Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 23




Dương Tử Hiên không biết Trang Đạo Hiền giả bộ hồ đồ, hay là thật sự hồ đồ, rót một chén trà cho Trang Đạo Hiền, khách sáo vài câu, sau đó mới hỏi: "Thư ký trưởng có biết bản án cảnh sát đánh người gần đây không?"

Lông mi Trang Đạo Hiền nhảy lên, cũng không vội nói chuyện, uống một hớp trà rồi nói: "Nghe nói lão Hà làm rơi mặt mũi cậu trên hội chúc mừng, cậu lại để cho đài phát thanh tỉnh truyền hình tỉnh làm rơi mặt mũi trung đoàn cảnh sát giao thông, giữa hai người có thù hận lớn như vậy à, có thể nói cho chú nghe một chút không?"

Dương Tử Hiên không phỏng đoán thấu ý đồ của Trang Đạo Hiền, tại sao phải kéo đến chuyện này, nghe được Trang Đạo Hiền tự xưng "chú" để quan hệ gần hơn, hắn liền biết rõ, Trang Đạo Hiền muốn hành động như người hoà giải.

Ngồi nghiêm chỉnh, Dương Tử Hiên chậm rãi nói: "Chú Trang và cha con Hà bí thư rất quen thuộc, không ngại đi hỏi mấy người kia trước, xem vì cái gì chúng tôi kết thù kết oán đây?"

Trang Đạo Hiền nhíu mày, Dương Tử Hiên nói như vậy, thái độ đã rất rõ ràng rồi, chính là không muốn tiếp nhận chuyện hắn làm người hoà giải.

Lúc muốn nói thêm mấy câu, Dương Tử Hiên lại mở miệng: "Chú Trang, kỳ thật chú cũng là người biết chuyện, cháu chỉ là một người bình thường, một thằng nhóc con, cháu cũng chỉ là một người bình thường cán bộ trong toàn bộ tỉnh, Hà bí thư lại ngồi ở vị trí Thường ủy tỉnh ủy, làm sao có thể có thù hận gì lớn đối với một tiểu tử như cháu được, hắn cũng sẽ không tự làm mất giá trị con người, so đo cái gì với cháu."

Vừa nói như vậy, Trang Đạo Hiền cũng không có biện pháp nói gì nữa rồi, hắn phân tích nhữn lời Dương Tử Hiên nói, liền biết Dương Tử Hiên đang ám chỉ: "Hà Tân Nghi cũng không phải nhằm vào hắn, mà là thế lực sau lưng hắn".

"Nói trở lại công việc cảnh sát đánh người, cháu và Hà bí thư mâu thuẫn, xem như là thần tiên đánh nhau, dù cháu gặp nạn trong cuộc chiến này rồi, nhưng vẫn phải để các ngài, những đại lão Tỉnh ủy tự mình thảo luận, cháu đúng là không lên được mặt bàn các vị!"

Trang Đạo Hiền đợi Dương Tử Hiên nói xong, liền cười nói: "Thằng nhóc, xem ra cháu không thể chờ đợi được rồi!"

"Nghe nói thư ký trưởng có nhân mạch bên trong hệ thống cảnh sát? Có thể giúp đỡ cháu một chút không? Vết sẹo trên trán cháu, còn có cả chuyện xin phép nghỉ dưỡng thương vài ngày, chính là nhờ đồng chí Đường Tập, tham mưu trưởng cảnh sát thành phố Tử Kim chúng ta giúp đỡ!”

Dương Tử Hiên nói vậy là có ý định thăm dò ý tứ của Trang Đạo Hiền một tý.

Trang Đạo Hiền cũng không hỏi tại sao Dương Tử Hiên xung đột với Đường Tập, Dương Tử Hiên đi thẳng vào vấn đề như vậy, cũng làm cho rất nhiều lời Trang Đạo Hiền chuẩn bị nói, đều không có biện pháp nói ra, đành phải gật gật đầu, nói: "Vũ Phi bây giờ đang ở hệ thống cảnh sát..."

Những lời này đúng là có ý nghĩa cực kỳ phong phú, sắc mặt Dương Tử Hiên hiện lên vẻ kinh ngạc, đầu óc đúng là nhanh chóng nhai nuốt những lời Trang Đạo Hiền nói.

Trước kia Trang Vũ Nhi bị điều đến văn phòng uỷ ban quân sự công tác, hiện tại lại được thay đổi đến cục chính trị cảnh sát, Dương Tử Hiên thật đúng là không quá rõ ràng.

