Buông tay khiến chim non bay đi là tất yếu, Tiểu Tam cũng không vì quyết định này mà hối hận.
Chỉ là đôi khi quay đầu, phát hiện hai đứa vẫn thường theo phía sau đã không thấy, liếc mắt nhìn nhìn lại trống rỗng, có chút không quen.
Ngày từng ngày vẫn trôi qua như vậy.
Cứ mỗi buổi sáng sẽ nấu cơm, tiếp theo xem bên trong cốc có chuyện gì phải làm, dọn dẹp chung quanh một chút; Gần buổi trưa lại chuẩn bị chút đồ ăn đơn giản, sau giờ ngọ thì đọc sách, ngẩn người, đánh đánh con khỉ Triệu Tiểu Bát; Chạng vạng sẽ vào trù phòng làm chút đồ ăn tinh xảo, trước khi ngủ thì luyện công, lại xem xem có cái gì muốn xử lý, không có gì thì sẽ tắt đèn đi ngủ.
Ngẫu nhiên, hắn cũng sẽ xuất cốc đi lang thang nửa tháng, ăn vài món ngon, đi dạo đại thành tiểu phố, lại lắc lư trở về.
Tiểu Tam nguyên bản cũng cho rằng, đại khái liền như vậy, ai ngờ có một ngày, khi hắn vào thành, nhìn thấy trên đường cái một gian bán đồ ăn đông nghịt khách nhân, lại ngẩng đầu nhìn thấy một cái bảng gỗ giản dị viết “Vô Danh Tứ”, Tiểu Tam thấy bút pháp kia như thế nào lại có chút quen thuộc, đột nhiên từ trong quán ăn có một thanh âm già nua hô to một tiếng: “Tiểu lão bản!”. Sau đó liền có một lão nhân chạy ra, làm hắn hơi bối rối
“Ngươi là ai a?” Tiểu Tam đối diện với lão nhân gia gương mặt đầy nếp nhăn, hốc mắt rưng rưng, đang kích động muốn kéo tay hắn nhưng cuối cùng khắc chế lại, cảm giác mạc danh kỳ diệu.
Lão nhân kia nói: “Tiểu lão bản, ngài như thế nào lâu như vậy mới trở về? Thật sự là khiến ta đợi lâu lắm a!”
“Ta biết ngươi sao?” Đây là câu Tiểu Tam nói với lão nhân kia.
Sau đó, Tam gia được mời lên một gian phòng, có thể nói đây là nhã gian lớn nhất ở chỗ này, uống một bình trà ngon, đợi lão đầu nhi chậm rãi kể lại, hắn mới rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
Nguyên lai mấy chữ có cảm giác quen thuộc trên tấm biển kia là do hắn viết.
Năm đó Tam gia tuổi còn nhỏ, khi xuất cốc ngoạn đã thuận tay mua lại cửa hàng sắp đóng cửa này, lại thuận tay dạy lão nhân bán mì kia “Làm thế nào để nấu ra được một bát mì ngon”, sau đó khi Trung thu đến, hắn muốn trở về Thần Tiên Cốc, đem cửa hàng ném lại cho lão đầu rồi liền rời đi.
Chuyện này đối với Tiểu Tam mà nói hết thảy đều không đáng nhớ, nhưng sau khi hắn đi, quán được người ta đồn đãi là ăn quá ngon, mỗi ngày chỉ cần vừa khai trương, từ đầu ngõ liền xếp một hàng người dài, không bao lâu quán bán mì nước Vô Danh Tứ liền nổi tiếng phố lớn ngõ nhỏ, còn oanh động cả tòa Mạc Thành.
Mì lão đầu nói bởi vì nhân lực không đủ, cho nên hắn đem những thân thích có thể giúp đỡ đều đưa tới.
Mì lão đầu có một người cháu từng làm trong phòng thu chi cho nhà giàu, có cháu ngoại là tú tài, còn có một ít con cháu xuất thân là nông hộ cùng thợ săn.
Mì lão đầu sợ phá hỏng danh tiếng của bảng hiệu Vô Danh Tứ, cho nên người này đều suy trước tính sau mà cố gắng, nhưng khi những người từ kinh thành đến ăn mì, hắn mới phát giác quán nhỏ chẳng những chật ních người, mà ngay cả khách nhân muốn vào cũng không vào được.
