Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

Chương 93




Cô vội vàng thúc giục anh mau đi ra ngoài, bây giờ mà gặp người khác thật là ngại, hơn nữa người đó lại là người đàn ông cùng cô có quan hệ thân mật.

Quan Hà Châu biết hiện tại không nên ép buộc cô, nếu không sẽ phản hiệu quả, chuyện xảy ra tối hôm qua cũng đủ để cô nghĩ kĩ, nếu cô còn có ý định đẩy anh cho người khác, cũng đừng trách anh không cho cô thời gian thích ứng với thân phận của mình.

“Anh đi làm, em từ từ suy nghĩ đi.” Quan Hà Châu không ép buộc cô nữa, xoay người rời đi.

Diêu Hiểu Thư nhìn anh rời đi, liền thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt đen của anh sắc bén như vậy, nhìn chăm chú làm cô không dám thở mạnh, hình như trong mắt của anh còn xuất hiện tình ý, là cô nhìn lầm sao?

Trong lúc nhất thời cô không dám khẳng định như vậy, trước kia luôn đặt Quan Hà Châu ở vị trí thanh mai trúc mã kiêm anh em tốt của mình, nhưng bây giờ một lần lại một lần mất khống chế cùng anh quan hệ thân mật, làm cô không thể không bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của bọn họ.

Nhưng điều quan trọng trước mắt là, làm thế nào nói với Vu Ly Ly.

“Làm sao đây?” Diêu Hiểu Thư lẩm bẩm, nhớ tới vẻ mặt kiên định của bạn tốt, cả người liền run lên.

Ai, lần này khó khăn đây, với tính tình của Vu Ly Ly nhất định sẽ làm ồn không ngừng, Diêu Hiểu Thư mặc dù thiếu đầu óc, tính tình đơn thuần thẳng thắn, nhưng không có nghĩa là cô không hiểu chị em tốt của mình, Vu Ly Ly là người mạnh mẽ như vậy, nhất định không tiếp nhận kết quả như thế, phiền quá....

Gương mặt Quan Hà Châu lạnh lùng đi vào công ti Vệ An, tất cả mọi người liền cảm nhận được tâm tình anh hôm nay rất xấu, nhưng cùng lúc trong lòng mọi người đều xuất hiện một nghi vấn, người từ trước đến giờ vui buồn không để lộ ra, hôm nay tại sao lại có tâm tình không tốt?

“Cậu có chuyện gì sao?” Vệ An Tin xông vào phòng làm việc của Quan Hà Châu, vừa thấy mặt liền hỏi nguyên nhân làm tâm tình anh hôm nay khác thường, “Tớ nhớ hình như cậu đã nói rõ cõi lòng với cha tớ rồi mà, sẽ không trở thành chồng của em gái tớ nữa, như thế nào mà bây giờ mặt cậu đen như Bao Công vậy?”

“Có chuyện gì sao?” Quan Hà Châu không để ý tới câu hỏi của anh, ôn hoà nói.

Bạn tốt lạnh nhạt như vậy, khiến Vệ An Tin rất là nghi ngờ, chuyện cũng đã giải quyết, còn mất hứng sao?

“Này, cha tớ không ép cậu làm con rể nữa rồi, cậu còn lo lắng cái gì?”

“Tớ cho tới bây giờ đều không lo lắng chuyện đó.” Cho tới bây giờ Quan Hà Châu cũng chưa từng đem vấn đề này để trong lòng.

“Vậy sắc mặt cậu khó coi như vậy là tại sao?” Vệ An Tin hăng hái, chợt trừng mắt nhìn anh, “Sẽ không phải tại thanh mai trúc mã của cậu chứ?”

Vệ An Tin chưa được phép đã lớn gan suy đoán, cũng chỉ có thanh mai trúc mã của bạn tốt, mới có lực ảnh hưởng lớn như vậy.

Quan Hà Châu ngẩng đầu nhìn bạn tốt, yên lặng không nói, nhìn chăm chú làm Vệ An Tin rùng mình, người này tại sao lại nhìn anh? Chẳng lẽ anh đã nói sai, còn đâm trúng chổ hiểm của cậu ta sao?

“Nếu như cậu không có chuyện gì, mời ra ngoài.” Hiện tại Quan Hà Châu không có tâm tình cùng anh ở đây nói chuyện tào lao, chỉ muốn được yên tĩnh một chút.

“Tớ là tốt bụng, muốn nghe tâm sự của cậu, xem có thể hay không giúp một tay.” Vệ An Tin là người thích nhiều chuyện, nhất là chuyện của anh em mình, anh em tốt tâm tình xấu như vậy, thật là khó gặp.

