Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 10: Lần đầu




Tiểu Ngũ âm điệu lãnh đạm hệt như Tiểu Lục, nói: “Tất cả bọn họ khiến dạ dày ta thấy khó chịu, rất muốn nôn ra. Tiểu Lục tay ngươi đừng chạm đến bất luận một người nào, bằng không khẳng định sẽ trở nên tâm địa độc ác như bọn hắn.”

Tiểu Lục cười nói: “đúng vậy, quả thật rất thối nát!” dứt lời, bạch sắc Tu La tiên nhanh chóng rút khỏi gương mặt nàng, nữ tử thống khổ kêu rên một tiếng, gương mặt như hoa như ngọc lập tức máu tươi đầm đìa, kém chút không chịu nổi mà ngất xỉu đi.

Tiểu Ngũ đi tới, trong khi tiếng kêu rên của nữ tử kia chưa dừng lại, hắc sắc Tu La tiên như thiểm điện lao tới, một kích đánh vào trên ngực Từ Cửu Phượng, quần áo Từ Cửu Phượng lập tức rách nát, một lượng lớn máu tươi từ miệng vết thương trên lồng ngực phun tung toé ra, Từ Cửu Phượng kêu thảm thiết so với nữ tử bên cạnh hắn càng thêm thê lương.

Tiếp đó, Tiểu Ngũ Tiểu Lục ra tay nhanh chóng được cơ hồ chỉ nhìn được tàn ảnh của hắc bạch song tiên, mặt bên kia của nữ tử bị Tiểu Ngũ đánh, ngực Từ Cửu Phượng cũng bị Tiểu Lục ra sức đánh một roi.

Nàng kia đau đến ngất đi, chỉ còn lại Từ Cửu Phượng cố kéo dài hơi tàn rên rỉ giãy dụa.

Tiểu Ngũ cười nói: “ta cư nhiên quên roi này người thường sẽ chịu không nổi, Tiểu Lục, ta nghĩ một lát sau nên đánh nhẹ lại, nếu đánh chết quá nhanh, ca cùng ngươi lời còn chưa nói hết, bọn họ liền đi xuống âm tào địa phủ mất rồi.”

Tiểu Lục lạnh lùng nói: “nguyên lai bọn họ bất quá cũng chỉ là người thường. Ca, ngươi nói, lúc trước chúng ta vì sao lại bị hai người thường này làm cho thiếu chút nữa cả mệnh cũng không còn. Bọn họ thậm chí so với con kiến còn muốn thấp hèn hơn.”

“ Kỳ thật chúng ta đã chết.” Tiểu Ngũ nói: “Nữ nhân bị đánh kia khi sinh hai nhi tử lại bị chính thê của nam nhân này dòm ngó tới, muốn chúng ta nhất định phải chết. Bệnh đậu mùa bất quá là lấy cớ, chúng ta từ khi ra đời đã ở trong phủ chưa bao giờ bước ra ngoài một bước, làm sao có thể nhiễm bệnh đậu mùa?”

Tiểu Lục nghe Tiểu Ngũ vừa nói như vậy, nhất thời nhíu mày: “ngươi ý nói, có người cố ý khiến chúng ta nhiễm bệnh?”

Tiểu Ngũ cởi bỏ túi nước da dê bên hông, đem rượu mạnh toàn bộ đổ lên mặt nữ tử đã ngất kia.

Miệng vết thương trên mặt nữ tử bị rượu mạnh kích thích, đau đến vừa kêu rên vừa tỉnh lại.

Tiểu Ngũ cúi lưng, nhìn nữ tử, rồi sau đó hơi hơi gợi lên khóe miệng, tuy là cười, lại mang theo sát ý làm người ta trong lòng run sợ, nói: “năm ấy có người sinh song sinh tử, điềm xấu, cho nên buộc phải ở tại nơi vắng vẻ hoang tàn nào đó trong tiểu viện, trong lòng cực độ oán hận.