Sau này biểu cháu ngoại trai tú tài ra chủ ý, trước tiên sẽ mua thêm một cửa hàng ở trên phố, sửa sang lại sau đó đem cửa hiệu từ trong hẻm chuyển ra bên ngoài, năm sau “Vô Danh Tứ” liền bắt đầu bán mì ở trên đường cái.
Cũng bởi vì sinh ý rất tốt, không bao lâu lại mua thêm cửa hiệu bên trái, tiếp lại mua cửa hiệu bên phải, vì thế năm nay khi Tiểu Tam đi ngang qua, liền thấy bên ngoài ngựa xe như nước, bên trong quan lại tập hợp ở quán mì nước “của hắn”.
Bị lôi kéo vào bên trong, Tiểu Tam nguyên bản đang ăn bánh Thủy Tinh Cao, nghe Mì lão đầu sau khi nói xong hắn liền gật gật đầu, vỗ vỗ tay đem bánh ngọt còn dính lại phủi xuống, đứng dậy liền tính toán rời đi.
Kết quả gương mặt Mì lão đầu đang cười giống như 108 cái chuông cùng gõ lúc giao từa lại lập tức suy sụp, ngay lập tức lôi kéo Tiểu Tam đi gặp những thân thích kia của hắn, chết sống không để Tiểu Tam rời đi.
Tam gia trợn trắng mắt, gặp vài người đầu bếp mồ hôi đang nhễ nhại, lại gặp những người đang chạy đi chạy lại bưng đồ ăn, rồi lại bị kéo đi trướng phòng.
Tiên sinh phòng thu chi khi nhìn đến Tiểu Tam liền sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới người mà Mì lão đầu hay nói tới lại có gương mặt non nớt như vậy, chỉ là trong chốc lát liền phục hồi tinh thần, làm mặt nghiêm chỉnh, cầm lấy một chồng sổ sách cùng bàn tính đặt ở trên bàn, nhanh chóng tính toán sổ sách hôm nay.
Sau đó, tú tài diện mạo khí chất nho nhã đứng bên cạnh tiên sinh phòng thu chi nói tiếp: “Mới vừa nghe được tin tức lão bản trở về còn không dám tin, nhưng nay vừa thấy lại là sự thật. Lão bản nếu trở lại, hạ nhân chúng ta đã có thể nhẹ nhỏm thở ra. Mấy năm nay ngân lượng thu được của “Vô Danh tứ” đều đã được ghi vào trong sổ, trước mắt toàn bộ thông bảo đều được để trong tiền trang. Không biết lão bản muốn đổi thành ngân phiếu mang đi, xây dựng thêm cửa hàng, hay là tiếp tục để lại trong tiền trang?”
Tiểu Tam nhìn nhìn ba người trước mắt, im lặng một lúc lâu, ánh mắt mới chậm rãi dời về phía Mì lão đầu.
Hắn nói: “Tuy rằng ta không quá nhớ rõ lúc trước đã nói với ngươi cái gì, nhưng Tam gia ta luôn luôn không thích phiền toái, cửa hàng này khi đó tám chín phần mười là ném cho ngươi, ngươi không cần thì có thể tùy tiện cho ai cũng được, ta cũng không quản!”
Mì lão đầu lập tức cười trả lời: “Ngài đã nói qua là nếu cửa hàng buôn bán có lời, thì đó là lương bổng của lão nhân, nhưng lúc trước đã mua bán trên giấy tờ, vẫn là ký tên của ngài, ngài là lão bản của cửa hàng này a! Mấy năm nay lão nhân tuy rằng tự chủ trương đem cửa hàng từ trong hẻm ra đường cái, lại chiêu người trong thôn đến, nhưng lão nhân vẫn là chờ ngài trở về. Ngài xem, số tiền lớn như vậy, đem lương thực cả Mạc Thành mua hết vẫn còn dư, ta chính là chờ ngài trở về xử lý a!”
Tú tài cũng cười nói “Ân huệ của lão bản ngài rất lớn, Vô Danh Tứ đã cứu giúp không ít người trong thôn khi xảy ra nạn hạn hán, lũ lụt hay khi lúa thất mùa. Hứa gia thôn vài năm nay mọi người đều có tiền mua gạo. Đại ân này của ngài mọi người trong thôn ta đều nhớ, tuyệt đối không dám làm chuyện vong ân phụ nghĩa kia.
