thường có sinh lão bệnh tử, cho nên sinh bệnh là chuyện đương nhiên, chết già cũng là bình thường, thuận theo đạo lý tự nhiên là mong muốn của hắn.
Đứng ở trên đỉnh rừng trúc bên ngoài Thần Tiên Cốc, gió thổi ào ào, ngẫu nhiên một trận gió thổi tới, Trúc tử ngã trái ngã phải, nhưng Tiểu Tam vẫn đứng vững, gót chân giống như dính tại đỉnh đầu trúc tử, thổi như thế nào cũng không từ trên đỉnh rơi xuống.
Nếu không phải mặc một thân lam sắc xiêm y, người bên ngoài nhìn còn tưởng rằng hắn cũng là một bộ phận của trúc xanh.
Tiểu Tam đến lúc này khinh công mới xem là chân chính luyện thành. Xuất thần nhập hóa, đạp tuyết vô ngân. Hoàn toàn đuổi kịp với thành tựu của tiểu Bát.
Bát sư đệ nhà hắn không có một thân công lực dược nhân, lại võ công cái gì cũng không học, chỉ học khinh công. Viết hoa mĩ thì sẽ là: “Gặp gỡ phiền toái chạy là tốt nhất!” Nhưng kỳ thật chỉ có một chữ: “Lười!”
Triệu Tiểu Bát trừ mỗi ngày ngồi xổm bên trong dược phòng cùng sư phụ học y thuật, còn lại cái gì cũng không hứng thú.
Nghe thấy như vậy, đứa nhỏ này không phải rất trầm tĩnh sao? Nhưng nếu thật sự là như thế, Tiểu Tam như thế nào mỗi ngày đều phải đuổi theo hắn mà đánh!
Cái tên tai họa kia, hôm nay có thể đem hiệu thuốc thiêu cháy, chỉ vì có một vị thuốc tốt có thể đem thiêu hai mươi bốn canh giờ không tắt; Ngày mai có thể không biết sống chết một mình một người không treo ô mộc lệnh chạy đến trong rừng trúc tìm dược vật, chỉ vì thử xem thuốc mê mới dược hiệu như thế nào.
Tiểu Tam luyện khinh công chính là vì như vậy. Nguyên bản hắn cũng học loại công phu này chỉ để phòng thân, nhưng Triệu Tiểu Bát kia lại hợp một thân sáu mươi năm công lực toàn bộ trở thành khinh công, vì có thể đem tiểu tai họa kia trở về giáo huấn, hắn ngày ngày tập hàng đêm tập, tập lâu, khinh công bây giờ lại càng luyện càng cao ……
Tiểu Tam gia liền nghĩ mình sắp trở thành một mụ tử, mỗi ngày mở mắt liền quản mọi việc vặt trong Thần Tiên Cốc kiêm luôn chăm nom con khỉ kia, bỗng bên dưới rừng trúc có thanh âm hô: “Tiểu Tam.”
Tiểu Tam nghe được là A Nhị đang kêu hắn, cúi đầu chớp mắt một lát, liền từ đỉnh rừng trúc chỗ cao nhất phiêu nhiên nhảy xuống, thân ảnh không nhanh không chậm, rơi xuống phía trên đống bùn đất, đứng ở trước mặt A Nhị.
Tiểu Tam nghi hoặc nói: “Tìm ta?”
A Nhị gật đầu, xoay người đi vào bên trong Thần Tiên Cốc. Tiểu Tam liền đi bên cạnh hắn.
Trên đường trở về có một con dược vật cao lớn đột nhiên từ chỗ sâu trong rừng trúc lủi ra, nhảy đến trên đường mòn, nhìn Tiểu Tam thở hồng hộc.
Tiểu Tam nhận ra được nó, nó chính là con năm đó đánh trọng thương hắn, chờ hắn sau khi khôi phục, liền bị hắn lấy thằng phiêu đuổi theo đánh trọng thương ngược lại.
Rõ ràng Tiểu Tam cùng A Nhị đều có ô mộc lệnh trong người, nhưng nó nhìn thấy Tiểu Tam, luôn phải đến gần như vậy một chút. Chính là hình như nó đã nhớ kỹ Tiểu Tam, cho dù có ô mộc lệnh, nó cũng không sợ hắn.
Tiểu Tam vỗ đầu con dược vật cản đường kia, quát: “Muốn chết a!”
Dược vật lại thở hồng hộc, rồi thét dài một tiếng, lúc này mới chạy.
Sau đó A Nhị cùng Tiểu Tam lại tiếp tục hướng bên trong Thần Tiên Cốc mà đi.
“Dược vật này có linh tính.” A Nhị nói.
“Là người biến thành, có thể không linh tính sao?” Tiểu Tam miễn cưỡng đáp một câu.
“Tiểu Ngũ Tiểu Lục rời đi đều đã hơn một năm, cũng không biết ở bên ngoài như thế nào?” A Nhị lời nói vừa chuyển, liền chuyển tới hoàn toàn không ăn khớp với lời nói trước.
