Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư

Chương 11




“Kiếm này... Phải thuộc về ta!” Bàn Ngu giống như cả một khối lưu ly màu đen, trên khuôn mặt hoàn toàn không có biểu cảm biến hóa rốt cuộc lộ ra một tia kinh hãi. Hắn chợt xoay người lại nhìn về phía Cơ Hạo, hai tay theo bản năng che kín phần eo hầu như bị triệt để chặt đứt.

Lượng lớn huyết tương màu đen dinh dính không ngừng từ trong vết thương thật lớn phun ra, nửa thân trên Bàn Ngu quơ quơ, chợt há mồm hướng về sương máu Ngu Hốt biến thành hung hăng hít một hơi —— trong hình ảnh ánh sáng xung quanh sương máu, Bàn Nhiên thế giới ầm ầm sụp đổ, sương máu do Ngu Hốt biến thành bị Bàn Ngu nuốt vào trong bụng, trong vết thương bên hông hắn vô số tơ máu nhỏ bé màu đen không ngừng phun ra.

Các sợi tơ máu màu đen quấn quanh lẫn nhau, theo tiếng vang ‘Xẹt xẹt’, vết thương bên hông Bàn Ngu bắt đầu khép lại.

Nhưng một mảng kiếm quang màu đen quấn quanh ở trên vết thương của Bàn Ngu, các sợi tơ máu vừa mới nối vào nhau, liền lập tức bị kiếm quang màu đen chém nát. Nhiều người như vậy liên thủ cũng không thể tạo thành thương tổn mang tính thực chất đối với Bàn Ngu, Cơ Hạo sau khi bổ ra một kiếm, lấy sức Bàn Ngu, vậy mà không thể nhanh chóng chữa trị vết thương!

Trong mắt Bàn Ngu lộ ra nét kinh hãi, hắn một lần nữa cường điệu: “Kiếm này, phải là của ta!”

Vứt bỏ các Ngu tộc thánh nhân như ruồi bọ không đầu chạy loạn đầy trời, Bàn Ngu chậm rãi xoay người, không để ý vết thương bên hông phun máu, vươn hai tay hướng Cơ Hạo chộp lấy. Trên bàn tay hắn các làn mây nồng đậm màu đen quấn quanh, một lực hút cắn nuốt đáng sợ không ngừng từ trong mây mù màu đen trào ra.

Mấy chục Ngu tộc thánh nhân không cẩn thận cách quá gần kinh hô một tiếng, bị mây đen trên tay Bàn Ngu phun ra cuốn trúng thân thể. Bọn họ không tự chủ được bay vào trong tay Bàn Ngu, thân thể chợt nổ tung thành một mảng lớn sương máu.

Trong Hồng Mông hỗn độn, mấy chục thế giới lớn nhỏ không đồng nhất ầm ầm sụp đổ, thế giới hóa thành các luồng thiên địa nguyên khí khổng lồ không ngừng nhập vào lỗ đen xuất hiện chỗ trung tâm thế giới, theo liên hệ thần bí nào đó nháy mắt vượt qua khoảng cách xa xôi, không ngừng bị mây đen lòng bàn tay Bàn Ngu cắn nuốt.

Một lần này, Bàn Ngu vứt bỏ thủ đoạn như mèo vờn chuột lúc trước, chậm rãi nhấm nháp từng người, bắt đầu giết chóc nhanh chóng mà hữu hiệu.

Theo thế giới bổn nguyên lực khổng lồ không ngừng rót vào, lượng thiên địa nguyên khí khổng lồ bị thân thể Bàn Ngu cắn nuốt, vết thương bên hông hắn khép lại từng tấc một, thiên địa nguyên khí khổng lồ không ngừng cọ rửa kiếm quang màu đen Bàn Cổ Kiếm để lại trên vết thương của hắn, kiếm ý đáng sợ dần dần tiêu tán, tốc độ khép lại vết thương của Bàn Ngu càng lúc càng nhanh.

