Xuyên Về Làm Tấm

Chương 17: Bạn cùng phòng




Một tiếng kêu nho nhỏ không ra hơi vụt khỏi môi Lillian khi cô trông thấy bãi cỏ vuông vức được bao bọc bởi một khu vườn bươm bướm. Mỗi bức tường được viền đầy màu sắc, vô số hoa dại được trang hoàng với những cánh hoa phe phẩy mỏng manh. Đồ gỗ duy nhất trong vườn chính là băng ghế hình tròn ngay trung tâm để quan sát khu vườn từ mọi góc độ. Mùi hương độc đáo toát ra từ các loài hoa dưới ánh mặt trời lửng lơ trước mũi cô, đầu độc cô bằng sự ngọt ngào.

“Chỗ này được gọi là Trại bướm” Westcliff nói trong lúc đóng cửa. Giọng anh khàn khàn bên tai cô “Hoa được trồng cốt để thu hút bướm”

Lillian cười mơ màng khi cô nhìn những bóng dáng tấp nập, bận rộn lượn lờ chỗ hoa vòi voi và cúc vạn thọ “Những con đó có tên là gì? Màu cam và đen ấy”

Westcliff bước đến gần cô “Quý bà tranh vẽ”

“Làm cách nào người ta xếp loại một con bướm vào một nhóm? Hay một đàn?”

“Theo đặc điểm chung chung nhất. Tuy nhiên, tôi thích sự đa dạng – trong một vài chu kì nó được biết như một kính vạn hoa của bướm”

“Một kính vạn hoa…nghe giống tên dụng cụ quang học quá đi mất. Tôi đã nghe về nó nhưng chưa được thấy tận mắt”

“Tôi có một cái kính vạn hoa trong phòng sách. Nếu cô thích sau này tôi sẽ cho cô xem” Trước khi cô có thể trả lời, Westcliff chỉ vào một lùm hoa oải hương to tướng “Đằng kia – loài bướm trắng đó thuộc loại bướm dingy”

Cô nấc lên cười “Một con bướm dingy-skipper?”

Đáp trả sự hài hước trong mắt cô “Không. Chỉ là loài bướm dingy bình thường”

Ánh nắng chói chang trên mái tóc đen sẫm lan truyền một màu đồng sáng bóng của da anh. Tia nhìn của Lillian rơi xuống đường viền cổ mạnh mẽ, và bất chợt cô không thể chịu nổi sức mạnh cuộn trào của cơ thể anh, nó chứa đựng một nét nam tính đã quyến rũ cô ngay từ lần đầu gặp anh. Những điều ẩn chứa bên dưới sức mạnh đó có thể là gì?

“Mùi hoa oải hương dễ chịu quá” cô nhận xét, cô làm bản thân xao lãng từ sự nghiêng người nguy hiểm của họ “Một ngày nào đó tôi muốn du ngoạn đến Provence, được tản bộ trên những cánh đồng oải hương mùa hè. Người ta nói những bông hoa quá xa tầm với đến mức cả cánh đồng trông giống một đại dương màu xanh. Ngài có thể mường tượng nét đẹp đó không?”

Westcliff khẽ lắc đầu và nhìn cô chăm chú.

Cô đi thơ thẩn đến một trong những luống hoa oải hương và chạm vào những cánh hoa tí xíu xanh tím, và đưa ngón tay tẩm hương lên cổ họng. “Chúng xuất dầu tinh chất bằng cách ép hơi nước xuyên qua cây và hút hết chất lỏng. Cần khoảng 500 cân Anh hoa oải hương để điều chế được vài ounce tinh dầu quý giá”

“Cô khá am hiểu về lĩnh vực này”

Môi Lillian cong lên “Tôi rất có hứng thú với những hương liệu. Tôi còn có thể giúp cha tôi điều hành công ty nếu ông ấy cho phép. Nhưng tôi là phụ nữ, và vì thế nhiệm vụ duy nhất là phải lấy chồng” cô lang thang đến mép buồng hoa.

Westcliff theo sau, và đứng ngay sau lưng cô “Tôi đang nghĩ về một vấn đề cần được thảo luận”

“Gì?”

“Cô đang thân thiết với St. Vincent”

“Đúng vậy”

“Anh ta không phù hợp với cô”

“Anh ta là bạn ngài cơ mà”

“Đúng – đó là lý do tôi biết anh ta không hợp”

“Ngài đang cảnh báo tôi tránh xa Ngài St. Vincent sao?”