“Cậu không giúp được.” Quan Hà Châu rốt cuộc cũng mở miệng, vẻ mặt trở nên khổ sở không thôi.

“Cậu không nói, sao biết tớ không giúp được?” Vệ An Tin không phục nói, “Tớ được xưng là “vạn người mê” cũng không phải là giả, chỉ là con gái thôi mà, có cái gì khó?”

Quan Hà Châu trầm mặc không nói, quan sát vẻ mặt của bạn tốt, như muốn xác nhận lời anh nói có đúng sự thật hay không.

“Quan hệ của tớ và Hiểu Thư không giống quan hệ trai gái bình thường, cô ấy vẫn luôn không biết tình cảm của tớ.” Quan Hà Châu cảm thấy thật bất đắc dĩ, “Cô ấy chậm chạp còn chưa nói, còn hào phóng đem tớ  cho cô gái khác, thật là đủ rồi!”

“Quan Hà Châu, cậu cũng có ngày hôm nay.” Vệ An Tin không khách khí cười nói, “Rốt cuộc cũng có một cô gái có thể giữ chặt cậu, chẳng qua tớ tin tưởng cậu, cậu chẳng lẽ không có biện pháp nào?”

“Tất cả đều nằm trong dự tính của tớ, nhưng mà vô duyên vô cớ có buổi tiệc của cậu, kéo vấn đề xấu đến bên tớ.” Hừ, nếu không phải là người này xin anh đi tham gia bữa tiệc sinh nhật đó, cũng không phải gặp chị em tốt của Diêu Hiểu Thư.

Anh cũng không ngu ngốc, không nhìn ra Vu Ly Ly muốn tính kế anh, Diêu Hiểu Thư nói những lời đó với anh, nhất định là Vu Ly Ly lấy tâm kế dụ dỗ Diêu Hiểu Thư đơn thuần của anh, nhưng mà bởi vì như vậy, anh mới bực mình, không vì chuyện khác, mà vì Diêu Hiểu Thư đồng ý với lời nói của Vu Ly Ly.

“Sẽ không phải là An Đình gây hoạ chứ?” Thái độ em gái mình hôm đó ngang ngược càn rỡ, chọc giận bạn tốt, nếu không phải anh và cha  cố gắng khuyên bảo làm giảm lửa giận của cậu ta, nếu không không biết người này sẽ làm ra chuyện gì.

“Không khác lắm.” Đều giống nhau, mơ ước anh.

“Vậy rốt cuộc là chuyện gì, cậu nói rõ một chút, không cần dài dòng.” Vệ An Tin tức giận nói với bạn tốt.

Quan Hà Châu thở dài, rốt cuộc cũng nói cho anh biết vấn đề của mình và Diêu Hiểu Thư.

Sau khi nghe xong, Vệ An Tin không khách khí cười nhạo, nói. “Trời ạ, không ngờ Quan Hà Châu người tự cho là mình thông minh xuất chúng, thế nhưng trong tình cảm lại ngu ngốc như vậy, hắc, người anh em, trình độ của cậu chỉ xứng ở cấp độ nhà trẻ, hãy để tớ, bác sĩ tài nghệ đầy mình này, dạy dỗ cậu.”

Quan Hà Châu nhìn người đàn ông có nụ cười rất ghê tởm bằng ánh mắt lạnh lùng, thật là, cho anh ta một chút màu sắc anh ta liền muốn mở xưởng nhuộm!

“Chớ không phục, những thứ khác tớ không biết, nhưng chuyện giữa nam và nữ, tớ lợi hại hơn cậu.” Vệ An Tin không đem cảnh cáo của bạn tốt để trong mắt, tràn đầy tự tin nhìn anh đảm bảo, “Thật ra thì, chuyện này cũng không khó giải quyết, cậu làm việc luôn như vậy, bất kể chuyện gì đều muốn tính toán kĩ lưỡng mới thực hiện, xem ra bệnh nghề nghiệp rất nghiêm trọng, ngay cả tình cảm cũng làm như vậy, Diêu Hiểu Thư là cô gái đơn thuần, lại chậm chạp, phương pháp tốt nhất chính là gọn gàng dứt khoát, làm rõ bằng lời nói.”

Nghe được lời nói của bạn tốt, Quan Hà Châu lâm vào trầm tư, cách làm của anh sai rồi sao? Đối với đầu óc đơn giản như Diêu Hiểu Thư không nên dùng phương pháp phức tạp, nếu không sẽ hoàn toàn ngược lại cũng không chừng.