Nếu như Trang Vũ Nhi ở trong hệ thống cảnh sát, như vậy thì rất nhiều chuyện cũng dễ giải thích rồi, khẳng định là Trang Vũ Nhi biết chuyện Lê Phẩm Thành, sau đó nàng rất dễ dàng suy đoán ra Dương Tử Hiên đứng ở sau lưng chuyện này, phái bản địa liền coi đây là điều kiện thương lượng cùng Trần Chí Ôn, tiến hành một ít trao đổi lợi ích.

Trong nháy mắt, sắc mặt Dương Tử Hiên biến ảo vài lần.

"Chuyện cảnh sát đánh người này, chính cậu nói một chút với Vũ Phi đi, đây là điện thoại của nó."

Trang Đạo Hiền không muốn tiếp tục lãng phí thời gian trên chuyện này, sở dĩ hắn đồng ý mời Dương Tử Hiên đến khách sạn, mà không phải trực tiếp thông qua điện thoại giải quyết, là hi vọng đào móc ra tin tức từ trong mâu thuẫn giữa Dương Tử Hiên và Hà Tân Nghi, không nghĩ tới, Dương Tử Hiên đánh Thái Cực một cái, liền đẩy hết, không còn một mảnh, lại làm cho Trang Đạo Hiền không thể nào mở miệng, chỉ có thể bỏ qua.

Ngồi ở bên cạnh máy điện thoại, Dương Tử Hiên nhìn nhìn điện thoại trong tay, hơi do dự một chút.

Cú điện thoại này gọi đi, tất nhiên là sẽ thiếu Trang Vũ Nhi một món nợ nhân tình rồi, do dự cũng không thể giải quyết, Dương Tử Hiên liền quyết định cầm lấy điện thoại, một đầu khác điện thoại vang lên một giọng nói thanh thúy dễ nghe.

Dương Tử Hiên nhớ tới một ít trò đùa dai kiếp trước, một vài người đàn ông nhàm chán, cố ý đêm khuya gọi điện thoại cho một ít cô gái phục vụ khách hàng giọng nói dễ nghe để đùa giỡn.

Trước kia Dương Tử Hiên cũng đã từng làm loại sự tình này, hiện tại hắn không muốn làm chuyện loại đối với các nữ nhân viên phục vụ, nhưng đối với Trang Vũ Nhi, hắn lại muốn làm, liền hỏi: "Trang Vũ Nhi tiểu thư có ở đây không?"

Không đến vài phút sau, giọng nói dễ nghe của Trang Vũ Nhi liền vang lên: "Ai?"

"Tôi!"

"Anh là ai?"

"Tôi chính là tôi, em không nghe ra tôi là ai sao?"

"Trang Vũ Nhi Nga Mi chau một chút, hỏi: "Tôi làm sao biết anh là ai?"

“Quá làm cho tôi thương tâm rồi, em đã quên tôi, mất công tôi mỗi ngày còn nhớ thương em.” Dương Tử Hiên cợt nhả, khiêu chiến cực hạn nhẫn nhịn của Trang Vũ Nhi.

Trang Vũ Nhi liền cảm thấy tức giận, quát: "Nếu anh không nói anh là ai, tôi sẽ cúp máy ngay lập tức!"

"Dương Tử Hiên!"

Đồng tử Trang Vũ Nhi hơi dãn ra một tý, lập tức khôi phục thái độ bình thường, nói: "Tôi còn tưởng rằng là du côn lưu manh nào quấy nhiễu điện thoại nữa! Không đứng đắn!"

Trong nội tâm Dương Tử Hiên nghĩ, nếu tôi muốn nghiêm trang tựa như những người đàn ông khác, chỉ sợ hiện tại cô đã không thèm để ý đến tôi rồi.

"Trước kia không phải cô đang làm trong văn phòng quân đội sao? Từ lúc nào đã bị điều đến cục chính trị cảnh sát rồi?"

"Chuyện này nói ra rất dài dòng, cậu nói mục đích cậu gọi điện thoại ra đi, không cần nói dài dòng nữa, tôi cũng không có thời gian nói dài dòng với cậu."

"Tôi nói tôi nhớ cô lắm, muốn gọi điện thoại cho cô, nói chuyện tình yêu, được hay không?"

"Cậu lừa quỷ à! Tôi tắt điện thoại đây, tôi còn nhiệm vụ!"

Dương Tử Hiên liền nóng nảy, hỏi: "Sự kiện cảnh sát thành phố Tử Kim đánh người, cô biết không?"