“Chuyện rõ như ban ngày cô sẽ cố làm theo điều ngược lại…không. Tôi chỉ khuyên cô đừng ngờ nghệch quá mức như thế”

“Tôi có thể kiềm chế St. Vincent”

“Tôi chắc chắn cô tin tưởng vào điều đó” Gịong anh thấp thoáng vẻ hạ mình bực tức “Tuy nhiên, cô không có khả năng phòng vệ trước những đòn tấn công của anh ta”

“Tới lúc này thì ngài là người duy nhất tôi cần phải tự vệ” Lillian phản kích, mặt đối mặt với anh. Cô hả hê nhìn mặt anh biến sắc từ hai bên má lên đến sống mũi cao.

“Nếu St. Vincent chưa lợi dụng cô” anh đáp với vẻ nguy hiểm ngấm ngầm “thì đó là vì anh ta đang đợi thời cơ thích hợp. Và mặc dù cô thổi phồng nhận xét về khả năng của cô – hoặc có lẽ vì nó – cô là một người rất dễ bị quyến rũ”

“Thổi phồng” Lillian giận run “Tôi sẽ nói cho ngài biết là tôi giàu kinh nghiệm đủ để không bị bắt gặp với bất kì người đàn ông nào, bao gồm St. Vincent” Đối diện với sự phiền toái của Lillian, Westcliff có vẻ nhận ra lý do cô cường điệu, một nụ cười lờ mờ trong mắt anh.

“Vậy thì tôi đã hiểu lầm rồi. Từ cách cô hôn, tôi đã cho rằng…” Anh cố tình bỏ lửng câu nói, ném cho cô mồi câu khi mà cô chắc chắn không thể bỏ qua.

“Ý ngài là gì, ‘từ cách tôi hôn’? Có phải ngài ám chỉ tôi làm gì sai? Gì đó ngài không thích? Hay tôi không nên – ”

“Không…” Đầu ngón tay anh chà chà trên miệng cô và buộc nó im lặng “Nụ hôn của cô rất…” Anh lưỡng lự không tìm ra từ phù hợp, và rồi sự tập trung của anh quay lại bờ môi mềm như bông của cô “Tuyệt” một lúc sau anh thì thầm, ngón tay anh trượt xuống dưới cằm cô. Cái chạm nhẹ hẫng, anh muốn cảm nhận sự căng cứng của nhóm cơ thanh quản. “Nhưng phản ứng của cô không phải là điều tôi mong đợi được thấy ở một phụ nữ giàu kinh nghiệm”

Ngón cái của anh cọ xát môi dưới của cô, mời gọi nó tách khỏi môi trên. Lillian cảm thấy sửng sốt và hùng hổ, như con mèo lười vừa được đánh thức bằng một sợi lông tơ. Cô cứng người khi cánh tay anh vòng ra sau lưng cô “Tôi…tôi nên làm gì? Ngài đã mong đợi điều gì mà tôi đã không – ” Cô nhanh chóng ngưng bặt, hít vào khi những ngón tay của anh lần theo quai hàm rồi vuốt ve khuôn mặt cô.

“Tôi sẽ cho cô biết?”

Bản thân cô tự động đẩy anh ra. Và cô có cảm giác vừa tông phải bức tường sắt. “Westcliff – ”

“Rõ ràng cô cần một gia sư đạt chuẩn” Hơi thở ấm áp của anh chạm môi cô khi anh nói “Đứng yên”

Nhận ra cô đang bị trêu chọc, Lillian cố đẩy mạnh hơn, nhưng cổ tay cô bị bẻ ra sau lưng một cách dễ dàng, cho đến khi hai bầu ngực cô chạm vào ngực anh. Lắp bắp phản đối, miệng anh trùm kín miệng cô, và ngay lập tức cô tê liệt bởi một luồng xúc cảm căng tràn qua từng thớ thịt cho đến khi cô kéo lên như một con thú đồ chơi với sợi dây thắt gút.

