Xuyên Việt Chi Đại Luyện Đan Sư

Chương 57




.

Nam Cung chủ động gọi điện thoại cho Trình Giai, không có chất vấn, không có nghi ngờ, không có cố mà nói hắn việc phải trái, chính là thản nhiên nói thực xin lỗi vì lần trước đã vào phòng vẽ tranh, hỏi hắn gần nhất có về được không.

“Không có việc gì, không cần quá để ý, ta không có sinh khí.” Lời nói của Trình Giai như trước nghe không ra ngữ khí.

“Ngươi……” Nam Cung dừng một chút, không biết nên nói tiếp ra sao, dùng bút máy khoanh tròn lại một vòng ở ngày trên lịch, “Bao lâu nữa ngươi trở về?”, ngữ khí ra vẻ rất thoải mái.

“Đêm giáng sinh vừa là lúc tuyên bố hội, không biết có thể về được không…… Ân, ta sẽ cố sắp xếp.”

“Ba” Ngòi bút vì chịu khí lực quá lớn mà đã bị bẻ gãy, Nam Cung cúi gằm mặt, “Ân, được, ta đã biết, ngươi phải chú ý thân thể, nhớ ăn cơm đầy đủ.”

Treo điện thoại, nước mắt theo hai má không ngừng chảy xuống, Nam Cung nức nở đứng lên, không kềm chế được bật khóc. Từ cái ngày hôm đó cho đến nay, cảnh tượng kia ở trong đầu không sao quên được, nhắm mắt lại, lại thấy bọn họ gắt gao tương thiếp đôi môi, gắt gao gắn bó thân thể, mỗi một động tác mỗi một biểu tình đều ở trong đầu không ngừng mà phóng đại, phóng đại, tất ắt lại tái hiện. Cho dù là trong mơ cũng không buông tha, không nhớ rõ có mấy lần khi tỉnh lại, gối đầu đã ướt đẫm một mảng.

Kỳ thật Nam Cung vẫn thử thuyết phục chính mình, lần đó nhìn thấy chỉ là mơ thôi, không phải thật sự mà là chính mình đang nằm mơ, chẳng qua cảnh trong mơ rất chân thật thế cho nên cậu mới tin là thật. Nhưng đáng tiếc việc tự thôi miên chính mình đối với Nam Cung không có hiệu quả.

Nam Cung phát hiện chính mình căn bản không thể mở miệng, tuy rằng rất muốn hỏi rõ ràng. Cậu thậm chí không có dũng khí đi ra ngoài cho hả giận. Cậu sợ hãi. Sợ một khi nói ra, cậu cùng Trình Giai liền thật sự chấm dứt.

Cho nên, Nam Cung lựa chọn duy trì thỏa hiệp, coi như không biết, làm như không thấy. Hắn không đem ta đuổi đi, hắn còn cho ta ở lại đây, như vậy hắn không chán ghét ta, hắn còn có điểm thích ta, không phải sao?

Không phải sao……

24 tháng 12. Đêm giáng sinh. Nam Cung mua thật nhiều đồ trang trí, chuẩn bị thật nhiều đồ ăn. Ban ngày mang hai túi lớn đầy đồ này nọ đến bố trí từng phòng, Nam Cung nhìn thành quả một ngày vất vả có cảm giác đạt được thành tựu thật là hạnh phúc.

Hắn nói sẽ cố gắng hoàn thành công việc để trở về.

Cho nên, nói không chừng sẽ trở về.

Nam Cung ngồi ở bên cạnh bàn ăn, đếm ngọn nến, lẳng lặng chờ.

9 điểm……10 điểm……11 điểm……12 điểm…… Mọi người bắt đầu cuồng hoan, Nam Cung cũng không biết mình đã ngủ gật từ lúc nào, thế nhưng bỏ lỡ thanh âm đếm ngược. Lại mơ thấy bọn họ. Lúc này, bọn họ có thể hay không đang vui chơi trong đám tình nhân ngoài kia? Ở trong mộng, Nam Cung biết, hiện tại mình đang khóc. Nhưng lại quật cường không chịu mở to mắt, không muốn tỉnh lại, nếu có thể vẫn như vậy ngủ đi luôn thì tốt rồi, lòng Nam Cung cứ thế một chút một chút chìm dần xuống.

Cơ thể truyền đến độ ấm, Nam Cung cảm giác có cái gì đang phủ lấy phía sau lưng mình. Chẳng lẽ là ảo giác sao? Mà xúc cảm lại chân thật như vậy. Giãy dụa mở to mắt chậm rãi ngồi dậy, cánh tay đang ôm cậu càng siết chặt lại.

Trình Giai!

Nam Cung mạnh quay đầu lại, đối diện với gương mặt tuấn mỹ của Trình Giai.

“Tóc dài quá.” Nam Cung vuốt ve gương mặt có chút xanh xao gầy yếu của Trình Giai, kinh ngạc phát hiện thanh âm của chính mình đang run rẩy. Cậu khóc, đầu tiên là nước mắt dâng lên, mơ hồ nhìn thấy Trình Giai mỉm cười, sau đó càng không thể vãn hồi.

“Đừng khóc……” Trình Giai lau đi nước mắt của Nam Cung, thì thào,“Nam Cung, ngươi đừng khóc……”

Trình Giai cúi người hôn lên đôi môi vẫn đang cắn chặt của Nam Cung, hắn dùng đầu lưỡi liếm láp một chút lên đôi môi như cánh hoa đang khô héo kia.

Nam Cung dần dần ngừng khóc, xoay người lại chậm rãi đáp lại. Lưỡi Trình Giai thừa cơ tiến vào, nhẹ nhàng quấy rối cái lưỡi của Nam Cung, tham lam cắn.

Nam Cung hoàn toàn không thể hình dung được cảm giác lúc này, cậu yêu hắn, yêu đến thống khổ, nhưng lại không thể nói ra. Mà chính bản thân lại giả vở như không có chuyện gì, nhưng mà hiện tại cậu thật sự rất khoái hoạt. Cái loại khoái hoạt hèn mọn này.

Nam Cung vươn tay ôm lấy cổ Trình Giai, làm cho thân thể cả hai càng gần lại, đẩy nụ hôn sâu hơn. Lúc này Trình Giai cũng không tái ôn nhu, gần như thô bạo cùng Nam Cung gắn bó dây dưa.

“Khụ khụ……” Thẳng cho đến khi Nam Cung thật sự không thở nổi, Trình Giai mới bằng lòng buông ra, ôm lấy cậu đưa vào phòng ngủ.

.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương sau có H

=]]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.