Trang Vũ Nhi nghiêng nghiêng đầu, hỏi: "Tôi đương nhiên là biết rõ, cậu cũng liên lụy vào rồi à?"

"Tôi cảm thấy bệnh viện cảnh sát bên kia có nội ứng, người trong cuộc rõ ràng đã bị Khâu Bách Thành đánh cho chấn động não, thính lực cũng giảm xuống, tại tất cả bệnh viện lớn trong thành phố Tử Kim, kết quả kiểm tra đều là não chấn động!”

“Nhưng hết lần này tới lần khác, cảnh sát đều áp dụng kết quả xem xét của bệnh viện cảnh sát, nói bị trong vụ việc đánh người không có vấn đề não chấn động, bao che cho con sâu làm rầu nồi canh Khâu Bách Thành”.

Trang Vũ Nhi cau mày, nói: "Phương diện cảnh sát áp dụng kết quả xem xét của bệnh viện cảnh sát, khẳng định là có đạo lý và cách cân nhắc của riêng mình!"

Dương Tử Hiên hơi tức giận rồi, lập tức nói: "Cái này rõ ràng chính lẫn lộn phải trái đen trắng! Cô chưa từng thấy người trong cuộc bị đánh thảm hại đến mức nào, bị đánh thành não chấn động, cả ngày còn phải sợ bị cảnh sát trả thù, đơn vị sợ hãi hắn dẫn phiền toái đến, còn sa thải hắn, muốn khởi tố và phản ảnh tình huống, lại vấp phải trắc trở khắp nơi, đến cả tiền thuốc men bồi thường cũng không lấy được!”

“Tôi nói cho cô biết, cái bản án này, tuy không thuộc phạm vi Dương Tử Hiên tôi quản, nhưng đã bị Dương Tử Hiên tôi biết rồi, tôi muốn xen vào xử lý!"

Trang Vũ Nhi thoáng kinh ngạc một tý, hồi lâu mới lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Tôi còn tưởng rằng người trong thể chế đều là một đám động vật máu lạnh tự tư tự lợi nữa, không nghĩ tới trong đó vẫn còn loại thanh niên nhiệt huyết như cậu, trước kia xem như tôi chưa nhìn thấy, yên tâm đi, cái bản án này, tôi sẽ can thiệp, sẽ cho cậu một câu trả lời thuyết phục!"

Dương Tử Hiên đã làm tốt chuẩn bị bị cự tuyệt, không nghĩ tới, Trang Vũ Nhi lại quanh co một lúc rôi đồng ý giúp hắn.

Giải quyết sự tình thật sự là không khó, có Trang Vũ Nhi hỗ trợ, quan hệ bên trong hệ thống cảnh sát rất nhanh bị đả thông, Lê Phẩm Thành một lần nữa đưa tin tức tố cáo Khâu Bách Thành, được cao tầng cục chính trị cảnh sát coi trọng, yêu cầu tiểu tổ điều tra làm tốt chuyên môn, tiểu tổ điều tra rất nhanh điều tra ra được kết quả mới.

Lê Phẩm Thành quả thật đã bị não chấn động va thính lực giảm xuống nghiêm trọng, hiện trường khách sạn cũng có không ít người chứng minh Khâu Bách Thành đánh người.

Cục chính trị cảnh sát lập tức áp dụng biện pháp đối với Khâu Bách Thành, cho rằng Khâu Bách Thành phá hủy quan hệ quân dân hài hòa, làm trái kỷ luật và pháp luật nghiêm trọng, tiến hành tạm thời cách chức điều tra đối với Khâu Bách Thành, đồng thời, chi đội tư lệnh viên cảnh sát thành phố Tử Kim Đường Tập, cũng có một chút trách nhiệm lãnh đạo, bị công khai phê bình bên trong hội nghị cảnh sát.

Dương Tử Hiên không nghĩ tới, lực ảnh hưởng của Trang Vũ Nhi tại hệ thống cảnh sát lại lớn như vậy, nhưng Trang Vũ Nhi ngồi ở cục chính trị, một nghành thực quyền, lại là mỹ nữ, lại có bối cảnh văn phòng quân đội, coi như là cao tầng cục chính trị cảnh sát cũng phải nể tình một chút, cái này không khó lý giải.

"Lễ mừng năm mới, nhớ trở lại Tử Kim, tôi sẽ mời cô ăn cơm! Thuận tiện dạy cô cưỡi ngựa, nói thật ra, thuật cưỡi ngựa của cô, không phải kém bình thường...Tôi không nhìn được vào mắt!"

