Xuyên Về Làm Tấm

Chương 14: Dạo phố




Những ai đã từng quen với sải chân quả quyết thường ngày của Ngài Westcliff ắt hẳn phải thoáng giật mình khi chứng kiến anh đi loanh quanh chậm chạp từ phòng làm việc sang phòng khách dưới lầu. Một lá thư kẹp giữa những ngón tay anh, và nội dung bên trong đang khuấy động tâm trí anh suốt vài phút vừa qua. Nhưng tầm quan trọng của tin tức đó, không hoàn toàn chịu trách nhiệm cho tâm trạng bất ổn của anh.

Dù Marcus có cố tình chống chế, thì trong anh đang tràn ngập sự hăm hở được nhìn thấy Lillian Bowman…và anh nóng lòng muốn biết cô sẽ đối phó với mẹ anh như thế nào. Nữ bá tước có thể băm nhỏ những cô gái tầm thường, nhưng anh ngờ rằng Lillian có thể xoay xở được.

Lillian. Vì cô, anh đã lóng ngóng khôi phục sự tự chủ như chàng trai lon ton đi mua hộp diêm. Bẩm sinh anh hoài nghi sự ủy mị, đặc biệt là của bản thân anh, và ác cảm sâu sắc với một người hay một điều gì đó đe doạ lòng tự trọng của anh. Dòng họ Marsden nổi tiếng ảm đạm…những thế hệ đàn ông uy nghiêm gắn liền với trách nhiệm lớn lao. Cha Marcus, bá tước quá cố, rất hiếm khi cười. Nếu có thì theo sau thường là một điều gì đó rất phiền phức. Bá tước đời trước dành cả đời đánh tan sắc thái nhẹ dạ và hài hước khỏi đứa con trai độc nhất, và trong lúc ông không thể thành công hoàn toàn, ông đã để lại một sự ảnh hưởng đầy uy lực. Sự tồn tại của Marcus được định hình bởi vô vàn mong đợi và bổn phận – và điều cuối cùng anh cần là sự xao lãng. Nhất là dưới hình thức một cô gái nổi loạn.

Lillian Bowman không thuộc dạng phụ nữ trẻ Marcus từng nghĩ đến chuyện gạ gẫm. Anh không thể hình dung Lillian sống hạnh phúc với những chuẩn mực của giới quý tộc Anh. Sự khác thường và lối hành xử cá nhân của cô không bao giờ cho phép cô hòa nhập vào thế giới của Marcus. Hơn thế nữa, ai cũng biết hai em gái của Marcus đã lấy người Mĩ, và việc anh chọn một cô dâu bản địa đã trở thành mệnh lệnh duy trì dòng dõi gia tộc.

Marcus luôn biết anh sẽ cưới một ai đó trong số hàng trăm thiếu nữ ra mắt trong mùa hội, họ giống nhau quá chừng làm anh khó lòng chọn lựa. Một người nào đó bẽn lẽn, xinh đẹp phù hợp với tiêu chuẩn của anh, nhưng anh lại không màng để mắt đến. Trong khi Lillian Bowman ám ảnh anh từ giây phút đầu tiên anh nhìn thấy cô. Không có lý do nào cho chuyện đó hết. Lillian không phải người đẹp nhất anh gặp, không hoàn mĩ. Cô chua ngoa và cứng đầu, và bản tính mạnh mẽ của cô thì thích hợp với đàn ông hơn đàn bà.