Bởi vì sinh song sinh tử hại nàng thất sủng, nàng vốn đã không thích hai hài tử này. Vài năm sau thành đông bùng nổ ôn dịch, nàng rốt cuộc biết cơ hội tới, vì thế đi ra ngàoi một chuyến, mang về hai tấm khăn, đem che lên mặt hai đứa trẻ trong khi chúng đang ngủ.

Cuối cùng, hai nhi tử bị nàng bỏ rơi đã nhiễm phải bệnh đậu mùa, sau đó nàng chính miệng nói với tướng công, bảo gia đinh đem hai nhiw tử bệnh sắp chết này trói lại, ném vào bãi tha ma.

Nhi tử không thể nào sống lại, nhưng nàng vẫn thất sủng, vĩnh viễn không có cơ hội trèo lên.

Sau này nàng bởi vì không có con cái, không tạo nên uy hiếp, lại được chính thê thưởng thức, địa vị vì thế từng bước một cao lên. Không quá vài năm sau khi chính thê chếtt, nàng liền trở thành đối tượng chuyên sủng của chủ tử Hứa gia.”

Tiểu Ngũ nói từng câu từng chữ, nhìn chằm chằm gương mặt đã sớm bị phá nát, không còn ra vẻ mỹ mạo của nữ tử kia, nói: “ta nói đúng hay không, Tưởng Ôn? Bà cũng đừng nói rằng mình đã quên, lúc trước thành Đông mới phát ôn dịch làm sao lại có thể lập tức truyền vào thâm trạch của Từ gia Thành Nam? Ngày ấy khi bà đi lấy hai tấm khăn kia, chính là hai cái khăn Uyên Ương hồng sắc, ta đến nay vẫn còn nhớ rõ rành mạch a……. Mẫu thân…… của ta”

Nữ tử tên Tưởng Ôn càng nghe ánh mắt mở càng lớn, cho đến khi Tiểu Ngũ hô lên âm thanh “ mẫu thân” kia, nàng kinh hãi thê lương thét chói tai: “không có khả năng, không có khả năng, các ngươi đã sớm chết!”

Tiểu Lục cười nhạo một tiếng: “hai huynh đệ chúng ta ở 18 tầng Địa Ngục không thoải mái, hiện nay đặc biệt đến mang các ngươi đi xuống cùng!”

Tưởng Ôn chịu không nổi kích thích, run rẩy ngã xuống đất, đầy mặt hoảng sợ, ngất đi.

Từ Cửu Phượng ở một bên nghe không chịu nổi mà thở dốc, trong óc hắn hỗn loạn chỉ có một suy nghĩ, đây là hai thân sinh nhi tử của hắn, hắn còn có thể được cứu, hắn còn có thể được cứu!

Từ Cửu Phượng lập tức nói: “hai người các ngươi thế nhưng còn sống! Lão thiên gia a, mấy năm nay ở bên ngoài lưu lạc khẳng định chịu rất nhiều khổ!” Từ Cửu Phượng lập tức chỉ hướng Tưởng Ôn đang ngất cả giận nói: “đều là do nữ nhân này, đều là do nữ nhân này, là nữ nhân này lừa cha, mới khiến cha nghĩ lầm các ngươi không cứu được. Hài tử, hài tử của ta, cha phạm vào sai lầm không nên phạm, các ngươi trở về đi, trở lại Từ gia đi! cha sẽ cho các ngươi có danh có phận, đem danh tự bọn ngươi viết vào gia phả, càng có thể khiến cho các ngươi hưởng dụng vô tận vinh hoa phú quý, để bồi thường cho những năm nay đã không đối xử tốt với các ngươi.

Về phần nữ nhân này, các ngươi muốn giết cũng được, muốn lóc thịt cũng tốt, cha tuyệt không ngăn cản các ngươi báo thù! Nếu các ngươi muốn bỏ qua cho nàng, thì cha cũng sẽ không! Cha sẽ đem nữ nhân này đuổi ra khỏi Từ gia, nhất định bắt nàng nàng cũng nếm thử khổ cực mà các ngươi phải chịu đựng khi lưu lạc bên ngoài. Hài tử của ta, hài tử đáng thương của ta a……”

Tiểu Lục che miệng lại, thanh âm từ kẻ tay truyền ra: “không xong, ca, ta thật rất muốn nôn a! Ta rõ ràng nhớ rõ khi đó nghe có người đứng thật xa chúng ta mà hô ra: “Mau đem đi ra ngoài ném, đừng để cho người ta nhìn thấy!” Người nói những lời kia không phải tên này sao? Chẳng lẽ có người tiếng nói cùng hắn giống nhau như đúc, làm ta nhớ lầm?”