"Dương Tử Hiên!" Trang Vũ Nhi vốn đang hưởng thụ Dương Tử Hiên khen tặng và hứa hẹn đáp tạ, không nghĩ tới hắn đột nhiên nói một câu như vậy, vạch trần tật xấu của nàng, mắt hạnh lập tức trợn lên, nói: "Cậu còn dám nhắc tới việc lần trước hả, được, tôi về nhà, sẽ xé rách miệng của cậu!"

"Quá hung dữ rồi!" Dương Tử Hiên vỗ vỗ bộ ngực, bộ dạng như thể vô cùng sợ hãi.

Trang Vũ Nhi tức giận lên, thật sự là khủng khiếp.

Đường Tập bị phê bình trên hội nghị cảnh sát, nhất là chuyện hắn vận dụng quan hệ ở bệnh viện cảnh sát, che dấu tính nghiêm trọng của tình tiết Khâu Bách Thành đánh người, càng bị phần đông cao tầng cảnh sát nhảy ra phê bình.

Nói là mặt mũi hắn bị quét rác sạch sành sanh cũng không đủ, không nghĩ tới, Dương Tử Hiên không phản kích thì thôi, vừa đánh một cái, đã độc như thế.

Hồ cục nhìn thấy bộ dạng mất hồn của Đường Tập, trong lòng thầm thở dài, may mắn từ lúc vừa mới bắt đầu mình liền chọn đúng lập trường rồi, kiên định đứng ở bên Dương Tử Hiên, không trợ giúp Đường Tập, bằng không thì ngay cả mình cũng sẽ bị cuốn vào trận tai bay vạ gió này.

Lần này Đường Tập bị phê bình nghiêm trọng, bị dời khỏi vị trí chi đội tư lệnh viên cảnh sát thành phố Tử Kim, là việc có thể đoán trước.

Chi đội cảnh sát Thành phố Tử Kim, vị trí này có thể kết hợp chặt chẽ với lực lượng cảnh sát kinh tế địa phương, từ trước đến nay, bên trong hệ thống cảnh sát, cũng là bánh trái đầy hương thơm, mỗi người đều tranh giành.

Đường Tập lần này, hơn phân nửa là sẽ bị điều đến khu cảnh sát xa xôi rồi, rời khỏi Tử Kim, loại thành phố lớn kinh tế tương đối phát đạt, tổn thất không phải thảm bình thường.

Sau khi trận chiến này thắng lợi, Dương Tử Hiên thở dài một hơi, tiểu Thiến vẫn chưa từ quê trở về, trong nhà không còn người nào nấu cơm, hắn cũng lười về nhà, trực tiếp chạy xe đến nhà Trương Bích Tiêu.

Trương Bích Tiêu đang đeo tạp dề nấu cơm, cũng không chú ý tới chuyện Dương Tử Hiên tiến đến, vòng eo mềm mại bị hai tay mạnh mẽ ôm lấy, Trương Bích Tiêu sợ hãi kêu lên một cái.

"A!" Một tiếng, kinh hãi nhảy dựng lên, cái muôi trong tay đã rơi vào quần áo Dương Tử Hiên.

"Tại sao lại lén lén lút lút, tiến vào cũng không nói chuyện, điện thoại cũng không gọi một cú? Có phải là có ý đồ gì không? Cho rằng em ở chỗ này nuôi tình nhân? Cố ý tới bắt gian?" Trương Bích Tiêu luống cuống tay chân cầm khăn mặt lau sạch sẽ dầu và nước trên quần áo Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên đứng đấy, hưởng thụ Trương Bích Tiêu phục vụ, miệng cười nói: "Mấy ngày hôm trước anh cũng đã tới, nhìn thấy xe Ấu Trúc ngừng ở bên dưới liền rời đi, không phải em đang nuôi Ấu Trúc ở chỗ này, làm một ít hoạt động gì đấy chứ?"

"Làm sao trong đầu anh lại nhiều thứ xấu xa như vậy..."

Dương Tử Hiên cười xấu xa, Trương Bích Tiêu kéo tay đến vị trí phía dưới quần mình, trượt vào trong đũng quần.

"Chỗ này cũng rất xấu xa, nhưng anh thấy dường như em rất ưa thích nó."

Trương Bích Tiêu tựa như là đụng phải bàn ủi nóng, vội vàng rút tay từ bên trong ra, cảm giác vật cứng rắn giữa háng Dương Tử Hiên đã cương cứng, rất nóng, liền gắt một cái: "Tìm đường chết! Vừa thấy mặt đã muốn rồi à!"

