Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

Chương 98: Đại kết cục (Thượng)




Người có tiền thật là kỳ lạ, chuẩn bị nhiều thức ăn đẹp mắt như vậy, người ta muốn ăn lại không cho ăn, muốn người tới tham gia bữa tiệc này chết đói sao?

“Cô.....” Vệ An Đình bị Diêu Hiểu Thư chất vấn không trả lời được một câu, quay đầu nhìn Quan Hà Châu gắt giọng, “Quan đại ca, cái cô gái từ trên trời rơi xuống này là gì của anh? Tại sao lại đi với anh?”

Tức chết đi được, cô gái này lại dám ở ngay trước mặt Quan Hà Châu châm chọc cô!

“Vệ tiểu thư, cô ấy là bạn gái tôi, Diêu Hiểu Thư.” Quan Hà Châu nhẹ giọng nói ra, chính thức giới thiệu Diêu Hiểu Thư cho cô, cũng muốn mượn cơ hội này bỏ đi cái cô gái được chiều chuộng đâm ra ảo tưởng không thực tế này.

Cái cô Vệ tiểu thư này, cho tới bây giờ đều không phải là thức ăn của anh!

“Bạn gái?” Vệ An Đình không để ý dáng vẻ đại tiểu thư mà la to, trong tiếng nhạc du dương có vẻ cực kỳ đột ngột, tầm mắt của tất cả mọi người đều nhìn về nơi này.

“Anh bao giờ thì có bạn gái, làm sao anh có thể có bạn gái?” Vệ An Đình tuỳ hứng thành quen, mặc kệ người khác chú ý hay không, chỉ lo lớn tiếng chất vấn Quan Hà Châu.

Ở cách đó không xa cha Vệ và Vệ An Tin nhìn thấy tình huống này, lập tức cất bước đi tới.

“An Đình, có chuyện gì xảy ra?” Cha Vệ cau mày nhìn con gái, “La lớn như vậy, còn ra thể thống gì?”

“Cha!” Vệ An Đình thấy cha mình nghiêm mặt, liền giậm chân, khoác cánh tay của ông làm nũng, nói. “Cha, Quan đại ca có bạn gái, thậm chí tối nay còn mang cô ta đi cùng!”

Cha Vệ nghe vậy, con mắt lanh lợi nhìn Quan Hà Châu, ngay sau đó nhìn qua người bên cạnh anh Diêu Hiểu Thư.

“Hà Châu, cô ấy là bạn gái con sao? Sao không giới thiệu với bác một chút?” Cha Vệ dù sao cũng đã gặp qua các trường hợp lớn, sắc mặt không toát ra tâm tình khác thường nào, cười hoà ái dễ gần.

“Bác Vệ, cô ấy là bạn gái con, Diêu Hiểu Thư.” Quan Hà Châu cố gắng nhịn xuống lửa giận trong lòng, đối với thái độ vô lễ vừa rồi của Vệ An Đình cũng tạm thời không đề cập đến, theo lời nói của bác Vệ, bình tĩnh tự nhiên mà giới thiệu, “Hiểu Thư, vị này là tổng giám đốc Vệ, bữa tiệc tối nay chính là sinh nhật của bác ấy.”

“Tổng giám đốc Vệ, bác khoẻ chứ, chúc bác sinh nhật vui vẻ!” Giờ phút này Diêu Hiểu Thư có ngu đi nữa cũng nhìn ra sóng ngầm mãnh liệt, lễ phép chúc phúc chủ nhân của bữa tiệc.

“Cám ơn Diêu tiểu thư, không ngờ bạn gái Hà Châu lại thanh tú như vậy.” Cha Vệ khách sáo lên tiếng, “Mới vừa rồi con gái bác có hơi thất lễ, hi vọng Diêu tiểu thư không để trong lòng.”

Diêu Hiểu Thư nhắm mắt nâng lên nụ cười gượng ép, thật sự không biết phải làm thế nào, chỉ có thể mỉm cười ứng phó!

“Bác Vệ, đây là quà tặng bác, hi vọng bác thích.” Quan Hà Châu lấy một hộp quà nhỏ tinh sảo đưa cho cha Vệ, “Lần nữa chúc bác sinh nhật vui vẻ, chúng con về trước.”

Nơi này, anh một chút cũng không muốn ở lại, chỉ hy vọng nhanh một chút đưa quà tặng, sau đó đi về.

“Tại sao lại về? Nhất định phải cùng bác uống vài ly mới có thể về.” Cha Vệ nhìn thấy Quan Hà Châu nén lửa giận, vội vàng khuyên, “Coi như nể tình hôm nay là sinh nhật bác, không cần giận An Đình.”