Ngã vào vòng tay anh, bị đè trên phần ngực rắn rỏi, hơi thở bấn loạn, vừa sâu vừa không đều. Hai mí mắt cô trĩu nặng, ánh nắng lùa hơi qua kẽ mi. Lưỡi anh từ từ xâm nhập, sự thân mật cháy bỏng khiến cơ thể cô run bần bật. Cảm nhận được sự dịch chuyển, anh tìm cách xoa dịu cô bằng lòng bàn tay mơn trớn sau lưng, trong lúc miệng anh đùa bỡn. Anh tìm kiếm sâu hơn, và cú thúc lưỡi gặp phải sự kháng cự rụt rè làm ngực anh phát ra một tiếng thích thú khàn khàn. Lillian phản ứng ngay tức thì là lui lại, và anh vòng tay qua đầu cô.

“Không” anh thì thào “Đừng. Mở ra cho tôi. Mở ra…” Miệng anh phủ lấy miệng cô lần nữa, vỗ về và vững chãi. Dần dần hiểu được ý anh, cô để lưỡi cô chạm anh. Anh đáp trả mạnh mẽ, sự bức bách bao trùm anh, nhưng anh vẫn dịu dàng khám phá cô với những cái hôn xoắn xít. Hai tay cô tự do, nhưng cô không thể ngăn bản thân chạm vào anh, một tay cô xoa xoa những cơ bắp cuồn cuộn sau lưng anh, tay còn lại đặt trên cổ anh. Làn da rám nắng mềm mại và nóng hầm hập, như sa tanh mới. Cô tìm tòi chỗ hõm nơi yết hầu, rồi để ngón tay tha thẩn trên sợi lông sạm đen của phần cổ áo mở toang.

Westcliff đưa bàn tay nóng hổi lên ngang mặt cô, ôm lấy hai bên má trong lúc anh tập trung vào miệng cô, chiếm đoạt cô bằng những cái hôn đói khát, mê mải cho đến khi cô không đứng vững. Đầu gối cô lẩy bẩy, cánh tay anh thì vòng quanh người cô. Anh đung đưa cơ thể thanh mảnh, đẩy cô nằm trên thảm cỏ dày dưới chân. Chắn ngang cô, chân anh móc neo giữa bộ váy lùng nhùng, anh chen một cánh tay cứng cỏi bên dưới cổ cô. Miệng anh tìm kiếm, và lần này cô không còn ngượng ngùng né tránh sự đòi hỏi không ngừng nghỉ của anh mà cô còn đón chào anh một cách trọn vẹn. Thế giới xung quanh dường như tan biến. Chỉ còn nơi này, góc khuất của vườn địa đàng, ánh nắng và tĩnh lặng và chói lòa không màu sắc. Mùi hoa oải hương và da đàn ông trộn lẫn tràn ngập khắp nơi…thèm thuồng…quyến rũ… cô lừ đừ vòng cả hai tay quanh cổ anh, bàn tay cô luồn trong từng lọn tóc đen dày.

Cô cảm nhận một quá trình liên hoàn của khéo léo giật mạnh những cái giật mạnh khéo léo ở mặt trước váy, và cô nằm bất động bên dưới đôi tay thành thạo, cơ thể cô nhức nhối trong từng cái chạm. Nảy người bên trên cô, anh cởi móc áo ngực và giúp cô thoát khỏi sự kiềm hãm của những dải đăng ten và dây cột. Cô không thể thở đủ sâu, hoặc đủ nhanh, phổi cô gầm gừ đòi thêm oxi. Nằm bẹp trong mớ áo xống rối ren, cô quằn quại được giải tỏa, và anh giữ cô nằm xuống theo cùng lời thì thầm trong lúc tháo gút áo ngực.

Đường cong tái nhợt hai bên ngực trưng ra dưới ánh nắng mặt trời và không khí thoáng đãng, và từ tia nhìn từ đôi mắt màu mận gai của người đàn ông đang ôm cô. Anh nhìn bầu ngực nhấp nhô, hai núm vú hồng hồng, và dịu dàng gọi tên cô khi cúi đầu xuống. Miệng anh nhẹ nhàng chạm da cô, men theo phần nhô lên căng thẳng ở một bên ngực và hé mở nụ hoa nhạy cảm. Tiếng động sợ hãi đầy khoái cảm xé toạc cổ họng cô. Đầu lưỡi anh cuộn tròn trên bầu ngực, kích động nó đi vào cảm giác sung sướng không thể chịu đựng. Hai tay cô sờ soạng cánh tay cơ bắp của anh, đầu ngón tay bấu chặt vào chỗ phình ra của bắp tay. Đam mê bùng cháy và xóa nhòa mọi thứ, cho đến khi cô hổn hển và cố vặn vẹo khỏi anh.