“Làm rõ?” Gương mặt Quan Hà Châu lộ vẻ khó xử, chuyện này không giống tính cách của anh, tỏ tình với một cô gái?

Coi như cô gái kia là Diêu Hiểu Thư, anh vẫn cảm thấy kỳ cục, từ trước đến giờ anh giữ tình cảm của mình kín đáo như vậy, bây giờ lại trực tiếp bày tỏ, thật là làm khó đại kế toán như anh, anh không am hiểu loại chuyện như vậy.

“Nói nhảm, cậu cũng hiểu Diêu Hiểu Thư là hạng người gì, nếu cứ như vậy nữa, có lẽ có một ngày cô ấy cũng thông suốt, nhưng cậu phải đợi đến lúc đó mới được!” Vệ An Tin trực tiếp châm chọc, muốn nhìn xem cậu ấy có đợi được hay không.

Quan Hà Châu không phản bác được, bạn tốt nói cũng đúng, người đầu óc chậm chạp như Hiểu Thư, anh phải đợi đến lúc nào mới có kết quả đây?

“Quản chi nhiều như vậy, cậu trực tiếp ôm cô ấy nói rõ tất cả, mặc kệ cô ấy có nguyện ý nghe hay không!” Vệ An Tin lớn mật đề nghị, nếu không tình huống của cậu ta bây giờ có tiến triển gì sau, “Lại nói, chuyện này cũng giống kế hoạch ban đầu của cậu, chỉ là trước thời gian một chút mà thôi.”

Nói đến kế hoạch của bạn tốt, Vệ An Tin thật sự muốn hộc máu, đầu năm nay còn có người đàn ông bình tĩnh như vậy sao, một khi anh suy nghĩ, cũng rất khó đưa ra lựa chọn chính xác, huống chi bạn tốt yêu một cô gái sâu nặng như vậy.

Quan Hà Châu tự cho là mình nắm trong tay tất cả, mà không biết chính anh vẫn bị Diêu Hiểu Thư nắm mũi dẫn đi, ở trong đoạn tình cảm này chỉ sợ vừa mới bắt đầu anh đã thua rồi, Vệ An Tin là người đứng xem, nhưng so với hai người bọn họ càng tỉnh táo hơn.

Quan Hà Châu suy ngẫm lời nói của bạn tốt, hình như cách làm trong quá khứ của anh cần cải tiến, anh từ trước đến giờ là người dũng cảm thừa nhận sai lầm, nếu cách làm của anh không thu lại kết quả cao, vậy anh không thể làm gì khác hơn là đổi cách khác, mà lời nói của Vệ An Tin không phải không đúng, cậu ta không có bản lãnh gì hay, nhưng mánh khoé xã giao theo đuổi bạn gái, không ai hơn được.

Ừ, cứ làm như vậy đi!

Trong lòng Diêu Hiểu Thư có chút thấp thỏm, hơn nữa nhìn thấy bộ dáng mong đợi kết quả tốt của Vu Ly Ly, cô càng cảm thấy áy náy, ô, cô phụ lời dặn dò của bạn tốt, không có giúp được.

“Ly Ly.....” Diêu Hiểu Thư nghĩ có thể kéo dài bao lâu liền cố gắng kéo dài, “Điểm tâm ở đây ăn thật ngon, bạn ăn thử một miếng đi?”

Cô đem mấy đĩa bánh ngọt đẩy tới trước mặt Vu Ly Ly, muốn trì hoãn thời gian.

“Tớ không ăn đồ ngọt, chất béo rất cao.” Vẻ mặt Vu Ly Ly ghét bỏ nhìn những đĩa bánh ngọt trước mặt, đưa ngón trỏ đẩy trở về, “Cậu nhanh nói cho tớ biết chuyện lần trước tớ nhờ cậu, như thế nào?”

“Chuyện này......” Diêu Hiểu Thư không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

“Này cái gì mà này, rốt cuộc thế nào, cậu nói một câu đi?” Vu Ly Ly vốn là không có kiên nhẫn, bị thái độ ấp úng của Diêu Hiểu Thư chọc giận, giọng điệu trở nên không tốt.

“Anh Hà Châu.....nói không đồng ý.” Tiếng nói Diêu Hiểu Thư càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cúi đầu không dám nhìn cô.

“Cái gì?” Vu Ly Ly vỗ bàn, từ chỗ ngồi đứng lên.

Lập tức, trong quán cà phê tất cả mọi người đều nhìn sang bàn của bọn họ, một số ánh mắt trong đó còn chứa đựng trách cứ, Diêu Hiểu Thư muốn đem mặt của mình chôn xuống dưới đáy bàn, không biết là bị người khác nhìn chăm chú mà ngượng, hay là bị Vu Ly Ly la sợ.

