Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công

Chương 10




Dụ thụ tiên sinh tuy rằng là kẻ đùa giỡn không biết điểm dừng, dùng thủ đoạn để được chuyển vào ở trong nhà băng sơn tiên sinh, nhưng cậu cũng không phải kẻ không biết xấu hổ đến ăn ở ngang xương mà không trả tiền.

“Trong khoảng thời gian này xin quấy rầy…” Dụ thụ tiên sinh nhỏ nhẹ nói.

“Không có việc gì.”

“Tôi sẽ phụ trả tiền thuê nhà, tôi còn biết nấu ăn, có thể mỗi ngày đều nấu cơm cho anh!Còn có thể quét tước phòng nữa!”Dụ thụ tiên sinh nghẹn đến đỏ mặt, cực lực tâng bốc chính mình.

“Không cần.”

“Như thế nào có thể, chuyện này là đương nhiên a!”

 Dụ thụ tiên sinh bô bô nói lớn, băng sơn tiên sinh bất đắc dĩ đành phải nghe theo lời cậu.

Dụ thụ tiên sinh cảm thán băng sơn tiên sinh khoan dung thiện lương, nội tâm càng thêm kiên định muốn hắn đẩy ngã chính mình càng sớm càng tốt.

Trong đầu bỗng hiện lên rất nhiều thủ đoạn kiều mị, dụ thụ tiên sinh liên tưởng một chút, chọn lấy một thủ đoạn nho nhỏ.

Liền quyết định vậy đi!

Một buổi sáng đẹp trời, băng sơn tiên sinh từ trên giường thức dậy, dụi dụi đôi mắt, đột nhiên nghe thấy từ phòng bếp truyền đến một loạt tiếng vang nho nhỏ.

Băng sơn tiên sinh thất kinh, nhưng cẩn thận nhớ lại hôm qua có hàng xóm từ dưới lầu chuyển lên ở cùng, vì thế thần sắc từ từ khôi phục về vẻ bình tĩnh vốn có.

Lén lút đi đến phòng bếp, quả nhiên trông thấy dụ thụ tiên sinh đang rất nhập tâm mà chuẩn bị bữa sáng, trong chảo là trứng ốp lết đang sôi lách tách. Thiếu niên cầm chảo lên, mắt không chớp nhìn chằm chằm trứng ở trong chảo, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Bất quá thứ đầu tiên đập vào mắt băng sơn tiên sinh tuyệt đối không phải là vẻ mặt của dụ thụ tiên sinh, mà chính là đôi chân dài phấn nộn trắng noãn chói lọi của cậu, so với bất kì nữ nhân hay nam nhân nào hắn từng gặp qua đều phi thường xinh đẹp. Không phải gầy giống như hai cây sào trúc dùng để phơi đồ, trên đùi thoạt nhìn vẫn có chút thịt, nhưng lượng vừa đủ, không hề mang đến cho người ta cảm giác khó chịu.Màu sắc lại trắng noãn làm cho người ta muốn cắn một phát, lưu lại hồng ấn ***.

Băng sơn tiên sinh bị suy nghĩ trong đầu mình dọa đến kích động, vội ho một tiếng, tiếng vang làm cho người ở trong bếp kinh ngạc đến nhảy dựng.

Dụ thụ tiên sinh tay cầm chảo không chắc, thiếu chút nữa làm rơi, hoàn hảo người ở đằng sau nhanh tay, lập tức chạy lại đỡ lấy.

Cánh tay rắn chắc của hắn ôm lấy hông của người kia, khoảng cách giữa hai thân thể lập tức được thu gọn rất nhiều, cơ hồ là muốn dán lại với nhau, làm cho hô hấp của dụ thụ tiên sinh bỗng dưng dồn dập tăng lên.

Cậu hôm nay cố ý mặc cái tạp dề màu xanh ngọc ưa thích nhất, ở bên dưới mặc một cái quần lót ngắn ngủn như ẩn như hiện đằng sau lớp tạp dề, như vậy có thể đem cặp đùi tuyết trắng mê người kia của mình toàn bộ hiển hiện trong mắt nam nhân trước mặt, mà tạp dề lại là đạo cụ thôi thúc *** hữu hiệu nhất, nửa kín nửa hở cứ phải gọi là dụ hoặc!

Dụ thụ tiên sinh có sự tự tin tuyệt đối ở đôi chân của mình, cậu còn đoán rằng có phải hay không mưu kế đã thực hiện được? Cố gắng khắc chế sự hưng phấn trong người, cậu tưởng tượng băng sơn tiên sinh đem mình đặt lên bàn cơm, cởi quần áo ở dưới tạp dề ra, đem tạp dề kéo đến trên ngực, dùng tương ăn salad trắng ngà quệt lên người mình rồi dùng đầu lưỡi từ từ liếm sạch sẽ, sau đó tách đùi mình ra, từ trong tủ lạnh lấy ra một trái ớt đỏ nhét vào trong hoa cúc nhỏ đang thèm khát, cười tà nói: “Cái miệng nhỏ nhắn ở phía dưới này của cậu đang rất đói bụng, mở ra khép lại cầu xin tôi cho nó ăn, cậu nói nên ăn cái gì mới tốt đây?”

Chính mình lại thẹn thùng *** đãng trả lời: “Muốn ăn thịt heo bổng của anh.”

Sau đó là một loạt những pha hành động kích thích đến mất hồn!

Dụ thụ tiên sinh nghĩ tới đây máu mũi đều muốn chảy ra, trong lòng không ngừng niệm chú “Mau tới ăn luôn tôi, đi mau tới ăn luôn tôi đi!”

Đừng trách cậu đói khát, chỉ là đã rất lâu rồi cậu chưa được thể nghiệm qua cảm giác làm tình, ý chí bây giờ mới bắt đầu kiên định.

Băng sơn tiên sinh đứng ở phía sau cẩn thận đỡ lấy dụ thụ tiên sinh đang nằm trong vòng tay mình, thân thể chậm rãi dời đến vị trí cũ, rồi xoay người đi đến phòng của dụ thụ tiên sinh, nửa phút trôi qua, băng sơn tiên sinh quay lại, cầm trong tay một cái quần dài đưa cho dụ thụ tiên sinh.

“Trời còn chưa vào hạ, cẩn thận cảm lạnh.”

Tuy rằng là lời nói mang ý quan tâm, nhưng dụ thụ tiên sinh một chút cao hứng cũng không có.

Tôi tuyệt đối không lạnh!!! Cái tên băng giá này!!! Làm sao một chút cảm giác cũng không có vậy!!!

Dụ thụ tiên sinh vẻ mặt thất bại, không tình nguyện cầm lấy quần dài mặc vào.

Biểu tình cứng ngắc trên mặt băng sơn tiên sinh lúc này mới dần dần khôi phục lại bộ mặt than như thường ngày.

Dụ thụ tiên sinh mang một bụng ai oán xen lẫn ủy khuất tỏ vẻ: Phải không ngừng cố gắng!

Bất quá, cậu đã vô tình bỏ lỡ biểu tình vội vàng pha chút hoảng hốt thoáng hiện lên trên khuôn mặt của băng sơn tiên sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.