Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 35




Hồ Khải rất hiểu cách làm thư ký, tuyệt đối không đi quá giới hạn, không biết vượt quyền thay thế Dương Tử Hiên làm ra quyết định.

Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Rất đơn giản! Hiện tại cậu lập tức thông báo cho người trong cục công an thành phố Tử Kim, bắt giam Bàng mập mạp lại, nói hắn tụ tập người đánh nhau..., trước tiên cứ dùng danh nghĩa tụ tập người đánh nhau giam giữ hắn, về sau chúng ta sẽ chậm rãi giày vò hắn.”

Hồ Khải gật gật đầu, vừa cúp điện thoại, liền thông báo tin tức cho cục công an thành phố Tử Kim.

Dương Tử Hiên coi như là người quen cũ của cục công an thành phố Tử Kim, quan hệ với cục công an thành phố Tử Kim không tệ, coi như là tương đối hòa hợp, bởi vậy, Hồ Khải vừa gọi điện thoại đến cục công an thành phố Tử Kim, cục công an liền coi trọng cao độ, lập tức phái người bắt Bàng mập mạp.

Vốn cục công an thành phố Tử Kim còn hơi sợ người ta nói mình vô cớ xuất binh, dù sao thì thời điểm Dương Tử Hiên bị Bàng mập mạp tụ tập người đến đánh, không có căn cứ chính xác quá rõ ràng.

Nhưng thời điểm người cục công an thành phố Tử Kim tìm được Bàng mập mạp, lại phát hiện Bàng mập mạp đang chơi gái cave ở trong khách sạn.

Bàng mập mạp bị bố mình đánh cho một cái tát, lại bị chính ông bố vô duyên vô cớ thối mắng một trận, trong nội tâm cực kỳ phiền muộn, tuy Bàng Đông Thành đã giải thích với hắn, đây là diễn trò trước mặt mọi người, trấn an Dương Tử Hiên, nhưng trong nội tâm Bàng mập mạp vẫn cực kỳ không thoải mái.

Trong lòng hắn có chút tức giận bất bình, không phải chỉ là một cán bộ thôi sao, cần gì khẩn trương như vậy.

Trong đầu Bàng mập mạp, đối với khái niệm về cấp bậc cán bộ, thật sự là không quá sâu, không hiểu được quan lớn một bậc đè chết người và sự nghiêm trọng của quan uy, bởi vậy, hắn cực kỳ khinh thường đối với Dương Tử Hiên.

Đợi cho mọi người tản đi, về sau, Bàng mập mạp rất tức giận bất bình, trực tiếp mang theo một đám tiểu đệ đi đến khách sạn phụ cận, gọi cave đến giải sầu.

Ai biết đang cao hứng làm chuyện tốt, mấy cảnh sát liền xông vào cửa, trực tiếp mang Bàng mập mạp đang nằm trên giường bơm pít-tông đi.

Bàng mập mạp hết sức quen thuộc cảnh sát cả khu vực này, bình thường đều là lăn lộn với đám bọn họ, cùng nhau kiếm tiền, kiếm công.

Nhưng đột nhiên xuất hiện mấy khuôn mặt cảnh sát xa lạ, trong nội tâm thoáng cái liền luống cuống, đợi biết rõ cảnh sát đều là cảnh sát thành phố, chân Bàng mập mạp liền mềm nhũn.

Hắn không biết ai có năng lực lớn như vậy, kinh động đến cả cục công an thành phố để đối phó với hắn, thủ lĩnh một băng xã hội đen nho nhỏ, thẳng đến hiện tại, hắn vẫn chưa biết Dương Tử Hiên có năng lực lớn như vậy.

Tin tức Bàng mập mạp bị mang đi rất nhanh liền truyền khắp cả khu nhà máy Đông Nhuộm, rất nhiều người thậm chí còn đêm khuya đi ra ngoài đốt pháo trúc, cư dân ven bờ sông Lục Nha cũng đi ra hoan hô chúc mừng.

Nhưng Bàng Đông Thành lại đen hết cả mặt, sắc mặt tái nhợt, tay cầm điếu thuốc cũng đang phát run.

Tuy buổi tối Dương Tử Hiên bình tĩnh rời đi, nhưng Dương Tử Hiên bình tĩnh rời đi như vậy, càng làm cho hắn cảm giác được tâm kinh nhục khiêu (run rẩy sợ hãi), khó có thể ức chế, về đến nhà cũng một mực không thể làm tâm tình bình tĩnh.