Marcus biết anh và Lillian đều cố chấp, tính cách của họ đụng nhau côm cốp. Mâu thuẫn giữa họ tại khu nhảy ngựa là minh chứng hoàn hảo cho việc hòa hợp giữa hai người chỉ là chuyện viển vông. Nhưng nó cũng không thay đổi được sự thật là Marcus muốn Lillian nhiều hơn bất cứ phụ nữ nào khác. Sự trẻ trung, tùy tiện của cô cứ xoáy vào anh trong lúc anh chống chọi với vẻ cám dỗ cô đem lại. Anh bắt đầu mơ về cô hàng đêm, chơi đùa và níu kéo, vào bên trong cơ thể ấm áp, co thắt cho đến khi cô thét lên sung sướng. Và trong những giấc mơ khác, anh lại nằm cùng cô với những xúc cảm mơ màng, da thịt họ hợp nhất và run rẩy…bơi giữa sông cùng thân thể trần truồng lả lướt bên cạnh anh, tóc cô ướt sũng bám vào ngực và vai anh. Hoặc chiếm lấy cô trên cánh đồng như thể cô là con gái nhà nông, lăn tròn với cô trên đồng cỏ rực nắng.

Marcus chưa từng cảm nhận sự đam mê cháy bỏng đang ngày đêm đay nghiến anh. Có rất nhiều phụ nữ sẵn lòng thỏa mãn nhu cầu cho anh. Tất cả chỉ cần một vài lời thủ thỉ và một cánh cửa phòng ngủ khóa kín, và anh sẽ bước vào vòng tay mời mọc của một phụ nữ nào đó. Nhưng dùng một người để thay thế cho một người khác anh không thể có sẽ là một sai lầm.

Bước đến gần phòng khách riêng, Marcus ngần ngừ bên cạnh cánh cửa khép hờ khi anh nghe thấy giọng nói giáo huấn của nữ bá tước dành cho chị em Bowman. Bà đang càm ràm về thói quen nói chuyện với người hầu trong lúc họ phục vụ bàn ăn.

“Nhưng tại sao tôi không nên cảm ơn một người đã làm gì đó giúp tôi?” anh nghe thấy câu hỏi ngô nghê của Lillian “Nói cảm ơn là biểu hiện của phép lịch sự cơ mà”

“Cảm ơn một tên hầu cũng giống như cảm ơn một con ngựa vì đã cho phép cô cưỡi trên lưng nó hoặc một cái bàn chịu cho cô đặt đĩa”

“Hơ, chúng ta không thảo luận về những con vật hoặc đồ vật vô tri vô giác phải không? Người hầu là người mà”

“Không.” Nữ bá tước lạnh lùng “Người hầu là tên sai vặt”

“Và tên sai vặt cũng là người” Lillian bướng bỉnh

Người đàn bà trung niên cáu kỉnh đáp “Cô nhìn người hầu là gì thì tùy cô, cô không được cảm ơn chúng trong bữa tối. Bọn chúng không mong đợi được đối xử khác hơn, và nếu cô cứ khăng khăng đặt họ vào tình huống buộc phải phản ứng với những nhận xét của cô thì họ sẽ nghĩ cô thật tệ hại…mọi người cũng sẽ nghĩ như vậy. Đừng xúc phạm ta bằng cách trừng mắt nhạt nhẽo đó, cô Bowman! Cô xuất thân trong một gia đình vật chất – chắc chắn trong nhà cô phải có người hầu”

“Đúng” Lillian sỗ sàng thừa nhận “Nhưng chúng tôi nói chuyện với họ”

Marcus bất giác bật cười. Anh rất hiếm khi, thậm chí là chưa từng, nghe ai đó phản kích lại nữ bá tước. Khẽ gõ cửa, anh bước vào trong, cắt ngang cuộc trao đổi có chiều hướng châm chích. Lillian vặn vẹo trên ghế khi nhìn thấy anh. Làn da màu ngà không tì vết của cô bị hung đỏ bởi những đốm hồng hai bên má. Mái tóc chải chuốt công phu bới cao lên trên đỉnh đầu, có vẻ khiến cô trông cao hơn, nhưng thay vào đó lại làm cô trẻ hơn. Mặc dù cô hờ hững trên ghế, thì sự im lặng điếng người có vẻ đang chực chờ xung quanh cô. Cô làm anh nhớ đến cô nữ sinh luôn nôn nóng được cúp tiết và vù chạy ra ngoài.