“Quan đại ca, không cho phép anh về!” Vệ An Đình vừa nghe, liền nóng nảy, nếu anh về, vậy còn cái gì để cô đùa giỡn?

Tròng mắt đen của Quan Hà Châu trầm xuống, cả người mơ hồ đều tản ra lửa giận, mệnh lệnh của Vệ An Đình, làm cho phép tắc lịch sự của anh biến mất không còn.

Cha Vệ và Vệ An Tin nhạy bén cảm thấy anh ẩn nhẫn lửa giận, liền đồng thời khuyên bảo anh.

“Hà Châu, An Đình tuỳ hứng không hiểu chuyện, con không cần chấp nhất với nó.” Cha Vệ cười nói với anh, sau đó quay đầu nhìn con gái tức giận nói, “Không cho tuỳ hứng, còn không mau xin lỗi Quan đại ca!”

“Hắc, người anh em, nể tình tớ, không cần cùng em gái không hiểu chuyện của tớ so đo.” Vệ An Tin thật sự sợ người anh em này nóng giận sẽ nghĩ làm, vội vàng chuyển sang Diêu Hiểu Thư bên cạnh, lấy giọng nói và bộ dáng đáng thương năn nỉ cô, “Diêu tiểu thư, em tha thứ cho em gái anh mới vừa rồi vô lý, không cần để trong lòng, được không?”

Bị nhắc tên, Diêu Hiểu Thư nhìn vẻ mặt ai oán của anh ta, cảm thấy hình như vừa rồi mình chẳng làm gì hết, tại sao giống như trở thành đại ác nhân.

“Diêu tiểu thư, nể tình hôm nay là sinh nhật bác, mặc kệ thế nào cũng uống một ly được không?”

Cha Vệ cuối cùng cũng hiểu địa vị của cô gái này trong lòng Quan Hà Châu, mặt lạnh của tên nhóc kia tất cả đều bởi vì cô gái này mà xuất hiện.

“Không nên như vậy.” Diêu Hiểu Thư so với người khác càng dễ mềm lòng hơn, thấy người lớn hạ mình nói chuyện với mình, bị doạ đến khoát tay nói, “Tổng giám đốc Vệ, bác đừng nói như vậy, chúng con sẽ ở lại, bác không cần lo lắng.”

Quan Hà Châu liếc cô một cái, cô gái ngu ngốc này lại đồng ý ở trong ổ sói một lát nữa, thật là không biết sống chết.

“Hà Châu, chúng ta ở thêm một lát, được không?” Diêu Hiểu Thư lấy cùi chỏ lặng lẽ đụng đụng người đàn ông nghiêm túc bên cạnh, ý bảo anh đồng ý.

“Hừ.” Người nào đó không cam tâm tình nguyện mà đáp lại bằng đường lỗ mũi.

“Tốt lắm, hai người ở chỗ này chơi thật tốt nghe, cần gì thì gọi phục vụ.” Vệ An Tin cười nói với Diêu Hiểu Thư, anh cũng không dám nhìn cặp mắt đủ để bắn chết người khác của bạn tốt.

Nói xong, Vệ An Tin ý bảo cha mình rời đi, thuận tiện đem theo cô em gái tuỳ hứng vô ý của mình, tránh cho ở chỗ này tiếp tục mất mặt xấu hổ.

“Anh, em không muốn đi.” Vệ An Đình cố gắng giùng giằng, muốn tránh anh hai bắt tay mình.

“Còn chưa đủ xấu hổ sao?” Vệ An Tin thật là không chịu nổi cô em gái không có mắt, nếu cô không phải là em mình, anh muốn mặc kệ cô.

“Em xấu hổ bao giờ?” Vệ An Đình không phục hét lớn, như lời nói của mình không có sai bao giờ.

“Hành động và lời nói của em bây giờ, liền đủ để nhà họ Vệ chúng ta mất thể diện rồi!” Vệ An Tin hạ thấp giọng quát em gái mình, ở nơi này anh không muốn làm chuyện cười cho người khác.

“Cha, cha xem anh hai....nói con như vậy.” Vệ An Đình chuyển sang cha mình, bĩu môi làm nũng, ăn vạ.

“Anh con nói không sai.” Vẻ mặt cha Vệ cũng chuyển thành nghiêm túc, “Thân là tiểu thư nhà họ Vệ, lại ở trước mặt mọi người không để ý đến lời nói, còn lớn tiếng la hét, thật sự không còn gì để nói, tóm lại, Quan Hà Châu coi như xong, con không cần lo nữa, cha sẽ giúp con tìm người chồng thích hợp, nhưng bây giờ, phải học cho tốt lễ nghi!”

Nói xong, cha Vệ liền đi lại chỗ bằng hữu của mình.