Cơ Hạo lui bước, hắn chưa ngu đến mức cứng đối cứng với Bàn Ngu.

Con mắt dựng thẳng của Bàn Ngu nhìn chằm chằm Cơ Hạo, sải bước hướng Cơ Hạo đuổi theo. Thân thể cao tới mấy ngàn vạn dặm phun ra đám mây nồng đậm màu đen, nơi thân thể Bàn Ngu đi qua, hư không bị ăn mòn ra một cái quỹ tích màu đen chậm chạp không khép lại, vô số Ngu tộc thánh nhân khóc lóc không tự chủ được đi theo phía sau Bàn Ngu, theo quỹ tích này liên tục rơi về phía Cơ Hạo.

Ngẫu nhiên có kẻ xui xẻo thân thể chạm đến quỹ tích tối như mực trống không một vật này, tinh huyết toàn thân bọn họ liền nháy mắt bị rút sạch, kéo theo thế giới tương ứng bọn họ cũng nháy mắt sụp đổ, toàn bộ thế giới đều hóa thành một đạo thiên địa nguyên khí khổng lồ phá không mà đến, không ngừng rót vào thân thể Bàn Ngu.

Đầy trời đều là tiếng la khóc, tiếng thét chói tai, tiếng cầu xin, càng có vô số công kích tiếp tục rơi ở trên thân Bàn Ngu, đánh cho hư không nổ tung, toàn bộ hồng hoang tinh không đều đang chấn động không ngớt.

Cơ Hạo gian nan duy trì Tiên Thiên Nguyên Từ Lưỡng Nghi Sinh Tử kiếm trận, nguyên từ lực tràng vô hình như thủy triều cọ rửa thân thể Bàn Ngu từng đợt một, tận khả năng kéo chậm tốc độ của hắn, khiến hắn không thể đuổi kịp Cơ Hạo.

Nhưng lực lượng của Bàn Ngu quá cường đại, thân thể hắn tùy ý khẽ động, toàn bộ kiếm trận đều kịch liệt chấn động không ngớt, chấn động thật lớn xuyên thấu qua kiếm trận liên hệ với Cơ Hạo, càn quét thân thể cùng đạo đài của hắn, khiến toàn thân hắn đau đớn, đạo đài hỗn loạn, khí tức quanh thân cũng trở nên phập phù không yên.

Cơ Hạo càng nhìn thấy nơi Bàn Ngu đi qua, thân thể hắn tạo thành phá hoại cực lớn đối với Bàn Cổ thế giới.

Trong lòng khẽ động, Cơ Hạo chợt hướng bầu trời lao lên, hắn muốn mang theo Bàn Ngu thoát ly Bàn Cổ thế giới, tiến vào trong hỗn độn tiếp tục dây dưa.

Liên tục hướng lên trời bay đi, không biết hướng bầu trời phi hành bao lâu, thời điểm mắt thấy đã đến phía trên vòm trời, sắp lao ra khỏi màng ngăn thế giới, trong hư không đột nhiên lóe lên một bóng người, cực ác Vũ Dư mặc áo bào đen chặn đường đi của Cơ Hạo.

Một thanh âm cực nhỏ vang lên ở bên tai Cơ Hạo, chính là cực ác Vũ Dư đang nói chuyện với Cơ Hạo: “Đồ nhi ngoan, đừng lao ra khỏi Bàn Cổ thế giới, cứ ở nơi này cuốn lấy Bàn Ngu... Thật sự không ngờ tới, Phục Hy bọn họ thế mà lại có thủ đoạn bực này, bọn họ vậy mà tạo ra được Kỳ Nguyện Tế Đàn kỳ vật bực này, lại khiến đám ác quỷ dị tộc kia mỗi tên đều đột phá thánh cảnh!”