Trương Bích Tiêu lườm Dương Tử Hiên, nhưng không biết loại ánh mắt này của nàng, có thể mê hoặc bao nhiêu người.

Quay người đi, Trương Bích Tiêu lại cầm lấy cái môi, đảo đồ ăn trong nồi, Dương Tử Hiên đứng ở đằng sau thân thể nàng, cái cằm đặt lên tại trên cổ nàng, phà hơi nóng ra, lại làm cho cổ và thân thể nàng cảm thấy rất ngứa.

Dương Tử Hiên nhìn thấy nàng vẫn nghiêm trang xào đồ ăn, không thêm để ý tới động tác của hắn, liền càng tiến thêm một bước nữa, hai tay cắm xuống dưới quần, hai đầu ngón tay khuấy động một đống ẩm ướt giữa háng nàng.

"Đang xào rau mà." Trương Bích Tiêu thật sự chịu đựng không nổi sự khiêu khích của Dương Tử Hiên, còn có cả cái gậy cứng ngắc ma sát trên đôi chân, quay đầu mắng một câu.

Dương Tử Hiên đưa cánh tay lên, ấn một cái vào mũi vểnh lên của nàng, cái tay còn lại rời khỏi quần, ấn quả nho đỏ trên bánh bao to.

Trương Bích Tiêu đã thở phì phì, trên gương mặt vô cùng mịn màng hiện lên vẻ đỏ ửng, Dương Tử Hiên hôn một cái rồi nói: "Dù không ăn vẫn còn có em cơ mà."

Hai mắt Trương Bích Tiêu mông lung, ôm cổ Dương Tử Hiên, tháo mặt nạ mỹ nữ lạnh lùng bên trong công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích xuống, triệt để biến thành một bà vợ vô cùng quyến rũ ở trong nhà.

"Em ăn ngon không..."

Bị Trương Bích Tiêu khiêu khích như vậy, Dương Tử Hiên càng thêm bành trướng, trong đầu toàn là hình ảnh bộ ngực trắng nõn, nhanh chóng hoạt động tay chân, cởi bỏ quần áo của nàng, hai tay đặt nàng chân ở trên bồn rửa bát, bờ mông rất tròn liền nhếch lên, hiện ra một độ cong rất hoàn mỹ.

Dương Tử Hiên không chút hoang mang, sờ sờ trên bụng bằng phẳng, vỗ vỗ đôi chân đẫy đà, Trương Bích Tiêu ở trên cao nhìn xuống, thật sự là mắc cỡ không được.

Hai người vẫn là lần đầu tiên làm loại sự tình này trong phòng bếp, tâm tình đều có chút kích động, có chút chờ mong, lại có chút ít lo lắng.

"Thực sự rất kích thích!" Dương Tử Hiên rướn người lên, cắn lỗ tai của nàng, thân thể cùng tâm tình và Trương Bích Tiêu vốn đang rất căng thẳng, lập tức phóng nới lỏng ra, một luồng hơi nước từ giữa hai chân phun ra.

Hai người làm ra một tư thế phù hợp, trong phòng bếp liền truyền ra tiếng ngâm nga liên tiếp.

Đợi cho hai người thi triển hết công phu sức lực, thỏa mãn đến thở phì phì, mới bắt đầu thu thập phòng bếp đã mất trật tự không chịu nổi.

Dương Tử Hiên cười cười chỉ vào dấu vết một vũng nước trên bồn rả bát, làm hại Trương Bích Tiêu xấu hổ đỏ bừng mặt, duỗi bàn tay nhỏ bé ra, nắm lấy lỗ tai của hắn, nói: "Chính anh làm chuyện tốt, đã bảo không làm ở chỗ này, còn trêu em hả..."

Không khí rất vui vẻ hòa thuận, hai người cùng nhau ăn một bữa tối ấm áp, tắm rửa xong, liền ngồi trên ghế sa lon, cùng nhau nhìn TV, Dương Tử Hiên lại nói về những điều Trần Chí Ôn nhắc nhở trước kia.

"Hiện tại công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích là ẩn nấp sau lưng điện tử Dương Ban Mai Xích và điện gia dụng Bất Dương Mai, hai xí nghiệp tiên phong đi trước, không phải đưa ra thị trường công ty, tài vụ và kết cấu cổ phần đều không cần công khai ra bên ngoài, cùng truyền thông bên ngoài không biết, khống chế cổ phần điện tử Dương Ban Mai Xích và điện gia dụng Bất Dương Mai là cũng một công ty! Sẽ không ảnh hưởng đến bọn em!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.