Hơi thở cô đứt quãng khi anh hôn cô lần nữa. Cơ thể cô, lấp đầy bởi nhịp điệu quen thuộc, gần như không còn thuộc về cô nữa. “Westcliff…” Miệng cô nhẩn nha lảo đảo bên bờ má sần sùi nam tính của anh, mép hàm, và trở lại môi anh. Khi nụ hôn chấm dứt, cô nghiêng mặt qua một bên và phì phò “Ngài muốn làm gì?”

“Đừng hỏi” Môi anh di chuyển đến tai cô, và lưỡi anh xoáy vào lỗ hổng bé xíu phía sau thùy tai nhỏ xinh. “Câu trả lời…” hơi thở cô gấp gáp, anh nấn ná tai cô, lần theo vành tai bằng đầu lưỡi, nhắm những nếp gấp bên trong “Câu trả lời rất nguy hiểm” anh khó nhọc nói.

Choàng tay quanh cổ anh, cô đưa miệng anh quay lại miệng cô bằng một cái hôn cháy bỏng có vẻ phá tan sự tự chủ của anh.

“Lillian” anh nghẹn giọng “Hãy nói tôi không được chạm vào em. Nói là đủ rồi đi. Nói – ”

Cô hôn anh, hào hứng đón chào hơi nóng và mùi vị từ miệng anh. Một cảm giác giục giã mới bùng cháy giữa họ, và anh hôn cô sâu hơn, mãnh liệt hơn cho đến khi luồng khổ sở cần thiết làm tay chân cô bủn rủn. Váy cô được cuốn lên dễ dàng, hơi ấm từ ánh sáng mặt trời xuyên qua quần chẽn. Tay anh từ từ đưa lên đầu gối, lòng bàn tay bao trùm mối nối tròn trịa. Một lúc sau tay anh trườn lên trên. Anh không cho cô cơ hội phản kháng, miệng anh bận rộn với những nụ hôn liên tục, trong lúc ngón tay tọc mạch đường rãnh mượt mà nơi chân cô.

Cô khẽ giật nảy người khi anh chạm vào bộ phận căng phồng, mềm mại giữa hai đùi, mò mẫm bên dưới lớp vải lanh nhàu nhĩ. Màu đỏ lan tỏa trên tứ chi, ngực và mặt cô, gót chân cô cào cào vào cỏ khi cô oằn người bất lực dưới bàn tay anh. Anh vuốt ve cô bên ngoài màn che bằng vải lanh. Ý nghĩ những ngón tay mạnh mẽ, thô ráp cọ xát vào da thịt làm cô rên rĩ khẩn cầu. Sau khoảng khắc tưởng chừng là sự đọa đày vô tận, ngón tay anh xâm nhập bên dưới trang phục lót của cô. Cô thổn thức nhận ra mình đang được mơn trớn và mở ra, những ngón tay thon dài luồn lách qua mớ lông xoăn. Anh âu yếm cô với sự lười nhác vô chừng, như thể anh đang đùa nghịch với những cánh hoa hồng e ấp. Đầu ngón tay nhử mồi cọ vào điểm nhỏ xíu làm bùng phát cảm giác kích thích, và mọi suy nghĩ có lý trí tan thành bọt biển. Anh tìm điểm nhạy cảm nơi tập trung toàn bộ khoái cảm của cô, và vỗ về nó một cách đều đặn, vặn xoắn nhẹ nhàng, và khiến cô rít lên tuyệt vọng.

Cô muốn anh, bất chấp hậu quả. Cô muốn sự sở hữu của anh, và thậm chí cả nỗi đau đi kèm với nó. Nhưng với sự đột ngột sỗ sàng, sức nặng của cơ thể anh được bóc dỡ khỏi cô, và Lillian nằm trơ trọi và mất phương hướng trên thảm cỏ “Thưa ngài?” cô nghẹn ngào hỏi, cố kéo bản thân trong tư thế ngồi, với quần áo xáo trộn dâm đãng.

Anh ngồi gần đó, tay anh ôm lấy đầu gối co rúm. Một cảm giác gần như là đau khổ, cô nhận ra anh đã lấy lại sự tự chủ, trong lúc cô run rẩy từ đầu đến chân.

Giọng anh mát mẻ và thẳng thừng “Cô đã chứng minh quan điểm của tôi, Lillian. Nếu một người đàn ông cô thậm chí không thích cũng có thể buộc cô hành động như vầy, thì chuyện đó sao gây khó dễ cho St. Vincent được?”