Không nghĩ tới, vừa ngồi xuống nhà không bao lâu, liền truyền đến tin tức đứa con bị cục công an thành phố Tử Kim mang đi!

Bàng Đông Thành thoáng cái đã xụi lơ trên mặt ghế.

Dương Tử Hiên, con sói này, muốn động thủ rồi sao?.

Sau khi Bàng mập mạp bị dẫn đi, có thể nói là đã ảnh hưởng tới tiến trình cả án kiện, Dương Tử Hiên cũng không nghĩ tới, một hồi hiểu lầm trong quán bar, lại khiến cho tiến trình phá án nhanh hơn, cũng coi như một việc mừng rỡ ngoài ý muốn.

Được cục công an thành phố Tử Kim phối hợp phá án, Bàng mập mạp rất nhanh đã bị ghép vào tội tụ tập người đánh nhau, cố ý thương tổn người khác, tổ chức xã hội đen, và rất nhiều tội danh khác…..cục công an lập tức phê chuẩn lệnh bắt.

Cái này càng làm cho Hà Tân Nghi không thoải mái rồi.

Huyết án nhà trẻ đã xảy ra, về sau, Tỉnh ủy ủy ban tỉnh làm ra chỉ thị phê rất nhanh, yêu cầu nghiêm tra việc này, nhưng nhờ Trần Chí Ôn và Tôn Thanh Vân thôi động, Dương Tử Hiên tự nhiên trở thành tổ trưởng tổ điều tra, mà không phải điều nhân viên từ phòng công an tỉnh đến đảm nhiệm tổ trưởng.

Huyết án nhà trẻ, bản thân loại án kiện hình sự này đã không có quan hệ nghiệp vụ trực tiếp với Dương Tử Hiên, thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.

Bản thân Hà Tân Nghi đã có ý định tự mình giải quyết vụ án lớn làm khiếp sợ cả nước, chấn động toàn bộ các tỉnh vùng trung bộ.

Việc này có thể để cho Hà Tân Nghi hắn lộ mặt sâu sắc, thậm chí còn được thượng cấp thưởng thức, thăng chức hay đi thêm một bước cũng là chuyện đầy khả năng.

Nhưng hết lần này tới lần khác, kế hoạch của hắn lại bị Dương Tử Hiên đoạt vào trong tay.

Vốn Hà Tân Nghi đang nghẹn một bụng tức giận vì chuyện này, định làm khó dễ Dương Tử Hiên, cố ý không phối hợp với hành động của tổ điều tra, cố ý không phái chuyên gia gia nhập tổ điều tra của Dương Tử Hiên.

Nhưng không nghĩ tới, Dương Tử Hiên vậy mà lại dùng đường cong cứu quốc, trực tiếp để cho cục công an thành phố Tử Kim xuất động, nhờ người bên cục công an thành phố Tử Kim phối hợp hành động điều tra với hắn.

Tuy cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim Hồ Tự Lập đã từng có mâu thuẫn gay gắt với Dương Tử Hiên, nhưng hiện tại đã thiết lập được quan hệ không tệ rồi.

Hơn nữa còn có công lao dễ kiếm như vậy đặt ở trước mặt, đương nhiên cũng sẽ không chối từ rồi.

Bởi vậy, cục công an thành phố Tử Kim cũng được phân một chén canh trong lần hành động này, trở thành một người thắng lớn.

Bàng mập mạp bị phê chuẩn bắt giữ, về sau, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh rất nhanh đã chỉ thanh kiếm về hướng Bàng Đông Thành.

Bàng Đông Thành hoảng sợ không chịu nổi, ngày hôm sau, ngay tại lúc ăn cơm, đã bị nhân viên công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh trực tiếp mang đi.

Rất nhanh, nhà Bàng Đông Thành và tài khoản của hắn liền bị cục công an điều tra, tra ra hơn ba trăm vạn đồng có nguồn gốc không rõ ràng, còn có rất nhiều đồ trang sức.

Trải qua điều tra mới biết được, Bàng Đông Thành đang có ý định cầm đống đồ trang sức này đi nịnh nọt những người chuẩn bị điều tra Đông Nhuộm, bao gồm cả tổ điều tra.

Thời điểm Sài Quá Long báo cáo cho Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên cũng cười cười, nói: "Bàng Đông Thành sa lưới, có thể nói bản án này cơ bản đã kết thúc rồi!"