“Xin chào” Marcus lịch thiệp nói “Tôi tin rằng buổi nói chuyện đang diễn ra suôn sẻ”

Lillian quẳng cho anh cái nhìn ẩn ý.

Nghiêm mặt nén tiếng cười, Marcus nhẹ nhàng cúi chào mẹ anh “Thưa Phu nhân, có một lá thư vừa đến từ Mĩ”

Mẹ anh nhìn anh chằm chằm, không thể hiện chút cảm xúc nào dù bà biết lá thư đó là từ Aline.

Con chó cái ngoan cố, Marcus nghĩ ngợi, sự tức giận lạnh lẽo chiếm cứ lồng ngực anh. Nữ bá tước không bao giờ tha thứ cho cô con gái lớn vì đã dám kết hôn với một người thuộc tầng lớp thấp kém. Chồng Aline, McKenna, đã từng phục dịch trong gia đình như một cậu bé giữ ngựa. Khi ở độ tuổi thiếu niên, McKenna đã đến Mĩ lập nghiệp, và trở lại nước Anh với tư cách một doanh nhân thành đạt. Tuy vậy, trong con mắt của nữ bá tước, sự thành công của McKenna không thể xóa nhòa xuất thân của anh, chính vì thế bà cật lực phản đối hôn nhân giữa McKenna và con gái. Niềm hạnh phúc không thể chối cãi của Aline không có chút ý nghĩa nào với nữ bá tước, người mà thái độ đạo đức giả đã trở thành một nghệ thuật. Nếu Aline chỉ đơn giản có quan hệ vụng trộm với McKenna thì nữ bá tước cũng không bận tâm. Tuy nhiên, trở thành vợ McKenna, sẽ vấp phải sự chống đối quyết liệt.

“Con nghĩ mẹ muốn biết nội dung trong thư ngay lập tức” Marcus tiếp tục, bước đến đưa thư cho bà.

Anh trông thấy nét mặt mẹ trở nên sượng trân. Bàn tay bà vẫn để yên trên đùi, và mắt bà long lên khó chiụ. Marcus đón nhận cảm giác ác ý lờ mờ khi ép buộc bà đối diện với sự thật bà ước ao chối bỏ.

“Tại sao con không đọc nó cho mẹ nghe?” giọng bà cáu kỉnh “Hình như con sẽ không đi cho đến khi nào con làm xong việc đó”

“Rất tốt” Marcus cho thư vào lại túi áo “Chúc mừng mẹ - giờ mẹ đã thành bà ngoại rồi. Tiểu thư Aline vừa sinh hạ một đứa bé trai khỏe mạnh và đặt tên nó là McKenna con.” Anh cho thêm vào giọng mình một chút châm chọc khi nói tiếp “Con chắc chắn mẹ sẽ nhẹ nhõm nếu biết em con và đứa bé đang trong tình trạng rất tuyệt”

Trong phạm vi tầm mắt, Marcus nhìn thấy hai chị em Bowman trao nhau những cái nhìn bối rối, rõ ràng họ đang thắc mắc nguyên nhân không khí trở nên ngột ngạt.

“Đứa con gái lớn của ta đã đặt tên con trai nó theo tên của một gã chăn ngựa trước đây của gia đình. Hay thật” Nữ bá tước cay độc “Ta đoan chắc nó sẽ là một tên cặn bã. Tiếc rằng vị trí thừa kế của dòng dõi bá tước vẫn chưa…đó là trách nhiệm của con, ta tin là vậy. Hãy nói ta biết khi nào con kết hôn với một cô gái thuộc gia đình danh giá, Westcliff, và ta sẽ tỏ ra hài lòng. Cho đến lúc đó, ta không thấy lý do gì đáng để chúc mừng”

Mặc dù anh không thể hiện tí ti cảm xúc trước những lời sắt đá của mẹ anh với tin sinh nở của Aline, chưa kể những lời rào trước đón sau về người thừa kế, Marcus phải nín nhịn không phun ra một câu nói cay độc nào đó. Giữa tâm trạng buồn bã, anh nhận ra tia nhìn chăm chú của Lillian.