Cô nhìn anh chằm chằm như thể anh vừa tát vào mặt cô, và hai mắt cô trợn tròn.

Sự chuyển đổi từ ham muốn ướt át sang ngốc nghếch cực độ không dễ chịu gì lắm.

Sự mật thiết hủy diệt giữa họ không là gì ngoại trừ một bài học thể hiện sự thiếu nghiệm của cô. Anh đã sử dụng nó như một cơ hội đặt cô về đúng vị trí. Hiển nhiên cô không đủ tốt để anh lên giường cùng. Lillian muốn chết quách cho rồi. Nhục nhã, cô loạng choạng đừng lên, túm chặt áo lót, và bắn cho anh tia nhìn chết chóc “Chưa đâu” cô phỉ nhổ “Tôi chỉ cần so sánh hai người. Sau đó nếu ngài có hỏi, có lẽ tôi sẽ nói cho ngài biết là Ngài St. Vincent – ”

Westcliff chộp lấy cô với tốc độ đáng ngạc nhiên, đẩy cô nằm xuống cỏ và khóa đầu tóc rối bù giữa hai cánh tay vạm vỡ “Tránh xa anh ta ra” anh cáu kỉnh “Anh ta không thể có cô”

“Tại sao không?” Cô hỏi dồn, chống cự khi anh gồng cứng giữa hai chân cô “Tôi không xứng đáng với ngài ấy sao? Dòng máu hạ đẳng như tôi – ”

“Anh ta không xứng đáng với cô. Và anh ta lẽ ra là người đầu tiên thừa nhận việc đó”

“Tôi thích ngài ấy hơn hết thảy vì không có những tiêu chuẩn cao như ngài”

“Lillian – nằm yên, mẹ kiếp – Lillian, nhìn tôi đi!” Westcliff đợi đến khi cô nằm yên bên dưới “Tôi không muốn thấy cô bị tổn thương”

“Bộ ngài không thấy là, gã ngốc ngạo mạn kia, là người làm tôi tổn thương nhiều nhất có khi chính là ngài hay sao?”

Bây giờ đến lượt anh lui lại như bị đấm. Anh thất thần nhìn cô, mặc dù cô có thể nghe thấy tiếng ù ù trong bộ não lanh lẹ của anh về những ý nghĩa sâu xa đằng sau câu nói liều lĩnh của cô.

“Bỏ tôi ra” Lillian sưng sỉa nói.

Anh nhích người về trước, dang chân quanh thắt lưng mảnh mai của cô, ngón tay anh ghì chặt mé trong áo nịt ngực. “Để tôi giúp cô mặc áo. Cô không thể quay về trang viên trong tình trạng này”

“Dù sao đi nữa” cô nhạo báng chua cay “Làm theo chuẩn mực trước” Cô nhắm mắt trong lúc anh kéo áo xống của cô về đúng vị trí, buộc lại áo ngực và đóng móc áo nịt một cách khéo léo.

Ngay khi anh thả cô ra hoàn toàn, Lillian đâm bổ về góc vườn như con hươu cái bị giật mình và ào ào tìm lối vào của khu vườn bí ẩn. Xấu hổ thay, cô không thể tìm ra cánh cửa chôn sâu đằng sau những dây thường xuân dày đặc rũ xuống bức tường. Cô cho tay bên dưới dây leo xanh um, làm gãy hai cái móng tay khi cô sờ soạng tìm tay nắm cửa.

Đứng sau lưng cô, Westcliff đặt tay lên eo cô, dễ dàng đương đầu với sự tránh né đầy cố gắng của cô. Anh kéo hông cô sát lại và thì thầm vào tai cô “Có phải cô giận vì tôi chuẩn bị làm tình với cô, hay là vì tôi đã không hoàn tất việc đó?”

Lillian liếm môi “Tôi giận, gã đạo đức giả đáng tởm, vì ngài không thể quyết định là ngài muốn làm gì với tôi” Cô nhấn mạnh câu nhận xét với một cú thúc cật lực vào be sườn anh.

Anh không hề hấn gì sau cú đánh uy lực. Với vẻ lịch thiệp giễu cợt, anh buông cô ra và với tay mở cánh cửa bị giấu kín rồi nhìn cô vùng thoát khỏi khu vườn bí ẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.