Sài Quá Long có chút sùng bái nhìn Dương Tử Hiên, sở trưởng mình đi theo này đúng là không hề đơn giản, đi ra ngoài dạo chơi cũng có thể đánh chết con Bàng Đông Thành, thật đúng là quá trùng hợp.

Nói không chừng chính là Dương sở trưởng cố ý đi đến quán bar gần sông Lục Nha kia dò hỏi tình hình địch, không nghĩ tới chính chủ lại trực tiếp đến gây chuyện.

"Đúng vậy, chỉ là, đã định tính vấn đề Đông Nhuộm liên quan đến huyết án nhà trẻ, Dương sở, ngài xem có nên phối hợp với người bên Đông Nhuộm một tý không?"

Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Không cần, Bàng Đông Thành đã quyết liệt với một đoàn người Phạm Hoàng Sơn, Phạm Hoàng Sơn là xưởng trưởng Đông Nhuộm, cũng là bí thư đảng ủy nhà máy, lần này Bàng Đông Thành xuất hiện vấn đề mục nát, vốn chính là chuyện Phạm Hoàng Sơn vui vẻ nhìn thấy!"

Sài Quá Long gật gật đầu, nói: "Vậy thì chúng ta nên xác định thế nào đây? Tất cả vấn đề Đông Nhuộm ô nhiễm, đều quy kết lên trên đầu Bàng Đông Thành sao?"

Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Không được! Tập thể phụ trách Đông Nhuộm đều phải làm kiểm điểm, không thể đẩy trách nhiệm ô nhiễm lên trên người Bàng Đông Thành!"

……

Phạm Hoàng Sơn ngồi ở trong phòng làm việc, đối diện hắn chính là bí thư đảng uỷ Ban Kỷ Luật Thanh tra Đông Nhuộm, nhân vật lão Thành trong nhà máy.

Cũng là lão chiến hữu nhiều năm của Phạm Hoàng Sơn, ở trên mặt đại sự, cho tới bây giờ, người này đều theo chân Phạm Hoàng Sơn, đứng ở chung một chiến trường.

Phạm Hoàng Sơn hút một hơi thuốc, nói: "Không nghĩ tới, Bàng Đông Thành cứ như vậy mà bị sụp đổ, thật đúng là kịch tính!"

Lão Thành âm âm cười cười, nói: "Tôi đã sớm nói rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày Bàng Đông Thành ngã bởi tay đứa con trai của hắn, xem ra lần này đã bị tôi nói trúng!"

Phạm Hoàng Sơn gõ gõ khói bụi, nói: "Bàng Đông Thành sụp đổ, về trách nhiệm ô nhiễm, có thể ném toàn bộ lên trên người Bàng Đông Thành!”

“Lát nữa anh bảo mấy người phòng tài vụ cung cấp số liệu các khoản tiền, nói, toàn bộ phí bảo vệ môi trường và các khoản bồi thường môi trường, đều bị Bàng Đông Thành ngầm chiếm rồi!”

“Cho nên, tai nạn ô nhiễm lần này là do Bàng Đông Thành thiếu trách nhiệm, là nhân vật mấu chốt! Dù sao thì Bàng Đông Thành cũng phải ngồi hơn mười hai mươi năm rồi, nhiều thêm một tội hay thiếu một tội cũng không khác nhau nhiều lắm, cứ để cho hắn ăn thêm một ít oan ức đi!"

Lão Thành gật gật đầu, ghi tạc lời Phạm Hoàng Sơn nói vào trong bụng, chỉ là, trong lòng hắn còn có việc, không hề giấu diếm, lập tức nói: "Tuy Bàng Đông Thành có thể giúp chúng ta khiêng đại bộ phận trách nhiệm, nhưng cũng không thể gánh được toàn bộ trách nhiệm.”

“Vừa rồi tôi nhận được thông báo từ văn phòng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh truyền tới, nói vấn đề ô nhiễm lần này đã dẫn đến sự kiện dân chúng nghiêm trọng, cùng với sự cố huyết án nhà trẻ, không thể để Bàng Đông Thành phụ trách hết, tất cả các cấp lãnh đạo nhà máy chúng ta đều có trách nhiệm!”

“Chúng ta đều phải làm kiểm điểm, hơn nữa còn bồi thường phí ô nhiễm cho cư dân ven bờ sông Lục Nha, còn có cả tiền thuốc men cho những đứa trẻ bị thương trong huyết án nhà trẻ lần này!"

