Xuyên Về Làm Tấm

Chương 52: Hoa tuyết đỏ




[Happy birthday to Ye Xiu & Ye Qiu]

Edit: Kha | Beta: Tiếu
“Há há, cho chú mày biết sự lợi hại của tao.”

Ngụy Sâm cất tiếng cười lớn, vừa mở màn đã xử đẹp Bánh Bao. Tuy trình độ của Bánh Bao đủ sức hành chết nhiều người, nhưng khắc tinh hiện nay của cậu ta vẫn là những tên già dặn đầy kinh nghiệm.

Mà Ngụy Sâm rõ ràng là một tay lão làng chính cống, còn là lão làng cấp chuyên nghiệp nữa. Dù gã không còn phong độ như thưở đứng trên sân, song kinh nghiệm vẫn thuộc hàng cáo. Mặc cho Bánh Bao có thiên phú hay thao tác làm nền tảng, một ma mới vừa chạm vào Vinh Quang chưa tới bốn tháng vẫn không thể nào đọ nổi tay già đời như Ngụy Sâm.

“Ái dà, thua rồi.” Bánh Bao than thở đầy tiếc nuối.

“Than thở quái gì, chuyện tất nhiên thôi.” Ngụy Sâm đắc ý vô cùng.

“Ế ế, vừa vừa thôi cha nội.” Diệp Tu không coi trận đấu, chỉ nghe kết quả từ hai người. Đẳng cấp như Ngụy Sâm mà lại hả hê khi đánh thắng một người mới chơi 4 tháng, hành động mất nết đến nổi khiến Diệp Tu cảm thán luôn.

“Đúng, than thở gì chứ.” Bánh Bao như chợt tỉnh ngộ, nói: “Đánh thêm ván được mà.”

“Hở?” Ngụy Sâm hơi giật mình. Mạch suy nghĩ kỳ lạ của đồng chí Bánh Bao chợt lái “than thở quái gì” sang nghĩa này, khiến gã không kịp tiêu hóa.

“Nào nào, đừng sợ, làm thêm ván nữa.” Bánh Bao an ủi.

“Đù má, tao mà sợ ma mới như mày hả?” Ngụy Sâm nói xong, bấm chấp nhận ngay và luôn.

“Há há há”

“Há há há há”

“Há há há há há”

Mỗi ván lại cười ha hả, bởi vì Ngụy Sâm thắng liên tù tì. Tiếng cười giả tạo ấy càng lúc càng lớn, ngay cả mấy anh thợ sửa nhà bên ngoài còn cảm thấy ầm ĩ. Trần Quả đẩy cửa phòng bước vào ngó dáo dác: “Chuyện gì thế?”

“8 – 0 rồi.” Bàn tay đặt dưới cằm của Ngụy Sâm tạo dáng hình chữ “bát”.

“Thiệt hả?” Trần Quả hoảng hồn nhìn Diệp Tu.

“Nhìn tui làm gì? Là ổng với Bánh Bao.” Diệp Tu đáp.

“Ồ, đỉnh vãi, không thể ngờ lão Ngụy lợi hại tới vậy, ông đến từ đâu đó?” Bánh Bao cảm thán liên tục.

“Chú mày phải ngồi vững đấy, anh mày chính là cựu đội trưởng của chiến đội Lam Vũ, kẻ thao tác Sách Khắc Tát Nhĩ đời đầu, tiếng tăm vang vọng,mong chú đừng bị dọa sợ há.”

“Ờ.”

“Ờ?????” Phản ứng bình tĩnh của Bánh Bao trái lại làm Ngụy Sâm không hài lòng.

“Xích Khắc Tai Nứt là gì?” Bánh Bao hỏi.

“Chú mày không biết hả! Là nhân vật thuật sĩ đứng đầu Liên minh, là một sự tồn tại siêu vĩ đại.” Ngụy Sâm tung hô.

“Thế cơ à!” Bánh Bao tung hô theo.

“Ma mới cần được dạy dỗ thêm.” Ngụy Sâm nói với Diệp Tu.

“Bộ cần biết mấy chuyện này à?” Diệp Tu hỏi lại.

“Đúng!” Ngụy Sâm tỏ vẻ thành kính, “Đó là tri thức và tín ngưỡng cần lưu truyền.”

“… Thôi ông nói về trình độ của Bánh Bao giùm cái đi.” Diệp Tu bảo.

“À… Cũng OK, mới chơi 4 tháng mà được vậy là ngon rồi.” Ngụy Sâm lấp lửng.

“Ông chột dạ kìa.” Diệp Tu vạch trần.

“Đậu, chột dạ mẹ gì?” Ngụy Sâm rống lên.