“Cha.......” Vệ An Đình buồn bã nhìn bóng lưng cha mình đi xa.

“Tốt lắm, ở chỗ ngày ngoan ngoãn đợi, không được đi đâu!” Vệ An Tin nhắc nhở em gái, không cho cô đi quậy phá nữa.

Sau đó, cũng đi tới nơi khác, cố gắng hết sức đóng vai chủ nhà tận tình.....

Gia đình họ Vệ vừa rời đi, Diêu Hiểu Thư lập tức nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, trong mắt tất cả đều là nghi vấn, muốn nói lại thôi.

“Thế nào?” Quan Hà Châu rất khó coi thường đôi mắt bồ câu đang nhìn chăm chăm vào mình.

“Hà Châu, Vệ tiên sinh không phải ông chủ của anh sao? Thế nào thấy, anh ấy hình như rất sợ anh?” Diêu Hiểu Thư nghĩ không ra, đường đường là một ông chủ lớn lại lo lắng một nhân viên nhỏ bé có muốn về hay không, “Hơn nữa, tổng giám đốc Vệ cũng rất sợ anh sẽ đi, thật là kỳ lạ.”

“Có sao? Em nghĩ quá nhiều rồi?” Quan Hà Châu lạnh nhạt nói, xem như cô nhìn nhầm.

Đương nhiên là khẩn trương, Vệ An Tin hiểu tính tình của anh, nếu chọc giận anh, anh sẽ từ chức không làm nữa, mà nếu anh không làm, công ti đó phải do một mình anh ta chống đỡ, chuyện này so với chuyện giết anh ta còn tàn khốc hơn; về phần tổng giám đốc Vệ khẩn trương, chắc là cùng chuyện công ti cha anh gần đây đầu tư có liên quan, những lời này Quan Hà Châu cũng chỉ len lén nghĩ trong lòng, chuyện phức tạp không thích hợp với đầu óc đơn giản của Diêu Hiểu Thư.

“Em đâu có nghĩ nhiều? Rõ ràng chính là như vậy.” Diêu Hiểu Thư bĩu môi không thuận theo nói, “Là anh ngụy biện thì có!”

“Ở đây còn rất nhiều thức ăn ngon, thật không muốn ăn?” Quan Hà Châu vội vàng nói sang chuyện khác.

“Hừ, không ăn!” Diêu Hiểu Thư tức giận liếc anh, trong lời nói nồng đậm oán khí mà chính cô cũng không biết, “Vệ tiểu thư vừa rồi hình như thích anh phải không?”

“Hả?” Quan Hà Châu nhạy cảm cảm thấy sự khác thường của cô, khoé miệng không để lộ dấu vết nâng lên, “Con mắt nào của em thấy cô ta thích anh?”

“Hai con mắt em đều thấy!” Diêu Hiểu Thư tính tình trẻ con dùng lực chỉ cặp mắt của mình, tức giận trả lời.

Cô không biết mình rốt cuộc đang giận cái gì, chính là cảm giác trước ngực có một cơn tức không có chỗ phát tiết, thật là cực kỳ không hiểu!

Quan Hà Châu thấy thế, không nhịn được cười khẽ một tiếng, cô bé ngốc nghếch này thật là quá đáng yêu, xem ra cô chậm chạp cũng không phải là hết thuốc chữa, cuối cùng cũng làm cô nếm thử tư vị chua xót mang theo lửa giận rồi.

“Anh.....cười cái gì?” Diêu Hiểu Thư nhìn bộ dáng anh cười ra tiếng, mặt không tự chủ được đỏ lên, âm thanh nói chuyện hơi run rẩy.

Đáng chết, cô rốt cuộc đang khẩn trương cái gì, lời nói làm sao lại phát run đây?

“Anh vui mừng, cho nên cười thôi.” Nụ cười Quan Hà Châu vẫn như cũ, hình như gương mặt ám khí lúc trước là người khác tưởng tượng ra, biến mất không thấy bóng dáng.

“Hừ, vui mừng cái gì, vui mừng vì vị thiên kim tiểu thư kia thích anh sao?” Diêu Hiểu Thư tức giận nói, vừa nghĩ tại chuyện đó anh mới cười, tâm tình càng buồn bực.

“Em nghĩ bậy gì đó?” Nha đầu ngốc, đầu óc thế nào còn không thông suốt?

“Không phải sao?” Diêu Hiểu Thư trợn to mắt nhìn anh.

“Không phải.” Quan Hà Châu không chút do dự trả lời cô.

“Vậy sao lại cười?” Cô vẫn không nhịn được tò mò hỏi tới.

