Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 27




Ánh mắt Phạm Hoàng Sơn nhìn chằm chằm vào biểu lộ trên mặt Dương Tử Hiên, nhìn thấy Dương Tử Hiên không hề có biểu hiện gì, trong nội tâm lại bắt đầu treo lên.

"Dẫn đầu tư vào cũng không phải là không thể được, nhưng nhất định phải học hỏi kinh nghiệm nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu trước kia, tránh để xảy ra vấn đề xói mòn tài sản quốc hữu và vấn đề mục nát bán vãi quốc hữu!"

Phạm Hoàng Sơn dùng cánh tay lau dấu vết đổ mồ hôi trên trán một chút, vội vàng nói: "Nhất định nhất định!"

"Đông Nhuộm không có lịch sử nợ nần quá lớn, không cần phải làm chuyện bán vãi kia, thời điểm đàm phán cùng với nhà đầu tư, có thể tự tin hơn, giọng nói có thể lớn một chút, không cần phải khúm núm làm gì!"

"Đúng đúng!" Mấy lãnh đạo đi cùng Phạm Hoàng Sơn đều lấy quyển vở ghi chép từ trong túi ra, ghi chép lại những lời Dương Tử Hiên nói chuyện.

Dương Tử Hiên biết rõ, hiện tại, trong chính phủ tỉnh, về vấn đề thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước, đã phân liệt thành hai trận doanh lớn.

Một trận doanh lớn là do chủ tich Trần Chí Ôn cầm đầu, dùng Dương Tử Hiên làm hạch tâm trận doanh, nơi chủ yếu làm thí điểm là xí nghiệp Đông Nhuộm, nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, hai xí nghiệp lớn.

Một trận doanh khác là do Hoàng Văn Thanh cầm đầu, dùng thư ký trưởng ủy ban tỉnh Trương Ôn làm hạch tâm trận doanh, nơi làm thí điểm chủ yếu là xí nghiệp thiết bị hơi lạnh Xuân Huy và bốn nhà máy chế tạo khác.

Hai phe cánh này đối lập lẫn nhau, phải xem phương thức cải cách của ai có thể cười đến cuối cùng.

Bởi vậy, Dương Tử Hiên cũng rất chú ý, sợ bị Hoàng Văn Thanh cùng Trương Ôn bắt lấy nhược điểm " bán vãi tài sản quốc hữu ".

Lương Quân Mi bị nữ cán bộ kia làm cho mặt mũi tràn đầy màu hồng, sớm đã rời đi rồi, Dương Tử Hiên một mình lái xe về nhà.

Dương Tử Hiên bị bọc tựa như cái bánh chưng về đến nhà, Hứa Tinh và tiểu Thiến đang ăn mặc áo ngủ màu trắng ngồi trên ghế sa lon xem TV, cánh tay và chân trắng nõn đều lộ liễu trong không khí, Dương Tử Hiên thiếu chút nữa chảy hết máu mũi ra.

Tiểu Thiến nhìn thấy Dương Tử Hiên bọc hết trong đống bông băng, liền gấp gáp bước lên phía trước hỏi chuyện gì xảy ra.

Dương Tử Hiên nói đơn giản một chút về chuyện mình gặp tại Ngu Nhạc Thành, Hứa Tinh liền châm chọc: "Cái này là hậu quả do thích tìm hoa rồi, ai bảo cậu không có chuyện, tự nhiên chạy tới loại địa phương dơ bẩn đó, bị đánh cũng đáng đời..."

Lời thì nói như vậy, nhưng Hứa Tinh vẫn lên lầu cầm vài lọ thuốc xuống, bôi lên vết thương cho Dương Tử Hiên, nói: "Thuốc này là lần trước tôi đi Hongkong mua... Trong nước vẫn chưa có, nghe nói đặc biệt công hiệu với vết thương ngoài da......"

Hongkong là cảng tự do mậu dịch, đại bộ phận hàng hóa đến đó đều được miễn thuế quan, có thể nói là thiên đường mua sắm của châu Á, coi như là vài chục năm sau, không ít người vẫn có thói quen đi Hongkong mua sắm.

Hứa Tinh không muốn quá thân cận với Dương Tử Hiên, đưa thuốc cho tiểu Thiến xong, về sau, liền ôm gối ngồi trên ghế sa lon xem TV.

Dương Tử Hiên cũng không muốn giải thích, bôi xong thuốc liền đi vào phòng ngủ.

Ngày hôm sau rời giường Dương Tử Hiên thư giãn xương cốt, phát hiện thân thể có chút bủn rủn, so với ngày hôm qua thì càng đau nhức hơn, phải dựa vào bên cạnh giường, gọi điện thoại cho Hồ Khải, nói: "Lưu ý tài liệu tin tức tố cáo cảnh sát gần đây cho tôi..."

Cúp điện thoại xuống, mặc quần áo rời giường, nhìn thấy Hứa Tinh đang tập thể thao, Dương Tử Hiên được ngắm cảnh đẹp, cũng không thèm lên tiếng, nhưng Hứa Tinh rất nhanh liền phát hiện Dương Tử Hiên đang đứng trên lầu hai nhìn lén, tức giận mắng một tiếng: "Dê xồm!"

"Tại sao chỉ có một mình cô vậy?"

Toàn thân Dương Tử Hiên bủn rủn, hôm nay có thể tính toán là một ngày khó khăn nhất, thân thể cũng cực kỳ không thoải mái, chậm rãi bước xuống lầu, Hứa Tinh ngồi ở trên ghế sa lon ăn gì đó, cũng không đi lên vịn Dương Tử Hiên.

