Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư

Chương 37: Cục than đen




Sáng hôm sau.

- Biết mặc đồ gì chưa? Ngọc Ling chở tôi, cùng nhau đi ăn sáng

- Chẳng biết nữa, m biết thừa t không biết phối đồ còn gì. Nhìn quán xá đang chạy dọc ngang đường, tôi thở dài nói.

- Shop chị Mai đang sale 50% đó, đi thôiiiii!!!!

——Tại Mei Mei Shop———

"Tính tong...tính tonggg....tính tonggg" tiếng máy tự động phát ra khi đẩy cửa

Chị Mai đang say sưa tư vấn cho khách hàng.

- Mày cứ vô đi, chị Mai nhiệt tình xưa giờ mà! Ngọc Ling dắt tôi vào, đưa lên chiếc váy nâu chấm điểm bông hoa trắng ướm lên người tôi

- Bộ này hợp nè!

Tôi liếc nhìn thoáng:

- Thôi ngắn lắm!

"Aaaa bé Linhhh của chị" Chị Mai mừng rỡ, nhéo má Ngọc Ling

- 2 cưng muốn mặc style gì nè!

- Tụi em ngày mai có sinh nhật....

Ngọc Ling ghé tai chị ấy thì thầm nói:

- Sinh nhật người yêu nhỏ này!

- OKEEE!! Chị Mai nhìn ướm từ trên xuống dưới người tôi

1 tiếng trôi qua....

- Mặc lại cái vàng kia xem nào!! Ngọc Ling tay chỉ vào chiếc váy xuông vàng xoè thắt nơ trên gáy, để hở khoảng lưng trần phía sau.

- Này...! Tôi kéo chiếc rèm phòng thử đồ, bước ra

- Waoooooo.... dễ thương nè. Ngọc Ling đắc ý

- Từ từ.......phải thêm cái ni nữa thù mới perfect. Chị Mai đeo thêm cho tôi một chiếc choocker đen

- Như vậy sẽ làm nổi bật xương quai của em! Chị Mai nói tiếp

Tôi ngắm nhìn mình trong gương, đăm chiêu tự hỏi "không biết anh có thấy đẹp không nhỉ? Chắc là có đó hihi " rồi tự cười tủm tỉm

Ngọc Ling búng tay thành tiếng:

- Quyết định vậy đii!

——————————————-

Còn 1 tiếng nữa là bữa tiệc bắt đầu. Chẳng hiểu sao cứ nôn nao tôi cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ.

- Tố Myyyyyyy. Tiếng vọng từ ngoài cổng, biết chắc là mụ Ling

Bước xuống mở cổng, chiếc xe nâu đỏ đậu trước cổng nhà tôi, thoáng nhìn ngỡ ngàn chắc mình nghe nhầm tiếng Ngọc Ling gọi cho đến khi cửa kính của ghế tài xế hạ xuống. Ngọc Ling nhìn cười tít mắt, hiểu ý ngay khi nhìn tôi:

- Hôm nay bố tao được nghỉ phép!

Vừa mở cổng tôi vừa nói:

- Mày có biết mày CHƯA QUA tuổi 18 không?

Ngọc Ling mở cửa, bước ra giả bộ quyến rũ:

- Nhìn như vậy có ai nghĩ chuỵ chưa qua 18 không?

Đúng thật! Bộ váy màu lục nhạt ôm tới lưng đùi, khoét ngang hông gợi nên vẻ quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành.

Tôi nói đểu:

- Tướng "ngon" vậy mà Thế Anh chê là sao nhỉ?

Bọn tôi cười oà lên.

——————Vào nhà—————

Ngọc Ling như mọi khi, tay nghịch ngợm vài ba tấm hình trên bàn học của tôi cười tủm tỉm

- Có gì uống không pà!!?? Giọng Ngọc Ling vọng xuống bếp

- Siro nho, mẹ tao ủ ngày hôm kia. Tôi đặt chiếc ly trên bàn

- Đúng món tui thèm.Thanksyou~~~! Ngọc Ling nhấp môi

"Bruwwwnggg.....bruwwwwng...bruwwwng" điện thoại của Ngọc Ling.

Ngụm nước vừa trôi, Ngọc Ling hoảng người.

- Sao dì Phương!! Ngọc Ling khuỵ người xuống ghế

"Choang" Chiếc ly trên tay thoáng đã tan tành thành vụng dưới sàn.

- C...ó....có chuyện gì vậy? Tôi nhìn Ngọc Ling

- Ba...Ba...tao nhập viện rồi. Mày đi dự một mình được không? Ngọc Ling nói vội vã.

- Vậy mày cứ đi trước đi, tý tao tự bắt xe đi được! Tôi đẩy người Ngọc Ling đi dần ra phòng khách.

- Nhưng váy mày....Ngọc Ling chỉ chiếc váy tôi đang mặc.

Nó lấm lem vết siro bị vấy lên khi nãy.

Ngọc Ling nhanh ý kéo tôi vào phòng.

- Dáng chuẩn nên mặc gì cũng đẹp!

Ngọc Ling đưa chiếc váy của nó cho tôi, còn nó mặc bộ đồ quần thun áo font rộng của tôi mọi ngày.

Nhìn vào gương, chẳng kịp nhận ra mình, chông thật già dặn....

- Đi thôi! Sắp đến giờ rồi! Ngọc Ling

- Tao tự đi được....Mày vào bệnh viện mau đi.

- Có dì Phương với mẹ tao trong đó, dù sao cũng thuận đường đi mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.