Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 37




Sắc mặt Hồ Khải có chút nghiêm túc, nói: "Chúng ta cũng không thể để bọn hắn khi dễ được, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chỉ dựa vào một phong thư viết tin tức tố cáo, liền lập án điều tra đối với ngài, bản thân đã tồn tại vấn đề danh bất chính, ngôn bất thuận!”

“Nói khó nghe chính là không tuân theo quy định, Dương sở, ngài không có ý định hung hăng đả kích bọn hắn một lần sao?"

Dương Tử Hiên liếc nhìn Hồ Khải, phất phất tay áo, nói: "Tiểu Khải, nhìn vấn đề không thể phiến diện như vậy, bọn hắn liên thủ càng tốt. Chúng ta có thể một mẻ hốt gọn chứ sao, cứ để bọn hắn làm đi... Chúng ta phải làm, là nhìn chằm chằm vào vấn đề công ty Xuân Huy, cái lỗ thủng này rất lớn, tôi lại muốn nhìn xem Hoàng Văn Thanh làm sao để xong việc."

Hồ Khải nói vâng vài tiếng, liền đi ra ngoài.

Mấy ngày nay, Dương Tử Hiên không muốn đần ra tại văn phòng, dù sao thì toàn bộ người ở Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đều đã biết sự tình hắn, phó sở trưởng đang bị điều tra, rất nhiều người đều tránh né Dương Tử Hiên như ôn dịch.

Dương Tử Hiên cũng không muốn tự tìm sự nhàm chán trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, trực tiếp ra khỏi đại viện Tỉnh ủy, lái xe đi vùng ngoại ô giải sầu.

Nhớ tới mấy ngày này không đi Hợp Thành Hoàng building, nơi công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích đóng quân, liền tự mình lái xe đến cửa sau Hợp Thành Hoàng building, tiến vào.

Dương Tử Hiên không dám đi vào từ cửa chính, dù sao thì Dương Tử Hiên hiện tại cũng là một trong những nhân vật của công chúng, tiếp xúc quá mức mật thiết với xí nghiệp, cũng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của hắn.

Tháng chín, thành phố Tử Kim, đã có một chút cảm giác mát trời thu rồi, Dương Tử Hiên xuống xe, về sau, liền trực tiếp đi lên tầng cao nhất Hợp Thành Hoàng building.

Công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích đã mua hết Hợp Thành Hoàng building, bất động sản Hợp Thành Hoàng building được định giá 1000 vạn, bán cho công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích.

Vì gom góp 1000 vạn này, hai tháng trước, có thể nói là tất cả Dương Ban Mai Xích, từ trên xuống dưới, đều ôm bụng đói mà sống, rất nhiều tài chính từ Bất Dương Mai, Thanh Bình chế dược dồn về, mới miễn cưỡng mua được cái Hợp Thành Hoàng building này, hơn nữa còn dùng hình thức trả tiền phân kỳ.

Trước mắt, Bất Dương Mai đang liệt tỉnh Giang Nam vào khu trọng điểm công thành đoạt đất.

Dùng thành phố Tây Hồ làm hạch tâm, không ngừng tiến hành thẩm thấu đối với tỉnh Giang Nam, chỉ là, tiến trình cũng không phải cực kỳ thuận lợi, đã bị tay anh chị đầu sỏ tỉnh Giang Nam, tập đoàn Nam Khê ngắm bắn.

Trong khoảng thời gian này, Trương Bích Tiêu đều đang chú ý đến việc sửa sang lại nhà máy vô tuyến số hai, tiêu hao món tiền khổng lồ thu mua nhà máy, về sau, nhà máy vô tuyến số hai cũng đổi tên, trở thành nhà máy điện tử Thần Quang (nắng sớm), trước mắt sẽ sản xuất máy nhắn tin.

Thành phố Tử Kim cực kỳ nhiều nhân tài kỹ thuật, thành lập đất nước xong, về sau nơi đây chính là khu vực trung tâm và hạch tâm trọng điểm khoa học kỹ thuật trong nước.

Tuy kinh tế trong tỉnh rớt lại phía sau, nhưng xết về kỹ thuật, đặt ở trong cả nước, có thể tính toán là số một số hai.

Trương Bích Tiêu và Tô Ban Mai đi đại học Tử Kim Lý Công, đào một đám người chuyên nghiên cứu thông tin kỹ thuật tiến vào điện tử Thần Quang (nắng sớm), tạo thành một đoàn đội kỹ thuật cực mạnh.

Còn thành công lấy từ trong tay đầu sỏ máy nhắn tin Motorola hai kỹ thuật viên hạch tâm, dùng kế hoạch trích lợi nhuận cổ phần, hấp dẫn càng nhiều kỹ sư cao cấp đi vào điện tử Thần Quang (nắng sớm), kiến tạo một đoàn đội kỹ thuật.

Hiện tại, lực lượng đoàn đội kỹ thuật điện tử Thần Quang (nắng sớm) ở trong tỉnh, ít nhất cũng có thể nói là đứng số một số hai.

Chỉ là, cái chi đoàn đội kỹ thuật này không được đưa ra công khai, trước mắt đều đang bí mật sống trong kế hoạch thiết lập, chủ động chế tạo thử máy nhắn tin.