“Nên như thế nào liền như thế ấy, con đường của mình phải chính mình đi, chẳng lẽ còn muốn đem bọn họ trông coi cả đời sao?” Tiểu Tam duỗi thắt lưng. Mới vừa rồi tại rừng trúc đứng hơi lâu, thân mình có chút cứng.
“Ngươi cũng không sợ bọn họ đi sai đường sao?” A Nhị thanh âm bình tĩnh.
Tiểu Tam nhíu mày một chút, nói: “ Đi sai đường thì liên quan rắm gì đến lão tử? Đồ đệ là sư phụ thu, đến lúc đó tự sư phụ đi quản giáo bọn chúng đi.”
“Ta nhớ rõ năm đó, là ngươi nói muốn dạy dỗ bọn hắn.” A Nhị nói: “Hai người bọn họ cùng ngươi ăn, cùng ngươi ngủ, cùng ngươi tập võ, cùng ngươi thành người. Ngươi nỡ từ nay về sau mặc kệ bọn họ?”
Tiểu Tam trên mặt bày ra biểu tình không thèm để ý: “Người đều đi đã lâu, nói không chừng tựa như Đại sư huynh cùng Tứ nhi, Tiểu Thất đều không trở lại, ta muốn quản thì bọn họ cũng phải nguyện ý, cam nguyện trở về để cho ta quản mới được chứ.”
A Nhị nói: “Ngươi là người trọng lời hứa.”
“Sống làm người không nên quá coi trọng lời hứa hẹn, đến chết đi rồi cũng sẽ quên hết thôi.” Tiểu Tam liếc mắt nhìn A Nhị. “Bất quá…… Ngươi hôm nay nói chuyện cứ kỳ quái như thế nào ấy.”
“Chỉ là sợ ngươi quên, cho nên nhắc tới.” A Nhị nói.
Đợi bọn hắn đi vào trong cốc, lúc đang đạp lên bãi cỏ phía trước hành lang, A Nhị lại mở miệng nói: “Tiểu Ngũ Tiểu Lục đã đi nhiều ngày có lẽ nên trở về, thả ra đi đã hơn một năm cũng đủ rồi, ngươi cũng nên chăm sóc cho bọn chúng.”
Tiểu Tam nhướn mày nói: “Đều đã mười tám tuổi còn muốn người ta chiếu cố? Ta để cho bọn họ đi ra ngoài chính là muốn hai oa nhi kia cai sữa, lão tử cũng không phải mẹ của hai người bọn họ, chẳng lẽ còn phải dính tại phía sau mông bọn họ nhìn bọn họ một đời sao?”
A Nhị đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn chăm chú Tiểu Tam. Tiểu Tam đành phải ngừng lại theo.
A Nhị ánh mắt thực tối, giống một cái đầm nước yên lặng bất động, hắn chỉ lớn hơn thân thể của Tiểu Tam hiện nay ba tuổi, nhưng nhìn cứ như đã ba mươi tuổi rồi.
Qua hồi lâu, A Nhị mới chậm rãi mở miệng nói: “Tam nhi, đừng nháo nữa. Bọn họ vốn là mệnh chết yểu, hồn phách có chứa lệ khí, năm đó nếu không phải được sư phụ mang về cốc, rồi sau đó có ngươi áp chế, hai hài tử đã sớm không biết thành cái dạng gì. Lúc trước nếu không phải ngươi chủ ý đã định, ta sẽ không để cho bọn họ rời khỏi Thần Tiên Cốc, có một số việc nếu động một chút sẽ ảnh hưởng toàn bộ, mệnh số bọn họ cùng ngươi đã ràng buộc rất sâu, ngươi cả đời này chỉ sợ đều phải chiếu cố cho bọn họ.”
Tiểu Tam nghe xong lời A Nhị, sửng sốt một chút, mở miệng liền nói: “Thiên Cơ môn, cảnh giới của ngươi lại cao thêm một tầng sao, đã xem ra được mệnh số của ta rồi?”
A Nhị lắc đầu: “Ta tính là mệnh số của Tiểu Ngũ Tiểu Lục. Tam nhi, mệnh số của ngươi vẫn nằm ngoài tam giới Ngũ Hành, theo như lời sư phụ năm đó, phi nhân phi thần cũng không phải tiên, không ai có thể biết được tương lai ngươi sẽ là như thế nào.”
Sau khi Tiểu Tam nghe được sắc mặt liền lạnh lùng, hừ một tiếng:
“Thứ nhất, đừng gọi ta là Tam nhi, lão tử tuổi tác không chỉ lớn hơn bọn họ rất nhiều, cũng lớn hơn ngươi rất nhiều! Thứ hai, lão tử không nháo, lão tử nên dạy đều đã dạy, còn lại bọn họ phải chính mình tự hiểu ra. Thứ ba, ngươi xem lão tử là hạng người nào, lão tử cho tới bây giờ chưa nói qua sẽ buông tay mặc kệ như ngươi nói. Đã hơn một năm không tin không tức, ngay cả phong thư cũng không biết gởi về cốc, hẳn là sợ lão tử muốn quản bọn họ, hai gia hỏa kia ở bên ngoài vui vẻ khoái hoạt, còn không muốn cho lão tử quản đâu!”