Phạm Hoàng Sơn mạnh mẽ diệt tàn thuốc, trong lòng cảm thấy một hồi bực bội, nói: "Tôi sớm đã biết Dương Tử Hiên này khó đối phó mà, cái gì tôi cũng làm theo tâm ý của hắn, hắn vẫn không chịu buông tha chúng ta."

Lão Thành cười khổ một tiếng, nói: "Hắn là lãnh đạo, hắn là lão đại, chúng ta đều phải ngoan ngoãn nghe lời, bằng không thì hắn sẽ cầm thượng phương bảo kiếm của Tỉnh ủy ủy ban tỉnh đâm chúng ta bị thương!"

Trong nội tâm Phạm Hoàng Sơn thầm tức giận, lập tức bấm điện thoại Dương Tử Hiên, cố gắng cưỡng chế tức giận trong lòng xuống, nghe được ống điện thoại bên kia cầm lên, lại không có dũng khí nói gì, trực tiếp cúp điện thoại xuống.

Phạm Hoàng Sơn ngồi ở trên ghế sa lon, cười khổ nói: "Một người trẻ tuổi hai mươi tuổi, vì sao trong lòng tôi lại sợ hắn đây? Tôi thật sự là nghĩ không thông!"

Lão Thành lắc đầu, nói: "Đừng nói đến chúng ta, coi như là trong tỉnh, có mấy người không sợ hắn đây!"

Phạm Hoàng Sơn trầm mặc một hồi, sau đó mới đáp lại: "Cái gì cũng phải dựa theo hắn nói để làm, tôi không muốn vùng vẫy, giãy dụa cũng không dùng làm gì, bằng không thì không thể biết hắn sẽ cho chúng ta ăn cái gì nữa.”

“Lập tức đến chỗ tài vụ, chích tiền đền bù tổn thất thuốc men cho những đứa trẻ bị thương kia, còn có cả một ít khoản đền bù tổn thất cho cư dân ven bờ sông Lục Nha!"

Dương Tử Hiên ngồi ở trước điện thoại, Hồ Khải nhìn thấy điện thoại vang lên một chút liền không vang lên nữa, trong miệng thì thầm một tiếng: "Cũng không biết là điện thoại của ai, tại sao thoáng vang lên một tý liền ngắt rồi!"

Dương Tử Hiên nhếch miệng cười cười: "Chuyện này thì dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, hơn phân nửa là Phạm Hoàng Sơn bất mãn đối với tôi!"

Hồ Khải cau mày, nói: "Hắn có tư cách gì mà bất mãn với ngài? Hiện tại ngài đúng là người nắm vận mệnh mấy vạn công nhân viên chức Đông Nhuộm, hắn thật sự muốn đấu với ngài, cũng phải suy nghĩ về sức nặng của mình."

Dương Tử Hiên phất phất tay áo, đặt chén trà xuống, nói: "Tâm tư của hắn, cũng không phải tôi không hiểu, hắn cảm thấy đầu tư vào tôi, cái gì cũng đều dựa theo tôi nói đi làm, đã là không phụ lòng tôi, tôi không nên tiếp tục bắt hắn gánh vác cái trách nhiệm ô nhiễm này!"

Hồ Khải cười cười, nói: "Hắn lại nghĩ quá ngây thơ rồi!"

Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Đúng! Hắn chưa nhìn thấy sự khó khăn của những quần chúng trong vùng ô nhiễm kia."

"Đi! Chúng ta cùng đến chỗ các quần chúng thuộc vùng ô nhiễm."

Dương Tử Hiên và Hồ Khải lái xe đến phụ cận sông Lục Nha, lặng yên xuống xe, hàn huyên vài câu cùng mấy bác gái ngồi ở phía dưới cây dong lớn, chứng kiến trên khuôn mặt nhợt nhạt của những bác gái này hiện lên vẻ tươi cười, Dương Tử Hiên mới có điểm an tâm.

Thời điểm rời đi, hắn nói với Hồ Khải: "Đám thằng nhóc Đông Nhuộm kia không dám cắt xén khoản bồi thường đâu, nếu Phạm Hoàng Sơn dám cắt xén, chúng ta bắt luôn cả hắn, tôi tin tưởng trên người hắn không phải là không có phân."

Phụ cận sông Lục Nha cũng không phải là không có ánh mắt của Đông Nhuộm, Dương Tử Hiên tin tức "cải trang vi hành" cũng rất nhanh truyền đến lỗ tai Phạm Hoàng Sơn.