Lillian nhìn anh sắc lẻm, nụ cười bất thường nở trên môi cô. Marcus nhướng một bên mày và cáu tiết hỏi “Cô thấy có gì đáng cười ư, cô Bowman?”

“Ừ” cô lẩm bẩm “Tôi vừa nghĩ chuyện ngài không nhảy bổ vào cưới một cô gái nhà nông đầu tiên mà ngài gặp thì đúng là kì tích”

“Mỉa mai không đúng chỗ!” nữ bá tước kêu lên

Marcus cười khùng khục trước sự xấc xược của cô gái, trong lúc ngực anh dễ thở hơn hẳn. “Cô nghĩ tôi có nên làm vậy?” anh ủ ê hỏi, giống như đang cân nhắc câu hỏi

“Ồ, có chứ” Lillian cam đoan với ánh mắt láu lỉnh “Dòng họ Marsden nên pha trộn thêm những dòng máu khác. Theo ý tôi, gia đình này đang bị nguy hiểm bởi sự thoái hóa”

“Thoái hóa?” Marcus lặp lại, không muốn làm gì khác ngoài tóm lấy cô và mang đi đâu đó “Sao cô lại có suy nghĩ như vậy, cô Bowman?”

“Ờ, tôi không biết…” cô lười nhác “Có lẽ sự quan trọng mang tầm vóc quốc tế phụ thuộc vào việc ngài có thể cưới một người biết dùng nĩa hoạc muỗng khi ăn bánh pudding”

“Tính cách tốt đẹp không phải đặc quyền của giới quý tộc, cô Bowman ạ” Ngay cả với chính bản thân, anh cũng cảm thấy mình hơi khoa trương.

“Theo tôi thì, thưa ngài, nỗi ưu tư về tính tình và lễ nghi là dấu chỉ hữu hiệu cho thấy người đó quá chăm bẫm vào hai tay anh ta”

Marcus lại cười vì sự sỗ sàng của cô “Đột phá, và nhạy cảm” anh thích thú “Tôi không chắc tôi có thể phản đối”

“Đừng khuyến khích tính trơ trẽn của cô ta, Westcliff” nữ bá tước cảnh báo.

“Tốt thôi – con sẽ để mẹ tiếp tục nhiệm vụ của Sisyphus này”

“Ý ngài ấy là gì?” Anh nghe thấy Daisy lên tiếng hỏi.

Lillian đáp trong lúc vẫn dán hai mắt vào Westcliff. “Hình như em trốn hơi nhiều tiết về thần thoại Hy Lạp rồi đó em cưng. Sisyphus là linh hồn ở địa ngục phải làm một công việc chết tiệt vĩnh viễn…lăn một tảng đá khổng lồ lên đồi, rồi trơ mắt đứng nhìn nó lăn xuống trở lại trước khi anh ta chạm đến đỉnh”

“Vậy nếu nữ bá tước là Sisyphus” Daisy đúc kết “Thì em nghĩ chúng ta là…”

“Tảng đá” Phu nhân Westcliff nói ngắn gọn, làm cả hai phì cười

“Tiếp tục với những chỉ dẫn cho chúng tôi đi, thưa phu nhân” Lillian nói, tập trung vào quý bà trung niên trong khi Marcus cúi người và bỏ đi “Chúng tôi sẽ cố gắng không để phu nhân phí sức”