Vô Danh tứ là sản nghiệp của ngài, hiển nhiên do ngài quản lý, hôm nay ngài ngụ ý là muốn đem Vô Danh Tứ tặng cho biểu cửu sao? Nhưng những gì của ngài thì nên trả lại cho ngài, mọi người ở đây ngày nào cũng lo lắng chuyện người quản lý Vô Danh Tứ, bởi vì họ đều đợi ngài trở về, ngài hôm nay lại nói như vậy, chẳng phải sẽ làm tất cả người trong thôn trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa, để cho người ta nhạo báng?”
Môi của Tam gia hơi nhếch, mang theo một tia cười mạt đạm, mị mắt nói: “Người đọc sách nói chuyện quanh co lòng vòng, toan khí tận trời a? Các ngươi cho rằng có ân, nhưng ta không cảm thấy có cái gì ân để cần các ngươi báo. Vong ân phụ nghĩa, bị người nhạo báng đó là chuyện của các ngươi, là chuyện bàn tán của người bên ngoài, cùng lão tử một điểm quan hệ đều không có.”
Tú tài không nghĩ tới Tiểu Tam sẽ trả lời như vậy. Kỳ thật trong lòng hắn vẫn lấy việc chính mình đã đem Vô Danh Tứ mở rộng thành quán ăn lớn nhất Mạc Thành mà kiêu ngạo, mà tự tôn của người đọc sách khiến hắn chỉ nhận lấy đúng phần lương bổng của mình, còn lại một chút cũng không tham lam phần tiền lưu trữ của lão bản, càng cảm thấy được tương lai nhất định sẽ làm thành giai thoại lưu danh ngàn đời.
Nhưng hôm nay nhân gia này lại nói không thèm để ý chuyện đó, hết thảy đều giống như chính mình đang đòi ân tình, sắc mặt tú tài lập tức hồng lên trong chốc lát, bị nghẹn đến nói không ra lời.
Tiểu Tam “khư” một tiếng, không hiểu được suy nghĩ của những người này. Ngay khi hắn đang muốn rời khỏi phòng thu chi, không nghĩ tới lúc này bên ngoài lại hấp tấp vọt vào một người.
Người nọ khoảng ba mươi tuổi, dáng người rất cao, da phơi ngăm đen, tuy rằng bụng to béo một vòng, cằm cũng có hai tầng, nhưng vẫn nhìn ra được có phần giống với Mì lão đầu.
Người nọ trên người mang theo mùi rượu, vừa tiến đến nhìn thấy Mì lão đầu mắt đã sáng rực lên một chút, mở miệng liền kêu: “Lão đầu, ngươi vừa vặn ở đây! Mau, bảo phòng thu chi chi chút bạc cho ta, ta đang đánh bạc đến cao hứng, thế nhưng cư nhiên cuối cùng một bước thua sạch!” Hắn mắng một tiếng rồi lập tức nói: “Lấy mười lượng bạc ra đây, lão tử muốn đi gỡ vốn! Vừa rồi khẳng định là đụng tới thứ gì dơ bẩn mới có thể toàn thua, lại cho ta mười lượng, ta khẳng định có thể đem bạc đã thua trong tháng này toàn bộ thắng trở về!”
Tiên sinh phòng thu chi cùng tú tài hai người đồng thời nhíu mày.
Mì lão đầu lập tức đi qua thấp giọng ở trước mặt con của hắn nói: “A Cần, hôm nay lão bản trở lại, ngươi trước đi ra ngoài, một lát nữa hãy đến!”
Hán tử tên là A Cần kia vừa nghe, lập tức phát hiện phòng thu chi quả thực có một gương mặt lạ. Hắn nhìn Tiểu Tam, trong lòng cả kinh, cái người “Lão bản” thần bí được nhắc đến không dưới một lần đột nhiên lại xuất hiện.
Kỳ thật từ sau khi cha hắn đưa một ít người trong thôn tới Mạc Thành, hắn nghe người trở về nói trong thành có bao nhiêu phồn hoa, cửa hàng kia của cha hắn mỗi ngày đều kiếm ra tiền nhiều như nước, hắn liền mang theo lão bà thẳng đến Mạc Thành tìm lão cha của mình.
A Cần cho rằng Vô Danh Tứ là quán ăn của cha hắn, chỉ là sợ chính mình tiêu hết vốn ban đầu của hắn, mới nói dối là còn có một lão bản.