Phạm Hoàng Sơn cười khổ một tiếng, nói: "Trên đầu có lãnh đạo trẻ tuổi như vậy, đúng là không dễ gạt gẫm, may mắn là tôi cũng không có ý định cắt xén khoản bồi thường."

Huyết án nhà trẻ khiếp sợ cả nước, có thể nói là đã gần như kết thúc từ giai đoạn Bàng Đông Thành bị bắt, đêm đó, Dương Tử Hiên báo cáo kỹ càng với Trương Luân, Trương Luân cũng rất thoả mãn đối với kết quả này.

Tuy cháu gái của hắn cũng bị kinh hãi trong huyết án, nhưng hắn cũng không phải người hoàn toàn không giảng đạo lý, biết rõ cách tiến thối, thế nào là đủ.

Dù sao thì Đông Nhuộm vẫn là xí nghiệp nhà nước to lớn, nhà giàu nộp thuế trong thành phố Tử Kim.

Lúc này mà trực tiếp đóng cửa Đông Nhuộm, khẳng định sẽ có đánh trả, Dương Tử Hiên cũng biết, Tiết Kế Ngay mang tư cách thị trưởng thành phố Tử Kim, tuy miệng nói sẽ toàn lực ủng hộ công tác của hắn, nhưng nội tâm Tiết Kế Ngay khẳng định là không muốn cứ như vậy liền ngừng hoạt động của một xí nghiệp nhà nước to lớn.

Dương Tử Hiên không phải người không thèm nhìn mặt ai!

Dù sao thì Tiết Kế Ngay vẫn là nòng cốt quan trọng của Đại Danh hệ, bây giờ đang ở trên vị trí mấu chốt, thị trưởng thành phố Tử Kim.

Bí thư thị ủy trông coi nhân sự, thị trưởng quản kinh tế, Tiết Kế Ngay muốn làm ra một phen sự tình, làm ra chút chiến tích, vẫn cần một khoản tiền lớn.

Sau khi từ văn phòng Trương Luân đi ra, Dương Tử Hiên thông báo một vài kết quả xử lý sơ bộ cho Tiết Kế Ngay.

Tiết Kế Ngay nghe xong, thầm thở dài một hơi, kỳ thật hắn cũng sợ Dương Tử Hiên bị cơn tức giận làm mờ đầu óc, trực tiếp ngừng hoạt động Đông Nhuộm, mấy vạn công nhân Đông Nhuộm đều không còn bát cơm, chỉ sợ thị trưởng hắn cũng không dễ sống.

Mấy vạn người đột nhiên không có bát cơm, thật sự là vấn đề xã hội vô cùng lớn! Xử lý không tốt, còn có thể dẫn đến mâu thuẫn xã hội vô cùng nghiêm trọng!

"Xử lý như cậu, tôi rất hài lòng! Các lãnh đạo Đông Nhuộm liên quan phải bị xử phạt, cái này thì tôi đồng ý, còn có cả các thiết bị trị ô nhiễm nữa, đều phải tiến hành lắp đặt, cũng không thể nói miệng, tôi sẽ đốc thúc các nghành bảo vệ môi trường đưa ra phương án xử lý đối với vấn đề ô nhiễm sông Lục Nha..." Tiết Kế Ngay cũng tỏ thái độ ủng hộ hắn.

Cúp điện thoại xuống, về sau, Dương Tử Hiên lại nói vài câu cùng cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim Hồ Tự Lập.

Lần này có thể nói là Hồ Tự Lập đang trực tiếp cầm một cái công lao lớn, huyết án nhà trẻ lên CCTV, đưa tin theo chuyên đề, cục công an thành phố Tử Kim phối hợp với công tác tổ điều tra, không thể nghi ngờ là có thể được chia một bộ phận công lao, trên mặt Hồ Tự Lập cũng có ánh sáng.

Chỉ là, cục công an thành phố Tử Kim đoạt công lao phòng công an tỉnh, lại làm cho mặt mũi phòng công an tỉnh không ánh sáng, khiến cho cục công an thành phố Tử Kim và sở trên tỉnh quan hệ càng thêm kém.

Trước kia, Hồ Tự Lập cũng đã bởi vì vấn đề Hà Khôn và tập đoàn Càn Khôn, phát sinh xung đột với Hà Tân Nghi, hiện tại lại xuất hiện chuyện như vậy, mâu thuẫn càng thêm sâu.

Cục diện như vậy, đúng là thứ Dương Tử Hiên hi vọng nhìn thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.