“Tiểu Thiến đâu?” Dương Tử Hiên hỏi.

"Trước kia không phải tiểu Thiến đã nói rồi sao? Mẹ cô ấy sinh bệnh rồi, cần phải về nhà hai ngày, xin phép nghỉ, sáng hôm nay đã đi sớm rồi."

Dương Tử Hiên ngẫm lại, quả thật là có một sự việc như vậy, đi xuống lầu, nhìn thấy Hứa Tinh bưng một chén cháo hoa, thật sự khó có thể nuốt, nàng nói: "Ngoại trừ bánh mì ra, không có thức ăn khác, thật khó nuối......nếu tiểu Thiến còn ở đây thì tốt rồi.”

"Trong phòng bếp còn trứng gà đấy, tự mình đi rán trứng đi!"

Hứa Tinh bĩu môi nói: "Không biết làm!"

Dương Tử Hiên cũng cảm thấy một hồi phiền muộn, nói: "Cô không thể bắt bệnh nhân như tôi làm đồ ăn cho cô chứ?"

"Tôi có ý đó đấy!"

Dương Tử Hiên bắt chéo hai tay ngực trước, nói: "Vậy cô cứ đợi đến chết đói đi!"

Hứa Tinh nhìn Dương Tử Hiên bọc một thân vải trắng lấy, đột nhiên đứng dậy, trong lòng cảm thấy một hồi bất đắc dĩ, nói: "Được rồi, nể mặt cậu để tôi và cơ thể đang sinh bệnh, bổn tiểu thư sẽ nấu ăn cho cậu, cảm động chưa?"

Dương Tử Hiên lập tức làm ra một bộ dạng cảm kích rơi nước mắt: "Quá cảm động!"

Hai người đều cười ha ha.

Chỉ là, đợi thời điểm Dương Tử Hiên ngửi được hương vị khét lẹt từ trong phòng bếp truyền ra, liền triệt để không cười nổi một tiếng, ngay sau đó, hắn liên nghe được một tiếng thét chói tai của Hứa Tinh từ trong phòng bếp truyền ra.

Dương Tử Hiên vội vàng đứng dậy, đi vào trong phòng bếp xem xét, nhìn thấy Hứa Tinh đang luống cuống tay chân, cái chảo cũng bị rơi sang một bên, sợ hãi đứng ở bên cạnh chậu rửa chén, trong nồi lưu lại mấy cái gì đó giống như than củi.

"Đây là cái gì?"

"Ừm...trứng gà......"

Dương Tử Hiên bó tay rồi: "Tránh ra, để tôi làm!"

Nói xong, Dương Tử Hiên liền thuần thục làm ra món trứng chần nước sôi, Hứa Tinh ở một bên mở to mắt cười nói: "Không nghĩ tới, cậu còn có khả năng làm đầu bếp."

"Đó là đương nhiên!"

Dương Tử Hiên xin nghỉ phép, đã nhấc lên sóng gió không nhỏ bên trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.

Bởi vì sự tình lúc trước Dương Tử Hiên bị tin tức tố cáo, cả cơ quan đại viện Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đã truyền ra ầm ầm, mọi người đều biết, rất nhiều người đều đứng xa mà trông đối với Dương Tử Hiên.

Hiện tại đúng là thời kì Dương Tử Hiên tiếp nhận điều tra.

Nhưng tại thời kì mẫn cảm này, Dương Tử Hiên lại bị bệnh xin phép nghỉ, vài ngày không đi làm, khó tránh khỏi làm cho người ta hoài nghi Dương Tử Hiên đang bị "bệnh chính trị ".

Cán bộ cao cấp tại thời kì tương đối mẫn cảm hoặc là bất lợi đối với chính mình, luôn dùng cớ thân thể không khỏe, tạm thời rời khỏi cương vị công tác, tránh cơn gió.

Loại phương thức tránh đầu sóng ngọn gió này, đã trở thành bí mật rất nhiều cán bộ cao cấp ngầm hiểu lẫn nhau.

Cho nên, một ngày sau khi Dương Tử Hiên xin phép nghỉ, đại viện Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh lập tức xuất hiện một mảnh thảo luận, "vấn đề Dương Tử Hiên mục nát" bắt đầu dậy sóng!

Thời điểm Hồ Khải đi qua mấy văn phòng, đều có thể nghe được rất nhiều người đang nghị luận về Dương Tử Hiên, ánh mắt những người này nhìn Hồ Khải, cũng cực kỳ bén nhọn mà ngứa mắt.

Hồ Khải lần đầu tiên trải qua loại trận chiến này, nhưng hắn thấy Dương Tử Hiên nhiều lần biến nguy thành an, bởi vậy nên cũng không hề luống cuống, trực tiếp đi về hướng văn phòng Dương Tử Hiên.

"Cậu nói xem, Dương phó sở trưởng này làm sao lại xin phép nghỉ?"

"Đoán chừng là bí thư Thuộc Bình đã điều tra ra vấn đề gì đó, Dương phó sở trưởng ngồi không yên, vô tâm công tác, vội vàng thăm viếng những lãnh đạo ủng hộ hắn, vận hành chuyện này..."

"Vấn đề nghiêm trọng như vậy sao?"

"Nghe nói có quan hệ đến gái! Nhận hối lộ, tham ô khoản chi tiêu công cho cô gái kia mở một công ty, một thanh niên không đến ba mươi, chính trực tráng niên, khát vọng đối với cô gái, thật sự rất mạnh! Chậc chậc!"

"Không nên thảo luận cuộc sống đời tư của lãnh đạo!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.