Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 47




Liễu Tường Phong vừa mừng vừa sợ lấy tay sờ mặt Liễu Hồ Nguyệt. Hai mắt của nàng không giồng si ngốc ngơ ngác vô thần, mà là tràn ngập linh khí, vừa thấy chính là biết không ngốc.

Liễu Hồ Nguyệt gật đầu. Nàng không thể nói chính mình không ngốc được. Bằng không, thật là muốn đả thương tâm lão cha nàng.

”Tổ mẫu mỗi ngày hầm dược cho nữ nhi ăn, nữ nhi thấy khá hơn nhiều rồi.” Liễu Hồ Nguyệt nghịch ngợm cười nói.

Liễu Tường Phong ha ha vuốt ve đầu Liễu Hồ Nguyệt. Tâm tình buồn bực vừa rồi bởi vì Liễu Hồ Nguyệt khôi phục bình thường mà bay mất, thay vào đó là một mặt sủng nịch.

”Cha, ta hiện tại đã tốt lắm. Ta nghĩ muốn ra ngoài dạo, được không được?” Liễu Hồ Nguyệt lộ ra nụ cười ngây thơ chất phác. Coi như thật sự chính là nghĩ sẽ cùng Liễu Tường Phong đi ra ngoài đi.

Liễu Tường Phong vừa thấy nàng cười, tâm tình càng thêm sang sảng, thật sự là không đành lòng lại đem nàng buồn tại đây trạch viện này, gật đầu nói: “Được, bất quá, ngươi đi theo phụ thân.”

Vừa rồi không đồng ý để Liễu Hồ Nguyệt tiến vào Cổ Lạc sâm lâm là vì sợ Liễu Hồ Nguyệt không thể chiếu cố bản thân. Như vậy lúc này đồng ý Liễu Hồ Nguyệt tiến vào Cổ Lạc sâm lâm, là vì sợ Liễu Hồ Nguyệt ở đây buồn đến hư người.

Nói vậy Phượng vương một người cũng không có khả năng đi vào sâu bên trong Cổ Lạc sâm lâm. Trời sinh Phượng vương tính tình nhát gan, vừa nghe đến tiếng thú hô còn sợ.

Suy nghĩ như vậy, Liễu Tường Phong liền gật gật đầu, đáp ứng thỉnh cầu của Liễu Hồ Nguyệt.

Nhưng ý tưởng của Liễu Hồ Nguyệt không phải như vậy. Nàng chẳng những muốn đi vào Cổ Lạc sâm lâm khế ước huyễn thú, còn muốn nhìn một chút xem đến cùng là Phượng vương ngốc thật hay ngốc giả.

Hơn nữa, hành động lần này cũng có Tần Duyệt đi theo. Tần Duyệt hẳn là sẽ không thành thật thực hiện y lời Liễu lão phu nhân đi.

Hừ, vậy nàng mỏi mắt mong chờ!

Từ đường Liễu gia là nơi rộng nhất cho nên lấy nó làm điểm tập kết người chuẩn bị tiến vào Cổ Lạc sâm lâm. Những người tới đều có thực lực trên trung cấp, có một số người thực lực cao, có thể tính là cao thủ.

Đại lục này chính là như vậy. Một khi gia tộc nào đó quật khởi, sẽ có vô số cao thủ tiến đến gia tộc này gia nhập.

Tóm lại, chính là một câu nói: Đến chỗ nào cũng cần thực lực mới có thể qua.

Liễu lão phu nhân nhìnLiễu Hồ Nguyệt đi đến, ánh mắt đầu tiên là quét tảo hàng người trên cùng, trong đó có Tần Duyệt, Liễu Linh Tích, Liễu Linh U ba người cũng nhìn nàng.

Liễu lão phu nhân không để ý tới ánh mắt ba người kia, liền từ vòng tay không gian của mình lấy ra một cái bảo bối gọi là “Thú trảo“.

Bà tận lực lớn tiếng nói: “Tiểu Cửu nhi, ngươi không có thực lực gì, mà Cổ Lạc sâm lâm lại là ma thú ở rất nhiều nơi. Cha ngươi vừa muốn đem ngươi tiến vào khu vực thứ ba cấm địa ma thú, trên đường hung hiểm là không thể tránh né. Tổ mẫu cho ngươi mượn một cái vũ khí, mặt trên có gắn hai viên cửu cấp thủy hỏa nguyên tố ma tinh. Nếu ngươi gặp nguy hiểm, thú trảo này sẽ dùng để phòng thân. Nhớ kỹ, thủy nguyên tố là dùng đến phòng ngự, hỏa nguyên tố dùng để tiến công. Chỉ cần khi gặp được ma thú, dùng máu của ngươi nhỏ ở trên thú trảo, nó sẽ phát ra uy lực ngươi không tưởng được.”

Cái gọi là uy lực không tưởng được, trong tộc nhân, chỉ cần là nhắc tới thú trảo của Liễu lão phu nhân, không ai không hâm mộ, thậm chí là ngưỡng vọng.

Cửu cấp ma thú đủ để vượt qua hai cấp, cùng thần vương và thần hoàng triệu hồi sư đối kháng.

Thông thường, những tu luyện giả cùng ma thú ngang cấp đối chiến, thường là nhân loại tương đối chịu thiệt. Khả năng của ma thú không phải người bình thường con thể tưởng tượng đến, nếu không nắm chắc phần thắng, thông thường nhân loại sẽ không cùng ma thú ngang cấp đối chiến.

Đây là sự giảo hoạt của nhân loại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.