Dù sao chờ hắn cha chết đi, cửa hàng này chung quy sẽ rơi xuống trong tay hắn, A Cần cũng liền đem quán ăn này coi như của mình, bài bạc tiêu tiền toàn đến nơi này chi, lại không biết đó đều là hoa hồng cùng lương bổng chia cho cha hắn mỗi tháng, còn tưởng rằng kia đều là tiền nhà mình.
Nhưng hôm nay cư nhiên có lão bản chạy tới trước mặt, A Cần cái nhìn đầu tiên có chút giật mình, chẳng lẽ lão đầu nhà hắn nói là thật sự? Nhưng lại thấy Tiểu Tam so với hắn càng gầy càng nhỏ, còn là một bộ dáng gầy yếu không huyết sắc gió thổi cũng bay kia, trong lòng lập tức có tính toán.
A Cần đem Mì lão đầu đẩy ra, đi đến trước mặt Tiểu Tam từ đầu đến chân lại từ chân lên đầu quét mắt qua một lần, liên tục hừ hừ, khinh thường nói: “Dã tiểu tử từ đâu đến? Cái gì lão bản? Ta nói cho ngươi biết, lai lịch của quán này ta so với người khác đều biết rõ hơn hết, quán ăn này là của nhà ta, lão đầu nhà ta mới là lão bản nơi này.
Ngươi là cái gì, dám ở trước mặt đại gia ta giả danh lừa bịp, bọn hắn mới có thể bị ngươi lừa gạt, nhưng ngươi là không lừa được ta đâu!
Lão tử cảnh cáo ngươi, mau lăn khỏi cửa hàng của lão tử! Vô Danh Tứ này trước mắt hay là tương lai, đều là của lão tử, ai cũng đừng nghĩ giành với ta, bằng không lão tử tuyệt đối đem hắn đánh đến nát nhừ!”
Tiểu Tam khóe miệng khẽ nhếch, bên môi gợi lên một mạt cười.
A Cần đầy mặt hung ác còn định mở miệng, nào biết ngay sau đó, bên tai truyền đến một tiếng vang lớn, đồng thời trên mặt cảm giác được cường liệt đau đớn, chỉ nghe “ba” một tiếng, hắn liền bị tát ngã xuống đất.
A Cần đau đến kêu thảm thiết một tiếng, mà khi mở miệng ra, miệng đầy máu tươi chảy xuống, còn có mấy cái răng rơi xuống đất.
“Ngươi! Ngươi ngươi ngươi…… Ngươi!” A Cần một tay che má bên trái đang sưng lên, đổ nghiêng trên mặt đất trừng lớn mắt chỉ vào Tiểu Tam mới ra tay đánh người, phẫn nộ nói không ra lời.
Tiểu Tam chậm rãi đem bàn tay dừng lại ở không trung lấy về, lắc lắc, khoanh tay mà đứng, từ trên cao liếc nhìn xuống nhi tử lão đầu đang che mặt, ngữ khí đạm mạc tựa như đang đàm luận chuyện thời tiết hôm nay, nhẹ nhàng nói: “Lão tử không phải này nọ.”
Nói xong một câu này, hắn giơ chân lên, trọng trọng hướng về phía trên người gia hỏa không biết sống chết kia mà đạp.
Đạp cú đầu tiên, hắn nói:
“Lão tử là gia gia ngươi!”
A Cần la đau như heo bị giết.
Không nghe thấy trả lời, Tiểu Tam lại đạp.
“Nhớ kỹ không?”
A Cần vẫn la hét như cũ, vì thế Tiểu Tam tiếp tục đạp.
“Không nhớ kỹ lão tử liền đem ngươi đạp đến nát nhừ! Vô pháp vô thiên, mặt lão tử là thứ ngươi có thể sử dụng ngón tay chỉ sao!”
Tiểu Tam mỗi khi đạp một cước, chính là một tiếng ầm vang dội, cùng với tiếng A Cần kêu rên.
Ba người khác trong phòng thu chi mắt đều choáng váng, đặc biệt là Mì lão đầu. Nhìn nhi tử mình thân cường thể kiện, vài năm nay bởi vì có tiền nên béo ra một vòng bị đạp đến căn bản không thể hoàn thủ, lão nhân gia như hắn hoàn toàn ngây người.
A Cần thê thảm lồng lộn: “Lão già, mau cứu ta, mau cứu ta a!”