Kỹ thuật máy nhắn tin cũng không phức tạp, có hai nghiên cứu viên người Hoa kinh nghiệm phong phú đến từ Motorola trợ giúp, rất nhanh đã tiến vào giai đoạn khắc phục lỗi sản phẩm.

Từ sáng sớm, Trương Bích Tiêu đã đi đến điện tử Thần Quang (nắng sớm) chủ trì công tác, tháng này là tháng mấu chốt để khắc phục các lỗi kỹ thuật.

Sản phẩm máy nhắn tin trong nước cũng không phải vật chưa từng có, tháng hai năm nay, công ty Bộ Đạo tỉnh Chiết Giang cũng đã chế tạo thử thành công máy nhắn tin.

Tại thời điểm tháng năm, Bộ Đạo cũng đã xây dựng dây truyền sản xuất máy nhắn tin thứ nhất rồi, máy nhắn tin tiếng Trung đã được hoàn thiện, đầu tháng tám đã đưa ra thị trường.

Nhưng thị trường máy nhắn tin trong nước vẫn còn xa mới đạt tới tình trạng bão hòa, điện tử Thần Quang (nắng sớm) cũng không cần phải lo lắng đến chuyện vừa mặt đối mặt cạnh tranh với Bộ Đạo liền thất bại.

Hơn nữa, tuy Bộ Đạo phát triển rất mạnh, nhưng trong trí nhớ của Dương Tử Hiên, Bộ Đạo phát triển cũng không tính toán là thuận lợi.

Lúc Bộ Đạo gây dựng sự nghiệp, là một xí nghiệp trung ngoại hùn vốn, tại 95 năm, bởi vì chính phủ địa phương không đồng ý dời nhà máy Bộ Đạo đến Thâm Quyến, xí nghiệp trung ngoại hùn vốn liền giải tán, hơn nữa còn kết hợp với tổng công ty địa phương, cùng nhau bỏ vốn thành lập công ty mới.

Bởi vậy, điện tử Thần Quang (nắng sớm) tạm thời không cần lo lắng đến chuyện phải vật lộn cận thân cùng một ít nhãn hiệu quốc hữu.

Lên tới văn phòng, trong văn phòng chỉ có một mình Tô Ban Mai, đang dựa vào bàn viết cái gì đó, Dương Tử Hiên đi đến đằng sau nàng, bóng lưng uyển chuyển, thiếu chút nữa làm cho nàng giật mình hoảng sợ.

Tô Ban Mai tức giận trừng mắt liếc nhìn Dương Tử Hiên, nói "Lén lén lút lút, anh muốn dọa chết người à! Có phải là anh muốn làm chuyện xấu không?"

Dương Tử Hiên giơ tay lên, nói: "Anh thương thế chưa lành, làm sao có thể làm chuyện xấu đây?"

Tô Ban Mai nhìn thấy thân thể Dương Tử Hiên vẫn không tốt, hơi cau mày, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao vẫn chưa khỏe?"

"Em không thấy sao, anh bị thương nặng như vậy, đương nhiên không thể hồi phục nhanh!"

Tô Ban Mai cắn cắn miệng hồng, nói: "Ai bảo anh hái hoa ngắt cỏ khắp nơi, em muốn đi, lại gặp mấy cô gái ngồi bên cạnh giường bệnh chiếu cố anh, chẳng phải là sẽ rất xấu hổ sao?"

"Anh có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, chắc không cần em đi thăm đâu!"

Sắc mặt Dương Tử Hiên có chút xấu hổ, cầm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Tô Ban Mai, nói: "Ý nghĩa bất đồng, em trong lòng anh, là người không ai có thể thay thế."

Tô Ban Mai cũng không để ý đến Dương Tử Hiên, nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục phê văn bản tài liệu, hỏi: "Nghe nói anh bị đưa tin tức tố cáo? Có phải là có việc này không?"

"Làm sao em biết được?"

"Tại sao em không thể biết được? Còn nói anh làm loạn quan hệ nam nữ, cùng cô gái nào đó nào đó quan hệ mập mờ...tác phong cuộc sống hủ hóa nữa."

Dương Tử Hiên thoáng cân nhắc một cái, liền biết chuyện gì xảy ra, công ty Thanh Bình đã dời đến tỉnh thành rồi, năm tầng lầu bốn ở Hợp Thành Hoàng building đều là văn phòng tổng bộ của công ty Thanh Bình, Tô Ban Mai biết được tin tức hắn bị tố cáo, hơn phân nửa là từ trong miệng Chú Thanh Nam.

Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Tất cả đều là sự tình giả dối hư ảo, không được cân nhắc, chỉ là, bọn hắn đưa tin tức tố cáo, lại vừa vặn để cho anh cơ hội thiết lập bố cục."

Thời điểm hai người nói chuyện, Trần Ấu Trúc đã đi vào, nói Dương Tử Hiên và Tô Ban Mai trốn ở chỗ này hẹn hò, làm mặt Tô Ban Mai đỏ thẫm mới bỏ qua.

Buổi sáng, Trần Ấu Trúc tự mình đi một chuyến đến đại học La Phù diễn thuyết, hơn nữa còn tuyên truyền lý luận phát triển của Dương Ban Mai Xích cho đám sinh viên đại học La Phù, hy vọng có thể lấy được một bộ phận sinh viên chất lượng tốt sắp tốt nghiệp, tiến vào Dương Ban Mai Xích, sau đó là tiến hành huấn luyện và bồi dưỡng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.