Tiểu Ngũ đứng lên, âm lãnh mà bễ nghễ nhìn Từ Cửu Phượng. “Nói rõ ra vì không muốn các người khi lên đường sẽ trở thành quỷ hồ đồ. Hai ta hết lòng quan tâm giúp đỡ, để khi chết các ngươi cũng được nhắm mắt.”

Nói xong chữ cuối cùng, Tu La song tiên đồng thời vung ra, giống như bọn họ thần giao cách cảm, hai tiên dây dưa hợp nhất, thẳng tắp vút về phía đầu Từ Cửu Phượng.

Từ Cửu Phượng chết đi, người thứ hai lên đường sẽ là Tưởng Ôn.

Về phần người khác, gốc đại thụ của Từ gia đã bị bọn họ nhổ tận gốc, Từ gia không có người che chở, bọn họ từng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ỷ thế hiếp người đương nhiên sẽ phải nếm qua tư vị cực khổ, bị người ức hiếp lại.

Từng bước từng bước, cuối cùng sẽ bị thu thập hết.

Nhưng trong chớp mắt, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng hô vang quen thuộc: “Lá gan lớn lắm sao, các ngươi đang làm cái gì, còn không dừng tay cho ta!”

Roi vừa mới chạm tới cổ Từ Cửu Phượng, thanh âm kia xuất hiện, lập tức nhiễu loạn suy nghĩ của Tiểu Ngũ Tiểu Lục.

Hai người đều vội vàng thu hồi nội lực muốn rút roi về, nhưng vì một khắc không chú ý bị nhiễu loạn, Tu La tiên thu hồi không tốt liền dây dưa dính chặt vào nhau.

Bọn họ đồng thời quay đầu nhìn về phía sau, Tiểu Lục giận dữ hét: “ngừng tay cái gì chứ! ngươi như thế nào lại đến nơi này? Còn có, đây là chuyện của ta cùng ca ca, ngươi không phải mặc kệ chúng ta sao? Một khi đã như vậy, vì sao ngươi lại phải can thiệp!”

Tiểu Ngũ Tiểu Lục nhìn Tiểu Tam miệng thở phì phò xuống ngựa, hai mươi hai người đồng dạng phía sau hắn tản ra, vây quanh mọi người, cũng đem bọn Từ Cửu Phượng, Tưởng Ôn vây vào chính giữa.

Hai huynh đệ chỉ thấy Tiểu Tam lắc lắc lắc lắc hướng bọn hắn đi tới, đứng ở trước mặt bọn họ, dùng thâm âm còn phẫn nộ hơn so với Tiểu Lục, hô: “lão tử như thế nào mặc kệ các ngươi? Mặc kệ các ngươi mà lão tử phải cưỡi ngựa liên tục mấy ngày không ngủ để đuổi tới? Mặc kệ các ngươi thì đầu óc lão tử có phải vô nước hay không mà ngày nào cũng ngóng tin tức các ngươi? Mặc kệ các ngươi mà lão tử phải dùng một số bạc lớn để các ngươi đi đúng đường? Lão tử có cái gì lập trường? Hai tiểu tử là các ngươi là do lão tử nuôi lớn, này chính là lập trường  của lão tử!

Ta thao, các ngươi cho rằng lão tử năm đó nói muốn dạy dỗ các ngươi là nói chơi sao? Các ngươi là tâm huyết của lão tử, đôi cánh các ngươi cứng rắn liền muốn bay đi, nhưng nếu lão tử không đồng ý thì các ngươi cũng đừng hòng làm xằng bậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.