Lillian gặp rắc rối bởi một cảm xúc sầu muộn trong khoảng thời gian còn lại của buổi chiều. Như Daisy đã chỉ ra, những bài giảng của nữ bá tước khó lòng đem lại sự thư thái trong tâm hồn, nhưng vẻ chán nản của Lillian có vẻ đem đến từ một nguồn cơn bí hiểm hơn chỉ đơn giản bỏ ra quá nhiều thời gian ngồi cùng bà lão hay gắt gỏng. Nó bắt đầu sau khi Ngài Westcliff bước vào phòng khách Marsden với tin tức về đứa cháu mới chào đời. Westcliff có vẻ rất vui, và cũng không bất ngờ trước thái độ cay nghiệt của mẹ anh. Những câu trao đổi ác ý theo sau về tầm quan trọng – không, sự cần thiết – rằng Westcliff sẽ cưới một “cô dâu có dòng máu tốt”, như nữ bá tước đã đề cập.

Một cô dâu có dòng máu tốt…một người có thể ăn chả rán viên và không nghĩ phải cảm ơn người hầu sau khi anh ta phục vụ cho cô ta. Một người chưa từng mắc sai phạm băng ngang qua phòng và nói chuyện với một quý ông, nhưng chỉ ngoan ngoãn đứng yên và đợi anh ta đến. Cô dâu của Westcliff sẽ là một bông hồng Anh quốc xinh xắn, với mái tóc vàng óng và cái miệng chúm chím, cùng tính tình dịu dàng. Thoái hóa, Lillian suy nghĩ với chút ít oán hận về cô gái không quen biết. Tại sao cô lại phiền lòng vì Westcliff phải cưới ai đó hoàn hảo theo chuẩn mực cao quý của anh?

Cô cau mày nhớ lại cái cách bá tước chạm vào mặt cô tối qua. Sự vuốt ve tinh tế, nhưng hoàn toàn không thích hợp, đến từ một người đàn ông rõ ràng không dành cho cô. Và anh ta cũng không thể làm khác hơn. Đó là ảnh hưởng của nước hoa, cô buồn rầu nghĩ. Cô đã hồ hởi hành hạ Westcliff khi anh bị miễn cưỡng hút vào cô. Thay vào đó nó lại đưa cô vào một tình cảnh khó xử. Cô mới là người bị hành hạ. Mỗi lần Westcliff đưa mắt nhìn cô, chạm cô, cười với cô thì cũng vừa lúc khuấy động một cảm xúc cô chưa từng biết tới. Một cảm xúc đau đớn hầm hè buộc cô thèm muốn những điều không thể.

Mọi người đều biết đó là một gán ghép quái đản, Westcliff và Lillian…nhất là dưới ánh sáng trách nhiệm phải sinh ra một người thừa kế mẫu mực. Có những quý ông khác không thể trả giá cho những trách nhiệm nặng nề như Westcliff, những người mà tài sản thừa kế đã đội nón ra đi, và vì thế họ cần gia tài của cô. Với sự bảo trợ của nữ bá tước, Lillian sẽ tìm được một ứng viên thích hợp, kết hôn với anh ta, và kết thúc quá trình miệt mài săn chồng. Nhưng – một ý nghĩ mới xâm chiếm cô – thế giới quý tộc Anh khá nhỏ bé, và cô gần như sẽ chạm mặt Westcliff và cô dâu Anh quốc của anh ta, hết lần này đến lần khác…Viễn cảnh còn hơn là lúng túng. Nó tệ hại.

Lòng thương cảm nung nấu thành sự ghen tị. Lillian biết Westcliff sẽ không bao giờ hạnh phúc với người phụ nữ anh buộc phải cưới. Anh sẽ chán cô vợ mà anh có thể dễ dàng dọa nạt. Và sự bình yên phù phiếm sẽ làm anh chán nản cực độ. Westcliff cần ai đó có thể đối đầu và làm anh thấy thích thú. Ai đó có thể xuyên thấu người đàn ông ấm áp, cảm thông được chôn kín bên dưới lớp vỏ quý tộc đạo mạo. Ai đó làm anh tức tối, trêu chọc anh, và làm anh cười.

“Ai đó giống tôi” Lillian khổ sở thì thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.