Vu Ly Ly liền luống cuống, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, cô hít sâu một hơi, lôi kéo vạt áo, sau đó nhã nhặn ngồi xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Diêu Hiểu Thư, giọng nói hết sức chanh chua.

“Diêu Hiểu Thư, cậu không phải là bỏ không được vị thanh mai trúc mã của mình, cho nên tuỳ tiện nói gạt tớ  chứ?”

“Ly Ly, tớ không có....” Diêu Hiểu Thư vội vàng phất tay một cái, cái đầu nhỏ không ngừng dao động, “Tớ không có nói dối, cũng không có qua loa, thật đó!”

Diêu Hiểu Thư cúi đầu, cô đã tận lực rồi, còn bỏ ra không ít nước mắt, mặc dù không thể nói tại vì Vu Ly Ly, nhưng cũng là vì chuyện này mới chọc giận Quan Hà Châu, huống chi, chuyện đêm hôm đó.....Diêu Hiểu Thư mắc cở muốn đào hố chôn mình.

“Không có?” Vu Ly Ly không tin, “Quan Hà Châu làm sao cự tuyệt tớ?”

Vu Ly Ly không tin Quan Hà Châu sẽ cự tuyệt một đại mỹ nhân như cô, so sánh với cô gái ngu xuẩn như Diêu Hiểu Thư, cô Vu Ly Ly là báu vật phong tình vạn chủng, Quan Hà Châu làm sao không chọn cô đây? Nói gì, Vu Ly Ly cũng không tin lời nói của Diêu Hiểu Thư.

“Hiểu Thư, bây giờ cậu gọi Quan Hà Châu ra, tớ tự mình nói với anh ấy.” Vu Ly Ly tỉnh táo lại, cảm thấy mình tự nói thì đáng tin hơn.

Hừ, cô cũng không tin lấy sức quyến rũ của mình, sẽ không quyến rũ được người đàn ông tên Quan Hà Châu kia.

“Tớ.....” Mười ngón tay Diêu Hiểu Thư xoắn chung một chỗ, vẻ mặt hơi khó xử.

“Thế nào, không muốn?” Vu Ly Ly nhìn thấy cô không muốn làm, khoé miệng nhếch lên, khinh miệt cười nhạo nói, “Tớ biết ngay, chuyện căn bản không như cậu nói, Quan Hà Châu căn bản không có cự tuyệt tớ, đúng không? Tại vì cậu có lòng riêng, không muốn giúp tớ liền nói thẳng, còn nói cái gì mà  chị em tốt, đây chính là chị em tốt mà cậu nói sao?”

Diêu Hiểu Thư lắc đầu, không chấp nhận cô vu oan mình như vậy, “Tớ sẽ.”

Mới nói xong, điện thoại Diêu Hiểu Thư cùng lúc vang lên, Diêu Hiểu Thư vừa lấy điện thoại ra nhìn, thật là, sao chuyện lại khéo như vậy, lòng của cô không biết tại sao lại nhíu chặt, lo lắng nhìn Vu Ly Ly.

“Điện thoại của Quan Hà Châu sao?” Vu Ly Ly nhìn thấy bộ dáng cô muốn nói lại thôi, cũng biết người gọi tới là Quan Hà Châu, vội vàng thúc giục, “Nhanh nhận đi, sau đó nói cậu bực mình anh ấy, kêu anh ấy mau lại đây.”

Diêu Hiểu Thư chậm rãi cầm điện thoại di động để bên tai, nhận điện thoại, “Hà Châu, anh có thể tới đây không?”

Không có bất kỳ ý nghĩa nào, Diêu Hiểu Thư chỉ nói với anh một câu như vậy, sau đó nhanh chóng nói ra địa chỉ, liền vội vã cúp máy, điều này làm cho Quan Hà Châu ở đầu dây bên kia hết sức hiếu kỳ, cô gái này chưa từng xảy ra chuyện như vậy, thường ngày nói chuyện điện thoại với anh, cô đều có thể nói thật lâu, vừa rồi sao lại trực tiếp vào chủ đề đây?

Quan Hà Châu mơ hồ cảm thấy giọng nói Diêu Hiểu Thư trong điện thoại có điều không đúng, còn có thái độ lạ lùng khi nói chuyện với anh, vì vậy, không cần suy nghĩ liền lấy áo khoác trên ghế dựa, vội vã rời phòng làm việc, vừa đúng lúc, anh cũng muốn tìm cô nói chuyện của hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.