“Tự em nghĩ đi.” Quan Hà Châu bất đắc dĩ bỏ xuống câu nói này, liền ngậm miệng không nói chuyện, cô gái ngu ngốc này lại còn không hiểu lý do anh vui mừng, anh đã nói cô giác ngộ quá ít mà, vậy là “kế hoạch lấy vợ” của anh chưa thành công rồi.

“Hừ, cố làm ra vẻ huyền bí!” Diêu Hiểu Thư nhìn anh xì mũi coi thường, người thông minh thích nói chuyện bí hiểm, làm cho người ta nghe không hiểu.

“Diêu Hiểu Thư?”

Đang ở thời điểm Diêu Hiểu Thư âm thầm oán trách Quan Hà Châu, sau lưng cô đột nhiên truyền tới giọng nữ kinh ngạc, cô tò mò xoay người, muốn nhìn một chút xem ở đây ai sẽ biết cô.

“Ly Ly?” Diêu Hiểu Thư kinh ngạc nhìn vị mĩ nữ đầy son phấn trước mặt, một bộ áo đầm dạ hội, “Trời ạ, cậu sao lại ở đây?”

Nếu không phải xem quen bộ dáng cô ấy hoá trang, Diêu Hiểu Thư thiếu chút nữa không nhận ra, vị mĩ nữ xinh đẹp trước mắt này chính là Vu Ly Ly rồi.

“Câu này tớ cũng muốn hỏi, làm sao cậu biết chỗ này?” Khoé mắt Vu Ly Ly nhảy lên, giọng nói cao ngạo, “Đây chính là bữa tiệc của người thượng lưu, làm sao cậu vào được?”

Vu Ly Ly nhìn Diêu Hiểu Thư một cái, ánh mắt tinh tường phát hiện trên người cô là bộ váy thời trang năm nay, giá tiền cũng không rẽ! Cái váy kia cô ở trên tạp chí đã từng thấy, nhưng không có tiền mua, kim chủ cô vừa tìm được lại là một lão già, bây giờ nhìn thấy cái váy cô muốn mặc ở trên người cô ghét nhất, trong lòng liền buồn bực.

“Váy trên người cậu không phải là hàng nhái chứ?” Âm thanh cô nâng cao, lanh lãnh như mấy bà thím ngoài chợ, trong mắt tràn đầy ghen tị.

“Trên người Hiểu Thư chưa bao giờ mặc những thứ đó.” Giọng nói trầm thấp mà hàm chứa tức giận ở sau lưng Diêu Hiểu Thư vang lên, “Hơn nữa tôi cũng không cho phép cô ấy mặc những chất liệu đó!”

Vu Ly Ly lúc này mới phát hiện, đứng sau Diêu Hiểu Thư là một người đàn ông đẹp trai phong độ, trong nháy mắt bị anh cả người tản ra phong cách bình tĩnh tóm chặt.

“Ha ha, em chỉ giỡn thôi, Hiểu Thư, cậu không giận chứ?” Vu Ly Ly lập tức thay thành bộ dáng chị em tốt, thân mật nói chuyện với Diêu Hiểu Thư.

“A, sẽ không.” Diêu Hiểu Thư vẫn còn không hiểu chuyện ra sao, không biết bạn tốt vì sao lập tức thay đổi bộ dáng.

“Hiểu Thư, không giới thiệu vị tiên sinh này cho tớ biết một chút sao?” Vu Ly Ly lớn mật đem tầm mất rơi trên người Quan Hà Châu, không khách khí chút nào lấy ánh mắt trêu đùa anh.

“A, anh ấy là Quan Hà Châu.” Diêu Hiểu Thư phát hiện, cô rất ghét bạn tốt dùng nét mặt cười như không cười nhìn chằm chằm anh, “Hà Châu, cô ấy là bạn tốt của em, Vu Ly Ly.”

“Nha, anh chính là thanh mai trúc mã của cậu ấy sao?” Vu Ly Ly âm thầm kinh ngạc, không ngờ thanh mai trúc mã của Diêu Hiểu Thư lại là người con trai ưu tú như vậy, cô còn tưởng rằng vị thanh mai trúc mã kia ngu ngốc giống như Diêu Hiểu Thư, người đàn ông không có đầu óc, nếu không sao lại cho Diêu Hiểu Thư mượn tiền không ngừng, còn giúp cô ta dọn dẹp cục diện rối rắm.

Xem ra là cô ta không ra gì, cái người Quan Hà Châu này nhìn là biết không phải người đàn ông bình thường rồi, trước tiên không nói đến khí chất của anh ta, chỉ cần nhìn quần áo đang mặc trên người cùng đồng hồ đeo trên tay là cũng biết giá trị con người anh ta bất phàm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.