“Mém chút thua chứ gì?” Diệp Tu đáp trả.

“Xì, còn khuya thì nó mới thắng nổi.” Ngoài miệng bảo vậy, nhưng Ngụy Sâm lại lén nhắn QQ cho Diệp Tu: “Đù má, mém chút toi rồi.”

“Há há, cố quá rồi quá cố.” Diệp Tu móc xỉa.

“Chưa tới mức quá cố đâu, tao còn chịu nổi. Chẳng qua nó cứ hay làm mấy thao tác nửa thật nửa giả. Tuy đa phần đều là các chiêu quần què ba xạo, nhưng đôi khi có thể làm người ta vãi cả mồ hôi.”

“Bất ngờ há.” Diệp Tu nói.

“Ừ, nó mà hiểu rõ mấy điều căn bản, không biết sẽ đánh thế nào. Chỉ cần giúp nó củng cố lý thuyết, tăng thêm mấy bài tập huấn thao tác, dạy theo bài bản sẽ không tốt cho nó.”

“Còn cần ông nói chắc?” Diệp Tu đáp.

“Với phong cách của nó, chờ mày bán muối, à nhầm, chờ mày giải nghệ, giao tán nhân cho nó, không chừng sẽ tạo nên một cảnh tượng thú vị lắm đấy.” Ngụy Sâm tiếp lời.

“À?” Diệp Tu giật mình, “Nếu là tán nhân thì…”

“Tao biết mày định nói gì, trong nhận thức chung, ai cũng cho rằng phải là người tinh thông đủ mọi nghề mới chơi được tán nhân. Nhưng mày có từng nghĩ nếu để một ma mới không hề biết gì tiếp xúc với tán nhân ngay từ đầu, coi tán nhân như một nghề khó ăn chơi thử.”

“À há? Ý kiến của ông thú vị đấy.” Diệp Tu khen ngợi.

“Tuy Bánh Bao không phải một tờ giấy trắng, nhưng nó rất đơn thuần, sự ngây ngô của nó không phải vì chưa quen với game, mà đó là tính cách và khí chất vốn có. Giao tán nhân cho nó, nó sẽ chơi ra trò cho mày xem. Mày nghĩ đi, 120 kỹ năng không phải dạng tức thời thì cũng là CD quá ngắn, nếu rơi vào tay một kẻ tưng tửng như Bánh Bao thì thế nào?” Ngụy Sâm hỏi.

“Thì càng “tửng” hơn.” Diệp Tu trả lời.

“Đó là chỗ đáng sợ của nó!” Ngụy Sâm rùng mình cảm thán.

“Có điều, tán nhân cũng không phải kế lâu dài.” Diệp Tu nói.

“Chuẩn, Vinh Quang đã ba năm chưa update cấp bậc rồi nhỉ?” Ngụy Sâm hỏi.

“Ừ.”

“Tao quan ngại sâu sắc rằng, Liên minh sẽ update cấp bậc cao nhất khi tụi mình quay về giới chuyên nghiệp.” Ngụy Sâm phán.

“Ừ… Mỗi lần đều tăng 5 cấp, nếu là cấp 75, chúng ta vẫn có thể ứng phó nổi.” Diệp Tu đáp.

“Trình độ mỹ nữ kia thế nào?” Ngụy Sâm hỏi tiếp.

“Đấu thử xem?” Diệp Tu gợi ý.

“Duyệt!” Ngụy Sâm hào hứng đồng ý.

“Tiểu Đường, em cũng đấu thử với lão Ngụy đi?” Diệp Tu xoay đầu nói với Đường Nhu.

“Vâng, chờ em ra khỏi phó bản đã.” Đường Nhu đang cày cấp ở phó bản, nhưng cô sẽ không từ chối mấy màn đấu thử, cô luôn thích cạnh tranh mà.

Đường Nhu nhanh chóng ra khỏi phó bản, Ngụy Sâm cũng đã tạo sẵn phòng tu chỉnh chờ cô. Đường Nhu tiến vào, hai người lập tức chiến đấu, Diệp Tu vẫn không vây xem, tiếp tục luyện Quân Mạc Tiếu, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghiêng đầu nhìn màn hình của Đường Nhu ngồi ngay cạnh.

Đường Nhu cũng na ná Bánh Bao, kinh nghiệm là thứ uy hiếp cả hai lại là thế mạnh của Ngụy Sâm. Diệp Tu không rõ Bánh Bao đánh thế nào, nhưng Đường Nhu thì bị Ngụy Sâm hạn chế gần như chặt chẽ. Chuyện thắng bại dường như đã định, tuy nhiên, Diệp Tu đoán Đường Nhu sẽ gây áp lực nặng nề cho Ngụy Sâm.