Tiểu Tam vừa nghe A Cần gọi cha hắn như vậy, đạp càng mạnh: “Ngươi gọi hắn cái gì, ngươi gọi hắn cái gì? Hắn sinh ngươi dưỡng ngươi, cho ngươi ăn cho ngươi ở còn cho ngươi cưới vợ, ngươi hiện tại gọi hắn cái gì?”
A Cần lập tức sửa miệng gọi: “Cha, cha! Cứu ta a! Nhi tử ngươi sắp bị…… sắp bị đánh chết ……”
Khi thanh âm A Cần đang ngày càng yếu lại, Mì lão đầu mới đột nhiên bị vài tiếng cha kia khiến cho cả kinh phục hồi tinh thần.
Khuôn mặt Mì lão đầu tái nhợt lập tức hướng phía Tiểu Tam quỳ xuống, run cầm cập nói: “…… Lão…… Lão bản…… Lão bản…… Ngài…… Giơ cao đánh khẽ, tha…… tha cho hỗn tiểu tử này đi…… Lão nhân chỉ có một…… Chỉ có một nhi tử này thôi a!”
Mì lão đầu vừa nói vừa run rẩy, còn đỏ vành mắt.
Tiểu Tam vừa thấy lão nhân quỳ xuống, lửa nóng liền nổi lên, lập tức cả giận nói: “Đứng lên! Quỳ cái gì, lão tử không cho quỳ! Ngươi lại quỳ ta một cước đá chết hắn!”
Tiên sinh phòng thu chi vội vàng đi tới, đem Mì lão đầu đang run như cầy sấy nâng dậy.
Tiểu Tam cuối cùng một cước đem nhi tử Mì lão đầu đá bay đến sát tường, hỗn trướng kia bị ném “ phanh “ một tiếng xuống đất, miệng sùi bọt mép ngất đi, Tiểu Tam quay đầu, nộ khí chưa tiêu hỏi: “Đó là nhi tử ngươi thân sinh?”
Mì lão đầu run cầm cập mà gật gật.
“Tính tình hắn thế này là do ngươi cưng chiều?” Tiểu Tam lại hỏi.
Mì lão đầu vẫn run run. “Chỉ…… Chỉ……”
Mì lão đầu nói không nên lời, tú tài vội vàng thay hắn nói: “bởi vì chỉ có một nhi tử, hy vọng truyền lại hương khói, cho nên ông ấy đặt kỳ vọng cao, nào biết thành ra thế này”
“Ta nhớ rõ! Ngươi không phải còn có một con dâu? Con dâu tính tình cũng như vậy?”
“ Không…… Không……” lão đầu tiếp tục run.
“Không tệ đến như vậy, nàng chỉ là khéo mồm khéo miệng, thích thuyết tam đạo tứ, bình thường có hơi tiêu tiền nhiều một chút mà thôi.” Tú tài trả lời.
Tiểu Tam lỗ mũi phun một hơi, cả giận nói: “Vô dụng! Sinh ra loại nhi tử này còn không bằng sinh đống phân! Phân còn có thể tưới đất trồng rau, so với hỗn trướng này còn tốt hơn nhiều! Tức phụ cũng thế, không lo chăm sóc gia đình mà còn thích tiêu tiền, có loại tức phụ này còn không bằng mua cái bô, cái bô còn có thể đựng phân, so với thứ suốt ngày tiêu tiền thì còn có chỗ dùng!”
Lão đầu vẫn đang run rẩy.
Tiểu Tam sau khi thuận thuận khí, hừ một tiếng, thanh âm cũng chậm chậm bình tĩnh trở lại. Hắn liếc mắt nhìn ba người trong phòng thu chi, nói: “Tìm một cọng dây thừng, sau đó đem hắn ta buộc lại. Rồi treo ở chính giữa lan can lầu hai, treo ngược hắn lên!”
Tên tú tài tay trói gà không chặt sau khi nhìn thấy sự uy vũ của Tam gia, thanh âm đáp lời cũng trở nên nhỏ xíu. Hắn nói: “Lão…… Lão bản, đó là vị trí vừa vào cửa, rất bắt mắt……”
“Chính là ý đó!” Tiểu Tam dứt lời, chậm rãi đi ra phòng thu chi. “Dám can đảm khiêu khích tam gia ta? Đầu óc hắn hẳn là do vẫn còn nằm trong bụng mẹ không chịu sinh ra cùng thân thể!”