Xuyên Việt Chi Đại Luyện Đan Sư

Chương 53




Trong trường học không có lấy một bóng người, yên lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình. Nam Cung một mình chạy trên đường cái vắng tanh. Đèn đường mờ nhạt, gió thổi qua cành lá nồng đậm, ngọn cây sàn sạt rung động, trên mặt đường bóng cây loang lổ, xa xa mấy phòng ngủ ở ký túc xá còn lộ ra ánh đèn.

Trường học rất lớn, Nam Cung chạy thật lâu, cách cửa chính chỉ còn một đoạn. Sợ hãi nghĩ rằng Trình Giai đã muốn rời đi, nhưng là lúc này Nam Cung dù là cái gì đi chăng nữa đều mặc kệ, cửa chính…… cửa chính…… Trong đầu chỉ còn lại có khái niệm này.

Càng không ngừng chạy. Hai chân đều đã mất hết cảm giác.

“Khụ…… Khụ khụ……” Cúi gập người xuống, Nam Cung một tay chống đầu gối thở dốc. Cậu cũng không dám ngẩng đầu xem phía ngoài cửa trước, sợ hãi nơi đó không có một bóng người. Vất vả điều hòa lại nhịp thở, Nam Cung nhìn sang phòng bảo vệ. Đại thúc bảo vệ cửa đang ngủ, vì thế Nam Cung rón ra rón rén theo cửa nhỏ bên cạnh đi ra ngoài.

Nhìn xung quanh khắp mọi nơi, Nam Cung thật cẩn thận chờ đợi đáy mắt có thể xuất hiện hình ảnh của Trình Giai. Nhưng là, đã trễ thế này, ngay cả người qua đường đi lại cũng không nhìn thấy, làm sao có bóng dáng Trình Giai.

Chút ấm áp trong lòng Nam Cung giờ lạnh băng đến cực điểm, lại đem bốn phía nhìn quanh một lần, gió cuối tháng mười lạnh làm cho nó lung lay sắp đổ. Ánh mắt rất mơ hồ, hầu gian muốn phát ra âm thanh nhưng bị chặn lại. Nam Cung mắt trừng lớn, đầu óc trống rỗng. Sợ hãi tột đỉnh.

“Uy!” Một tiếng trầm đục tựa hồ là đóng cửa xe lại. Nam Cung lấy lại tinh thần, tìm kiếm nơi thanh âm kia phát ra.

Theo đèn xe, cách mình khoảng mười thước, Nam Cung thấy rõ kia chính là chiếc xe thể thao màu đỏ, bên cạnh cửa xe là một người đang rút ra điếu thuốc lá nhìn về phía mình.

Trình Giai……

Tột cùng kích động nhưng không rõ tại sao vẫn là e ngại, Nam Cung thì thào tên Trình Giai, khó khăn lui về phía sau. Nam Cung cũng không hiểu được chính mình đến cuối cùng là làm sao vậy, giống như là đau đầu vậy, mười ngón tay ôm lấy mớ tóc nâu cháy nắng, yếu ớt lắc đầu, biểu tình thống khổ đến tột đỉnh, nức nở từng bước một chậm rãi lui ra phía sau cuối cùng ngồi xổm xuống đất.

Khóc.

“Ba”, Trình Giai ném nửa điếu thuốc xuống, giẫm giẫm. Làm như đối hành động của Nam Cung thực rất không hài lòng, bàn chân dùng lực đạo rất lớn. Hắn rất nhanh hướng Nam Cung đi đến. Gió đêm thổi bay tóc mai của hắn, phất phơ vạt áo. Hắn nheo mắt lại, ánh đèn chiếu xuống bóng tối u ám, hình như quỷ mỵ.

Đứng yên lặng trước mặt Nam Cung hồi lâu, hắn cúi xuống thắt lưng, một phen kéo Nam Cung vào trong lòng, đem Nam Cung đang run run ôm lấy.

“Vì cái gì không tiếp điện thoại.”

Nam Cung ngưng khóc, cậu hơi giãy dụa đẩy ra một chút, ngửa đầu nhìn Trình Giai.

“Hỏi ngươi vì cái gì không tiếp điện thoại!” Trình Giai thấy Nam Cung không đáp, giận dữ siết chặt tay cậu.

Nam Cung đơn giản tránh khỏi trói buộc, cảm giác như nước mắt sắp muốn trào ra giàn giụa. Con người ta chính là như vậy đi, một khi được quan tâm liền lại bắt đầu giống như trước kia.

“Rõ ràng là ngươi không để ý tới ta trước!” Nam Cung hất tay Trình Giai ra, không biết dũng khí ở đâu ra, gào lên một hơi. Nói xong, Nam Cung cúi đầu, cắn môi hận không thể cấp chính mình một cái tát.

Khi nào nhỏ mọn như vậy mà vứt bỏ, còn không làm cho người ta chế giễu. Nam Cung cũng không dám ngẩng đầu nhìn Trình Giai, bỗng nhiên cảm giác chính mình từ đầu là rất vô lý, vì việc nhỏ ấy mà một thời gian dài sinh giận dỗi, ngẫm lại thật đúng là nghẹn khuất.

Trình Giai nở nụ cười. Đáy mắt nhộn nhạo tạo ra một vòng gợn sóng.

Hắn vốn tưởng Nam Cung xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay làm cho hắn lo lắng không yên. Chuyện gì cũng đều bất mãn, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Nam Cung. Ngày hôm qua ở cổng trường đợi suốt một ngày, nhìn cổng trường một đám người ra ra vào vào, hy vọng cỡ nào trong đó xuất hiện hình ảnh của Nam Cung.

Đêm qua khi thất vọng ra về đã nghĩ như vậy nhất định sẽ không tới nữa, vậy mà hôm nay lại vẫn kiềm chế không được mà trở lại đây. Từ xưa đến nay, không có một ai có thể làm cho hắn đến phát cuồng như vậy.

Trình Giai đi tới, ôn nhu nâng cằm Nam Cung lên. Ánh mắt ngập tràn lệ quang của Nam Cung như trước quật cường nhìn lại. Trình Giai cúi đầu, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Nam Cung. Đồ ngốc……

Nhẹ nhàng ôm lấy Nam Cung, để Nam Cung dựa cằm lên vai mình, chậm rãi vuốt vuốt mớ tóc lùng nhùng mềm mại sau gáy cậu.

“Ở chung đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.