Trận đầu không ngoài dự đoán của Diệp Tu, Ngụy Sâm dễ dàng chiến thắng.

“Cảm ơn, thêm ván nữa há?” Đường Nhu hỏi.

“Dô!” Ngụy Sâm vui vẻ đồng ý. Trên QQ lúc này, Diệp Tu gửi sang một emo cười tươi như bông hậu.

“Gì vậy bố?” Ngụy Sâm đách hiểu.

“Cố chịu đựng.” Diệp Tu nói.

“Chịu gì chứ? Trận PK này không hề áp lực tẹo nào.” Ngụy Sâm đáp trả.

“Ha ha” Diệp Tu chỉ cười.

“Ha đéo.” Ngụy Sâm đáp xong bơ luôn, vào tư thế sẵn sàng.

“Ha ha, ngại quá cưng ui, thắng nữa rồi.” Ngụy Sâm đánh thêm ván lại nói với Đường Nhu.

“Ván nữa được không?”

“Dô luôn!”

Trận thứ ba, Diệp Tu vừa đánh phó bản vừa nhâm nhi ly trà. Hắn không cần xem, chỉ dựa vào âm thao tác là biết ngay tiết tấu PK của cả hai càng ngày càng nhanh. Đường Nhu đang trong giai đoạn bùng cháy… Trạng thái tốt nhất của cô bé sẽ không xuất hiện ngay lúc đầu, nó thường bộc lộ trong nghịch cảnh, đặc biệt là những khi gặp đối thủ mạnh hơn.

Có điều người chiến thắng trận thứ ba vẫn là Ngụy Sâm, gã e hèm vài tiếng, chuẩn bị phát biểu vài câu, Đường Nhu đã hưng phấn nhìn sang: “Nữa?”

Ngụy Sâm đảo mắt sang Diệp Tu ngồi đối diện, ngờ đâu thấy thằng chả đang cắm đầu núp sau màn hình.

“Dô…” Ngụy Sâm không từ chối, nhưng giọng điệu đã pha chút gượng gạo.

“Làm mịe gì đây?” Gã nhanh chóng nhắn QQ cầu cứu Diệp Tu.

“Cố chịu đựng.” Diệp Tu vẫn nói câu cũ, tới giờ, Ngụy Sâm đã hiểu rõ hàm ý trong đó.

Trận thứ 4, Ngụy Sâm vẫn thắng, nhưng gã chưa kịp nói gì, nhân vật Hàn Yên Nhu của Đường Nhu trên đấu trường đã sẵn sàng, gã ngẩng đầu nhìn, Đường Nhu bên kia cũng nóng lòng nhìn lại gã.

“Ván cuối há…” Ngụy Sâm chột dạ bảo.

Đường Nhu không hó hé câu gì, chỉ nghiêm túc chiến đấu, song người thắng trận này lại là Đường Nhu.

Ngụy Sâm thở phào, ai dè nghe thấy Đường Nhu nghi ngờ: “Anh cố ý thua à?”

“Không, không hề.” Ngụy Sâm vội thanh minh.

“Há há.” Cuối cùng Diệp Tu cũng lên tiếng, đứng ra khuyên răn: “Thôi, lão Ngụy mệt rồi. Đồng chí Tiểu Đường cho ổng hút điếu thuốc đi!”

Đường Nhu không phải người cố chấp phân thắng thua một cách vô lý, tuy lòng không cam, cô cũng đành bỏ cuộc.

“Vãi luyện!” Ngụy Sâm lại nhắn QQ với Diệp Tu.

“Cô bé thế nào?” Diệp Tu cười hỏi.

“Nhỏ này đỉnh đấy, càng đánh càng mạnh, tay anh mày sắp rút cmn gân rồi.” Ngụy Sâm đáp.

“Thế ván cuối nhường à?”

“Tất nhiên, chẳng lẽ đánh đến tay bị chuột rút thiệt, tao có ngu đâu.” Ngụy Sâm đáp.

“Cô bé cũng là người mới chơi 4 tháng đấy…” Diệp Tu lại bảo.

“Mày ở khu mới nhặt được hai người thế này, nếu mày mà không biểu hiện tốt, giật quán quân khi quay về Liên minh, quả thật làm thất vọng sự phù hộ của thần Vinh Quang giành cho mày.” Ngụy Sâm móc xỉa.

“Thần Vinh Quang? Ai vậy ta?” Diệp hỏi.

“Ờ mày đó được chưa, mẹ mày, phắn đê!” Ngụy Sâm mắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.