“Bàn Ngu phá không tiêu diệt thế giới của các Ngu tộc thánh nhân kia, từ xa xôi cắn nuốt bổn nguyên lực của các thế giới đó... Khoảng cách quá xa, hắn không thể đem các thế giới đó cắn nuốt hết. Chỉ cần hắn ở Bàn Cổ thế giới, bổn nguyên lực các thế giới kia phá không mà đến, có trên sáu phần mười bổn nguyên lực bị Bàn Cổ thế giới giữ lại, dung hợp.”

Ánh mắt Cơ Hạo chợt sáng ngời, hắn nhìn về phía cực ác Vũ Dư: “Ý sư tôn là?”

“Để Bàn Ngu ở nơi này, cuốn lấy hắn, để hắn muốn làm gì thì làm... Để các dị tộc thánh nhân kia đều chết ở chỗ này.” Trong mắt cực ác Vũ Dư hiện lên một mảng u quang lạnh lùng tàn khốc vô cùng: “Đây là chuyện có công đức cực lớn... Đây thực sự là niềm vui ngoài dự liệu!”

Cơ Hạo quay đầu nhìn thoáng qua Bàn Ngu đuổi giết mà đến. Hắn hít sâu một hơi, lại là Khai Thiên Nhất Kích hướng vào đầu Bàn Ngu chém xuống.

Kiếm quang lạnh thấu xương, đầu Bàn Ngu chợt nghiêng đi, tránh kiếm quang đâm thẳng con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn, kiếm quang dài đến vạn dặm từ vai trái hắn đâm vào, từ mạng sườn phía bên phải của hắn phun trào ra. Bàn Ngu há mồm phun một ngụm máu, hai tay hắn chộp đi bốn phía, mấy chục Ngu tộc thánh nhân xui xẻo đến cực điểm bị hắn chộp vào trong tay, trong mấy nhịp thở đã bị hắn hút sạch sẽ.

Ngu Mông gần như tuyệt vọng kêu thảm: “Cơ Hạo đại nhân... Giúp chúng ta! Mau mau chém giết quái vật đáng sợ này đi, thuỷ tổ khởi nguyên Ngu tộc chúng ta, sao có thể là quái vật đáng sợ như vậy?”

Cơ Hạo trầm mặc không nói, hắn cực lực mở ra kiếm trận, thân thể nhanh chóng nhập vào trong kiếm trận.

Đám người Ngu Mông tính cả Bàn Ngu cùng nhau bị kéo vào kiếm trận, hai vị giáo chủ cũng đuổi sát theo, chủ động lao đầu chui vào kiếm trận. Đám người A Bảo cất tiếng thét dài, tính cả Phục Hy đám Nhân Hoàng cũng không chút do dự chủ động tiến vào kiếm trận Cơ Hạo bày ra.

Kiếm khí phóng lên cao, vô số người ở trong kiếm trận vây quanh Bàn Ngu chém lung tung một trận, hư không đang kịch liệt chấn động, các quý tộc Ngu tộc thông qua Kỳ Nguyện Tế Đàn, hao hết khí vận thế giới thành thánh, bọn họ giống như cỏ dại giống nhau bị Bàn Ngu tùy ý thu gặt, cắn nuốt.

Cánh tay to lớn của Bàn Ngu hướng về phía Cơ Hạo cào loạn, vỗ loạn, Cơ Hạo hóa thân một luồng sáng nhỏ bé vòng quanh thân thể Bàn Ngu bay loạn, Bàn Cổ Kiếm trong tay dần dần giảm bớt khí lực, hướng tới bàn tay Bàn Ngu chém lung tung.

Bàn Ngu rất kiêng kị tránh đi mũi nhọn Bàn Cổ Kiếm, hai tay không dám va chạm với kiếm quang.

Cơ Hạo cứ như vậy vòng quanh Bàn Ngu bay vun vút từng vòng một, quanh thân Bàn Ngu sương mù đen lượn lờ, từng đám đông Ngu tộc thánh nhân ở trong sương mù màu đen vô thanh vô tức ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.