Dứt lời, Tiểu Tam quay đầu liền hướng phòng bếp đi.
A Nhị nhìn Tiểu Tam rời đi, nghĩ rằng tâm trạng Tiểu Tam đến cùng vẫn là nhớ thương Tiểu Ngũ Tiểu Lục, chỉ là người này ngoài miệng cứng rắn, ngoại trừ trù thuật ra đối với bất cứ chuyện gì đều biểu hiện không quan tâm, lúc này muốn để cho A Nhị nghĩ rằng hắn thật sự đem Tiểu Ngũ Tiểu Lục ném tới sau đầu.
Nhưng mà ngay khi A Nhị muốn đi, đột nhiên phát hiện bên cạnh có thêm một người. Liếc mắt vừa thấy, chính là Triệu Tiểu Bát.
Triệu Tiểu Bát chớp chớp cặp mắt trong veo đào hoa kia, đầu tiên là nhìn bóng dáng Tiểu Tam, rồi sau đó lại ngẩng đầu lên mang theo nụ cười sáng sủa nhìn nhị sư huynh nhà hắn.
Tiểu Bát nói: “Sư huynh, từ đại sư huynh đến thất sư huynh, mấy sư huynh đều xuất cốc qua, ta muốn hỏi một câu, lúc nào đến phiên ta xuất cốc?”
Sau đó tiểu Bát lại cười xán lạn, xán lạn đến cơ hồ muốn mù mắt người khác, nhưng đối với A Nhị vẫn là vô dụng.
A Nhị lạnh nhạt nói: “Ngươi không thể xuất cốc.”
Sắc trời gần hoàng hôn, sư phụ hôm nay ngủ cả ngày, A Nhị nói xong bèn cất bước hướng sương phòng sư phụ đi, thầm nghĩ: Đã đến lúc đánh thức sư phụ, để cho người dùng bữa tối.
“Ai!” Tiểu Bát ở phía sau giơ chân, đuổi theo A Nhị hỏi: “Vì cái gì không thể xuất cốc? Không phải đánh thắng ngươi liền có thể xuất cốc sao?”
A Nhị cả đầu cũng không thèm quay lại.“Ngươi đánh thắng ta sao?”
Tiểu Bát nghẹn một chút, hắn thật là đánh không thắng. Nhưng hắn không buông tay, tiếp tục đi theo phía sau A Nhị nói: “Vậy thì đủ mười tám tuổi. Mười tám tuổi thì có thể xuất cốc đi?”
“Tiểu Xuân, dược nhân không được xuất cốc.”A Nhị nói.
“Vì cái gì, vì cái gì!”bổn danh Triệu Tiểu Xuân, sư môn xếp hạng thứ tám Triệu Tiểu Bát nghe được liền giơ chân.
“Dược nhân xuất cốc sẽ khiến thiên hạ đại loạn. Ngươi muốn thiên hạ đại loạn sao?”
“Vì cái gì thiên hạ sẽ đại loạn? Sư phụ lúc đó chẳng phải dược nhân sao? Ta nghe Tam sư huynh nói sư phụ trước kia đã từng xuất cốc a!”
“Ân.”
“Ân cái gì chứ? Sau đó thì sao? Ta không phải sư phụ cùng tam sư huynh, ngươi ân ân ta nghe không hiểu gì hết!” Tiểu Bát vẫn đang nhảy.
“Đích xác đã từng náo loạn qua. Khi đó ta còn chưa sinh ra, cho nên chưa từng thấy, nhưng giang hồ từng nổi lên một trận tinh phong huyết vũ là sự thật.” A Nhị cuối cùng liếc mắt nhìn Tiểu Bát, nói:“Sư phụ hảo tâm cứu người, lại trong lúc vô tình tiết lộ chuyện chính mình thân là dược nhân, nhận ân cứu mạng của sư phụ, cũng chính là súc sinh chí giao hảo hữu của sư phụ đem việc này nói đi ra ngoài, cuối cùng mỗi người cầm dao, muốn chém cơ thể sư phụ uống máu sư phụ, chỉ vì lời đồn đãi ăn huyết nhục của dược nhân có thể không luyện mà đạt thành sáu mươi năm công lực.”
Tiểu Bát chân dừng một lát, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
“Ngươi muốn xuất cốc, gây chuyện sợ chỉ lớn chứ không nhỏ hơn ngày đó, cho nên, diệt ngay ý niệm đó của ngươi đi.” A Nhị sau đó đi vào trong phòng sư phụ.